Càng đến gần cuối năm, xuân ý khắp Đoan Tuấn thành càng dày đặc, khắp các con phố lớn, ngõ nhỏ treo đầy những chiếc lồng đèn màu đỏ, tiếng chiêng trống thường thường truyền đến tai, hội chùa cũng trở nên nhộn nhịp, người người trên phố rộn làng náo nhiệt, mua bán tấp nập, phần lớn là mua bán hàng tết, mọi thứ trên đường càng thêm mới mẻ lạ mắt.
Những thứ này như mời gọi Lăng Tây Nhi, cả ngày chồm ra phía ngoài xe ngựa, nhìn xem ba thứ đồ cổ chướng mắt trước mắt, tất cả hứng thú liền tan biến như trảo hoa quốc, đi lấy bút lông , không ngừng than thở.
Đã nhiều ngày qua, gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng càng ngày càng đen, bởi vì Lăng Tây Nhi học những thứ lễ nghi cung đình rối tinh rối mù cả lên, vài ngày qua chỉ riêng việc thỉnh an cùng lễ tiết trong cung cũng học một cách bừa bãi, làm cho Yến ma ma trong cung nhức đầu nhức óc.
“Ta nói Vương phi nương nương nha, tại sao ngài lại ngốc như vậy, chỉ là mấy nghi lễ vấn an đơn giản thôi, có phức tạp như vậy hay sao. Nô tỳ đã dạy ngài ba ngày rồi, nhưng mà ngài....”
Yến ma ma không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
Lười nhác giương mắt lên, lễ tiết vấn an đơn giản ư? Hết quỳ rồi lại bái, còn nói đơn giản! Mếu máo, nghe từ tai nọ chạy ra tai kia.
“Vương phi nương nương, vì sao ta dạy ngài viết chữ , rõ ràng là viết như vậy, tại sao....”
Lưu thái sư phó cũng không nhịn được cất tiếng oán giận.
“Ngươi không thấy viết như vầy vừa đơn giản vừa dễ hiểu hơn hay sao?”
Lăng Tây Nhi miễn cưỡng vươn ngón tay út chỉ những chữ được mình đơn giản hóa, chữ phồn thể cổ đại thực quá mức phiền toái, dạy học miễn phí cho nhóm người của họ là cho họ mặt mũi lắm rồi, thực không ngờ họ lại còn oán giận nữa .
“Nương nương, ngài bước đi sao cái mông lại....”
Cao công công cũng tiến lên
“Uốn éo uốn éo phải không? Cái này gọi là bước chân theo kiểo mèo (catwalk). Ngươi không cảm thấy cái này so cách đi ngang theo quy củ của ngươi đẹp mắt hơn rất nhiều sao?”
Nàng xem thường xoay người, bước chân yểu điệu thong thả, thuận tiện đứng pose một cái, sau đó là nụ hôn gió, phong thái kiều mị kia làm Cao công công kinh hoảng la lên tội nghiệt tội nghiệt.
“Các ngươi lui xuống hết đi”
Một khuôn mặt tuấn tú hiện ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, ba người lập tíre nói lời cảm tạ, đều tránh ra , tè ra quần chạy hướng ra ngoài.
“Ngươi cố ý, đúng không?”
Hắn lạnh lùng tà mị mở miệng, lời nói lạnh như băng không có một chút độ ấm nào.
“Ngươi cũng cố ý đúng không”
Ăn miếng trả miếng, chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, hắn bất nhân thì nàng cũng bất nghĩa, trong lúc thân thiết thì tiểu tuấn tử siêu gạt người kia sẽ xuất hiện, ăn nàng sạch sẽ, sau đó bày ra gương mặt lạnh lùng, cùng nàng nói chuyện lễ nghi cung đình, sử ký xuân thu, thà gặp quỷ còn sướng hơn...
“Đúng là ta cố ý”
Hắn lạnh lùng mở miệng, gương mặt không chút biểu tình
“Xem đi xem đi”
Lăng Tây Nhi bày ra dáng vẻ giống như nàng đã biết trước .
“Ta là vì muốn tốt cho nàng?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh
“Không bàn nữa, không cần đâu.”
Xua xua bàn tay nhỏ bé, lập tức cắn chuối tiêu, ăn điểm tâm, thuận tiện lấy.... Nàng có ăn có mặc, đói không chết đói, đông không chết lạnh, vì sao lại muốn nàng khổ sở học cái gì lễ nghi.
“Xem ra ta đối với ngươi quá cưng chiều rồi.”
Thương yêu đến mức có thể bỏ qua tôn nghiêm của hắn. Hắn âm độc lạnh lùng hung hăng nhìn quét qua Lăng Tây Nhi từ đầu đến chân một lần, nhìn thấy ánh mắt tối tăm kia khiến nàng không rét mà run
“Ngươi muốn thế nào?”
Lăng Tây Nhi nhìn ánh mắt âm độc lạnh lùng của hắn.
“Ngày mai chính là đại niên đêm , buổi tối trong Hoàng cung sẽ có tiệc tối, trước buổi hôm đó, ta muốn thấy một Đoan Tuấn Vương phi có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa, được mọi người kính trọng.”
Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Có tri thức, hiểu lễ nghĩ?”
Lăng Tây Nhi hét chói tai, nàng cũng đã tốt nghiệp đại học, như vậy không được tính là có trí thức hiểu lễ nghĩa sao?
Chẳng lẽ nhất định phải cổ hủ gặp người khác là phải quỳ phải lạy, nói chuyện nhỏ nhẹ có lễ, cười không lộ nướu, nói chuyện không được nói lớn tiếng mới được tính là có tri thức lễ nghĩa sao ?
“Câm miệng”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng lạnh như băng, cắt ngang tiếng thét chói tai của Lăng Tây Nhi, nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên:
“Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình. Ngươi là Đoan Tuấn Vương phi, chứ không phải là một nha hoàn nho nhỏ của Lâm phủ”.
“Nha hoàn nho nhỏ?”
Lâm Tây Nhi không kiên nhẫn chuyển mắt nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ coi mình là một nha hoàn nhỏ nhoi, nàng là một con người hiện đại tự do tự chủ, bảo nàng học lễ nghi, nàng nhịn, học viết chữ, nàng cũng nhịn, cùng thái giám học cách để trở thành một nữ nhân, nàng vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng điều cuối cùng nàng không thể chịu được chính là tại sao hắn không phải là tiểu tuấn tử, người có đôi mắt đen, to tròn lúng liếng nhìn nàng kia, một tiểu tuấn tử ai oán bĩu khóe môi đầy đặn làm nũng với nàng.
“Đúng, ngươi bây giờ không còn giống với trước kia nữa, muốn ta nói lại bao nhiên lần?”
Hắn nhịn xuống cảm giác xúc động muốn mang nữ tử nhỏ bé này ra đánh, tại sao nàng không hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn, chẳng lẽ học quy củ khó đến vậy sao? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn buổi tối ngày mai bị người khác nhạo báng ?
“Ngươi vẫn hung dữ như vậy.”
Nhìn nét âm độc và dữ dằn trên mặt của hắn, nàng nhàn nhạt mở miệng, cô đơn cụp mắt.
Ngẩng ra, tại sao đề tài lại chuyển sang tính hung dữ của hắn?
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên , ngươi biết không? Từ ngày ấy xa nhà trở về , ngươi liền hung dữ vô cùng.”
Nàng sâu kín mở miệng, phiền não nhíu mày, chẳng lẽ ăn chay niệm phật cũng không đủ để từ bỏ tật xấu này sao? Đến cuối cùng thì khi nào tiểu tuấn tử mới bằng lòng xuất hiện nữa?
“Đây không phải là trọng điểm.” Hắn lạnh lùng chau chau mày.
“Nhưng mà ta cảm thấy đây là trọng điểm.”
Nàng hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tinh tế nhìn đôi mắt sáng như ngọc của hắn, nửa năm ở chung mơ hồ biết được Đoan Tuấn chỉ biết hù dọa nàng thôi, sẽ không thực sự hạ sát thủ, bởi vậy lá gan cũng lớn lên không ít.
“Lăng Tây Nhi!”
Hắn hét lên một câu, tính nhẫn nại của Đoan Tuấn liền mất hết, bàn tay to vươn tới, một chưởng đem nữ nhân không sợ chết này chụp vào dưới tay.
Ưỡn bụng , đầu nhỏ ngẩng lên, hai tròng mắt trừng lớn:
“Ngươi chụp đi, ngươi chụp chỗ này nói không chừng đã có cốt nhục của ngươi!”
“....”
Hắn chán nản, hừ lạnh, bàn tay to buông xuống chắp phía sau, mở cửa ra, sau đó hung hăng đóng cửa lại.
Gió Tây thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thanh sương ám tuyết mặt trăng chiếu rọi. Rõ ràng là một cảnh vật đẹp đẽ tới cực điểm, lại là thời gian gần cuối năm, không biết người nào đó lại náo loạn cái gì kì quái! Mắt trợn lên, mặc kệ hắn. Lăng
Tây Nhi ca ê a tính bình thản ngủ một giấc, ngày mai tìm cơ hội chuồn êm đi ra ngoài vì không thể lãng phí năm mới lần thứ nhất ở cổ đại này.
Ngoài cửa có bóng người thoáng qua, nhìn bóng lưng cô đơn của lão Đại kia, khóe môi của bóng người nhếch lên tự đắc, muốn hắn tự một mình ra tay giải quyết không phải sao.
“Cốc cốc!”
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Lăng Tây Nhi bước ra mở cửa, ngoài cửa là Long Thanh mắt mũi ửng hồng lạnh lẽo.
“Là ngươi, mấy ngày không thấy đã đi đâu vậy?”
Nàng có chút kinh ngạc, nhiều ngày nay Long Thanh không ở trong phủ, đêm nay không ngờ hắn đột nhiên vọt tới đây.
“Tây Vân Sơn, ta đi thăm sư phụ.”
Thật rõ ràng trên người hắn vẫn còn lưu lại khí lạnh trên đỉnh núi, không ngừng chà xát hai tay to, hướng về phía lò sưởi, sau đó nhẹ nhàng khụy chân.
“Ai da, thiếu chút nữa quên lão sư phụ. Lão nhân gia như thế nào?”
Lăng Tây Nhi vỗ đùi bừng tỉnh, ngày đại nhiên sắp tới nên mấy ngày nay không ngờ bị ba người trong cung tới làm đầu óc choáng váng, năm mới sắp đến, sư phụ đương nhiên cùng nhau đón mừng năm mới.
“Ông ta tốt lắm. Đây là quyển sách thuốc. Sư phụ bảo ta trao cho ngươi.”
Mặc dù không muốn buông tay, Long Thanh đem sách thuốc đặt trong bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi.
“Sao sư phụ không cùng với ngươi xuống núi sao! Hiện tại là mùa đông, trên núi nhất định lất lạnh.”
Lăng Tây Nhi đột nhiên cảm động, nàng khụt khịt mũi, nhìn quyển sách thuốc cổ trên tay, trong lòng cảm động lão Bất tử còn nhớ rõ ràng.
“Sư phụ không thể xuống núi được.”
Long Thanh mở miệng, ngồi xuống, rót một chén trà nóng, thổi ở lòng bàn tay, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, phảng phất dường như có lời muốn nói.
“Tại sao ?”
Lăng Tây Nhi khó hiểu hỏi. Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng nói như vậy, nhưng lốt cuộc là tại sao? Tây Vân Sơn kia hàng năm đều có tuyết rơi có cái gì đáng lưu luyến.
“Ngươi không cần hỏi nhiều. Lần này ta đến là để làm rõ nỗi khổ tâm của lão Đại.”
Hắn dương dương tự đắc nhướng mi xua xua tay, ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên, chậm rãi mở miệng.
“Khổ tâm ? Hắn có khổ tâm gì?”
Nói đến đây, Lăng Tây Nhi liền một bụng đầy ủy khuất, cả ngày không có việc gì làm bắt nàng phải luyện tập đi lại, đánh đàn tập viết, nàng không phải đi thi Trạng Nguyên vì sao phải vất vả như vậy.
“Hoàng cung hằng năm vào buổi tối đại đêm đều sẽ cử hành tiệc tối, đến lúc đó, thân vương, công chúa cùng với các tần phi, thậm chí Hoàng thượng, Thái hậu, và Thái hoàng Thái hậu đều sẽ đến tham dự.”
Long Thanh chậm rãi mở miệng.
“À!!”
Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến nàng.
“Năm nay cũng không ngoài lệ. Năm rồi Vương gia tìm cớ cự tuyệt, lên núi cùng sư phụ mừng năm mới, nhưng năm nay hắn lại chủ động yêu cầu tham gia tiệc tối chính là vì ngươi”.
Long Thanh một câu vạch trần.
“Vì ta ? Tại sao?”
Hai tròng mắt của Lăng Tây Nhi ẩn chứa vẻ khó hiểu.
“Đây là quy củ của Đoan Tuấn vương triều, không kể là Vương phi hay thị thiếp, chỉ cần tham gia tiệc tối hoàng cung, liền chứng minh được cả hoàng tộc tiếp nhận, đồng thời Vương gia còn muốn cho ngươi gặp mẫu thân của hắn - Liên thái phi.”
Long Thanh thấp giọng nói.
“....”
Trầm mặc, phảng phất đã hiểu rõ ràng một chút.
“Sở dĩ hắn ép ngươi học lễ nghi trong cung chính là không muốn ngày mai tại điện Sùng Dương ngươi bị xấu mặt.”
Long Thanh nhẹ thở dài một hơi nói xong, tên nam nhân thâm trầm kỳ quái không được tự nhiên này, nếu là vì muốn tốt cho nàng, liền mở miệng nói ra thì tốt rồi. Chẳng lẽ nhất định phải nghẹn lại thành nội thương mới tốt sao?
Gặp chuyện bất bình, liền rót đao tương trợ. Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật may mắn khi có một sư đệ tốt như hắn nha! Long Thanh không khỏi dương dương đắc ý.
“Ngươi nói hắn là vì ta nên mới...”
Rốt cuộc bừng tỉnh, trách không được may ngày nay nàng đem những nghi lễ làm rối tinh rối mù, mặt của hắn liền càng ngày càng đen, trách không được hắn đề cập đến tiệc tối đêm mai, trách không được...
“Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ràng rồi ?”
Với bộ não nhỏ của nàng, Long Thanh phải hoài nghi, chẳng lẽ đây là người sư phụ xem trọng, nhất định muốn đem y bát truyền cho nữ nhân dở hơi này sao?
“Rõ rồi.”
Chậm rãi mở miệng, ngẩm lại thái độ vừa rồi của mình, nàng dường như đã làm đau lòng hắn rồi!
« Rõ ràng là tốt rồi, học tập cho giỏi đi. » Hắn xoay người ra khỏi cửa, cuối cùng chưa từ bỏ ý định, quay người lại: «Sách thuốc nếu đối với ngươi không dùng được... » Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt tròn của Lăng Tây Nhi trừng lớn, đem sách thuốc giấu trong lòng, dường như sợ người khác cướp lấy.
« Quỷ hẹp hòi » Hắn mắng một tiếng, không kiên nhẫn đi hướng ra ngoài, sớm biết như vậy hắn đã không nói cho nàng biết, để cho hai người đó đau khổ mới đúng.
Long Thanh bước nhàn nhã một đường trở về phòng ngủ, mở cửa phòng ra, xoay người, nghĩ nghĩ, phảng phất giống như thiếu một thứ gì đó, lại đi hướng ra ngoài, đêm nay trong vương phủ dường như yên tĩnh một cách đáng sợ !
« Hàn thúc dục rượu tỉnh, hiểu mạch phi sương định, bối theo họa liêm tàn chút ảnh » ko hiểu , ánh chiều tà yên tĩnh. Ánh trăng và ánh chiều tà rơi xuống ngọn cây, ngẫu nhiên có những cơn gió nhẹ mơn man, phảng phất giống như tiếng nhạc từ cây đàn huyền cầm bị gảy, tấu lên những làn điệu âm trầm nhất.
Bóng đêm yên tĩnh có chút đáng sợ. Hắn đi vòng vòng trong viện, 'ốt cuộc nhớ lại, thì ra thiếu tiếng rống to của Mộng Nhan, trong dĩ vãng mỗi khi đến chạng vạng, viện trước sẽ truyền đến tiếng mắng chửi hạ nhân, nhưng đêm nay lại rất yên tĩnh. Bước vào thư phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên , mặc dù người nào đó ngẩng đầu ưỡn ngực, trên tay cầm lá thư với dáng vẻ hết lòng nghiên cứu, nhưng nhìn hắn hồi lâu không có lẩm nhẩm liền biết lúc này trong lòng hắn cảm thấy mênh mông vô cùng.
« Ngươi cũng không cần giả vờ nữa, nếu nhìn không được thì không nên xem » Đĩnh đạc ngồi xuống trước mặt hắn, Long Thanh cười hì hì mở miệng.
« Đồ ăn và dụng cụ trong lễ mừng năm mới đều được đưa lên rồi sao? » Hắn lạnh lùng tà mị liếc nhìn Long Thanh một cái, nhàn nhạt mở miệng. Rốt cuộc lẩm nhẩm một tờ sổ sách trên tay.
« Đúng, sư phụ đặt biệt hỏi tới, ngươi đối xử Lăng Tây Mũ thế nào, nói nếu như ngươi bạc đãi nàng, lần sau lên núi ông sẽ nhất định không tha cho ngươi! » Long Thanh cười hì hì mở miệng, hai tròng mắt lạnh lùng khốc liệt nghịch ngợm chớp chớp.
«Có đúng không ? » Hứng thú rã rời, hắn thật sự lo lắng là tiệc tối ngày mai. Bây giờ hắn đột nhiên hối hận, thật muốn hoàng tộc thừa nhận Lăng Tây Nhi thì như thế nào đây? Mộng Nhan sẽ như cũ không bỏ qua, Thái hoàng Thái hậu cũng như cũ nhìn Lăng Tây Nhi không vừa mắt.
«Tâm sự của ngươi ta đã giúp ngươi giải quyết rồi! » Long Thanh tự đắc ý cười cười, liền biết Tiểu Tuấn Tử hũ nút này sẽ bất bình.
«Giải quyết ? » Đoan Tuấn Mạc Nhiên khó hiểu quay đầu nhìn lại.
«Thật ra lão Đại, luận về võ công thì ta không thành thục bằng ngươi, nhưng luận về nữ nhân thì... » Hắn dừng lại, chỉ thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
«Hắc hắc, ta tuy cũng không thành thục nhưng ta sẽ không đem những lời muốn nói nghẹn lại trong bụng. » Hắn hắc hắc cười cười, xoay người đi hướng ra ngoài, tới nơi cửa phòng, làm như vô tình ngoái đầu nhìn lại: «Ta đi mấy ngày nay, Mộng Nhan không đến tìm ngươi gây phiền toái đúng không. »
Chau chau mày nhìn Long Thanh, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trong trẻo lạnh lùng nhếch lên một nụ cười gian trá.
«Biểu tình kia của ng^Tlà gì vậy, ta chỉ quan tâm một chút đến các ngươi mà thôi ? » Long Thanh đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, đã nhiều ngày qua có thói quen cùng Mộng Nhan cãi nhau, một hồi lại không thấy người, thế giới trở nên yên tĩnh như thế, thật là cảm thấy có chút không quen, (hắc hắc, anh ý bắt đầu nhớ MH rìũ, mong hai người này sẽ thành một đôi.)
«Mộng Nhan đã hồi cung rồi, hơn nữa bệnh không nhẹ, có lẽ ngươi nên đi thăm nàng một chút. » Hắn cười lạnh, mở miệng, lời nói nhẹ nhàng, nhưng hai tròng mắt lại theo dõi phản ứng của Long Thanh.
«Hồi cung rồi, nàng buông tha cho... » Long Thanh khoa tay múa chân, khoa tay múa chân nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
“Không có, nàng chỉ là thay đổi phương thức mà thôi.” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt ý cười, mắt nhìn xuống tiếp tục nhìn chằm chằm sách vở trên tay.
“À!” âm cuối ngân dài, Long Thanh nở cửa nhưng trong lòng có một chút phiền muộn, không quen, không thích ứng, xem ra hắn lại muốn rảnh rỗi rồi.
Rón ra rón rén đi vào thư phòng, đầu nhỏ tựa trên khủy tay, chớp chớp đôi mắt tròn long lanh nước, không nháy mắt theo dõi hắn.
“Ngươi ngủ trước đi, hôm nay ta sẽ đọc sách đến khuya”. Giọng điệu lạnh như băng, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên một chút.
“Ngươi đang giận ta làm không tốt sao?” Lăng Tây Nhi ngượng ngùng xoa xoa góc áo chậm rãi mở miệng.
Hắn ngẩn ra, nhướng mày, buông sách vở đang cầm trên tay xuống.
“Thực xin lỗi, ta không biết ngươi bắt ta học lễ nghi là vì... Ta chỉ cho rằng ngươi muốn làm khó dễ ta mà thôi.”
Nàng uất ức khụt khịt mũi, đáng thương ngước mắt lên .
“Làm khó dễ ngươi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nhịn được cười lạnh. Tây Nhi sau này sẽ còn đối mặt rất nhiều việc, điểm ấy tính cái gì ?
“Thực xin lỗi, là do ta hiểu lầm, bắt đầu từ ngày mai ta nhất định sẽ nỗ lực”
Tay nhỏ bé làm ra biểu tình như đang thề, ánh mắt và nét mặt nghiêm túc đến cực điểm.
“Thật ra cũng là do ta quá nghiêm khắc với ngươi, nếu ngươi không đồng ý, buổi tối ngày mai ...”
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Tây Nhi vào ngực.
“Không, ta muốn đi, ta sẽ không để người khác xem thường.” Nàng lớn tiếng tuyên bố quyết tâm của mình.
Chỉ mong như vậy !
Vào đêm, một bóng đen lẻn vào Duyên Hi cung của Thái hoàng Thái hậu, giống như tờ giấy trên bàn, nàng ngồi xuống, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, nhìn mấy chữ màu đỏ trên tờ giấy, nàng lâm vào trầm tư.
Trên tờ giấy là dòng chữ lớn: «Đêm mai, tính kế để Thái hoàng Thái hậu diệt thập lục Vương phi.»
Thập lục Vương phi, Tựa Như thì thào, nhưng rất nhanh cương quyết đem tời giấy để trên ngọn lửa, trong con ngươi âm độc lạnh lùng của ả ngoài những đốm lửa còn có một vẻ âm độc.
Đêm này, trong Đoan Tuấn thành, tường hồng ngói vàng, lấp lánh dưới ánh trăng. Trong cung bọn nữ tử mặc áo bào rộng tay áo, áo trắng váy đỏ, tác phong độ nhanh nhẹn trên đường ca múa, váy như làn gió, trâm hoa như mưa, mặc dù là những nghê thường vũ y trên đường lớn, đánh trống như hoa nhạc, cũng khó có được phong thái trong giờ phút này.
Lăng Tây Nhi được trang điểm tỉ mỉ, quần áo bằng tơ màu vàng, áo khoác cùng màu với áo choàng, càng phụ trợ cho phong thái động lòng người của nàng, mái tóc đen bóng quấn nhẹ về phía trước, càng khiến cho gương mặt trái xoan của nàng lộ ra vẻ trắng nõn xinh đẹp.
Hai tròng mắt giống như trăng rằm , đồng tử như nước, mũi cao thẳng, còn có đôi môi anh đào, rất xứng với ánh mắt trong sáng ngây thơ kia, thật là một người đẹp cuốn hút.
“Lục nhi, ngươi xác định trang điểm như vầy được rồi sao?” Lăng Tây Nhi khẩn trương hỏi, đứng dậy xoay một vòng.
“Đương nhiên rồi nương nương, dáng vẻ của người bây giờ lất đẹp.”
Lục nhi than nhẹ. Cho tới hiện tại đã biết Vương phi xinh đẹp, nhưng là thật không ngờ chỉ cần thêm chút trang sức, một cái khoát tay hay nhăn mày cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt người khác.
Nàng giống như là bông hoa lan trong trong sơn cốc âm u, đẹp tuyệt vời, xinh đẹp đến rung động lòng người.
“Đẹp!” Lăng Tây Nhi thì thào, chỉ sợ chuyện tình đêm nay không đơn giản chỉ cần một chữ đẹp liền có thể giải quyết hết mọi chuyện.
“Vương phi, ngài đang lo lắng sao?”
Lục Nhi Nhìn nét mặt bất an của Lăng Tây Nhi nhẹ giọng hỏi.
Đúng, nàng đang lo lắng, không biết tại sao trong lòng nàng luôn có một cảm giác bất an, giống như có một con mèo nhỏ níu chặt lòng nàng, nhưng chẳng qua chỉ là tiệc tối trong hoàng cung mà thôi, mặc dù không có diễn nhiều như trong tivi như vậy, chỉ cần nàng làm theo quy củ, thành thành thật thật, làm theo lời nói của đoàn người, nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Gió Bắc lạnh thấu xương vù vù thổi qua, thổi bay bụi đất trên đường, khí trời âm u lạnh lẽo, phảng phất có vẻ giống như sắp có tuyết rơi, trên bầu trời một tia nắng chiều tà cuối cùng biến mất tại không giang mênh mông, đêm lặng yên buông xuống.