Tôn Nhạc đầu tiên là ngạc nhiên nhìn A Phúc, chờ A Phúc hỏi, mặt nàng thu liễm, nhẹ giọng thở dài: “Thiên hạ nhiều anh kiệt như vậy, đường đường Tề quốc lại nhất định phải nhờ Điền Nhạc kia mới có thể cứu được sao?”
A Phúc cũng thở dài một hơi, nói: “Tuy là nói như thế, nhưng trong thời gian ngắn đi đâu mà tìm anh kiệt đây? Tề sứ nói, Tề vương tuy nghĩ ra nhiều chiến lược, nhưng có thể sử dụng bất quá chỉ hai ba cái. Điền Nhạc kia nếu tự xưng là người Tề, ta chỉ cần dùng nhiều vàng bạc châu báu, hắn tất sẽ ra mặt tương trợ. Một năm trước hắn có thể cứu Sở quốc, lúc này nhất định cũng có thể trợ giúp Tề quốc. Đại trượng phu sống ở trên đời, thứ cầu mong bất quá là công danh lợi lộc. Chỉ cần việc này thành công, danh tiếng Điền Nhạc hắn nhất định cả thiên hạ đều biết, chư hầu kính phục. Không chỉ như vậy, Đại Tề ta cũng nguyện ý lấy vị trí Thừa tướng ra hứa!”
Hắn nói tới đây, nghiêm túc nhìn Tôn Nhạc, “Sống vào thời loạn thế, yên tĩnh ở trong nhà cũng có mối họa. Chỉ có đánh cuộc, thành công thì danh truyền thiên cổ. Tôn Nhạc, ngươi nói Điền Nhạc vì sao lại không muốn?”
Tôn Nhạc cười khổ một cái.
Nghiêm khắc mà nói, A Phúc cũng không nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng. Nhưng mà vấn đề này cũng không cần A Phúc đến trả lời, phái thuyết khách làm việc, là kế sách phí tổn thấp nhất trong tất cả các kế. Điền Nhạc là thuyết khách hàng đầu bên ngoài, lại báo tên là người Tề , Tề quốc có việc, tự nhiên sẽ nghĩ đến nàng trước tiên.
Nhưng mà, dù A Phúc nói miệng lưỡi lưu loát, Tôn Nhạc cũng chỉ có cách cười khổ. Trên đời này công danh lợi lộc, đối với nàng thật đúng là không có tác dụng gì. Nàng chỉ muốn sống im lặng.
A Phúc thao thao bất tuyệt nói đến đây, thấy Tôn Nhạc cúi đầu không nói, không khỏi khó chịu nói: “Tôn Nhạc, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chỗ ở của Điền Nhạc là được. Sở Vương dù ngang ngược, cũng không thể ngăn cấm một người Tề nhân cứu quốc?” Hắn nói tới đây, cảm thấy ngữ khí chính mình không tốt, giọng nói cũng ôn hòa vài phần, “Ngươi yên tâm, nếu tìm được Điền nhạc rồi, chúng ta có biện pháp làm cho Sở Vương tin rằng hành tung của hắn không phải Tôn Nhạc ngươi để lộ ra.”
Cái này Tôn Nhạc lại càng dở khóc dở cười.
Nàng khẽ khép mắt, từ từ nói: “A Phúc, Tôn Nhạc bất quá là một nữ tử bình thường. Mặc dù may mắn được Sở Vương coi trọng. Nhưng này loại đại sự này, Tôn Nhạc sao biết được.”
A Phúc ngẩn ra.
Hắn hướng tới Tôn Nhạc đánh giá từ trên xuống dưới vài lần. Đối với lời nàng thực là nửa tin nửa ngờ. Hắn đã được chứng kiến sự nhạy bén của Tôn Nhạc, càng biết rõ sự coi trọng của Sở Vương đối với nàng. Nàng nói mình ở bên cạnh Sở Vương không hề có địa vị như vậy, hắn tuyệt đối không tin .
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tôn Nhạc giỏi thế nào bất quá cũng là một nữ tử. Có lẽ việc Điền Nhạc kia nàng thật đúng là không biết rõ tình hình.
Hắn nghĩ đến đây, không khỏi hướng Tôn Nhạc chắp tay trước ngực nói: “Một khi đã như vậy, ta đây liền tìm cách khác.” Hắn đứng dậy, mới vừa đi ra mấy bước. Lại quay đầu hướng Tôn Nhạc nói: “Tôn Nhạc, nếu ngươi có thể tìm được chỗ Điền nhạc nhớ báo cho ta biết. A Phúc ta đây cũng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Thật là buồn cười! Cư nhiên lấy loại thủ đoạn này đến dụ dỗ mình.
Tôn Nhạc cười nhẹ, nàng giương mắt nhìn về phía A Phúc, từ từ nói:“A Phúc, Tôn Nhạc không cần huynh tha thứ!”
Lời này rất nặng! Hơn nữa nói năng rất có khí phách!
A Phúc đối diện với gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Tôn Nhạc, gương mặt tròn xoát cái xấu hổ đến đỏ bừng. Hai mắt hắn bốc hỏa căm tức nhìn Tôn Nhạc, chỉa về phía chóp mũi nàng lắp bắp thật lâu cũng nói không ra lời. Một hồi lâu sau mới tức giận hừng hực phẩy tay áo bỏ đi.
Ở đối diện Hỉ Thực lâu, một cô gái đội khăn che mặt, ngồi trên nhã các nhìn thấy A Phúc hầm hầm đi xuống, không khỏi phất phất tay, ra hiệu thị tỳ bên cạnh tới gần. Sau khi rỉ tai thị tỳ một câu, thị tỳ kia liên tục gật đầu, cực kỳ nhanh hướng giữa ngã tư đường chạy tới.
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn dòng người dưới đường phố, Nhược Vương từ sau khi rời khỏi đây vẫn chưa trở về, tâm tư nàng phập phồng, cũng không muốn lập tức rời đi, ngồi trong tửu lâu ngồi hai canh giờ mới nhích người xuống lầu.
“Ngũ công tử,” A Phúc vội vàng vọt vào.
Ngũ công tử đứng bên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn trời xanh xuất thần quay đầu nhìn về phía A Phúc, trên khuôn mặt tuấn tú có điểm u ám mang theo một tia thắc mắc.
A Phúc cau mày nói: “Tôn Nhạc nói nàng không biết Điền nhạc là ai!”
Ngũ công tử gật gật đầu, “Nàng bất quá chỉ là một nữ tử, có khả năng không biết.”
A Phúc còn đỏ mặt lên, hắn lắp bắp nói: “Nàng, nàng, “ ngay cả khi đã kêu hai tiếng ‘ nàng ’, A Phúc vẫn đem lời nói nuốt vào trong bụng. Hắn cảm thấy thái độ Tôn Nhạc đối với mình rất không khách khí, tuyệt đối không giống như trước kia ở bên cạnh Ngũ công tử. Nhưng lời cáo trạng vừa trào ra cổ họng, hắn lại đột nhiên nhớ đến Tôn Nhạc hiện nay đã không còn là cơ thiếp của Ngũ công tử, lại thành quý nhân bên người Sở Vương, thật sự có lý do không khách khí với mình.
Ngũ công tử liếc A Phúc một cái, thấy hắn không nói cũng không truy vấn. Chỉ thấp giọng nói: “Tề sứ đã cầu cứu Tần vương rồi?”
A Phúc gật gật đầu, “Cũng phải.”
Ngũ công tử cười khổ, “Tần tất sẽ không đáp ứng.”
A Phúc gãi gãi đầu, cảm tháy lời này bản thân trả lời không được. Hắn đối với mấy cái quốc gia đại sự này cũng không cảm thấy hứng thú, ngay cả mấy lời vừa rồi nói cùng Tôn Nhạc, đều là nghe Tế sứ phân phó.
Ngũ công tử thấy hắn ngẩn người, phất phất tay, “Đi ra ngoài đi.”
“Vâng ạ.”
Nhìn thân ảnh A Phúc rời đi, chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực một trận. Trên thực tế lần đó tại Hàm Đan, sau khi Tôn Nhạc nhắn lại nói cùng Nhược nhi rời đi, hắn sẽ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ngực buồn bực.
Loại cảm giác này đối với Ngũ công tử mà nói, cực kỳ xa lạ, cũng làm cho hắn rất là không thoải mái.
Vốn, hắn nghĩ đến lần này sau khi Tôn Nhạc trở về, chính mình chỉ cần lưu nàng lại bên người. Loại cảm giác cổ quái này sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng nàng đường đường lại dính dáng đến Sở Vương.
“Nữ nhân thật đúng là phiền toái a!” Ngũ công tử cười khổ thì thào,“Vốn nghĩ Tôn Nhạc không giống như vậy, nhưng phiền phức nàng mang đến lại còn lớn hơn nữa! Quả thực làm cho ta không có cách nào, ai.”
Vừa nghĩ tới Tôn Nhạc, vừa nghĩ tới một màn tối hôm đó nàng cùng Sở Vương sống chung một chỗ kia, cảm giác buồn bực ở ngực Ngũ công tử lại càng thêm đau đớn. Đáng giận nhất là, một màn kia hắn còn ném đi không được, đá đi không xong.
Vươn tay xoa nắn mi tâm một chút, Ngũ công tử vươn tay cầm bình rượu trên sập, chậm rãi rót vào chén ngọc. Rót rót, trước mắt hắn xuất hiện gương mặt Tôn Nhạc. Hung hăng lắc đầu, Ngũ công tử nhắm hai mắt lại, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, hắn nhấc bình rót rượu. Nhưng lúc này, xuất hiện ở trước mắt là gương Triệu quốc Thập Bát công chúa, Cơ Lạc còn có Tuyết Xu.
Vừa nghĩ tới các nàng, Ngũ công tử không khỏi giật mình. Từ lúc hai năm trước, biểu muội Tuyết Xu lập gia đình, khi mình trở lại Cừu phủ thì thỉnh thoảng nghe người ta nói đến, lúc ấy khi nàng phải gả đã không nguyện ý cỡ nào là, nàng khát vọng chính mình trở về ra sao.
Sau đó, một năm trước, sau khi hắn từ bổn gia học được thuật chiêm tinh trở về, liền nghe được Triệu quốc Thập Bát công chúa thành thân.
Lại sau đó, nửa năm trước, Cơ Lạc bị hắn cự tuyệt lần nữa, thậm chí không chút khách khí cự tuyệt ngay trước mặt phụ thân, dưới sự giận dữ đã thành thân.
Những nữ nhân này, khi ở chung đều mang đến cho hắn quá nhiều phiền toái, hơn nữa nhiều khi, hắn cực kỳ khát vọng vùng thoát khỏi cái loại phiền toái kia.
Hiện tại Tôn Nhạc cũng mang đến phiền toái cho hắn.
Nhưng loại phiền toái này, không giống với trước kia. Phiền toái hiện tại, là đến từ chỗ sâu trong nội tâm của hắn, làm cho hắn mỗi lần vừa nghĩ chuyện buông tha, trong lòng liền bế tắc cùng đau đớn.
Bản thân ta bị sao vậy?
Ngũ công tử đỡ cái trán, rên rỉ một tiếng.
Ngay khi lông mày hắn khóa thành một cái nút thắt thì một trận tiếng bước chân cực kỳ dồn dập truyền đến, A Phúc vọt vào.
Hắn chạy đến thở hồng hộc, ngay cả đứng còn chưa vững, liền vội vàng nói với Ngũ công tử: “Ngũ công tử, vừa rồi một nữ nhân nói cho tôi biết.” Hắn liên tục thở dốc mấy hơi, thật vất vả hô hấp mới đều đặn một ít, “Nàng, nàng cư nhiên nói cho tôi biết, Điền Nhạc chúng ta muốn mời, kỳ thật đó là Tôn Nhạc!”
A?
Ngũ công tử ngạc nhiên ngẩng đầu.
A Phúc cũng là vẻ mặt kinh hãi, hắn bám lấy eo, sau khi làm ình bình tĩnh lại, mở to mắt nói: “Lời này, lời này thật sự rất kinh người! Điền nhạc kia là đại tài bực nào? Công tử cũng đã nói, hắn là kỳ tài nói hai ba câu liền chống đỡ được mười vạn hùng binh! Tôn Nhạc mà chúng ta đến, nàng không phải chỉ có một chút thông minh nho nhỏ thôi sao? Hai người như vậy, tại sao có thể là một?”
A Phúc nói xong lời cuối cùng, thanh âm bỗng dưng thấp xuống. Trong đầu của hắn không tự chủ được hiện lên những hành vi lời nói của Tôn Nhạc trước kia, một cái ý niệm trào ra trong lòng: cẩn thận mà nghĩ, nàng thật đúng là là không chỉ có một chút thông minh thôi đâu. Triệu vương hậu lúc trước được lập hay bị phế, đều là thành tựu một câu của nàng.
Người như vậy, thật đúng là, thật đúng là không phải thông minh thông thường đâu.
Ngũ công tử cũng là vẻ mặt kinh ngạc, hắn kinh ngạc nhìn A Phúc trước mặt , thẳng qua hồi lâu, mới thấp giọng thở dài: “Là nàng! Thật sự là nàng! Ta cho tới bây giờ mới hiểu được, thật sự là Tôn Nhạc a.”
A Phúc há miệng, thì thào nói: “Đúng vậy a, Tôn là chi nhánh của họ Điền, nàng nói mình là Điền Nhạc cũng có thể lý giải. hơn nữa, đường đường là Sở Vương, lại coi trọng nàng như thế, không phải yêu thích tài hoa của nàng thì còn yêu thích cái gì?”
Hắn nói tới đây, đột nhiên có điểm xấu hổ, lấy thân phận địa vị của Tôn Nhạc, thật đúng là không cần mình tha thứ nàng a.
Trong phòng một trận trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, A Phúc vèo một cái ngẩng đầu lên, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn Ngũ công tử, vội vàng, cao hứng nói: “Nàng chính là Điền nhạc! Ngũ công tử, chỉ cần nàng là Điền nhạc, vậy không có lý do không giúp Tề quốc rồi.” Lại một lần nữa, hắn vừa nói xong một câu liền nghẹn họng. A Phúc gãi gãi đầu, oán hận nói: “Nàng ở Tề quốc ngây người lâu như thế, vậy mà biết việc Tề sắp diệt vong lại không xúc động chút nào. Tôn Nhạc này, thật đúng là vô tình vô nghĩa!”
“Tính cách của nàng vốn là như thế. Không thích ồn ào, im lặng tự lo thân không muốn trêu chọc tai hoạ. Hơn nữa, nàng mặc dù từng ở Tề quốc, dù sao cũng không phải Người Tề.”
A Phúc nghe vậy chép miệng, nhưng không có phản bác.
Hai người đều trầm mặc .
Ngũ công tử nhìn bóng cây mờ ảo ngoài cửa sổ, nhớ tới đủ loại tin đồn về Điền nhạc, không khỏi ngây dại choáng váng: nàng vốn là bất phàm, ta cũng biết.
Nghĩ nghĩ như vậy, ngay lúc đó Ngũ công tử đột nhiên hết sức kỳ quái đáy lòng mình thế nhưng lại trào ra sự đắc ý. Giống như chuyện Tôn Nhạc là một người rất giỏi này, rất đáng để hắn kiêu ngạo.
Trong trầm mặc, giọng nói của A Phúc đột nhiên truyền đến, “Nếu muốn Tôn Nhạc đáp ứng giúp đỡ, xem ra công tử phải ra tay rồi.”