Vô Diệm Vương Phi

chương 136: lão ngoan đồng quả nhiên vẫn là lão ngoan đồng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đứng ở trên đỉnh núi giả trong hoa viên, nương theo ánh trăng chiếu vào đình viện, Lãnh Tuyệt Tâm nhìn Thượng Quan Tố Tố mặc sức phát tiết, một nữ nhân với trái tim đầy phẫn hận, mỗi khi hắn nhìn nàng, trong lòng luôn có chút áy náy.

Tối nay là mười lăm, đêm trăng tròn, ánh trăng nghiêng chiếu lên bạch y phiêu dật trên người nàng, càng tăng thêm nét trong trẻo lạnh lùng, nàng hung hăng đấm lên thân cây, nước mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi chảy xuống, nàng muốn ở lại không chỉ đơn giản bởi vì Lăng Tây Nhi yêu cầu, mà là vì bản thân vẫn chưa từ bỏ ý định đối với nam nhân kia!

Nàng hận, không phải là hận Lãnh Tuyệt Tâm, mà là hận chính mình, hận chính mình không thể tự thoát ra được, hận chính mình ngu đần, càng hận chính mình muốn giữ lấy một nam nhân vong ân phụ nghĩa!

Nàng dùng sức đấm thân cây, nàng là danh y, võ công không hề tầm thường, chỉ là lúc này nàng không dùng nội lực, chỉ bằng khí lực của mình, cảm thụ sự thô lạnh của vỏ cây, khiến đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng không còn cảm giác, có lẽ chỉ có đau đớn mới có thể làm cho nàng quên trên thế giới còn có một Lãnh Tuyệt Tâm!

“Sao nàng phải khổ như vậy?”

Rốt cuộc hắn cũng không đứng nhìn được nữa, thấy nàng rủ mắt xuống nhìn máu tươi trên tay, chân điểm nhẹ, thân ảnh bạch y tựa như đại bàng giương cánh từ trên núi giả bay xuống, vươn tay gắt gao nắm chặt hai bàn tay nàng trong lòng bàn tay, tay còn lại lấy khăn khăn gấm sạch từ trong người, xé rách mảnh vải đặt trên miệng, băng bó hai tay chảy máu của nàng lại.

“Không cần ngươi quan tâm!”

Ngữ khí trong trẻo lạnh lùng, nàng dùng sức hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sắc mặt ửng đỏ, bởi vì bị hắn nhìn thấy dáng vẻ bất lực của nàng.

“Ta đã nói không cần ngươi lo!”

Nàng khàn giọng hét lên, hắn muốn gì, làm người tốt an ủi nàng sao? Nàng trở nên như vậy không phải là do hắn sao? Nam nhân vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói! Nàng ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong bóng đêm, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ánh lên nét phẫn hận quật cường.

“Được rồi, ta sẽ không quản nàng, nhưng ít nhất…”

Lãnh Tuyệt Tâm thở dài, lời còn chưa dứt, Thượng Quan Tố Tố đột nhiên rút tay lại, tháo khăn gấm ra, hung hăng ném trước mặt hắn:

“Ta không cần ngươi bố thí, Lãnh Tuyệt Tâm đúng không? Đổi tên rồi sao? Nhưng đổi rất hay, tuyệt tình tuyệt ý, tâm địa lạnh lùng, tên thật đúng!”

Nàng quay đầu bước đi, cánh tay lại bị Lãnh Tuyệt Tâm kéo lại, hắn bước lên ngăn cản trước mặt nàng:

“Tố Tố, ta thừa nhận là ta đã làm lãng phí thời gian của muội, nhưng bây giờ muội chỉ mới hai mươi hai, cũng không muộn, muội không cần hận ta… Ta có nỗi khổ!”

Hắn rủ mắt xuống, đáng tiếc sắc trời ảm đạm, Thượng Quan Tố Tố không nhìn thấy vẻ áy náy trong mắt hắn!

“Ý của ngươi là ta dây dưa ngươi sao? Ta hai mươi hai tuổi rồi gả đi không được là trừng phạt đúng tội có đúng không?”

Nàng lạnh lùng cười, nước mắt rơi càng nhiều, nàng muốn nhịn xuống, nhưng rốt cuộc không nhịn được.

“Nàng biết ta không phải có ý này, ta chỉ là…”

Hắn không biết nói gì, hắn chưa bao giờ quan tâm đến cuộc hôn nhân do mẫu thân nhất thời ham vui định ra, sau xảy ra gia biến, hắn vào Nam ra Bắc, lưu lạc khắp nơi, càng không dám nghĩ đến nàng – đường đường là thiên kim Tri phủ, vả lại, hắn thành lập Thiên Địa Thịnh, cả ngày bôn ba bận rộn, muốn báo thù cho cha, nữ nhân bên cạnh rất nhiều, nhưng đều là gặp dịp thì chơi, thẳng đến khi hắn gặp người có tướng mạo giống hệt Yên Chi – Lăng Tây Nhi, mới muốn ổn định, nhưng mà… Hắn cười khổ, tương vương cố ý thần nữ vô tình, hắn yêu đơn phương!

“Vậy thì có ý gì? Ngươi yên tâm, dù ta có già không ai muốn, ta cũng sẽ không nhờ vả ngươi!”

Nàng dấu hai tay chảy máu ở phía sau, lạnh lùng xoay người, bạch y mặc dù thanh dật, nhưng lại khiến nàng càng thêm bất lực cùng cô đơn.

“Ta… Xin lỗi…”

Lãnh Tuyệt Tâm nhẹ giọng nói, nhưng lại khiến cho Thượng Quan Tố Tố cười lạnh:

“Xin lỗi, một câu xin lỗi có thể gạt bỏ mọi thứ sao?”

Nàng xấu hổ và giận dữ mở miệng, bước chân nhanh hơn.

“Nếu nàng vẫn không cam lòng, ta có thể lấy nàng!”

Lãnh Tuyệt Tâm đột nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng ẩn chứa khí phách, Thượng Quan Tố Tố dừng bước, một lúc sau quay lại đi tới trước mặt Lãnh Tuyệt Tâm, một cái tát hung hăng bay tới lần nữa:

“Lãnh Tuyệt Tâm, ta không cần ngươi bố thí!”

Nàng khàn giọng hét lên, xoay người lần nữa, cánh tay lại bị hắn gắt gao nắm chặt lấy.

“Ngươi buông ra!” Nàng kêu to, thân thể tiếp tục giãy dụa.

“Thượng Quan Tố Tố, muội đã đánh ta ba cái tát!”

Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng mở miệng.

“Thì sao?” Nàng ngẩng cao đầu.

“Thì sao? Nếu ta bị ba cái tát vẫn không thể lấy được lão bà, nàng nói ta có phải rất thất bại hay không?”

Hắn cười lạnh, dù sao đã quyết tâm cô đơn cả đời, có thành thân cùng ai cũng đều giống nhau, huống chi, đây là hắn mắc nợ Thượng Quan Tố Tố!

“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi có ý gì?”

Nàng hoảng sợ nhìn lại, không hiểu ý hắn.

“Ta muốn cưới nàng, thực hiện lời hứa hẹn của cha mẹ ta đối với nàng, bây giờ dù nàng có ghét bỏ ta – vị hôn phu đã từng là khâm phạm của triều đình cũng muộn rồi, bởi vì…”

Hắn thở dài một hơi, nhìn xuống Thượng Quan Tố Tố đang nghe hắn nói, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi môi lạnh như băng gắt gao dán vào môi nàng, môi của nàng mềm mại mà dễ chịu, khóe miệng khẽ nhếch, hắn tách môi nàng ra, tinh tế nhấm nháp, sau đó lại không thể tự thoát ra được!

Thật ngọt…

“Bốp!”

Lần này âm thanh càng thêm rõ ràng, không chỉ như thế, trên người Lãnh Tuyệt Tâm cũng trúng một cước, nhưng nhìn thân ảnh nàng hốt hoảng mà chạy, khóe môi Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi nhếch lên, có lẽ tìm một vị tiểu nương tử lạnh lùng như vậy cũng không phải là không thú vị!

Những ngày kế tiếp, nói chuyện phiếm cùng Thái hoàng Thái hậu đã trở thành việc bắt buộc của Lăng Tây Nhi, ngay từ đầu Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn phản đối, nhưng mà thấy bộ dáng hết sức phấn khởi của Lăng Tây Nhi thì cười không ngừng, ban đầu hắn còn ở bên ngoài cửa phòng chờ đợi bảo nàng về, sau đó thì để tùy nàng.

Những ngày này, Thái hoàng Thái hậu đã có thể xuống giường tự do đi lại, tâm tình không còn buồn bực, nhưng lại càng thêm nhớ Mộng Nhan:

“Mộng Nhan đi đã mấy ngày, sao còn chưa thấy quay lại? Núi Bắc Vân không phải ở ngoại ô, dù đi chậm thì nửa ngày cũng tới rồi!”

Bà nhìn sang Lăng Tây Nhi vừa nói chuyện phiếm vừa ăn không ngừng sâu kín mở miệng.

“Ừm…” nhét điểm tâm vào trong miệng, phụ nữ mang thật là tốt, có lý do ăn, dù cho có béo cũng là vì cống hiến cho đời sau, chỉ là sau khi sinh nhất định phải giảm béo!

Nàng trầm ngâm, hồi lâu sau mới mở miệng:

“Hay là lão Bất Tử không cho đi!”

Đương nhiên là ông ấy không cho rồi, nàng đã sớm viết thư dặn dò, nhất định phải làm khó Long Thanh cùng Mộng Nhan thật nhiều, bình thường hai người cãi nhau ầm ĩ cũng chỉ có trong hoạn nạn nhận ra tình cảm của đối phương!

“Lão Bất Tử? Là sư huynh của Liên thái phi sao?”

Ba mươi năm trước tin đồn lão Bất Tử đại náo hoàng cung xôn xao truyền khắp, nhớ tới Lão Bất tử, nhớ tới Liên Nhu, tự nhiên cũng nhớ tới Đoan Tuấn Ninh Viễn, hắn là đứa con bà yêu nhất, cũng là đứa con làm bà thất vọng nhất!

“Đúng, chính là ông ấy, tính tình rất cổ quái, Hoàng nãi nãi, người không cần phải gấp, bây giờ thân thể của người đã tốt hơn rồi, vị thuốc kia chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi!”

Nàng trấn an Thái hậu phóng, đích xác thì đó chỉ là một cái cớ mà thôi! Bây giờ hai người họ đang ở trên núi Bắc Vân mà phấn đấu!

“Vậy sao? Vậy ngươi không để cho Mộng Nhan đi một mình đấy chứ?”

Giọng điệu của bà tràn ngập hoài nghi nhìn Lăng Tây Nhi.

“Ta… để cho nàng ấy cùng với Long Thanh! Long Thanh thích nàng!”

Tây Nhi cười cười, không muốn nói dối lại khiến Thái hoàng Thái hậu phản cảm.

“Lần này ngươi nói thật chứ!”

Nàng gật đầu, đi loanh quanh vài bước trong phòng đã phiền chán nên đi ra bên ngoài…

“Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, có lẽ chúng ta có thể đến đình nghỉ mát trong hoa viên vừa ăn vừa nói chuyện, mùa xuân tới rồi, hoa cũng nở rồi!”

Nàng tha thiết đề nghị.

“Được!” mặc dù lời nói cùng vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong tròng mắt lại ánh ra một vẻ kì lạ, đã thật lâu bà không nhìn thấy ánh mặt trời rồi! Thân thể bệnh tật này đã liên lụy đã!

“Vậy chúng ta đi ngay thôi!”

Tây Nhi nhảy nhót đứng lên, chỉ huy Lục Nhi đem nhuyễn tháp ra ngoài, thân thể Thái hoàng Thái hậu vừa mới tốt lên, không thể hứng gió thời gian quá dài, tốt nhất là mang theo thảm để cho bà khoác lên người.

Khí trời đã phi thường ấm áp rồi, tháng ba đúng là lúc đạp thanh, xuyên qua tường viện cao ngất của vương phủ có thể thấy con diều bay phía chân trời từ rất xa, cùng với chim nhạn bay về phương nam lẫn vào nhau, trong không khí tràn ngập hương hoa cùng mùi cỏ xanh thơm ngát, hít một hơi thật sâu, cảm thấy thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng!

Thái hoàng Thái hậu nhẹ nhàng nhắm mắt, ngẫm lại, đây là lần đầu tiên trong sáu mươi năm qua bà ra khỏi hoàng cung, thì ra không khí ngoài cung thật sự tự do hơn rất nhiều so với trong cung! Bà hít mạnh một hơi, say mê nhắm mắt lại.

“Hoàng nãi nãi, Ninh Viễn hoàng thúc có phải vẫn chưa lập gia đình không?”

Tây Nhi thử lên tiếng thăm dò ở miệng, nhưng mà một câu nói làm cho sắc mặt Thái hoàng Thái hậu trở nên lạnh lùng.

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Đó là vì hắn gieo gió gặt bão!”

Bà oán hận mở miệng, người tám mươi tuổi cơn tức còn lớn như vậy!

“Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, lần này Mộng Nhan đi có thể gặp hoàng thúc nha? Trên núi Bắc Vân có phải cũng hàng năm tuyết đọng không? Dù không có thì một người một mình ở trên núi nhất định sẽ rất tịch mịch!”

Tây Nhi thấy sắc mặt bà không tốt nên chậm rãi chuyển chủ đề.

“Đó cũng là báo ứng của hắn!”

Thái hoàng Thái hậu vẫn tức giận như trước, vì một nữ nhân, vài thập niên trốn trên núi Bắc Vân, trong tim của hắn đến cùng còn có người mẫu thân này hay không!

“Hoàng nãi nãi, coi như là năm đó hoàng thúc không đúng thì cũng đã vài thập niên rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Người xem xem, trừ ông ấy ra ở ngoài, mỗi người đều cũng có nhi có nữ, thậm chí còn có con cháu cả sảnh đường rồi, đợi đến khi hoàng thúc lớn tuổi rồi, tới tuổi của Hoàng nãi nãi ngài, một mình thúc ấy ở trên núi Bắc Vân, không ai chiếu cố, có uống miếng nước cũng phải tự mình nấy lấy! Cảnh đêm sẽ rất thê lương!”

Tây Nhi thở dài, ngữ khí bi thương tới cực điểm.

Trầm mặc, Thái hoàng Thái hậu thở dài một hơi thật sâu, chẳng lẽ bà không muốn hắn khai chi tán diệp sao? Nhưng mà hắn đi nhầm rồi một bước, yêu thê tử của thân ca ca của mình! Hắn đáng bị như thế!

“Không đơn giản là như thế, bây giờ thân thể của thúc ấy coi như vẫn cường tráng, trên núi tuyết rơi, thúc ấy có thể sửa chữa lại phòng ốc một chút, dự trữ một ít lương thực, đến lúc già, sợ rằng núi Bắc Vân, thúc ấy lên rồi sẽ rất khó xuống, một người không có ăn không có mặc, thật đáng thương!”

Nàng đặt điểm tâm vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, lời nói lại tràn ngập thê lương:

“Ngay cả điểm tâm ngon miệng, đừng nói đến ăn, ngay cả ngửi thấy cũng là xa xỉ nha!”

Im lặng tràn đầy, ánh mắt Thái hoàng Thái hậu nhìn thẳng vào bàn điểm tâm, trong trí nhớ đứa bé kia cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đều lãnh tình như nhau, nhưng lại rất thích ăn điểm tâm do bà tự mình làm!

“Thật ra thì thúc ấy vẫn đang đợi ngài khoan thứ, thúc ấy đã từng nói, không có sự khoan thứ của ngài, vĩnh viễn thúc ấy sẽ không xuống núi Bắc Vân, Hoàng nãi nãi, chẳng lẽ ngài thật sự đành lòng trơ mắt nhìn hoàng thúc cuối cùng chết đói chết lạnh trên núi Bắc Vân sao?”

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra, gắt gao bắt lấy thảm bạc.

“Ngươi muốn nói cái gì?” rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu cũng lên tiếng, nhưng ngữ khí lại lạnh băng.

“Ta muốn Hoàng nãi nãi khoan thứ cho thúc ấy cùng với mẹ chồng, mẹ chồng ở trong lãnh cung gần hai mươi năm, hoàng thúc ở trên núi Bắc Vân gần hai mươi năm, chẳng lẽ trừng phạt hai mươi năm còn chưa đủ sao? Kỳ thật hai người bọn họ cũng không sai, người sai chính là ông trời, là ông trời trêu cợt bọn họ!”

Tây Nhi khẽ thở dài.

“Ngươi muốn ta tha thứ cho bọn họ? Để cho bọn họ thành đôi thành cặp sao? Liên Nhu trốn khỏi hoàng cung đã là phạm vào pháp chế của tổ tông, bây giờ ngươi lại muốn ta để cho hai người bọn họ ở bên nhau, không có cửa đâu, quả thực là mơ mộng hão huyền!”

Bà oán hận nói, hất cánh tay làm cho điểm tâm trên bàn rơi xuống, nằm mơ, mơ tưởng!

Khẽ thở dài, Tây Nhi ngồi dậy:

“Hoàng nãi nãi, coi như ngài không đồng ý, hoàng thúc tiếp tục ở trên núi thống khổ, mà mẹ chồng tiếp tục ở trong vương phủ chịu khổ, trong lòng bọn họ vẫn có nhau như cũ, cùng với việc bọn họ ở bên nhau có cái gì phân biệt sao? Pháp chế của tổ tông không thể nói không tuân thủ, nhưng mà quy củ của người chết quan trọng hay là hạnh phúc của người sống quan trọng? Ngài ngăn trở bọn họ, vậy pháp chế tổ tông được giữ gìn có gì tốt chứ? Tổ tông sẽ sống lại sao?”

“Ngươi không cần cưỡng từ đoạt lý, ta nói không thể chính là không thể, ta tình nguyện để cho con của mình chết trên núi Bắc Vân cũng không cho hắn cùng Liên Nhu bôi đen mặt tổ tông! Liên Nhu là thái phi, là nữ nhân góa bụa, sao có thể tái giá? Hơn nữa gả cho em chồng chính mình! Chuyện này quá hoang đường rồi!”

Thái hoàng Thái hậu nói như chém sắt, tâm tình chơi xuân cũng không còn chút nào, nbà ta thở phì phì đứng dậy, ngay cả Lục Nhi muốn tiến lên đỡ bà ta cũng đều đẩy Lục Nhi sang một bên, sau đó tự mình vào phòng.

“Vương phi nương nương?”

Lục Nhi nhìn hai tay của mình chu cái miệng nhỏ nhắn mở miệng.

“Không có vấn đề gì, bà ấy chỉ kinh ngạc mà thôi, có lẽ qua một thời gian nữa nhắc lại sẽ khá hơn nhiều!”

Ít nhất hôm nay cũng là một tiến bộ, nàng đã nói ra đề nghị! Còn có Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng cũng phải hai bút cùng vẽ!

Nằm ở trên giường, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi tới, nàng ân cần đứng dậy, bưng trà đưa nước, cuối cùng lại tự mình thay quần áo cởi giày làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên thụ sủng nhược kinh.

“Nàng làm cái gì vậy?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảnh giác nhướn mắt, chẳng lẽ lại làm cái gì…

“Nàng có khỏe không?”

Hắn nhanh chóng tiến đến, may quá, vui vẻ ra mặt, động tác lưu loát, không có gì khác thường, cẩn thận ngẫm lại, đoạn đường đi tới, thấy Lưu An, thấy Lãnh Tuyệt Tâm, thấy Lâm Kiếm Hồng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, chẳng lẽ…

“Phu quân, chàng đã nói trong vòng một tháng sẽ để Tiểu Tuấn Tử nghe theo ta!”

Nàng làm nũng, khoác cánh tay hắn.

Thì ra là thế! Hắn thay bằng khuôn mặt tươi cười, liếc mắt nhìn, miệng ngoác ra tới tai:

“Nương tử, nàng đang nhớ nhung ta sao?” Hắn ôm Tây Nhi vào trong ngực, cười hì hì mở miệng.

“Đúng, Tiểu Tuấn Tử, ta đang chờ chàng!”

Nàng kéo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến trên giường, ấn hắn nằm xuống sau đó ghé vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé đùa nghịch góc áo của hắn.

“Nói đi, có chuyện gì!” Hắn cố hết sức mở miệng.

“Ta muốn thương lượng một việc cùng chàng, là về chuyện của nương!”

Đi thẳng vào vấn đề, khóe miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên cứng đờ một lúc, nụ cười bị giảm một nửa lại tiếp tục ngoác ra đến bên tai.

“Chuyện của nương ta là chuyện gì?”

Không có tức giận! Tây Nhi nhìn mặt của hắn một cái, không ngừng cố gắng:

“Nương cùng Trường Ninh vương…”

“Câm miệng!”

Biết ngay là như thế này mà! Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng sa sầm mặt.

“Oa, ngươi xấu lắm!”

Đã nói làm Tiểu Tuấn Tử mà!

“Là nàng không tuân thủ quy tắc, chuyện hai người bọn họ là trái với luân thường!”

Hắn cũng không chịu thua, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nàng nữa.

“Cái gì mà luân thường? Giờ ông trời ta đây muốn mưa, mẹ phải lập gia đình, không ai được xen vào!” Tây Nhi theo lý cố gắng.

“Nàng đã hứa với ta không đề cập đến chuyện này mà!”

Hắn rầu rĩ mở miệng, khẩu khí lạnh như băng.

“Nhưng mà chàng không thấy dáng vẻ cô đơn của nương sao? Hai người yêu nhau nửa đời lại không thể ở gần nhau, chàng không cảm thấy tàn khốc sao?”

Đúng là người có máu lạnh, tàn khốc với mẫu thân của chính mình như vậy!

“Nhưng mà nàng phải nghĩ đến thân phận của bọn họ!”

Một người là thái phi, một người là Vương gia, sao có thể!

“Bây giờ hoàng thúc ẩn cư trên núi Bắc Vân, thúc ấy chỉ là một người dân bình thường mà thôi, nương cũng không còn ở trong cung nữa, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tại sao chàng nhất định phải bận tâm đến thân phận trước kia của bọn họ?”

Đáng giận nhất chính là Trường Ninh vương, nếu đã có thể từ bỏ vương vị vì nương, ẩn cư trên núi Bắc Vân hai mươi năm, tại sao còn lo lắng đến ý nghĩ của Thái hoàng Thái hậu? Nếu đã hào hiệp rồi thì hào hiệp đến cùng đi, như vậy cũng không khiến nàng đứng ở giữa mà sốt ruột, hai người thì vẫn chịu tội!

“Cho dù có ẩn cư thì thúc ấy cũng từng là Vương gia!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cúi đầu mở miệng.

“Nhưng mà chàng không cảm thấy họ đáng thương sao?”

Tây Nhi không chịu thua.

“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cho tới bây giờ, thúc ấy hại chính mình, cũng đã hại mẫu thân không ít!”

Thì ra trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Đoan Tuấn Ninh Viễn đã dụ dỗ Liên Nhu!

“Đúng là hoàng thúc của chàng thích nương trước nhưng mà nương cũng đã thật tâm thích hoàng thúc, nương cùng phụ hoàng của chàng chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi, đợi đến khi phát hiện ra muốn thay đổi thì đã vô lực xoay chuyển trời đất!”

Tây Nhi bất bình thay cho Đoan Tuấn Ninh Viễn, loại chuyện này một cây làm chẳng nên non, không có ai đúng ai sai, trước tình cảm chỉ có kìm lòng không đậu!

“Không nói nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ chối nghe, hắn không thể tiếp nhận, cũng không có thể giúp mẫu thân, nói hắn là người bảo thủ được, lão Ngoan Đồng cũng được, tình hình trước mắt mới là tốt nhất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio