Vô Diệm Vương Phi

chương 130: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả một ngọn núi bị san bằng không được sự đồng ý, bốn nam tử từ trên trời bay xuống hẳn cũng không phải là việc gì kì lạ, Mộng hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương rồi lại nhìn bốn nam tử mặt lạnh từ trên trời bay xuống đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tà mị, lãnh khốc, yêu tà, vui cười, nhưng mà bốn người mỗi người hai con mắt cũng phát ra một tia sáng khiến người ta sợ hãi, ba vị hoàng tử như rồng trong đám người bị đạp ngã trên mặt đất giống như những con trùng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ngoài đầu lại nhìn, dưới chân không có ai.

“Lão đại, hình như dưới chân của ngươi không có đệm lót nha, chắc không thoải mái nhỉ? Hay là ta tặng cái tên mặt trắng thoạt nhìn thuận mắt hơn này cho ngươi?”

Long Thanh nghiêng người, đôi chân hung hăng giẫm lên lưng đại hoàng tử, tròng mắt tà mị miễn cưỡng lên tiếng.

“Đương nhiên là không thoải mái, nhưng mà hình như muội phu (em rể) không thích cái tên dưới chân ngươi đâu, tên của ta không tệ, thâm trầm bình tĩnh, ánh mắt trông có vẻ xấu xa, tên này rất thích hợp!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười mỉa, nheo mắt lên tiếng, khóe môi nhếch lên, mang theo một chút phong tình mỉa mai, ẩn giấu một chút ý tứ.

“Đúng đấy, muội phu à tên đại ca này cũng không tệ, tặng cho ngươi, nếu như ngươi không thích thì ta cũng sẽ nhường lại tên dưới chân của ta, tuy là giẫm lên rất thoải mái!”

Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng nói, thuận tiện tăng thêm lực dưới chân, hai vị hoàng tử vừa ngóc đầu lên đã bị đạp xuống mặt đất.

Hai người mở miệng đã gọi muội phu khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên liên tục nhíu mày, đang đối đầu với kẻ địch mạnh nên không thèm so đo, chỉ lạnh lùng lên tiếng:

“Từ trước đến nay ta vẫn thích già hơn, tục ngữ nói gừng càng già càng cay nên lấy tên kia làm đá kê chân tất nhiên là sướng nhất!”

Hắn tà mị liếc đôi mắt đen lúng liếng nhìn Mộng hoàng, ý tứ trong lời nói, hắn muốn lấy người có địa vị tối cao kia làm đá kê chân!

“Ngươi… các ngươi… quả thật là khinh người quá đáng!”

Khóe môi Mộng hoàng run rẩy đứng dậy thét lên, bên ngoài lều, ngàn vạn binh sĩ đã sớm vây quanh lều nhưng không một ai dám bước vào, bởi vì những văn võ bá quan kia đã sợ đến run rẩy ngồi trên mặt đất, chỉ dám vén màn lều lên nhìn.

“Là do ngươi ngại ngôi vị Hoàng đế này của mình quá yên ổn! Ngươi đã có nguyện vọng này thì chúng ta sẽ thỏa mãn ngươi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, hai chân giơ cao lên, nhìn Mộng hoàng kinh hãi từng đợt.

“Các ngươi…rốt cuộc muốn thế nào?”

Mộng hoàng tê liệt ngã xuống khỏi ghế rồng, hắn là vua một nước, cho dù chết cũng không thể chịu nhục như vậy!

“Ngươi thử nói xem! Ta nghĩ thân là Hoàng thượng của Phiên quốc, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng có thể hiểu được nhỉ?”

Hắn lạnh lùng cười, hai chân giơ lên cao, nghiêng người bay lên không trung, vẻ mặt tỏ ra thoải mái, như đang muốn vật thứ gì xuống.

“Ngươi… được, ta lui binh!”

Đối phương có vũ khí bí mật có thể phá hủy cả một ngọn núi, còn có cao thủ võ lâm ở đây, hắn không lui binh thì thế nào, hiện giờ đối phương đang thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn chỉ có thể thỏa hiệp!

“Không chỉ đơn giản là lui binh, ta muốn Phiên quốc kí hiệp ước, vĩnh viễn không được xâm phạm vương triều Đoan Tuấn!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ném hiệp ước trước mặt Mộng hoàng.

“… Ngươi…”

Mộng hoàng ngơ ngẩn, vĩnh viễn không được xâm phạm, như vậy ranh giới của hắn phải bành trường thế nào đây?

“Uy lực của khẩu đại pháo thần võ vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi, vương triều Đoan Tuấn chúng ta có đức hiếu sinh nên chỉ cho ngươi một bài học nho nhỏ mà thôi, nếu như ngươi không chịu kí, vậy thì, được, ta đặt ba đứa con trai của ngươi trên đỉnh núi, không lãng phí một tên nào, đưa con của ngươi lên tây thiên, đến lúc đó để xem ngươi còn truyền lại giang sơn cho ai!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười âm tàn, người làm cha mẹ sợ nhất chính là đoan tử tuyệt tôn!

“Ngươi… Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật sự quá độc ác!”

Mộng hoàng run rẩy lần nữa, trong ánh mắt khẩn cầu của văn võ bá quan, trong ánh mắt khuất nhục của ba vị hoàng tử, khẽ cắn môi ấn quốc tỷ xuống.

“Không tệ, dựa theo hiệp nghị, Phiên quốc phải lui binh năm mươi dặm, cách khu vực biên cương dặm, vĩnh viễn không nhìn thấy quân đội của Phiên quốc!”

“Được!” Cắn môi lần nữa, đồng ý.

“Nếu quấy rầy biên cảnh để nhân dân chịu tổn thất sẽ do Phiên quốc gánh chịu, hàng năm còn phải nộp một ngàn xấp vải vóc, hai trăm vạn bạc ròng cho vương triều Đoan Tuấn!”

“Được!”

“…đã như vậy, chúng ta sẽ không ngồi lâu nữa, trước khi mặt trời lặn, nếu như trong dặm còn một người nào ở biên cảnh… thì sẽ, hừ hừ!”

Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác tà mị, thiệt thòi cho ba vị hoàng tử ở dưới chân lập tức kêu thảm thiết.

“Ngươi yên tâm!”

Mộng hoàng gấp gáp lên tiếng, nện bước chân tiến lên, đột nhiên già đi gần tuổi.

“Lão đại, có thể đi rồi chứ? Nói thật ghế của Phiên quốc rất khó ngồi nha!”

Long Thanh ở một bên bất mãn kêu la.

“Vậy sao? Có lẽ ngươi sẽ có diễm phúc được ngồi chiếc ghế này thường xuyên đấy!”

Ngoái đầu nhìn lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, phất phất tay, trường sam bồng bềnh, phong thái tuấn dật, nhanh nhẹn xoay người dẫn đầu rời đi, ngay sau đó ba người kia cũng nhanh như chớp, giống như một u hồn mở ảo biến mất khỏi lều, năm vạn binh mã thậm chí cả vạt áo của bốn người cũng không thể chạm vào, trơ mắt nhìn bốn người biến mất!

“Phịch!”

Mộng hoàng ngã ngồi trên mặt ghế rồng nhưng lại không ngờ ghế rồng đang vỡ ra, nhìn lại thì thấy đã có người sớm đánh gãy nó, về phần ra tay khi nào, là ai ra tay thì mấy chục ánh mắt của văn võ bá quan đều không nhìn thấy, càng không ai biết được rốt cuộc Mộng hoàng cũng bệnh không dậy nổi, nửa năm sau thì rời bỏ thế gian.

Nhưng đây là chuyện sau này, trong đó còn có hành trình cầu hôn gian nan của Long Thanh, bởi vì hắn đã không cẩn thận giẫm lên đại ca!

Cửa khẩu Sơn Hải mùa đông tuyết phủ trắng xóa cả đỉnh núi, núi Tây Loan cao ngất như tấm bình phong, một người đã đủ giữa cho vạn người nơi quan ải không thể đi qua, ngày thường đáy vực cuồng phong gào thét những tiếng sắc lạnh, the thé rống giận, không thể nghe thấy gì ngoài tiếng gió nhưng hôm nay tiếng binh lính ầm ĩ đã áp đảo tiếng gió, tựa như dòng lũ cuồn dời non lấp biển, giống như dòng nham thạch đang gào thét phun trào, tạo nên những luồng sóng bi tráng phóng đãng, ẩn chứa cái chết vô hình.

Cảnh vật hoàng hôn đỏ như lửa, gió gào làm lòng người phấn chấn, trước lúc mặt trời lặn, Mộng hoàng lui binh dặm theo hiệp ước, lều trại nguyên bản kéo dài vạn dặm san san nơi biên cảnh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nhìn từ xa, cửa khẩu Sơn Hải lại khôi phục vẻ tĩnh lặng!

Dưới chân núi u tĩnh Lăng Tây Nhi kéo cánh tay Lục Nhi đứng nhìn ra xa, trời chiều ngã về phía tây, bầu trời hoàng hôn mênh mông, trên núi vọng lại tiếng kèn của binh lính từng đợt cộng hưởng với nhau khiến cho lòng người chấn động.

“Nương nương, tiếng kèn lui binh, xem ra Phiên quốc đã lui binh!”

Lục Nhi hưng phấn, nắm lấy cánh tay Tây Nhi, sau lưng, Lưu An sầu khổ nhăn nhó, Long Thanh không có ở đây, đương nhiên Lưu An không thể rời khỏi Tây Nhi.

“Ta đã nói rồi mà, lão Hoàng đế kia chưa từng thấy thứ vũ khí lợi hại như vậy, có một tí đã làm cho hắn hoang mang lo sợ, lại có hai vị đại ca võ công tuyệt tác tương trợ, hắn không lui binh trừ khi đang tự tìm đường chết!”

Miễn cưỡng nằm trên xe, Tây Nhi chậm rãi lên tiếng, giọng nói tràn đầy tự đắc.

“Nương nương, Phiên quốc đã lui binh, nương nương ngài đã là đại công thần, chúng ta cũng không cần phải tay xách nách mang chạy trốn nhỉ?”

Lục Nhi bước lên, ghé vào trước mặt Tây Nhi.

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ Vương gia của các ngươi sao?”

Tây Nhi cười khẽ, hiện giờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng chỉ là con cọp giấy ở trước mặt nàng mà thôi, dỗ dành vài câu, làm nũng một chút là bớt giận ngay, nàng bỏ nhà đi quan trọng hơn là nàng muốn tránh Thái hoàng Thái hậu, cây thuốc phiện không có thuốc giải, chỉ cần chịu đựng vài lần lên cơn nghiện là có thể bỏ, đến lúc đó nàng khỏi phải tốn nước miếng giải thích, còn có một nguyên nhân chính là – nàng phải giúp hai vị nghĩa huynh tìm được người trong lòng, mỹ nữ Giang Nam từ cổ chí kim đều xứng danh!

“Không sợ sao?”

Lục Nhi không phục bĩu môi, là ai vừa thấy Vương gia nổi giận thì đã tìm đường trốn đi!

“Đương nhiên không sợ!”

Tây Nhi ngồi dậy, sợ Lục Nhi không tin nên càng hăng hái gật đầu, thuận tiện nêu vài ví dụ chứng minh, từ đầu đến cuối đều chứng tỏ nàng không sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên là sự thật.

“Nương nương nói lúc gia nổi giận người sẽ lắc mông hát một bài sao?”

Lục Nhi hoài nghi đảo mắt, vừa múa vừa hát, còn gọi là không sợ sao?

“Đúng đó, nóng giận hại đến sức khỏe, ta quan tâm đến hắn thôi!”

Ừm hừ, chẳng muốn so đo, không phải sợ!

“Lúc gia bị thương, dù người có không cam lòng cũng phải ở bên cạnh hầu hạ?” Lục Nhi lại hỏi tiếp.

“Đúng vậy, thật ra hắn giả bệnh thôi, nhưng mà ta rất thông minh, chỉ nhìn một cái là biết, nếu hắn đã muốn chơi thì tất nhiên sẽ chơi cùng, nếu không một người đơn độc sẽ không vui!”

Nàng cũng không phải bị khuất phục dưới dâm uy của hắn, nam nhân kia chỉ thích làm nũng với nàng thôi!

“Còn nữa, người chỉ dám sau khi gia đã đi mới vào phòng củi nghiên cứu chế tạo thuốc nổ?”

“Đây là vì không muốn hắn lo lắng, tuyệt đối không phải sợ hắn! Không để cho lão công lo lắng là chuyện quan trọng nhất của người vợ!” nàng dương dương đắc ý nói.

“Vậy sao? Nhưng mà hôm nay nương nương lại một mình trốn khỏi biên quan…”

Lục Nhi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Hả?”

Ngước mắt lên, chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng thật to, lại đắc ý ngước mắt lên:

“Nhìn đi, ta không sợ hắn nha, biết rõ hắn sẽ căm tức mà vẫn làm!”

Căm tức? Chỉ sợ không đơn giản là căm tức thôi nha!

Dường như cả doanh trại đều bị lửa giận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thiêu đốt, Lãnh Tuyệt Tâm, Lâm Kiếm Hồng, Long Thanh đã sớm ngoan ngoãn tránh xa, mà những thị vệ không thể chạy thoát cũng kinh hãi lạnh người, bởi vì nam nhân bị bỏ rơi kia cả ngày bất mãn rít gào, vừa rồi chính là một ví dụ sống sờ sờ nha!

“Lăng Tây Nhi!”

Tựa như một con thú dữ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, hắn chỉ hơi giận mà thôi nàng cũng dám biến mất trước mặt hắn! Nữ nhân này, xem ra thật sự bị hắn sủng lên tận trời rồi!

Hắn đứng dậy, tiện tay hất một cái, sách vở trên bàn, vũ khí bên cạnh rơi rầm rầm xuống đất! Vì để ngừa Mộng hoàng đánh đến nên hắn vẫn ở đây đóng quân vài ngày, sau khi xác định biên quan đã an toàn mới báo về thành Đoan Tuấn, nhưng mà…

“Lăng Tây Nhi!”

Một tiếng rống tràn ngập tức giận dường như khiến cho toàn bộ thị vệ trong lều đều co quắp trên mặt đất, Vương gia đáng thương của bọn họ, đã bị Vương phi chơi xỏ một lần, xấu mặt thì không nói lại còn bị người ta cho leo cây… Hì hì, lá gan của Vương phi thật là lớn!

“Long gia!”

Long Thanh ngủ đông, ẩn thân hai người rốt cuộc cũng lộ diện, nụ cười trên mặt còn không ngớt khiến cho thị vệ vô cùng hâm mộ.

“Thông báo một tiếng đi, ta muốn gặp Vương gia!” hắn nhàn nhạt lên tiếng.

“Long gia, hay là ngài tự vào đi!”

Không muốn tự tìm chết làm tên chịu tội thay đâu!

“Hả? Đáng sợ vậy sao?”

Long Thanh sờ sờ cái mũi bóng loáng của mình.

“Không phải đáng sợ!”

Hai gã thị vệ nhìn nhau, yếu ớt trả lời, sau đó đột nhiên ngước mắt lên: “…là khủng bố!”

“Hả? Quả nhiên là bị giội nước lạnh!”

Long Thanh cười rạng rỡ, hít thở nâng cao tinh thần, đã chuẩn bị dùng một cước đạp cửa nhưng ngẫm lại như thế cũng không an toàn, hay là:

“Lão đại, ta có tin tức của đại tẩu!”

Quả nhiên, lời còn chưa dứt thì lá thư trên tay trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, Long Thanh thả lỏng một chút, lúc này hẳn là không có nguy hiểm gì, sau đó nghênh ngang bước vào, sau đó chính là:

“Ông trời của ta ơi!!!”

Đây là đâu đây? Tất cả mọi thứ đều nằm trên mặt đất, trên mặt đất không còn chỗ nào để đứng, kể cả cái bàn cùng bình phong, người đang nổi điên cũng ngồi dưới đất, bởi vì không thể ngồi, chiếc ghế dựa bằng gỗ lim đã gãy chân, nằm ngửa trên mặt đất.

“Long Thanh, nơi này giao cho ngươi!”

Ngước mắt lên, hắn đã ở biên quan hai ngày, cũng đã đủ, còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng, mấy ngày nay hắn đã chấp nhận thân phận của hai người bọn họ.

“Được!” Gật gật đầu.

“Đại pháo giao cho tướng sĩ cửa khẩu Sơn Hải, nếu Phiên quốc làm loạn lần nữa, bắn trước nói sau!”

“Được!”

“Nói Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng trở về thành Đoan Tuấn chờ ta!”

“Được!”

“Trở về hãy cưới Mộng Nhan đi, ta làm chủ cho ngươi!”

“Được!”

~ Hả? Vừa rồi hắn đã đồng ý cái gì thế?

“Cứ quyết định thế đi!” Lời nói còn chưa dứt thì người đã không thấy đâu!

“Cái gì mà cứ quyết định vậy đi!”

Long Thanh hoài nghi đảo mắt, lấy Mộng Nhan? Chuyện gì đang xảy ra khiến lòng vừa vui lại vừa lo thế này?

Ba ngày sau, Long Thanh cùng Lãnh Tuyệt Tâm, Lâm Kiếm Hồng trở về thành Đoan Tuấn, rốt cuộc cũng biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì chất độc nghiện của Thái hoàng Thái hậu phát tác, tất nhiên Đoan Tuấn Mạc Bắc không dám gọi Lăng Tây Nhi từ biên quan về “giải độc” cho Thái hoàng Thái hậu nên đành phải tìm ngự y cùng danh y trong thiên hạ.

Thành Đoan Tuấn trong thời gian ngắn loại bỏ được chiến sự đã trở nên náo nhiệt, danh y tụ tập trong thành, nghe nói gấp gáp vượt đường xa chạy đến thành Đoan Tuấn! Những danh y này, cầu tài có, cầu quan có, lại có người tự xưng là thanh cao, muốn xem loại độc khó giải trên thiên hạ đến tột cùng là độc gì! Mà Mộng Nhan chính là tiền cược trong trò khôi hài này, nàng phát tin nói ai có thể cứu Thái hoàng Thái hậu, nếu là nam nhân chưa có thê tử, mặc kệ già yếu nàng sẽ gả hết!

Nghe được tin này, Long Thanh ở trong vương phủ vỗ ngực giậm chân, gào khóc không ngừng, tuy hắn nghiên cứu sách thuốc nhưng cũng chỉ học sơ sơ nên lập tức chạy đến núi Bắc Vân cầu cứu lão Bất Tử, nhưng mà ngẫm lại chuyện này… Hắn nhất định sẽ bị lão Bất Tử cười nhạo!

“Long đệ…”

Long đệ, bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên là muội phu của hai họ nên hắn là sư đệ của muội phu, tất nhiên là nhỏ nhất, cũng là đối tượng bị khi dễ!

“Làm sao?” Tức giận, không buồn nhìn lên!

“Thật ra ngươi không cần sầu lo, nếu độc là do Tây Nhi hạ thì nhất định muội ấy có cách giải, không bằng ngươi hãy yên tâm ở đây chờ muội ấy trở lại đi.”

Lâm Kiếm Hồng chậm rãi lên tiếng, Tây Nhi là người hiểu chuyện, tuyệt đối nàng sẽ không bỏ mặc không quan tâm đến sự thống khổ của Thái hoàng Thái hậu!

“Đúng vậy!”

Vì Mộng Nhan nên mới khiến cho hắn luống cuống chân tay như vậy, nhưng mà rốt cuộc Tây Nhi ở Giang Nam làm gì thế!

“Tìm mỹ nữ!”

Chém đinh chặt sắt, rõ ràng đã mang thai bốn tháng, đã hơi có bụng nhưng Tây Nhi lại cố tính nữ giả nam trang, mà ngay cả Lục Nhi cũng không ngoại lệ, nha hoàn biến thành thư đồng, hai cái bánh bao biến thành hai cái túi lớn trông rất khó coi!

“Nhưng…”

Làm gì có nam nhân nào mang thai lại rêu rao khắp nơi trên đường, nhìn thấy ai cũng dựng lỗ tai lên, bà tám nghe ngóng xem nhà ai có con gái xuất chúng! Rất nhanh tất cả đường phố Hàng Châu đã có lời đồn đang có một sắc ma mang thai đến đây!

“Tuy nữ giả nam trang rất khó khăn, nhưng vì tránh né…”

Nói được một nửa, trợn mắt, sau đó ậm ừ không nói nên lời, một cơn lạnh bao phủ từ đầu đến chân.

“Tránh né ai cơ?”

Lục Nhi không có cảm giác, chậm rãi lên tiếng.

“Ta!”

Giọng nói lạnh lùng băng giá đến cực điểm khiến cho Lục Nhi kinh hãi hét lên rồi té lăn ra mặt đất, nhìn lại Lăng Tây Nhi, hơi khom người, rụt cái đầu nhỏ lại, lấy cây quạt ngọc cốt che trên đầu, thấy khe hở của ai là đâm đầu vào, cắm đầu chạy tới, toàn thân là bộ đồ trắng cùng giày đen chói mắt!

“Lăng Tây Nhi!”

Quả nhiên là ý kiến hay nha, hắn có lợi hại thế nào cũng không ngờ tới Lăng Tây Nhi mang thai bốn tháng lại nữ giả nam trang chạy trên phố!

Thân thể cứng đờ, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục lẩn trốn, tấm lưng kia rõ ràng đang nói, huynh đài à nhận nhầm người rồi!

“Nàng còn muốn chạy đi đâu?”

Hắn đứng trước mặt nàng, cái não nhỏ thay khuôn mặt đụng vào cái bụng thô sáp, thân thể nghiêng ngả lại bị hắn vịn lấy.

“Hì hì, huynh đài!”

Còn giả ngu nữa, lão công lại biến thành huynh đài!

“Lăng Tây Nhi!”

“Này nhường đường một chút đi!”

“Lăng Tây Nhi!”

“Ngươi nhận lầm người rồi!”

“Lăng Tây Nhi!”

“Ơ, được rồi, lão công, có chuyện gì?”

“Vì sao lại chạy trốn?”

Chẳng lẽ nàng thật sự sợ hắn, đánh chết cũng không tin!

“Muốn biết thật sao?” Aizz, thở dài.

“Nói!”

“Không nói thì hơn!”

“Nói!”

“Ta sợ chàng sẽ tức giận!”

“Nói!”

“Trốn Thái hoàng Thái hậu!”

“Bởi vì ta cho bà ấy uống thuốc phiện, bây giờ bà ấy đang rất khổ sở trong cung!”

“… . .”

“Người uống phải thuốc phiện chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, ta không có cách nào giúp bà ấy, chỉ có thể trốn đi!”

“… . .”

“Chàng trách ta sao?”

“… . .”

“Bà ấy bán nước, coi như là một bài học cho bà ấy!”

“Trở về đi!”

“Chàng không trách ta?”

“Trở về đi!”

“Woa, lão công thật tốt!”

“Hiện giờ đang ở trên đường cái!”

“Ở trên đường cái thì không thể ôm sao?”

“Có thể, nhưng mà…”

Bây giờ Lăng Tây Nhi là nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân hình dáng kì quái! Hai nam nhân ôm nhau…

“Quái thai quái thai! Nam tử cũng có thể…”

Những chữ còn lại bay xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio