Vô Diệm Vương Phi

chương 139: say rượu làm bậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giật mình tỉnh giấc cũng là lúc mặt trời ngả dần về phía tây mà cảnh vật trước mắt nàng lúc này cũng dần trở nên mông lung, mây trắng, trời xanh nhưng trong mắt nàng hiện lên rõ ràng nhất là hình ảnh của một nam nhân vô cùng tuấn tú cùng mi mắt tinh xảo không ngờ lại thân mật mập mờ dây dưa cùng nàng, hơi thở cực nóng chậm rãi phun trên mặt nàng, nàng rung động thật rồi, bởi vì cái kia chính là hôn và cũng vì có một bàn tay to không ngừng chạy loạn trên người nàng.

Bàn tay kia như mang theo ma chú, đi qua nơi nào cũng châm lên ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng, lòng của nàng, còn có cả lý trí của nàng; nàng nhẹ nhàng rên thành tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực của hắn cơ hồ muốn phản kháng nhưng lại vô lực mặc hắn làm càn trên thân thể mình, hành động đó của nàng như khơi mào lên dục vọng trong hắn, đôi môi hắn không ngừng dây dưa, sau đó thật chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đầu tiên là đôi môi mềm mại của nàng, sau lại khéo léo khêu gợi vành tai, hắn cắn nuốt làm cho nàng đau đớn, lúc này Thượng Quan Tố Tố chỉ có bồi hồi, bay lên, rên rỉ cùng thở hổn hển…

”Ngươi có biết… Đang làm gì không?”

Cuối cùng nàng cũng có cơ hội để nói chuyện.

“Biết.”

Hắn vừa nói vừa cuồng dã hôn nàng, tiểu nữ nhân này thật quật cường, nói cái gì mà phải giải trừ hôn ước với hắn nhưng mà khi đối mặt với hắn thì hai tròng mắt đen láy tức giận cùng oán hận ấy thật làm cho người ta đau lòng, nhưng thấy thế nào cũng không giống như không quan tâm, nàng thích hắn, hơn nữa đã đợi hắn mười lăm năm, điều này bất giác làm cho trái tim hắn thật ấm áp, có lẽ trước kia hắn không hề cảm giác với nàng, nhưng mà bây giờ…

Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng, cảm nhận được thân thể nàng đang run run, điều này làm dấy lên hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu tiểu nữ nhân này trong hắn.

“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi thả ta ra!”

Nàng xấu hổ, giận dữ hô to, nhưng thanh âm ngày càng nhỏ, ánh mắt càng ngày càng mờ ảo, cả người mềm nhũn nằm trên đồng cỏ xanh mướt mang theo một mùi hương thoảng thoảng, nàng bất lực hạ mi mắt xuống, cảm nhận được đầu lưỡi hắn dọc theo vành tai nàng đi xuống dưới, khéo léo lướt qua xương quai xanh tinh tế gợi cảm, còn có….

“Lãnh…”

Trong lúc đó đầu của nàng đột nhiên trở nên trống rỗng, muốn nói gì cũng không rõ, cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rằng có một nam nhân nãy giờ vẫn đang vuốt ve nàng và nàng cũng đơn thuần đáp lại hắn bằng tiếng rên rỉ cùng run rẩy.

Thời gian trôi qua tựa như hàng thế kỉ, Thượng Quan Tố Tố run rẩy bò dậy, chậm rãi mặc quần áo vào, nhìn sang nam nhân bên cạnh có lẽ là do mệt mỏi nên ngủ rất say bất kể nơi này là ngọai ô, dưới thân là nền cỏ xanh, trên đầu là bầu trời đầy sao nhưng tất cả không thể giấu đi được vẻ tuấn mĩ của hắn.

Dưới ánh trăng mờ ảo càng làm nổi bật nên những đường nét trên khuôn mặt hắn, một đôi mày rậm thẳng tắp vừa gọn gàng, cường ngạnh phía trên đôi mắt cùng với hàng lông mi dài cong vút và chiếc mũi cao càng tôn thêm vẻ thanh tú, tuấn lãng nhưng cũng không kém phần tà mị.

Nàng say mê nhìn, muốn toàn tâm toàn ý nhớ kĩ người nam nhân này, tất cả từng chi tiết từ chiếc mũi, đôi môi, đôi mắt, chân mày… cho dù là một cọng lông cũng phải nhớ, cũng phải đem hình dáng đó khắc sâu vào trong lòng. Sau đó, nàng chậm dãi đứng lên lưu luyến nhìn lại lần cuối rồi dời đi, bóng lưng nàng có chút lảo đảo lại có chút cô đơn.

“Có thấy Thượng Quan Tố Tố không?”

Một giọng nói thật lớn vang lên bên tai, Lăng Tây Nhi mơ màng tỉnh ngủ, dụi dụi đôi thấy trước mắt mình là Lãnh Tuyệt Tâm, nàng ngoái trước ngó sau mới dám khẳng định là đang hỏi mình rồi chậm rãi nói:

“Ý của huynh là hỏi Thượng Quan Tố Tố sao? Nàng ấy đã biến mất ư?”

“Ngày hôm qua chúng ta xuất ngoại đi chơi xuân, sau đó…”

Hắn do dự, khuôn mặt không tự giác đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại, hạ thấp mi nói:

“Sau lại chỉ có một mình nàng ấy rời đi”

“Một mình rời đi. Tại sao huynh không đuổi theo?”

Tây Nhi hô to.

“Ta …. Đã ngủ thiếp đi.”

Giọng nói của hắn nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.

“Huynh nói cái gì thế?”

Lăng Tây Nhi dường như không nghe rõ, đành ghé sát tai mình tới gần miệng hắn.

“Ta nói ta đã ngủ thiếp đi.”

Hắn không kiên nhẫn la lớn, sau đó Tây Nhi bừng tỉnh ngộ.

“Huynh qua đêm ở bên ngoài?”

“Ừm”

“Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường?”

“Đúng”

“Sau đó mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi!”

“Chính xác!”

“Rồi sau đó chỉ một mình nàng rời đi!”

“À…” Tây Nhi kéo dài âm cuối, như bừng tỉnh ngộ.

“Muội… Đừng nghĩ lung tung, ta….”

Lãnh Tuyệt Tâm xấu hổ nói. Nếu không phải hắn đã tìm kiếm Thượng Quan Tố Tố suốt một đêm mà không thấy thì dù đánh chết hắn cũng không dám nói.

“Ta cái gì cũng không nghĩ lung tung đâu, ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ trong sáng nha!”

Nàng vỗ bụng, không biết là đang nói mình hay nói đứa nhỏ trong bụng mình nữa.

“Nói cho ta biết nàng đã quay lại chưa?”

Lãnh Tuyệt Tâm cũng không còn tâm trạng nào mà so đo với nàng nữa, vội vàng nói.

“Không có! Ta nghĩ nếu đã có ý muốn trốn thì đương nhiên sẽ không cho ngươi cơ hội tìm được nàng… Bất quá ngươi có thể đến tìm nhà của nàng ở Giang Nam… Di. Ta còn chưa nói hết nha làm gì mà chạy nhanh như vậy.”

Tây Nhi xoay người đi vào trong phòng, còn chưa rửa mặt nhất định mắt rất nhập nhèm nha, nhìn sang bên giường không thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đâu, người luyện võ rất thích dậy sớm thì phải nhưng nàng thì không, cảm giác được ngủ là tốt nhất.

Nàng vừa lòng quay về với ổ chăn ấm áp của mình thì cửa phòng lại bị gõ vang một lần nữa, Tây Nhi mơ màng mở mắt ra, cửa phòng đã bị mở ra rồi, là Lục Nhi nhưng thần sắc lại cuống cuồng: ”Nương nương, không tốt rồi, quận chúa lại đến.”

“Mộng Nhan đã trở lại?”

“Không phải! Là Hỉ Ninh…”

“Hỉ Ninh” Cái tên này nghe rất quen nha.

“Chính là quận chúa Hỉ Ninh, là nữ tử của Cố Vương gia”

“Lâm Kiếm Hồng?”

Tây Nhi rời giường, ánh mắt nhìn qua rất hưng phấn, hình như đã lâu không làm bà chủ kinh doanh thì phải, nàng xoa tay chuẩn bị phải khai trương lại mới được. Chuyện tốt sao lại tới liên tiếp vậy, vừa mới giải quyết xong chuyện của Lãnh Tuyệt Tâm, nay lại tới chuyên của Lâm Kiếm Hồng.

