Vô Diêm Nam Tình Sự

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Băng cùng Linh Lung còn đang trong cơn buồn bực, Ảnh trước hết làm ra phản ứng.

“Vâng.” Ảnh kiên quyết phục tùng mệnh lệnh, phóng một cái, người đã ở đầu tường.

“Nha đầu, đừng thất thần.” Trúc Dạ Thanh đối với Linh Lung còn đang buồn bực lên tiếng.

Linh Lung cùng Ảnh giống nhau, phốc, người đã ở đầu tường, còn hướng công tử nhà nàng ngoắc ngoắc.

Ninh Băng luýnh quýnh, Linh Lung nhà hắn có thể phi thân a, hắn làm sao đây, tường này, có vẻ rất cao, nhìn Linh Lung ở phía trên ngây ngô cười, hắn càng thêm buồn bực.

Còn không có suy nghĩ cẩn thận, phốc, hắn bị người nào đó ôm lấy cũng phóng lên tới đầu tường, má ơi, lão công hắn cũng biết bay, ngày khác hắn cũng muốn bắt chước.

Nhìn xuống phía dưới tường, Ninh Băng ngây người, địa phương gì thế này, cứ như bãi tha ma?

“Công tử, ta lại đến địa phương kỳ quái rồi.” Linh Lung cũng hiểu được nơi này thật hoang vắng.

Cái sân hảo lớn, chung quanh cao cao tường viện, bên trong cỏ hoang um tùm, còn có một khoảng đất trống cằn cõi, chỉ có mấy cây linh tinh mọc, nhưng đã khô héo trong gió, nơi này, thật là nơi thích hợp để quay phim ma quỷ a.

Ninh Băng mở to hai mắt mới nhìn thấy một cái tiểu ốc được làm bằng cỏ tranh, hắn nghiêm trọng hoài nghi cái tiểu ốc kia có chịu nổi một trận mưa to không.

“Thanh, ngươi xác định nơi này có người ở?” Ninh Băng túm lấy tay áo Trúc Dạ Thanh, không xác định hỏi, tiểu phong còn hợp thời thổi thổi, Ninh Năng nhất thời giật mình.

Trúc Dạ Thanh khẽ mỉm cười.

“Ảnh, tìm hắn đi.” Trúc Dạ Thanh không có thoả mãn vấn đề mà Ninh Băng hảo quan tâm, ngược lại phân phó Ảnh.

“Vâng.” Ảnh mãi mãi không thay đổi nghe lệnh mà làm, nhưng mà lần này, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên, đương nhiên với loại người thần kinh không nhạy bén như Ninh Băng cùng Linh Lung là không có khả năng chú ý tới.

“Kinh Lan, đi ra.” Ninh Băng không nghĩ tới Ảnh là như thế tìm người, cứ hùng hậu kêu lên như vậy.

“Không phải chứ, ta dường như nghe thấy thanh âm của Tiểu Ảnh Ảnh, ta quả nhiên lại nghe nhầm rồi, Tiểu Ảnh Ảnh làm sao có thể đến đây, ai ai, ta nên tiếp tục đào đất của ta thôi.” Một thanh âm trước thì kinh hỉ sau lại ra vẻ ai oán ngay tại phụ cận vang lên.

“Phốc……” Ninh Băng thật sự nhịn không được suýt nữa phun mưa đầy trời, Tiểu Ảnh Ảnh, cùng Ảnh mà hắn biết không phải là một người đó chứ.

Chánh chủ bị gọi là Tiểu Ảnh Ảnh mặc dù không thấy biểu tình nhưng mặt cũng có chút run rẩy, vì cách xưng hô đáng xấu hổ kia.

“Kinh Lan, đi ra, là ta cùng chủ nhân đến đây.” Ảnh bất đắc dĩ lại ra tiếng.

“A, Tiểu Ảnh Ảnh, thật là ngươi tới xem ta, ta không có nghe lầm, cũng không phải ta ảo giác, a…… Đau quá!” Ninh Băng mắt thấy một người từ trong bụi cỏ phụ cận liền bay đi ra, thẳng đến Ảnh đánh tới, Ảnh lưu loát tránh ra, người nọ, tự nhiên là hôn đất thôi.

“Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi quả nhiên vẫn nhẫn tâm như vậy.” Thanh âm uỷ khuất của thượng nhân vang lên, cũng không thèm đứng lên, còn lớn hơn nữa là tự hình nằm úp sấp.

Ảnh phát huy chính mình nhẫn nại cực hạn, thân thủ muốn kéo thượng nhân lên, hắn biết, nếu hắn không kéo người này, đến trời tối, người này cũng sẽ nằm úp sấp như vậy.

“Kinh Lan, ta mang Ảnh đến xem ngươi, ngươi chính là như vậy hoan nghênh khách nhân sao?” Trúc Dạ Thanh ra tiếng.

Thượng nhân không đợi Ảnh kéo dậy đã lập tức nhảy dựng lên.

“Hắc hắc, sao có thể a, lão đại, ngài đại giá quang lâm, tiểu nhân không dám chậm trễ.” Hắn vừa nhấc đầu, Ninh Băng một phen kinh ngạc.

Sau Trúc Dạ Tuần, hắn gặp được tên yêu nghiệt thứ hai trên đời này, là nam hay là nữ, hắn không dám vọng hạ bình luận.

Nghe thanh âm, hẳn là nam nhân đi, vậy thì hoàn toàn phải là yêu nghiệt thôi, không phải người, người không thể nào xinh đẹp đến như vậy.

“Lão đại, tại sao lại nhàn nhã như vậy a?” Kinh Lan yêu diễm tươi cười hỏi Trúc Dạ Thanh, ánh mắt cũng là lấy tần suất cực nhanh liếc nhìn Ảnh một chút cũng không có biểu tình.

“Đi ra ngoài dạo chơi thôi, đây là vợ của ta, Ninh Băng.” Ninh Băng nghe thấy Trúc Dạ Thanh giới thiệu mà không khỏi hoá thạch, đây là lời mà Trúc Dạ Thanh nói sao.

“Di, phi tử của lão đại ngươi không phải đều ở trong cung sao? Còn có, ngươi hiện tại ngay cả nam phi đều có, chậc chậc, lão đại đúng là lão đại mà.” Kinh Lan không chút nào cố kỵ đánh giá Ninh Băng.

“Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi xem, lão đại còn có nam phi, ngươi cũng liền cưới ta thôi.” Đột nhiên Kinh Lan lại chuyển hướng về phía Ảnh.

“Câm miệng.” Ảnh cho hắn một gáo nước lạnh vào mặt.

Kinh Lan cắn môi, lệ ở đôi mắt bắt đầu đi dạo, nét yêu diễm vừa rồi không thấy, lúc này đây thật làm cho người ta không khỏi ghen tỵ, có khuôn mặt đẹp đúng là có ưu thế, khóc cũng mĩ a.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, vào nhà nhanh thôi, ta khát.” Người đầu tiên chịu không nổi chính là Trúc Dạ Thanh.

“Nga, tốt.” Kinh Lan biểu tình biến hoá thật mau, lập tức nhảy bắn ở phía trước dẫn đường.

Ninh Băng thật đúng là không muốn đi đến cái tiểu ốc cỏ tranh kia, nơi đó nhìn thật không an toàn, nhưng hướng mà bọn họ tiến lên, chính là hướng có cái phòng ở duy nhất kia.

Bất quá đến gần, vừa nhìn thấy, Ninh Băng lập tức buồn bực, cái tiểu ốc này, không có môn, chỉ có cửa sổ, chẳng lẽ lại nhảy?

Sự thật chứng minh đầu óc Ninh Băng có đôi khi cũng thông minh đấy, quả nhiên là nhảy cửa sổ vào nhà.

“Cái kia, sân này có phải cũng không có đại môn hay không?” Ninh Băng ra tiếng hỏi, không biết hỏi ai, ai trả lời hắn coi như hỏi người đó vậy.

“Có a, như thế nào không có cửa chứ, chính là không quá lớn mà thôi, nói như vậy, các ngươi là nhảy tường vào sao? Lão đại, thói quen này của ngươi không tốt.” Kinh Lan nhún nhún vai trả lời.

“Ta không có ham chui chuồng chó.” Trúc Dạ Thanh nhíu mày, cái đó mà cũng coi như cửa ư?

“Hắc hắc, là không quá lớn, dù sao cũng vào được, sẽ không quản phương thức, đều là người quen thôi.” Kinh Lan hắc hắc cười.

Chờ sau khi Ninh Băng nhìn thấy đại môn mà Kinh Lan nói, khẳng định hắn sẽ không sao ngờ được cái đại môn đó không giống với tưởng tượng của hắn lúc này.

Kinh Lan ngây ngô cười, cùng khuôn mặt xinh đẹp của hắn không phối hợp, mỹ nhân ngốc nghếch, nói về hắn như vậy có vẻ chính xác a.

“Đừng nhiều lời, ta khát.” Trúc Dạ Thanh đánh gãy Kinh Lan đang ngây ngô cười.

“Hảo hảo, vậy thì chúng ta vào nhà thôi.” Ninh Băng run rẩy, không phải đều đã vào nhà rồi sao, còn đi đâu được nữa chứ?.

Bất quá trong tiểu ốc này, chỉ có mỗi một cái bàn, một cái ghế dựa, một cái giường, ngoài ra không phát hiện cái gì khác, xác định có nước để uống?

Kinh Lan cười hì hì tiêu sái đến trước giường, Ninh Băng cũng đi qua xem, trên giường có hai hình nhân được làm y như người thật, khụ khụ, một cái mặt trên viết Kinh Lan, một cái khác, ha ha, Tiểu Ảnh Ảnh.

Hình nhân là ngồi ở trên giường, Kinh Lan tựa vào trong lòng Tiểu Ảnh Ảnh, Ninh Băng nhịn không được nhìn nhìn Ảnh, má ơi, mặt đen còn hơn đáy nồi.

Chỉ thấy Kinh Lan hướng trên mặt hình nhân Tiểu Ảnh Ảnh vỗ ba cái, Ninh Băng nghe thấy tiếng cơ quan mở ra mà hắn vẫn thường được xem trong TV.

Trên mặt đất rõ ràng mở ra một cái chỗ hổng, có thang lầu thông xuống địa đạo.

“Lão đại, tiểu tẩu tử, tiểu…… Khụ, Ảnh, tiểu mỹ nữ, xin mời.” Kinh Lan xuống thang lầu trước rồi mời mọi người.

Nguyên lai có một nơi ở khác, đã nói rồi mà, tiểu ốc xiêu vẹo như vậy, làm sao người có thể ở được chứ.

Ninh Băng không nghĩ tới bên dưới bãi tha ma này lại tráng lệ như vậy, so với hoàng cung còn muốn hoa lệ hơn.

Nơi này và cảnh tượng thê lương bên ngoài đúng thật là một trời một vực, đây là giấc mơ ư?

“Ân, Kinh Lan đúng là có hảo trà.” Trúc Dạ Thanh đang chễnh chệ ngồi xuống phẩm trà.

Ninh Băng cùng Linh Lung giống nhau, không ngừng mở to hai mắt thưởng thức cung điện hoa lệ dưới lòng đất này.

“Lão đại, có gì phân phó, nói đi.” Đây là lần đầu Ninh Băng nhìn thấy Kinh Lan nói chuyện bình thường sau nửa ngày gặp mặt, không dễ dàng a.

“Không có, chỉ ra ngoài đi dạo thôi.” Trúc Dạ Tthanh tiếp tục phẩm trà.

“Không có khả năng.” Kinh Lan không tin.

“Ngươi có thể cùng chúng ta đi dạo một vòng.”

“Thật sự, có thể sao, có thể sao, cùng Tiểu Ảnh Ảnh du sơn ngoạn thủy, nga, giấc mộng nhiều năm của ta, lão đại, ngươi thật sự là người thiện lương.” Kinh Lan biểu tình bình thường lại không có.

“Trà không tồi, dọn dẹp một chút rồi đi thôi.” Trúc Dạ Thanh dẫn đầu đứng dậy.

“Ân ân, chờ ta mang theo một ít hành lý đã.” Kinh Lan thần tốc tiến vào một căn phòng, thần tốc đi ra.

Trên thực tế Ninh Băng cho rằng Kinh Lan đối với khái niệm nhỏ cùng chính mình cũng có khác biệt.

Gánh nặng này mà kêu là một ít ư? Kinh Lan vác ở sau lưng, ước chừng như có hai người lớn vậy, hắn là như thế nào duy trì cái nụ cười xán lạn kia? Nơi đó tuy đều là quần áo, nhưng cũng nặng đến nỗi có thể người thường vác mà không sao đứng dậy được.

“Đi thôi.” Kinh Lan khoái trá tiêu sái ở trước mặt mọi người.

“Kinh Lan, đây là đại môn mà ngươi nói?” Ninh Băng suýt nữa ngất xỉu, này, thật là chuồng chó a.

“Đúng vậy, không đủ lớn sao, một người có thể qua lọt, vậy là đủ rồi.” Kinh Lan nói thật tự nhiên.

“Thanh, ta vẫn là nhảy tường đi.” Trúc Dạ Thanh rất phối hợp, đoàn người vẫn là nhảy tường ra ngoài.

Ninh Băng vốn là muốn nhìn thử xem Kinh Lan là làm như thế nào đem cái đại gánh nặng của hắn từ cái gọi là đại môn nhỏ như vậy ra ngoài, không nghĩ tới, người ta cũng chỉ là phóng một cái, liền ngay cả người cùng gánh nặng, đều đã lên tới đầu tường.

“Ngươi không phải nói không nên nhảy tường sao, không phải nói này là thói quen không tốt sao?” Ninh Băng nhịn không được hỏi Kinh Lan.

“Đây chính là tường của ta, muốn nhảy liền nhảy a, coi như là làm vận động đi.” Kinh Lan trả lời thật thuần khiết.

Ninh Băng chỉ có thể sờ sờ cái mũi, mỹ nhân, đầu óc đều có vấn đề, hắn có kết luận như vậy.

Đi dạo một vòng, mang theo mỹ nhân kỳ quái Kinh Lan, Ninh Băng cùng Linh Lung vẫn là không biết thôn trấn này rốt cuộc có trò gì.

“Thanh, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao mọi người nơi này nhìn chằm chằm Linh Lung không?” Ninh Băng nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Đừng nóng vội.” Trúc Dạ Thanh nhẹ nhàng nói mấy chữ.

“Kinh Lan, Thanh Hoa trấn này là nơi có cái gì đặc biệt không? Tỷ như không có nữ nhân?” Ninh Băng chuyển sang hỏi Kinh Lan, người này ở tại này, chắc hẳn là sẽ biết.

“Ai nói nơi này không có nữ nhân a, tại sao lại có tin vịt như vậy?” Nữ nhân nơi này có điểm đặc biệt, nhưng cũng là nữ nhân thôi.

“Vậy ngươi nói vì sao những người đó đều giống như ác lang nhìn chằm chằm Linh Lung?” Ninh Băng thật sự là thái thái tò mò.

“Này a, ha ha, chờ ngươi nhìn thấy nữ nhân trên trấn này ngươi sẽ biết. Nơi này nam nhân cùng nữ nhân là không được ở chung một khu vực.”

“Ở tách ra với nhau ư? Kia nơi này đều không có vợ chồng sao?” Những người đó đều là độc thân?

“Như thế nào lại không có vợ chồng, đương nhiên là có a, bất quá vợ chồng cũng là tách ra với nhau, buổi tối, ở cùng một chỗ, ban ngày, không ở cùng nhau.” Kinh Lan trả lời thật thản nhiên.

“A? Còn có chuyện như vậy?” Ninh Băng khó hiểu, đây là thói quen gì a.

“Cái kia, Kinh Lan, ngươi vì cái gì ở tại thôn trấn này? Ngươi cũng có vợ ở tại khu vực khác?” Ninh Băng cứ như thế suy một ra ba.

“Như thế nào có khả năng, ta sinh ra là người của Tiểu Ảnh Ảnh, chết là ma của Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi không cần phá hoại tình cảm của ta cùng Tiểu Ảnh Ảnh. Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta thật sự không có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đâu, bởi vì ta so với bọn họ xinh đẹp hơn nhiều lắm.” Kinh Lan nói thật kiên trinh.

“Câm miệng.” Ảnh cũng chỉ có thể từ hàm răng mà vọt ra hai từ này.

Ninh Băng hết chỗ nói rồi, người này tư duy tuyệt đối khác biệt, đó là cấp đại sư khác, hắn có điểm theo không kịp.

“Thanh, chúng ta đi xem khu vực nữ nhân ở mà Kinh Lan nói được không?” Ninh Băng thật muốn nhìn, nữ nhân trên trấn này là có hình dạng ra sao.

“Kinh Lan, ngươi nghe thấy rồi chứ, tiểu tẩu tử ngươi muốn đi khu vực nữ nhân.” Trúc Dạ Thanh nhẹ nhàng đối với Kinh Lan nói.

“A, không được, nơi đó không chuẩn nam nhân tới gần.”

“Kinh Lan, ta biết ngươi sẽ có biện pháp.” Trúc DẠ Thanh không nhanh không chậm mỉm cười.

“Ô ô ô, lão đại, ta chỉ biết ngươi bất hảo tâm a.” Kinh Lan uỷ khuất rên rỉ, đi vào trong đó, nhất định phải trả giá đại giới, hắn không muốn nghĩ tới.

“Ảnh?” Trúc Dạ Thanh chuyển hướng Ảnh.

“Mang chúng ta đi thôi.” Ảnh ra tiếng.

“Hảo.” Kinh Lan sảng khoái đáp ứng, uỷ khuất trên mặt cũng không thấy.

Lão công tương lai của hắn đã hạ mệnh lệnh, hắn thân là vợ hiền làm sao có thể không nghe lời chứ.

“Tiểu Ảnh Ảnh, Lan Lan tối nghe lời ngươi nói, chúng ta đi thôi.” Lời nói của Kinh Lan thành công làm cho Ninh Băng cùng Linh Lung bên cạnh ói ra.

Ảnh gân xanh đều nổi lên đầy người, vung một quyền, tưởng một quyền đó đem đầu óc mỹ nhân trước mắt chẻ ra làm đôi.

“Lăn.” Ảnh, nổi giận.

“Oa, Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi tại sao có thể hung hăng với Lan Lan như vậy, Lan Lan sợ lắm.” Người nào đó vẫn là không biết sống chết.

“Khụ, Kinh Lan, ngươi nếu thật muốn gả cho Ảnh, ta khuyên ngươi, vẫn là bình thường một chút thì hảo hơn.” Trúc Dạ Thanh nhịn không được kéo Kinh Lan đến bên cạnh cẩn thận nhắc nhở một chút cái người đang không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại.

“A, là như thế sao?” Kinh Lan bắt đầu tự hỏi, Tiểu Ảnh Ảnh không chịu cưới mình không phải bởi vì chính mình không phải nữ nhân sao, mình nhớ rõ Ảnh từng nói như vậy a, hắn đối nam nhân không có hứng thú.

Cho nên mình mới cực lực ở trước mặt Ảnh biểu hiện tư thái tiểu nữ nhi, không đúng sao?

“Ảnh, ngươi đừng sinh khí, cùng lắm thì qua một đoạn thời gian ngươi lại cưới ta là được rồi.” Trúc Dạ Thanh cũng suýt nữa đánh tới một chưởng, người này, hoàn toàn bắt không được trọng điểm, thật là hết thuốc chữa mà.

Ảnh cực lực nhẫn nại, không buồn quan tâm tới cái người đầu óc không bình thường kia.

“Xuất phát.” Kinh Lan khôi phục tinh thần, hừ hừ, Ảnh, ngươi đừng hòng chạy thoát nha.

Đoàn người thần sắc khác nhau, xuất phát về hướng khu vực nữ nhân ở trong Thanh Hoa trấn truyền thuyết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio