Lúc An Hi bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc một mình thì cảm thấy vô cùng bất an. Mấy ngày qua cô tận lực tránh né lời mời của Liễu Nham Phong. Không phải vì Liễu Nham Phong là con người nhàm chán, ngược lại thì hắn là một kẻ rất có phong độ thân sĩ, nhưng ngoại trừ làm việc ra thì An Hi căn bản không thèm đếm xỉa tới người đàn ông nào khác. Đương nhiên Diệp Sảng là trường hợp đặc biệt.
“Ngồi đi!” – Liễu Nham Phong tự mình đứng dậy rót cho An Hi một chén nước.
An Hi có chút thụ sủng nhược kinh, từ trực giác nói rằng nhất định Liễu Nham Phong có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
“Tới công ty cũng đã lâu, quen chưa?” – Liễu Nham Phong tỏ vẻ rất hiền hòa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng. Vẻ mặt của hắn so với ánh mặt trời còn tỏa sáng hơn.
An Hi nói: “Cám ơn Liễu tổng quan tâm. Rất tốt!”
Liễu Nham Phong cười nói: “Dự tính hai tháng sau sẽ khởi công xây dựng tòa chung cư bên cạnh công ty Kỳ Lợi. Công tác chuẩn bị của chúng ta trên cơ bản đã chấm dứt. Nhóm khách hàng đầu tiên đặt chỗ cũng thuận lợi.”
An Hi kiên nhẫn nghe rõ. Liễu Nham Phong tất sẽ có nguyên nhân mới nói.
“Thực ra cũng có người của công ty chúng ta trong đó!” – Liễu Nham Phong tựa vào bên bàn làm việc, bưng cái tách uống một ngụm cà phê – “Phàm là nhân viên công hiến xuất sắc hoặc công nhân ưu tú thì đều được xem xét trao thưởng.”
An Hi có chút kinh ngạc: “Thưởng căn hộ?”
Liễu Nham Phong cười: “Chính xác. Thực ra thì có thể tính là phúc lợi cao cấp của công ty, hoặc có thể là được mua với giá thấp nhất. Đương nhiên cũng có thể do cấp cao của công ty trực tiếp trao thưởng. Tôi đã công tác ở Kỳ Lợi năm, cũng được chia một căn, chắc chắn sẽ ở vị trí cấp cao trong tổng bộ.”
An Hi cười: “Vậy thì chúc mừng Liễu tổng!”
Liễu Nham Phong gật đầu, ngữ điệu thay đổi: “Tiểu An, có muốn qua Giang Thành ở không?”
An Hi im lặng, sau nói: “Cũng muốn, nhưng…”
Liễu Nham Phong đúng lúc cắt lời: “Tôi hiểu. Mới tốt nghiệp đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn. Nhưng chỉ cần em quyết tâm, nghiêm chỉnh làm tốt công việc của mình, sau này khi quay đầu lại nhìn chặng đường đã qua sẽ thấy thực ra cũng không khó khăn gì.”
Đương nhiên những khó khăn này không là gì trong mắt hắn, nhưng sự thật thắng hùng biện. Hiện tại giá phòng ở Giang Thành cao kinh người cỡ nào chứ? Khách sạn sao Kỳ Lợi cũng ít nhất vạn/m. Chọn bừa một căn cũng mất số tiền lên đến chữ số. Đối với hai thanh niên mới ra xã hội An Hi cùng Diệp Sảng mà nói thì con số này ngang với số thiên văn.
An Hi không nói gì. Nói không muốn mua một căn hộ trong đó là nói láo, nhưng lời này của Liễu Nham Phong có ý gì cô cũng đã có chút hiểu ra.
Liễu Nham Phong nói: “Tiểu An, thực ra lấy sự thông minh cùng tài hoa của em thì em chắc chắn sẽ có tiền đồ rất tốt. Em cứ tin vào con mắt trải qua xã hội nhiều năm của tôi. Gia đình Kỳ Lợi này sẽ không trói chân em. Sớm muộn gì em cũng sẽ được vào cấp cao tổng bộ.”
“Ồ?”
Liễu Nham Phong biết thời cơ đã tới, chớp mắt nói: “Thế nào? Tối nay có rảnh không? Em có thể cho tôi vinh dự được mời em một bữa tối không?”
Lại nữa rồi! An Hi thầm kêu xui xẻo, nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Lại mang tính chất tư?”
“Không! Công!” – Liễu Nham Phong nghiêm túc nói – “Chúng ta sẽ bàn về vấn đề phúc lợi. Tổng bộ cắt ra căn để tặng phúc lợi. Tôi một căn, Ngũ Tiểu Niên một căn, cuối cùng là Trương tổng bộ phận kỹ thuật một căn. Chúng tôi đều là cựu nhân viên của công ty. Nhưng chúng tôi không có hứng thú với mấy căn hộ này. Nếu em có hứng thú thì tôi sẽ nhượng lại cho em.”
An Hi liền hiểu ra. Đối phương đang dụ dỗ mình à? Tên trời đánh này!
An Hi sau khi suy tư một lúc lâu thì mỉm cười nói: “Liễu tổng, cám ơn anh đã để mắt tới tôi cũng như luôn chiếu cố tôi trong công việc. Nhưng tôi thấy dù sao mình cũng là nhân viên mới, sao có thể gánh vác nổi kỳ vọng lớn như vậy. Thời gian thử việc của tôi còn chưa hết.”
Liễu Nham Phong ha ha cười: “Đây hoàn toàn là chuyện nhỏ. Cô gái ưu tú như em có công ty nào mà không muốn đoạt lấy? Đừng nói là thử việc, chỉ cần em nói một câu thôi thì tôi sẽ lập tức ra chỉ lệnh cho Tô Mị chuyển hệ công tác của em thành nhân viên chính thức.”
An Hi không phải là bình hoa, lại thêm theo đuôi Diệp Sảng đi lêu lổng đã lâu nên tốc độ não xoay chuyển rất mau: “Liễu tổng, như vậy không hay đâu. Tôi cùng Diệp tử vào công ty cùng ngày, cho dù tôi chuyển thành nhân viên chính thức nhưng Diệp tử vẫn là nhân viên thử việc. Như vậy có vẻ không hợp với quy định của công ty.”
Nghe cô nói như thế, trong lòng Liễu Nham Phong lập tức trồi lên một hũ giấm chua. Đến lúc này rồi mà cô gái nhỏ này còn băn khoăn nghĩ tới tên nghèo kiết hủ lậu kia sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Liễu Nham Phong vẫn mỉm cười: “Cả hai người đều có thể chuyển thành nhân viên chính thức. Đây là chuyện nhỏ thôi!”
An Hi thầm kêu không tốt. Đối phó với tay hồ ly cụ này phải làm sao mới tốt đây?
Liễu Nham Phong chầm chậm nói: “Thực ra bộ phận an ninh nhận người rất dễ. Làm bảo vệ ở công ty Kỳ Lợi chúng ta không đơn giản. Chúng ta có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng không phải tất cả đều là đối thủ ưu tú, lựa chọn cách cạnh tranh công bằng. Lần này đám Ngưu Thiên Hoa đều bị thương. Cậu thanh niên trai tráng Diệp tử rất có tinh thần, lúc nào cũng phấn chấn, rất nhiệt tình. Nhưng chuyện xảy ra lần trước khiến cho công ty rất áy náy. Tôi cảm thấy chi bằng để cậu ta làm công việc văn phòng hoặc là chuyển công tác thì tốt hơn…”
An Hi không nói gì bởi ý trong lời đã quá rõ ràng. Cô chỉ có thể đáp ứng đề nghị của hắn. Nếu cả hai đều chuyển thành nhân viên chính thức, ngoài ra còn sở hữu một căn hộ nhỏ. Rõ ràng đây là đãi ngộ quá lớn, làm sao để có thể cảm thấy chân thực đây? Nhưng nếu cự tuyệt hắn, Diệp tử sẽ vì cô mà bị công ty sa thải. An Hi chắc chắn rằng Liễu Nham Phong thực sự có khả năng làm chuyện này.
Cô cùng Diệp Sảng thật vất vả mới tìm được việc. Hiện tại kinh tế khó khăn, nếu bị sa thải thì hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa vì cô mà Diệp Sảng mới phải chịu ủy khuất. Vô luận thế nào thì cô cũng không thể để Diệp Sảng phải thiệt thòi. Người tốt không thể bị đối xử bất bình đẳng. An Hi nghĩ ngợi.
“Tiểu An, em cảm thấy thế nào?” – Liễu Nham Phong nhìn chằm chằm vào An Hi, ánh mắt vô cùng sắc bén.
An Hi gật gật đầu: “Liễu tổng, cho tôi ít thời gian suy nghĩ được không?”
“Không thành vấn đề!” – Liễu Nham Phong lòng tự tin tăng mạnh – “Tan việc tôi chờ em ở cửa!”
“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước!” – An Hi thần tình u ám đi khỏi văn phòng.
Bên ngoài sảnh xử lý công việc, Lôi Lôi thấy thần sắc của An Hi khi đi ra liền biết có chuyện không tốt. Mấy ngày qua cô cùng An Hi xây dựng mối quan hệ vô cùng hòa hợp. An Hi không biết Tiếu Hoa Hồng Trần cùng mình đánh nhau giết quái vô cùng kịch liệt chính là đồng nghiệp tốt kiêm khuê trung mật hữu () Lôi Lôi.
() bạn gái thân thiết đến mức có thể vào phòng nhau thoải mái, xét về mặt này thì gái cảm thấy bạn cùng phòng (không tính cùng phòng ký túc xá) cũng ngang khuê trung mật hữu haha, có khi còn hơn cười nham hiểm.
Lôi Lôi trực tiếp kéo An Hi trốn vào phòng WC: “Chắc chắn hắn lại xuất ra chủ ý xấu xa gì!”
An Hi trầm trọng gật đầu: “Ừ, hắn ta mời mình đi cơm tối. Nếu mình không đi thì hắn sẽ sa thải Diệp tử hoặc chuyển Diệp tử đi!”
Lôi Lôi tức giận: “Sao hắn có thể đối đãi như vậy với sư… Diệp Tử chứ?”
“Cái gì mà Tử Diệp tử? Là Diệp tử thôi!” – An Hi nơi nơi chốn chốn đều luôn rất quan tâm tới vấn đề liên quan đến Diệp Sảng.
“Ha ha, xin lỗi, mình nói nhầm!” – Lôi Lôi cười hì hì nói – “Là tiểu Diệp tử!”
An Hi trách cứ: “Cậu còn cười được! Làm sao bây giờ?”
Lôi Lôi nói: “Chắc cậu sẽ không thật sự đáp ứng hắn ta? Mình nghe tiểu Ngô nói hắn nổi danh là sát thủ thiếu nữ của công ty chúng ta!”
“Phi!” – An Hi khinh thường nói – “Với bộ dáng bức ép trong cái vỏ quân tử của hắn, năm sau mình vẫn khinh thường hắn!”
Lôi Lôi tán thưởng nhìn An Hi một cái: “Tốt, không đồng ý là tốt. Nói với hắn làm cái gì nữa? Nếu hắn thực sự có cam đảm đuổi Diệp tử thì chị đây cũng không làm nữa. Mình sẽ theo các cậu!”
“Thật không?” – An Hi cảm kích nhìn Lôi Lôi. Tuy cô là thanh niên mới trải đời nhưng cũng biết một ít quy củ bất thành văn trong xã hội, đặc biệt là môi trường công sở. Có thể gặp được người không màng tư lợi như Lôi Lôi là may mắn bất cứ ai cũng muốn.
“Mình với cậu giống nhau. Một cô gái muốn dốc sức gây dựng sự nghiệp ngoài xã hội không phải chuyện dễ dàng. Dựa vào cái gì mà một mình gã đàn ông xấu xa là hắn có thể gây khó dễ với chúng ta?” – Lôi Lôi có điểm phẫn nộ. Trước kia lúc còn làm ở tập đoàn Lam Thiên, quy củ rất nghiêm. Nhưng ít nhất Vương tổng cũng là một chính nhân quân tử, dù có thích cô thế nào cũng sẽ không dục hỏa công tâm. Gã Liễu Nham Phong này phong độ tao nhã nhưng lại âm thầm thực hiện những hành động khiến người ta khinh thường. Đều là đàn ông nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
“Mình cũng rất khinh thường hắn. Hắn so với Ngưu ca cùng Diệp tử bọn họ còn kém quá xa!” – Lôi Lôi lay tay An Hi – “Đừng nóng vội. Cũng không phải là chuyện to tát gì. Có chuyện khó xử nào thì chị em chúng ta cùng nhau bàn bạc!”
“Lôi Lôi, cám ơn cậu!” – An Hi cảm kích nói.
“Đừng ngốc xít nữa, cứ chuyên tâm làm việc. Tan tầm chúng ta đi cùng nhau. Mình muốn xem hắn có phải bị sắc tâm ngập đầu đến mức dám ăn chúng ta trước mặt mọi người hay không.” – Lôi Lôi vẻ mặt đầy chính nghĩa, hào khí như mây.
An Hi thanh thản đầu óc thêm không ít. Ít nhất là cô cảm thấy mình không phải đơn độc chiến đấu trước thế lực hắc ám Liễu Nham Phong.
Ngày hôm nay dường như qua lâu hơn mọi ngày. An Hi cũng không yên lòng, không hề có tâm trạng làm việc.
Buổi chiều Liễu Nham Phong sớm đã ra ngoài. An Hi biết hắn sẽ không thực sự đợi đến tan tầm mới rời đi. Rất có thể hắn đợi sẵn ở cổng đón đầu mình.
Sự thật quả nhiên đúng như An Hi dự liệu. Chạng vạng giờ chiều, Liễu Nham Phong đậu BMW Z biển số SB- cạnh phòng bảo vệ cạnh cổng. Liễu Nham Phong diện một thân tây trang với cặp kính gọng vàng, rất có phong độ thân sĩ đang cầm một bó hoa hồng lửa, thần tình tràn đầy xuân phong nhìn cửa lầu một. Hắn luôn rất biết cách duy trì nguyên lý giữ lửa. Mặc dù cảm tình có tốt nhưng đôi khi cũng không đánh lại thế công cường đại của kẻ địch. Mỗi ngày đều gửi hoa tươi, thiệp, bắn tym trong khi làm việc… rất nhiều yếu tố kết hợp với nhau, rất dễ làm nhiễu loạn suy nghĩ của đối phương, nhất là phụ nữ. Dù sao phụ nữ cũng thiên về cảm tính, thấy vừa lòng sẽ từ phảm cảm phát triển đến cự tuyệt, sau đó là đạm nhiên, đến ngẫu nhiên nghĩ tới, tiếp là chậm rãi tiếp nhận, rồi đến nung nấu tình cảm… Những điều này không phải thứ mà một chiếc xe đạp điện có thể chống lại.
Trung Quốc đất rộng của nhiều, ai không muốn tìm một người vừa anh tuấn tiêu sái lại vừa đầy bụng kinh luân, lại thêm còn trẻ tiền nhiều như ý lang quân chứ? Thực ra cả đàn ông lẫn phụ nữ đều yêu tiền. Điều này không hề sai. Nhưng điểm không đúng là ở chỗ anh không thể xếp tiền, tình cảm cùng phụ nữ ở cùng một chỗ. Vì thế, Liễu Nham Phong tin chắc rằng trên thế giới này cô gái nào không thích vinh hoa phú quý thì không phải là người phụ nữ trưởng thành chân chính. Hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu người đến. Liễu Nham Phong tràn đầy tin tưởng vào bản thân.