“Nương nương, là việc lớn không tốt nha!”

Lục Nhi nhìn bộ dạng nhếch miệng cười của Tây Nhi không nén được thở dài một hơi, quận chúa Hỉ Ninh có vẻ như đang nổi giận đùng đùng như muốn lật tung cả vương phủ lên nha, ngoài trừ công chúa Mộng Nhan ra vẫn chưa có ai kiêu ngạo như vậy.

“Là chuyện tốt!”

Tây Nhi vui vẻ bảo Lục Nhi chuẩn bị trang phục cùng trang điểm cho mình, chuyện xấu từ kinh thành đã lan ra khắp đất nước rồi, khóe miệng thanh tú khẽ nhếch lên, ánh mắt khó nén được đắc ý.

“Nương nương… Chuyện này sợ rằng không như ngài tưởng tượng đâu…”

Lục Nhi thật sự không đành lòng dội bát nước lạnh vào lòng nàng, nhưng bộ dáng nổi giận của Hỉ Ninh quận chúa thật đáng sợ.

“Được rồi, ta đã biết, ngươi còn không mau chuẩn bị giúp ta còn đứng ngẩn người ra đó làm gì”

Tây Nhi thúc giục nàng, đây là nữ nhân đầu tiên đến tìm Lâm Kiếm Hồng.

“Được rồi, Lâm Kiếm Hồng đang ở đâu vậy.”

Tây Nhi nhìn sang bên, dáng vẻ như không thể chờ đợi được.

“Nương nương, Lục Nhi nói cho người biết chuyện này, đêm qua Lâm thiếu gia không về, nô tỳ đến phòng của Lâm thiếu gia thì phát hiện thấy một phong thư trên bàn.”

Lục Nhi tốt bụng mang phong thư đưa cho Tây Nhi rồi ngay tức khắc rời đi, trong lúc này không nên ở lại nếu không muốn thế mạng cho Lâm thiếu gia làm oan hồn mà không biết.

“Cái gì?”

Thanh âm của Lăng Tây Nhi đột nhiên nâng lên quãng tám; Đoan Tuấn Mạc Nhiên luyện công xong vừa mới vào cửa thì bị tiếng thét chói tai của nàng hù dọa, thiếu chút nữa ngã ngửa ra trên mặt đất.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm lá thư từ tay nàng đọc lướt qua rất nhanh, hai tròng mắt vốn đang bình tĩnh đột nhiên nổi sóng, cái này không thật không có khí cốt nam nhân, vừa thấy họa thì chỉ biết chạy trốn thôi sao?

“Tiểu Tuấn Tử, làm sao bây giờ… Hỉ Ninh quận chúa đã…”

Thảm rồi, thật sự thảm rồi, quán của ta chẳng những không được khai trương mà còn nhanh chóng bị đóng cửa.

“Loại chuyện này đều do nữ nhân kia mà ra, nàng đi giải quyết cho khéo một chút là được rồi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm ngơ, giao thư lại cho nàng.

“Hả?”

Lúc này sao lại bảo nàng xử lí, tại sao những chuyện như thế này toàn là nàng xử lí. Tây Nhi không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Nương tử, nàng cũng không thể bắt ta làm….”

Dáng vẻ Hỉ Ninh thế nào hắn cũng không còn nhớ, mà coi như nhớ cũng không thể bắt hắn chạy đến trước mặt nàng ta nói:

“Này, ngươi bị cưỡng gian có đúng không? Còn tên đầu sỏ gây lên tội đã chạy thoát rồi.”

Coi như hắn là Vương gia ác ma đi nữa thì hắn cũng sẽ không nói chuyên với một người phụ nữ đang điên đâu. Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là để nương tử của hắn đi nói chuyện thì hơn, dù sao thì cùng là nữ nhân với nhau sẽ dễ ăn nói hơn.

“Cũng được”

Lăng Tây Nhi gật đầu, nhưng nàng luôn cảm thấy không ôn, uống rượu xong là có thể làm chuyện xấu sao? Mà đó lại là Cố phủ, Cố Vương gia đi đâu, người hầu đâu hết rồi. Nếu thật sự là Lâm Kiếm Hồng….. Ai da, thật khó giải thích!

“Mau đi đi, đến chậm sẽ xảy ra chuyện không hay mất!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thúc giục nàng, Tây Nhi liền đi ra cửa, không đành lòng ngoái lại nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi mới chịu rời đi.

Trong đại sảnh truyền đến thanh âm lẹp bẹp – quân chúa từ bé đã được nuông chiều nên tất nhiên rất kiêu căng, tính tình cũng chẳng tốt lành gì, nghĩ đến đã rùng mình, chỉ cần không giết người…..

Tiếp đó là tiếng gào khóc thảm thiết – thất thân cũng không đau khổ, thống khổ nhất chính là nam nhân kia lại biến mất.

Cuối cùng là tiếng chửi mắng – mắng nam nhân kia cũng được nhưng mà đối tượng hình như không phải Lâm Kiếm Hồng mà là Hỉ Ninh, Hỉ Ninh là ai?

“Nương nương, Hỉ Ninh ở đây đã lâu, vừa mắng chửi, vừa khóc lóc.”

Lưu An phía sau tốt bụng nhắc nhở nàng.

“À” Tây Nhi giật mình, nếu Lâm Kiếm Hồng uống rượu xong làm chuyện thất đức, cưỡng gian người khác vậy thì tại sao nàng ta lại mắng chửi chính mình.

“Nương nương chúng ta nên vào thôi.”

Lưu An đẩy cửa bước vào trong, Tây Nhi không còn cách nào khác đành bước vào theo, đi đến gần nàng chuẩn bị cúi đầu nhận lỗi, nếu đối phương vẫn còn hận thì đành bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng ra giải quyết.

“Vương tẩu” Hỉ Ninh kêu lên một tiếng, vội vã vọt lại gần nàng, Tây Nhi liền xoay người chạy trốn nhưng thật không ngờ lại bị Hỉ Ninh kéo tay lại, nàng khóc lóc kể lể:

“Vương tẩu, Lâm Kiếm Hồng đâu. Ta muốn gặp hắn…

Ta muốn xin lỗi hắn…”

“Hả?”

Xin lỗi hắn. Chắc nàng ta điên mất rồi! Chuyện gì đang xảy ra đây?

Tây Nhi thấp thỏm bất an đảo mắt, đôi môi anh đào khẽ mím lại, cuối cùng sau năm giây nàng cũng thành công lấy lại vẻ tươi cười:

“Hỉ Ninh… Ơ, có thể xưng hô như vậy không. Ngươi không nên tức giận nha…. Ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi, ta sẽ thay đại ca ta ….”

“Ngươi chính là tam muội của Lâm Kiếm Hồng?”

Hỉ Ninh liên tục kéo lấy vạt áo Tây Nhi làm Lưu An phía sau kinh hãi, không nhịn được tiến lên phía trước.

“Ngươi …. Không nên động thủ, ngươi cũng thấy đấy, thân thể của ta không tiện”

Nếu làm bị thương đứa nhỏ thì sao, Tiểu Tuấn Tử nhất định liều mạng với ngươi.

“À, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta thường xuyên nghe hắn nhắc tới ngươi,nói ngươi là một người rất ghê gớm nhưng thật không ngờ ngươi chính là thập lục Vương phi.”

Nàng vui vẻ ra mặt, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn lưu lại nước mắt nhưng mà đôi môi hồng cùng với đôi mắt to lúng liếng ngập nước cũng đủ làm người ta hồn xiêu phách lạc, Hỉ Ninh rất đẹp, đây đích thực là một mỹ nhân, trên má còn có hai lúm đồng tiền, khi cười trông thực đáng yêu.

“Ngươi không cần cười, rồi lại cười.”

Tây Nhi khóc không ra nước mắt, chuyện của quân chúa thật sự bức điên nàng rồi, chỉ sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không thể giải quyết nổi, loại chuyện này chỉ có thể là Lâm Kiếm Hông thôi.

“Xin lỗi. Ta cười lên rất xấu có đúng không? Hắn cũng nói như vậy.”

Hỉ Ninh ngại quá đành mở miệng, trên má có một vừng đỏ ửng. Điều này làm cho lòng Tây Nhi cảnh báo lớn, có lẽ nàng nên sớm bị tống vào viện tâm thần thì hơn.

“Không, ngươi cười lên rất đẹp, chỉ là ta sẽ bảo Đại ca giải quyết công bằng với ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên kích động… Kích động là không tốt.”

Nàng ý bảo Lưu An phía sau chuẩn bị đỡ Hỉ Ninh lại ghế ngồi.

“Không, là ta phải giải quyết công bằng với hắn mới đúng.”

Nàng nói như đinh đóng cột, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên kiên quyết.

“Ngươi muốn lấy lại công bằng cho hắn!”

Trời ạ, Tây Nhi tiến lên có ý muốn bắt mạch cho Hỉ Ninh.

“Vương tẩu làm cái gì vậy?”

Ánh mắt của Hỉ Ninh có phần ngạc nhiên, bỗng nhiên hai má đỏ bừng, vừa cười vừa nói:

“Không có nhanh như vậy, hôm qua vừa mới…”

“Ơ ta không phải có ý này, ta chỉ muốn xem một chút…”

Tây Nhi là lo nàng mệt mỏi, khí huyết không thông dẫn đến điên loạn, ăn nói bừa bãi.

“Vương tẩu, người mau bảo hắn ra đây đi, bảo hắn mau tới chỗ cha ta cầu hôn, chuyện này nhất định phụ thân sẽ tán thành.”

Nếu không, nàng cũng không dám lớn mật làm ra chuyện lớn như thế.

“Vương gia đồng ý sao?”

À, nói sớm có phải tốt không,Tây Nhi thở nhẹ một hơi, khoa trương lau mồ hôi, tiến lên ghế đệm ngồi xuống.

“Đương nhiên, nếu không ta dù có ăn gam hùm mật gấu cũng không dám cưỡng gian hắn nha.”

Nàng e lệ, cúi đầu rồi nói.

“Cái gì?”

Tây Nhi kinh động đứng bật dậy, trời ơi, nàng có nghe nhầm không?

“Ta nói…”

Nàng tiến lên, nhìn chằm chằm Lưu An đang đứng cạnh Tây Nhi, rồi lặng lẽ ghé sát lại nàng nói thầm.

“Ý ngươi là…”

Tây Nhi mắt chữ a mồm chữ O, đây là lần đầu tiên từ khi đến thời cổ đại nàng nghe thấy một tin tức chấn động vậy nha.

“Đúng” Hỉ Ninh gật đầu, khóe miệng không tự giác nhếch lên cười.

“Ngươi xác định không có lầm?”

Tây Nhi lo lắng.

“Đương nhiên, mê dược là do ta bỏ!”

Nàng càng đắc ý, bộ dáng như một đứa trẻ vừa chiếm được món đồ chơi yêu thích.

“Sau đó…”

“Ta thật sự thích hắn.”

“Vậy té ra ngươi vừa mắng vừa khóc là bảo…”

“Hắn bỏ lại ta đi rồi.”

“Ơ…”

Tốt, đúng là người phụ nữ can đảm.

=)))))

Tối hôm qua, đèn hoa rực rỡ, Lâm Kiếm Hồng lại được Cố Vương gia mời đến phủ dự yến tiệc lần nữa, Hỉ Ninh một thân hồng y lượn lờ một bên tiếp khách.

“Lâm công tử, Hoàng thượng có ý đem tiểu nữ gả cho công tử, không biết ý công tử…”

Cố Vương gia là muốn tìm rể hiền trong triều đình để dựa hơi, lại thấy Lâm Kiếm Hồng tuy chỉ là một thảo dân nhưng lại được Hoàng thượng coi trọng, tự mình đích thân chỉ hôn, mặc dù Lâm Kiếm Hồng không có có can tâm tình nguyện lấy, điều này chứng tỏ địa vị của hắn trong lòng Hoàng thượng, cho nên hắn sớm có ý dựa hơi hắn.

“Xin lỗi, Vương gia… Chuyện này…”

Đây là làm khó hắn rồi, hắn bây giờ chưa có ý định lấy vợ, mặc dù Hỉ Ninh rất xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng mà… Hắn khổ sở vừa cười vừa nói, trong lòng vẫn không yên tâm về Yên Chi.

Cố Vương gia hơi thất vọng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Kiếm Hồng lại nhìn sang khuôn mặt đang tức giận của Hỉ Ninh, trong lòng liền có chút do dự, hắn đã sớm biết được tin tức, có rất nhiều vị Vương gia đều có ý dựa vào Lâm Kiếm Hồng, ai mà không biết Lâm Kiếm Hồng được Hoàng thượng coi trọng chứ.

Quan trọng hơn cả là Lâm Kiếm Hồng đang giữ vị trí minh chủ võ lâm, tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn. Cố Vương gia đứng lên, nhìn Hỉ Ninh một cái, rồi lấy cớ đi trước.

Hỉ Ninh thở dài nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Lâm Kiếm Hồng, tuy hơi gầy nhưng các đường nét trên mặt vẫn rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà bạc, ánh mắt trong có chút lạnh lùng, nàng biết cha tự có chủ ý, nhưng nàng vẫn có ý muốn gả cho hắn, nhưng không phải vì danh lợi mà bởi vì nàng đã yêu nam nhân này mất rồi.

“Lâm công tử, ngươi thật không thích tiểu nữ sao?”

Hỉ Ninh tiến lên, tự mình rót rượu, chậm rãi nói.

Lâm Kiếm Hồng trầm mặc, chỉ là cười mà không đáp.

Hắn chỉ cười, càng làm cho lòng của nàng thêm thấp thỏm, hắn đang cam chịu có đúng không? Hắn không thích nàng cho nên không muốn lấy nàng, hoặc là hắn đã có người trong mộng rồi. Nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.

“Lâm công tử, nếu mà người nào đó có lí do bất đắc dĩ, bức công tử làm một việc gì mà công tử không thích … à… Hẳn là chuyện tốt nha… Không phải chuyện xấu…”

Giọng điệu của nàng có chút do dự, chăm chú dõi theo hắn.

“Bình thường ta sẽ không làm những chuyện mà mình không thích, trừ khi như ngươi nói, trừ khi phải cho ta một lí do chính đáng.”

Hắn thì cái nào cũng được.

“À”

Nàng cái hiểu cái không, bất kể thế nào, nàng cũng phải nghĩ thử một chút đã, cho dù hắn không thích nàng, thậm chí có thể chán ghét nàng, càng có thể hắn đã thích một cô nương khác, dưới tình huống bị hạ dược, hắn có lẽ sẽ chán ghét nàng hơn, nhưng nàng không thể không thử, bởi vì….

Nàng không nghĩ mình sẽ phải hối hận cả đời… Hỉ Ninh xoay người, run rẩy bỏ mê dược vào trong rượu, nàng cần phải giữ lấy người nam nhân này.

Trong hồng loan trướng, nàng vừa e lệ vừa bất an đưa tay chậm rãi cởi bỏ y phục của hắn rồi sau đó ngồi trên người hắn, nàng đã từ một cô nương thành một nữ nhân.

“Thương cảm cho Đại ca quá!”

Tây Nhi lại lần nữa phát ra tiếng thở dài.

“Một trăm tám mươi chín lần.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn nàng rồi chậm rãi mở miệng.

“Có ý gì?”

Nàng không kiên nhẫn trừng mắt với hắn, thật không có lương tâm, nếu không phải chủ ý của hắn, Lâm Kiếm Hồng sẽ thất thân sao?

“Nàng đã thở dài một trăm tám mươi chín lần.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cởi trường bào ra thuận tiện ôm luôn nàng vào trong ngực.

“Ta đang thương cảm nha, Đại ca là người trong sạch như vậy thật không ngờ lại bị người ta…”

Hắn bị hạ mê dược, càng đáng thương hơn nữa là hắn còn tưởng rằng chính mình uống rượu say làm chuyện thất đức. Chuyện này cũng đùa quá trớn rồi.

“Ta cảm thấy chuyện này giải quyết như vậy cũng là biện pháp tốt, hắn vốn không có ý thành thân, mặc cho hắn phí bao thời gian cũngkhông biết phải đợi tới khi nào nữa.”

Lần này thiết nghĩ cũng không phải truyện xấu nha.

“Vậy sao?”

Chỉ mong như thế thì tốt rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio