Vô Địch Hoán Linh

chương 5: nhung thị bổn gia ( người trong gia tộc nhung thị )

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ai đó?

Thanh âm có vẻ không vui từ trong phòng vang lên.

Đây là tiếng nói Nhung Khải Hoàn từ nhỏ dị thường quen thuộc, dù nó như tiếng quất roi nhưng cũng chính nhờ nó mà hắn có thể khổ tu quyền thuật hơn mười năm như một ngày. Hơn nữa còn tích lũy nội tình cường đại cho tới hôm nay thuận lợi ngưng tụ ra một tia chân khí.

Trên mặt lộ ra một tia tươi cười, Nhung Khải Hoàn thấp giọng nói:

- Cha, là con đây.

- Hả? Khải Hoàn à? Con chờ một chút.

Trong vòng trăm dặm, trang viên này là một sản nghiệp của Nhung gia, vì thế không có một thế lực nào dám tới khiêu khích. Hơn nữa mãnh thú, dã thú sau núi cũng nhận được ước thúc từ một tồn tại thần bí nào đó mà không dám xâm phạm trang viên. Cho nên mấy chục năm qua Nhung Dực Dương tọa trấn ở đây, chưa bao giờ gặp chuyện có địch tập kích, vì vậy mà tính cảnh giác của hắn giảm đi nhiều.

Sau một lát, vợ chồng hai người Nhung Dực Dương cùng đi ra.

- Khải Hoàn, muộn như vậy tìm ta có chuyện gì?

Nhung Dực Dương trầm giọng hỏi.

Mà mẫu thân của Nhung Khải Hoàn dùng ánh mắt lo lắng nhìn nhi tử duy nhất của nàng.

Nhung Khải Hoàn mang trên mặt vẻ kích động không che dấu được, hắn dù sao chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi mà thôi. Sau khi bất ngờ ngưng luyện ra chân khí mà còn bình tĩnh được thì mới gọi là kì quái.

- Cha, mẹ, hài nhi thành công rồi.

- Cái gì?

Vợ chồng Nhung Dực Dương hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Nhung Khải Hoàn đảo mắt một vòng, hắn hít sâu một hơi, một tay nắm lại đánh vào một cái áo khoác bên trong gian phòng.

Ngay tại một khắc này khi hắn xuất quyền, chân khí trong đan điền lập tức dọc theo kinh mạch trào ra nắm đấm.

- Ba!!!

Không có bất ngờ, cái áo khoác thừa nhận chân khí oanh kích, lập tức bị xé rách thành từng mảnh rơi trên mặt đất.

- Ah!

Vợ chồng Nhung Dực Dương cơ hồ đồng thời kinh hô lên.

Bất quá thanh âm của họ bao hàm ý tứ khác nhau.

Vẻ mặt Phương Tú Lệ kinh hãi, không biết nhi tử phát bệnh hay sao mà nửa đêm canh ba gõ cửa phòng vợ chồng nàng rồi đánh nát áo khoác. Nàng thầm nghĩ trong lòng, hẳn là đứa nhỏ này bị phụ thân bức bách luyện quyền đến phát điên mất rồi.

Nhưng mà một quyền này rơi vào trong mắt Nhung Dực Dương thì hoàn Hoàn bất đồng.

Cả đời hắn luôn mơ ước làm thế nào để ngưng luyện chân khí, vì thế hắn đối với hiệu quả của chân khí thập phần hiểu rõ.

Nhìn thấy nhi tử tùy tiện đánh ra một kích không ngờ có uy năng cường đại như vậy, hắn lập tức minh bạch, tiểu tử này tám chín phần mười là thành công ngưng luyện ra chân khí rồi.

Đưa tay ra, ngón tay của Nhung Dực Dương có hơi run rẩy, hắn chỉ vào nhi tử của mình, kinh hỉ xác nhận:

- Con...Thành công???

Nhung Khải Hoàn gật đầu liên tục :

- Vâng, cha, hài nhi không phụ kỳ vọng của người, con đã thành công.

- Tốt, tốt, tốt.

Nhung Dực Dương nói ba tiếng tốt liên tiếp, chữ sau nhấn mạnh hơn và vui mừng hơn chữ trước.

Tâm nguyện mấy chục năm luôn canh cánh trong lòng, rốt cục hôm nay đã được thỏa nguyện. Hơn nữa còn vào lúc hắn đang định buông tha thì lại hoàn thành. Mất mà được khiến cho hắn tràn đầy cuồng hỉ.

Phương Tú Lệ giật mình một hồi, nàng hỏi:

- Khải Hoàn, con đã ngưng tụ ra chân khí?

Dù sao nàng cũng là nữ nhân thân mật với hai phụ tử này nhất, tuy rằng chưa bao giờ tu luyện qua võ đạo, nhưng mà đối với truy cầu lớn nhất của hai cha con thì vô cùng hiểu.

Lúc này nhìn thấy bộ dáng vui sướng của hai người, tự nhiên cũng đoán được vài phần.

Nhung Khải Hoàn lên tiếng:

- Mẹ, hài nhi xác thực đã ngưng luyện ra chân khí.

Đôi mắt Phương Tú Lệ sáng lên nói:

- Lão gia, đây chính là đại hỷ sự ah. Khải Hoàn trước mười lăm tuổi thành công ngưng luyện ra chân khí, có thể thành truyền nhân của nội đường trong gia tộc a.

Nhung Dực Dương đi qua đi lại trong phòng, một lát sau, hắn rốt cục bình tĩnh trở lại.

- Khải Hoàn tuy rằng ngưng luyện ra chân khí, nhưng hắn vẫn sắp tròn mười lăm tuổi mới làm được điểm này.

Âm thanh của Nhung Dực Dương chậm lại:

- Trong trang viên của chúng ta tự nhiên là độc nhất vô nhị, nhưng mà ở đối với cả gia tộc thì không có gì thu hút. Bất quá. . .

Khóe miệng của hắn toát ra vẻ mỉm cười:

- Chỉ cần có thể cô đọng ra chân khí, hơn nữa là đệ tử gia tộc thì có thể gia nhập nội đường. Hắc hắc, tiền đồ ngày sau còn hơn xa ta.

Phương Tú Lệ liên tục gật đầu, bất kỳ nữ nhân nào khi nghe nói nhi tử của mình có đại tiền đồ thì đều cảm thấy rất cao hứng.

Nhung Dực Dương trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:

- Khải Hoàn, con trở về hảo hảo củng cố lại chân khí. Ba ngày sau, vi phụ dẫn con trở lại bổn gia để con tiếp nhận khảo hạch chân khí. Một khi vượt qua kiểm tra, con sẽ trở thành một trong những thành viên của đệ tử trong nội đường.

Nhung Khải Hoàn gật đầu mạnh một cái, trong mắt của hắn tràn đầy vui mừng.

Chân khí này một khi ngưng luyện thành công, như vậy trừ phi là tẩu hỏa nhập ma hoặc là đan điền bị tổn thương, nếu không sẽ không thể biến mất.

Bất quá vừa mới ngưng luyện sau khi thành công, chân khí sẽ không ổn định, vì thế cần phải tu luyện mấy ngày tiến hành củng cố.

Cáo biệt cha mẹ, Nhung Khải Hoàn về tới phòng của mình. Chỉ là đêm nay, một nhà ba người đều hưng phấn không thể nào ngủ được.

Về phòng, Nhung Khải Hoàn một lần nữa hồi tưởng lại đủ loại tràng cảnh cùng mãnh hổ chém giết và có điều ngộ ra.

Kỳ thật, hắn rất muốn vào núi nhìn một cái xem cỗ thân thể kì dị kia như thế nào. Nhưng đáng tiếc chính là vô luận hắn có dùng ý niệm thế nào thì cỗ thân thể kỳ lạ kia đều giống như đã biến mất.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Nhung Khải Hoàn nhắm hai mắt lại, im lặng cảm ứng năng lượng kỳ dị trong đan điền.

Sau khi tu luyện ra chân khí thì có thể sử dụng bí pháp để không ngừng rèn luyện cùng tích súc chân khí, hơn nữa khiến cho nó dần dần cường đại.

Chỉ là phương pháp tu luyện chân khí tại bất kỳ môn phái nào đều thuộc về bí mật bất truyền. Nhung Dực Dương mặc dù là đệ tử trực hệ Nhung gia nhưng không có chân khí, vì thế căn bản không cách nào tiếp xúc điều cơ mật này.

Nhung Khải Hoàn tuy rằng tu luyện ra chân khí, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cảm ứng một đám năng lượng kỳ dị trong đan điền mà không thể tiến hành bồi dưỡng.

Trong lòng Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên khẽ động, hắn nghĩ tới một chuyện. Chính mình sở dĩ có thể cô đọng chân khí, đó là bởi vì chiến một trận cùng mãnh hổ trong núi. Tại sinh tử tồn vong trước mắt mà thành quả quyền thuật khổ tu nhiều năm triệt để bộc phát, do đó kích phát tiềm năng nhất cử thành công.

Bất quá, nếu như không có cỗ thân thể kỳ lạ đó thì cho dù chính mình mặc dù có thể ngưng tụ ra chân khí, nhưng kết quả vẫn là đầu thân mỗi thứ một ngả rồi.

Hết thảy công lao đều là từ cỗ thân thể kì dị hay là nói cỗ khí lưu quỷ dị trong ấn đường của hắn. Nếu như không có nó thì hiện giờ hắn cũng không thể có thành tựu như hiện giờ.

Trong lòng khẽ nhúc nhích, ý niệm lập tức tập trung ở bên trong ấn đường.

Hắn kinh ngạc phát hiện, hôm qua rõ ràng đã dùng hết khí lưu, nhưng giờ phút này nó đã đầy trở lại. Hơn nữa, càng làm cho hắn cảm thấy vui mừng chính là số lượng cỗ khí lưu này gia tăng thêm một tia nhỏ.

Tuy rằng chỉ vẹn vẹn chỉ thêm một tia nhưng kết quả này cũng khiến hắn vui mừng như điên rồi.

Đại hỉ qua đi, hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định không đem bí mật này nói cho bất luận kẻ nào. Cho dù là đối mặt cha mẹ của mình cũng không thể nói ra.

oo

Ba ngày sau, chân khí trong cơ thể của Nhung Khải Hoàn đã hoàn Hoàn củng cố.

Hơn nữa, hắn ngoài ý muốn phát hiện tuy rằng chưa nắm giữ tu luyện chân khí phương pháp. Nhưng mà chân khí trong đan điền vẫn có thể chậm rãi gia tăng. Chỉ là nếu so tốc độ tăng lên với khí lưu trong ấn đường thì không thể bằng được.

Bất quá điều này vẫn khiến cho hắn tương đối hài lòng.

Nhung Dực Dương cũng đã chuẩn bị mọi chuyện mang theo nhi tử cỡi một con ngựa cao to, dưới ánh mắt hâm một của tất cả hạ nhân trong trang viên tới đại viện bổn gia cách nơi này mười dặm.

Phạm vi trong vòng trăm dặm, Nhung gia chính là đại tông tộc.

Cao thủ cường giả tu luyện võ đạo trong gia tộc rất đông, ngay cả so với khu vực Vân Đàm cũng được coi như một dòng họ có thế lực.

Nhung thị bổn gia nằm ở một nơi có khung cảnh mĩ lệ bên trong khu vực Vân Đàm, đây là một nơi bình nguyên trải rộng dưới bầu trời bao la vô cùng yên bình.

Nơi này, đệ tử Nhung gia cùng với nô bộc tối thiểu vượt qua mười vạn người. Quy mô như thế ngay cả xưng là thành trấn cũng không quá.

Vây quanh khu vực này là một cái tường thành vô cùng cao lớn. Tường thành này thủ hộ Nhung gia, nếu có địch nhân muốn tiến tới mà không trả một cái giá đắt thì đừng nghĩ tiến được vào bên trong.

Bất quá, Nhung Dực Dương tuy rằng không còn địa vị trong gia tộc, nhưng nhưng hắn dù sao vẫn là đệ tử trực hệ của Nhung gia.

Vì thế, khi hắn lấy ra yêu bài chứng minh thân phận thì đơn giản tiến nhập bên trong.

Nhung Khải Hoàn lần đầu tiên tiến vào thành trấn, hắn nhìn mọi người chen chúc bốn phía, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Nhung Dực Dương nhìn nhi tử đối với cái gì cũng có hứng thú, hắn lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.

Hơn mười năm, mỗi ngày hắn đều bắt buộc nhi tử luyện công, không có một ngày lười biếng, nhưng mà lại chưa bao giờ mang theo nhi tử ra ngoài du ngoạn, buông lỏng tâm tình.

Chính mình thật không xứng làm một phụ thân a.

Mặc cho Nhung Khải Hoàn đi dạo bên trong thành trấn gần nửa canh giờ, Nhung Dực Dương mới đưa hắn vào đại viện bổn gia.

Tuy rằng gọi là bổn gia đại viện, nhưng trên thực tế, đây cũng là một tòa nhà bình thường như những kiến trúc bình thường trong thành.

Chỉ là nếu không đủ thân phận địa vị, căn bản không cách nào tiến vào bên trong.

Nhung Dực Dương cầm yêu bài đệ tử trực hệ Nhung gia mang theo nhi tử tiến vào đại viện, sau đó đi tới kiến trúc cao nhất nơi này.

Nhung Dực Dương mỉm cười nói:

- Khải Hoàn, đây chính là địa phương khảo thí chân khí cùng tư chất của môn hạ đệ tử trong gia tộc. Hắc hắc, chỉ cần con thông qua được khảo thí là có thể đạt được thân phận nội đường nội đường, hơn nữa có thể tiến vào học đường bồi dưỡng võ đạo.

Nhung Khải Hoàn nhẹ nhàng ứng tiếng, trong lòng vô cùng chờ mong.

Trong lòng Nhung Dực Dương than nhẹ một tiếng, kiến thức của hắn vượt qua xa nhi tử. Tuy nói nhi tử đã ngưng luyện ra chân khí, nhưng sắp tới đã tròn mười lăm tuổi mới ngưng luyện thành công. Hắn khẳng định có thể tiến vào nội đường tu luyện, hơn nữa ngày sau thành tựu hơn xa chính mình, nhưng nếu là nói muốn trổ hết tài năng trong gia tộc có nhân tài đông đúc thì không có khả năng.

Tiến vào Thí Kim đường, Nhung Dực Dương thu liễm tâm thần, hắn đảo mắt một vòng, đôi mắt sáng ngời mang theo nhi tử bước về phía một lão giả.

Đi tới bên người lão nhân, Nhung Dực Dương dùng thanh âm cung kính nói:

- Minh thúc, đã lâu không gặp, tiểu chất đến thăm ngài đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio