- Xem kìa, sao đi dự đám cưới mà mặc đồ đen thế kia.
- Đám cưới chứ có phải đám ma đâu mà bà kia vận đồ gì kì.
Tiếng xì xầm vang lên khi Tịnh Hải chầm chậm bước vào. Chiếc váy đen huyền bí chạm vào thảm đỏ, hiên ngang tiến đến nơi lễ đường đang diễn ra.
- Quản… quản gia Liên? – Bà Linh lấp bấp.
Tịnh Hải nhếch nụ cười hiểm, ánh mắt sắc lạnh quét qua Bình Nhi, Khải Hoàng thấy vậy liền ôm cô vào lòng.
- Bà muốn gì? – Khải Hoàng nghiêm trọng nhìn Tịnh Hải.
- Vệ sĩ đâu, mau bắt bà ta ra khỏi đây – Bà Linh hét lên trong tức giận.
Có vẻ đám vệ sĩ kia đã trốn đi đâu mất, đợi mãi vẫn chẳng có bóng dáng anh nào chạy vào, bà Linh bước đến gần Tịnh Hải trong lo lắng.
- Bà muốn gì?
- Hahahaha – Tịnh Hải bật cười lớn, đôi môi cất tiếng như đang khiêu khích đôi phương – Chẳng phải bà mời ta đến dự lễ cưới sao?
Tịnh Hải hướng ánh mắt ngờ vực với sự khinh bỉ nhìn bà Linh.
- Bà nghĩ người như bà tôi mời đến sao? – Bà Linh cũng không vừa, hách dịch đáp lại bằng điệu cười nửa môi.
Tiếng cười khó hiểu Tịnh Hải lại vang lên.
- Chẳng phải tấm thiệp hồng “kính mời chủ tịch dành chút thời gian tham dự lễ cưới của con trai tôi” đã gửi cho tôi sao?
- Cái… cái gì? – Bà Linh ngạc nhiên.
- Hahaha, thật tội nghiệp. Chẳng phải tôi đã dành chút thời gian và đến đây rồi sao? Sao bà có thể dám thất lễ với nhà đầu tư cho công ty mình như thế chứ – Tịnh Hải vừa nói, điệu bộ kiêu ngạo nhìn bà Linh.
Đầu óc bà Linh trở nên hoang mang.
- Chẳng lẽ…
- Hahaha, tôi đây chứ ai nữa chứ. Cái người mà giới báo chí lúc nào cũng lăm le moi móc thông tin tôi ấy, được rồi, tôi xin nói lại, tôi-là-Tịnh-Hải.
Tịnh Hải gằn giọng, ánh mắt vẻ chiến thắng ánh lên. Dứt sau lời bà ta, đám nhà báo từ đâu xuất hiện đưa máy ảnh lên chụp lia lịa.
Tiếng “tách, tách” cùng với ánh đèn flash càng làm bà Linh điên tiết hơn.
- Bây giờ thì bà có là ông trời đi chăng nữa, nếu có ý định ác độc nào đó thì tôi sẽ là người giết bà trước – Bà Linh trợn mắt, đôi môi cất giọng đầy quyền lực.
- Hahahaha, tôi nào dám đối đầu với bà chứ. Chỉ là… muốn chung vui với cô gái xinh đẹp đằng kia thôi mà.
Tịnh Hải vừa nói, ánh mắt liếc nhìn Bình Nhi và nở nụ cười khó hiểu.
Khải Hoàng thấy vậy càng ôm cô chặt hơn, biết Bình Nhi có vẻ run sợ, anh nói nhỏ an ủi cô.
- Không sao hết, anh sẽ bảo vệ em.
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, giọt nước mắt sợ hãi thấm đẫm vào áo anh. Sâu trong đôi mắt ấy, một điều gì đó thoáng qua.
- Mau đưa Bình Nhi ra ngoài – Bà Linh hét lên nhìn Khải Hoàng.
Anh nghe vậy gật đầu, dìu cô bé nhỏ rời khỏi sân khấu.
- ĐỨNG YÊN – Tịnh Hải hét lên, con dao từ trong túi xách chĩa mũi nhọn về phía Bình Nhi.
Đám đông bỗng hét lên khi nhìn thấy con dao và khuôn mặt đáng sợ của Tịnh Hải. Bà ta nắm chặt con dao nhọn trong tay, sự thù hằn hiện rõ qua đôi mắt đỏ ngầu.
-Mày… mày giết con trai tao… chính mày đã giết con tao.
Tịnh Hải hét lên trong oán hận, nước mắt lưng tròng khi nghĩ đến đứa con trai tội nghiệp.
- Không, cô ấy không giết ai cả – Khải Hoàng cất tiếng lạnh lùng, bàn tay nắm chặt tay Bình Nhi kiên định.
- Hahahaha, mày thì biết gì chứ – Tịnh Hải trợn ngược, chĩa mũi dao về phía Khải Hoàng.
Đám đông lại hú hét lên vì hoảng sợ, nhưng chẳng ai dám chạy vào can ngăn, người đàn bà kia đã hóa điên rồi, bà ta lại chĩa về phía Bình Nhi.
- Mày… giết con tao rồi, mày giết đứa con trai tội nghiệp của tao rồi mà mày có thể hạnh phúc đám cưới như thế này hả? Hahahaha, thật nực cười.
Tịnh Hải vẫn tiếp tục lăm lẽ mũi dao về phía cô bé nhỏ, Khải Hoàng nắm chặt tay cô, nhưng ngay lúc ấy Bình Nhi lại gạt tay anh.
- Em… em làm gì vậy? Khải Hoàng hốt hoảng níu cô lại khi Bình Nhi có ý định bước về phía người đàn bà đó.
- Buông em ra – Bình Nhi vô hồn nói, ánh mắt có chút tang thương nhìn Tịnh Hải.
Tịnh Hải bật cuời ha hả.
- Mày nghĩ mày ngon sao, hôm nay là ngày giỗ của mày đấy con ranh.
- Em không được đến đấy – Khải Hoàng hét lên ôm chặt Bình Nhi.
Nhưng cô lại vùng vằng đẩy anh ra, đôi môi nhỏ cay đắng hét lên.
- BUÔNG EM RA.
Bàn tay Khải Hoàng buông thõng giữa không trung, chưa bao giờ Bình Nhi gắt lên với anh như thế.
Chiếc váy cưới chầm chậm lướt trên thảm đỏ, bước chân run run dừng lại gần đôi gót nhọn.
Bình Nhi nhìn bà ta, ánh mắt rưng rưng có chút đau thương, bàn tay đưa lên không trung cố chạm lấy Tịnh Hải.
Tịnh Hải trợn ngược mắt hất bàn tay ấy, con dao vô tình rạch ngang làn da trắng, Bình Nhi nhăn mặt khi thấy một đường máu chảy dài trên cánh tay.
Khải Hoàng giật mình cố chạy đến nhưng lại thất bại khi tiếng hét của Bình Nhi vang lên.
- ĐỪNG ĐẾN ĐÂY.
Tịnh Hải cười khẩy.
- Thứ dơ bẩn như mày lại dám động vào tao ư? – Tịnh Hải giương mắt oán hận nhìn cô.
Bình Nhi lặng lẽ nhìn bà ta, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt ướt đẫm.
- Hức… hức… hức… – Tiếng khóc đau khổ của cô vang lên, đôi môi run run cố cất lời nhưng cứ như ai đó đã cắt đi lời nói của cô.
Tịnh Hải thoáng đờ đẫn, tại sao con điên kia lại khóc chứ? Bà thoáng động lòng khi nghe thấy tiếng khóc rất quen, bà nhắm đôi mắt sâu, cô moi móc kí ức cũ.
- Mẹ à.
Âm thanh đó, Bình Nhi đã gọi Tịnh Hải là mẹ. Tịnh Hải choàng mở mắt ra, âm thanh quá đỗi quen thuộc. Đôi mắt sâu bất ngờ nhìn người con gái trước mắt.
- KHÔNGGGGGGGGGGGGG.
Khải Hoàng hét lên. Nhưng đã quá muộn, Bình Nhi đã chạy lại ôm bà ta. Con dao nhọn trên tay Tịnh Hải đâm mạnh vào bụng cô. Làm… làm sao đây. Cô bé nhỏ nhăn mặt, dòng máu đỏ tuôn ra, thấm đẫm chiếc váy trắng.
- Mẹ… mẹ ơi.
Bình Nhi thiết tha nhìn Tịnh Hải cố gọi trong đau đớn, dòng nước mắt chảy dài cho sự nhớ nhung suốt mấy năm qua. Tịnh Hải như chết trân, bàn tay ôm lấy cơ thể đầy máu.
Đám đông ồ ạt thét lên sợ hãi.
- Không… không…
Bà ta lấp bấp buông cô ra, bước chân run run lùi về phía sau. Đôi mắt ấy, đôi mắt của Tịnh Hải như ngừng rung động nhìn về phía người con gái nằm dưới sàn.
Khải Hoàng chạy lại ôm cô vào lòng, nước mắt lưng tròng la hét như kẻ điên.
- Không, Bình Nhi, em không thể…
Anh ôm chặt lấy cô bé nhỏ vào lòng, nhìn xem, môi cô đã tím dần rồi. Nhìn xem, mắt cô cứ nhắm mãi, anh đau quá. Đau đớn quá, Khải Hoàng vuốt mái tóc ngắn, bàn tay run run cố gọi cô dậy.
Tịnh Hải bỗng nhiên cười lên như điên dại, ánh mắt hoảng loạn hướng về phía cổng mà chạy đi.
- HAHAHAHAHA… HAHAHA…
Bà ta đi rồi, để mặc đứa con gái đang run run gọi mẹ. Khải Hoàng ôm chặt lấy cô, anh ước gì anh có chịu hết mọi khổ đau của cô.
Xe cứu thương đến, mang theo cơ thế đầy máu rời khỏi chốn hạnh phúc. Ngày quan trọng nhất cuộc đời lại chính là ngày phải lìa bỏ cuộc đời.
Sự u ám bao lấy chốn lễ đường, chỉ còn lại vũng máu tang thương chứng minh cho sự đau đớn của khổ chủ.
Ánh sáng đỏ hắt lên cái nhìn đầy đau đớn, Khải Hoàng run run nhìn dòng chữ “đang phẫu thuật” đến quặn lòng. Vẫn cứ như bao lần, tại sao anh không thể bảo vệ người con gái ấy cơ chứ. Bàn tay vò mái tóc rối, nước mắt của con trai thật khiến trái tim người nhìn vào hổ thẹn. Hẳn đứa con trai ấy phải yêu cô gái kia lắm, hẳn đứa con trai kia đang đau khổ lắm.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, ông bác sĩ nghiêm trọng cởi khẩu trang xanh.
- Tình trạng của bệnh nhân lúc này rất nguy kịch, vốn đã tổn thương do tai nạn trước đó, nay còn chịu thêm nhát dao rất sâu khiến cơ thể suy yếu trầm trọng.
Khải Hoàng điếng người, môi lấp bấp trong sợ hãi.
- Vậy… bây giờ cô ấy ổn rồi chứ, thưa bác sĩ?
- Bây giờ thì không thể nói trước được, vấn đề quan trọng nữa đó là trong khoảng thời gian sau, có lẽ sẽ mất một phần trí nhớ, cũng có thể nhớ rồi quên, bây giờ bệnh nhân có thể chuyển về phòng bệnh để tiếp tục xét nghiệm và kiểm tra.
Ông bác sĩ cúi đầu rời đi, Khải Hoàng gục ngã xuống sàn nhà lạnh. Chưa bao giờ anh cảm thấy nghẹt thở như lúc này. Ánh mắt đau đớn hướng đến chiếc xe đẩy từ trong phòng phẫu thuật.
- Bình… Bình Nhi…
Anh cố gọi cô dậy, nhưng sao cô bé nhỏ kia lại tiều tụy đến thế. Môi tím tái và khuôn mặt chẳng còn chút sức sống. Bước chân run run chạy theo chiếc xe đẩy, cứ như thể anh đang chạy đua với chiếc xe ấy. Còn cô bé nhỏ kia, lại đang chạy đua với tử thần.
Qua vài ngày dài đằng đẵng, Khải Hoàng thức dậy khi ánh nắng chiếu vào mi mắt. Nhìn lên cô bé nhỏ nằm trên giường, cô hình như đã có tỉnh dậy.
- Bình Nhi… có sao không?
Khải Hoàng lo lắng nhìn cô, đôi môi đã có chút hồng sắc.
- Mèo đen… em đau quá.
Bình Nhi khóc, đôi mắt ướt đẫm nhìn vào Khải Hoàng.
- Không… không sao rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi em ạ.
Khải Hoàng ôm lấy cô mà khóc nức nở, bàn tay ôm chặt mái tóc ngắn.
- Huhuhu… mèo đen à.
- Không sao rồi mà, anh sẽ bên cạnh em mà, Bình Nhi của anh hãy yên tâm tịnh dưỡng nhé.
Anh nói, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô trong đau khổ. Bình Nhi nghe mèo đen an ủi vậy có phần an tâm. Cô bé nhỏ nắm chặt tay anh.
- Mèo đen à, em nhớ anh.
Khải Hoàng nhìn cô đau khổ gật đầu, cô bé nhỏ có như vậy mới từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi. Khải Hoàng lại tiếp túc đắm mình trong chờ đợi. Anh luôn chờ từng giấy từng phút cô thức dậy. Nếu khi thức dậy không nhìn thấy anh thì cô sẽ hoảng loạn lắm. Khải Hoàng nắm chặt bàn tay nhỏ, áp vào má mình cố tìm lấy chút hơi ấm của cô.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, Khải Hoàng đặt bát cháo hồ lỏng được nấu từ nước cốt bò nóng hổi trên bàn. Nhìn thấy Bình Nhi động đậy, anh vui mừng chạy lại.
- Em ổn rồi chứ? – Anh hỏi, sự lo lắng hiện rõ qua ánh mắt.
Bình Nhi nhẹ nhàng gật đầu, bây giờ đến sức lực để trả lời anh cũng rất khó.
- Em ăn cháo nhé, nó sẽ không ảnh hưởng gì bởi bác sĩ đã nói anh nấu nó từ nước cốt bò nên sẽ không ảnh hưởng đến vết thương của em.
Khải Hoàng ân cần nói, nhìn thấy cô bé nhỏ lại ngày càng yếu đi, anh lại càng muốn ôm cô vào lòng hơn. Nhưng sợ sẽ đụng đến vết thương, anh lại kìm lòng xuống.
- Nào, nói “a” nào – Anh múc muỗng cháo hồ.
Bình Nhi gượng mỉm cười nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt cố gắng mở ra đón lấy muỗng cháo.
- Ngon – Cô bé nhỏ vừa nhai vừa nhìn Khải Hoàng cuời.
- Đương nhiên là ngon rồi, cháo anh nấu mà – Anh dẩu môi nói.
- Em biết.
- Biết anh nói xạo chứ gì?
- Không ạ. Em biết anh nấu mà. Vì nó rất nhạt.
Khải Hoàng khẽ mỉm cười, múc thêm muỗng nữa đưa lại miệng cô.
-Ăn nào. Lần sau anh sẽ nấu mặn thêm một chút nữa nhé.
Cứ thế một muỗng, hai muỗng rồi đến hết bát cháo. Cô bé nhỏ đã rất ngoan ngoãn và ngon lành. Chùi mép miệng dính cháo, Khải Hoàng đặt cô nằm nhẹ xuống giường.
- Mèo đen à, em nhớ anh – Bình Nhi nắm chặt bàn tay anh.
- Ừ, em ngủ ngoan nhé, anh sẽ luôn ở đây – Khải Hoàng hôn nhẹ lên trán cô.
Bước chân Khải Hoàng bước qua ngưỡng cửa, nhìn lại cô bé nhỏ một lần nữa, thấy cô đã ngủ ngon anh mới dám bước tiếp.
Nhìn bát cháo cạn trên tay mình, Khải Hoàng chợt thấy lòng quặn thắt. Anh đã nếm một chút còn dư ở bếp, thật ra nó rất mặn. Bát cháo mà lẫn đầu tiên anh nấu trong đời lại rất mặn.Vậy mà cô bé nhỏ kia lại thấy nhạt. Anh đau đớn khi nhìn con mèo nhỏ dần dần mất vị giác như thế, cảm thấy nhạt nhưng cô vẫn cố ăn hết bát cháo. Anh cười nhạt, vốn đã không thể bảo vệ cô đã khiến anh như muốn nổ tung nay nhìn cô tiều tụy như vậy anh càng ghét bản thân mình hơn.
Khải Hoàng gắng gượng bản thân mình trong suốt những đêm dài qua. Anh không thể ngủ và không được ngủ. Anh biết vẫn còn có người đợi nhìn thấy anh.
- Mèo đen à… - Bình Nhi thức giấc gọi tên anh.
Khải Hoàng vội vàng chạy lại, mỉm cười nhìn cô.
- Chào em, con mèo nhỏ của anh.
Bình Nhi có chút suy nghĩ.
- Em… tên gì hả anh?
Khải Hoàng điếng người, chẳng lễ căn bệnh đang chuyển biến ngày càng trầm trọng?
- Bình Nhi, em là Bình Nhi.
- Đúng rồi nhỉ, em là Bình Nhi.
Cô bé nhỏ cay đắng cất lời, như mọi lần, nắm chặt tay anh và nói.
- Mèo đen à, em nhớ anh.
Khải Hoàng gật đầu, anh biết cô đang sợ ngày nào đó cô sẽ quên mất anh.
Ngày này nối ngày nọ, thời gian cứ vô tình trôi qua kéo theo sự gấp gáp của con mèo nhỏ nào đó.
Bình Nhi tỉnh dậy trong mơ hồ, trước mắt mình vẫn là bóng dáng quen thuộc.
- Anh là ai? – Cô cố moi móc kí ức cũ.
Khải Hoàng biết sẽ có ngày hôm nay, ngậm ngùi nắm chặt tay cô.
- Anh là mèo đen, mèo đen em ạ.
- Đúng… đúng rồi nhỉ. Tại sao đến anh em có thể quên chứ – Giọt nước mắt đau đớn của cô rơi trên mi mắt.
Anh vuốt nhẹ đôi má ướt đẫm.
- Em không sao là được rồi. Bất cứ lúc nào em không nhớ, anh sẽ là người đem lại kí ức giúp em, có được không?
Bình Nhi gật đầu, môi mím chặt cố ngăn tiếng nức nở. Vẫn như bao lẫn, cô nắm chặt tay anh, đôi mắt sâu nhìn anh đầy đau đớn.
- Mèo đen à, hôm nay em đã nói… nhớ anh chưa?
Để khỏi ngắt mạch truyện, tg sẽ viết một lần cho hết truyện rồi sẽ đăng vào ngày thứ hoặc thứ nhé, cám ơn các bạn đã đọc