31-32
Chương 31: Phù Hợp
Nghĩ như vậy, đây không hẳn là ác mộng hoàn toàn. Bởi vì trong mơ, nàng không có mất đi Tạ Vô Độ.
Cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến như thủy triều bao trùm lấy nàng, Tạ Từ không còn sức lực để nghiên cứu xem trong lời này còn có hàm ý khác hay không, liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Từ phía sau truyền đến tiếng thở đều đặn, nàng ngủ thiếp đi.
Tạ Vô Độ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài từ nhỏ đến lớn, còn có tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ.
Cảnh tượng này làm hắn nhớ đến năm ngoái, cũng trong lúc trời mưa, chỉ là mưa xuân kéo dài hơn mưa hè, cảm giác đọng lại càng k1ch thích lòng người hơn mà trận mưa đêm nay lại càng mãnh liệt hơn.
Hắn quay đầu nhìn người trong màn lụa, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào thành ghế, mong rằng đêm nay nàng không gặp ác mộng hoặc là gặp giấc mộng đẹp.
Đêm qua mưa to, gió lớn hoa ở trong vườn hoa Vô Song Các bị dập nát, thân cây thì cong queo, một số cây còn bị bật cả gốc lên. Lan Thời và Trúc Thời tới hầu hạ Tạ Từ rửa mặt, khi đi ngang qua vườn hoa liền gọi người tới quét dọn những cánh hoa rơi và cho người sửa sang lại vườn hoa.
Hôm nay Tạ Từ thức dậy muộn hơn bình thường một chút. Đêm qua nàng không mơ thấy ác mộng nữa, nàng bình yên ngủ một giấc dài đến sáng sớm hôm nay.
Trúc Thời đặt chậu ngọc lên bàn bên cạnh giường sau khi thấm ướt khăn liền đưa đến tay Tạ Từ.
Trúc Thời ngủ rất say, nàng ta căn bản là không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm nay khi mở cửa ra nàng ta liền giật mình. Sau khi nghe Lan Thời nói đêm qua có mưa lớn, có chút giật mình liền hỏi: "Vậy đêm qua Lan Thời tỷ tỷ ở cùng Quận chúa?"
Lan Thời lắc đầu: "Là Vương gia tới."
Trúc Thời nghe xong đoán rằng hai người đã làm hòa rồi. Từ lần Quận Chúa suýt nữa gặp chuyện không may được Vương gia cứu, không khí giữa hai người có chút gì đó khó hiểu, dường như đã xảy ra tranh cãi.
Trúc Thời và Lan Thời là cùng trong một nhóm hầu hạ Tạ Từ, nên họ đương nhiên biết tính tình của Tạ Từ, có lẽ là vì Vương gia đã thấy bộ dạng mất mặt của Quận chúa, cho nên Quận chúa giận Vương gia. Mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn thân thiết, tuyệt đối không có khả năng vì chuyện này mà trở nên xa cách được. Chỉ là lần này cô nương giận có chút lâu.
Trúc Thời cẩn thận dò xét sắc mặt Tạ Từ, thấy tinh thần nàng tươi tỉnh, liền cảm thấy phỏng đoán của mình đúng đến tám chín phần. Trúc Thời không khởi thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Tạ Từ mặc bộ y phục mới của Hiệt Phương Các, bộ y phục như mây khói này được Hiệt Phương Các may theo kích thước của nàng, mới được gửi tới đây mấy ngày trước. Nàng chọn một một bộ trang sức toàn châu hồng ngọc phù hợp với bộ y phục hôm nay.
Sau khi sửa soạn y phục xong, Thường Ninh qua mời Tạ Từ đến Tễ Tuyết điện dùng bữa, Tạ Từ nhìn mình trong gương, rất xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, đáp lại lời của Thường Ninh.
"Đi thôi."
Bây giờ vẫn còn sớm, tia nắng chiếu rọi lên mái hiên, dưới mái hiên vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa từ đêm qua, trên lá cây còn đọng lại sương sớm, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Tạ Từ nhìn thấy gạch ngói đã bị mưa lớn gội rửa sạch sẽ bóng loáng, như thể tiếng sấm sét đêm qua giống như trong mộng vậy.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy dường như sự ngượng ngùng giữa nàng và Tạ Vô Độ đã biến mất theo trận mưa đêm qua.
Nàng bước đi thanh thoát, y phục nhẹ nhàng lướt qua ngưỡng cửa bước vào sảnh của điện Tễ Tuyết, ánh mắt tràn đầy ý cười, cằm hơi giương lên nhưng không nói gì.
Ý là đang chờ hắn khen nàng.
Tạ Vô Độ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng, khi bóng dáng nàng xuất hiện khóe môi hắn hơi nhếch lên: "Là tiên nữ trên trời đi nhầm chỗ sao?"
Tạ Từ nhịn không được cười thành tiếng, ngồi xuống ghế đối diện hắn: "Tiên nữ cùng huynh dùng bữa sáng."
Tạ Vô Độ gật đầu: "Rất vinh hạnh."
Đồ ăn sáng luôn thanh đạm do làm theo khẩu vị của Tạ Từ là chủ yếu, hiếm khi Tạ Từ cảm thấy ngon miệng, ăn nhiều hơn bình thường.
Dùng xong bữa sáng Tạ Vô Độ vào triều, còn về phần Tạ Từ nàng hôm nay ăn mặc tinh xảo như vậy đương nhiên là không thể chỉ ở trong phủ được, nàng liền sai người đi chuẩn bị xe ngựa ra ngoài dạo chơi, rồi sai người đến Điền phủ đưa tin, mời Điền Hạnh Đào ra ngoài cùng nàng.
Bởi vì chuyện lần trước của Tiêu Vũ Phong mà bây giờ nàng ra ngoài, ngoại trừ một đám nha hoàn còn có năm sáu thị vệ theo sau bảo vệ nàng an toàn. Bởi vậy nàng vừa ra khỏi cửa, xe ngựa lộng lẫy cùng một đám người hầu, quả thực rất phô trương.
Khi đi trên đường, người qua đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại và nhìn.
Tạ Từ thấy thấy bọn họ liên tục nhìn mình, không khỏi cảm thấy vui mừng, nụ cười trên môi nàng không giấu được. Ăn mặc lộng lẫy như vậy đương nhiên là muốn người khác nhìn thấy mà không chỉ nhìn thấy thôi mà còn khiến họ si mê mới tốt.
Xe ngựa của nàng đi dọc theo con phố, ven đường những người bán hàng và người qua đường đều dừng việc trong tay mà nhìn nàng đến sửng sốt, thậm chí có không ít người đuổi theo sau xe ngựa suốt dọc đường. Xe ngựa dừng trước trà lâu lớn nhất thành Thịnh An, Tạ Từ dẫm lên thang bước xuống xe ngựa, dáng vẻ tao nhã, y phục thì lộng lẫy.
Trong trà lâu thỉnh thoảng có người thò đầu ra xem có chuyện gì xảy ra, thấy là Tạ Từ có chút cảm khái: "Vị Tạ cô nương này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc tính tình quá kém, nghe nói nàng ta còn biết đánh nhau, ta cũng sẽ không lấy nữ tử như vậy."
Lời này vừa hay truyền đến tai nàng khi đang bước vào trà lâu.
Tạ Từ dừng bước, nhìn về phía người đang nói chuyện. Mắt nàng nhìn xung quanh một vòng cuối cùng dựng lại trên người còn đang hăng say nói, cẩn thận đánh giá hắn.
Tóc thì thưa, trên đỉnh đầu hình như bị hói, đôi mắt thì không biết đang nhắm mắt hay mở vì quá nhỏ nên không rõ ràng lắm, miệng thì rộng trông khó coi vô cùng, dưới môi còn có một nốt ruồi. khuôn mặt thì tròn, thân hình mập mạp thịt mỡ còn rung lên khi hắn nói chuyện, còn về dáng người còn không cao bằng nàng.
Tạ Từ nghẹn lời một lúc.
Thấy Tạ Từ dừng bước, mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía nàng, người đang nói chuyện kia nhận ra có gì đó không ổn, cuối cùng cũng ngừng nói nhìn về hướng mà mọi người đang nhìn.
Nói xấu sau lưng người khác bị đương sự nghe thấy, theo lý mà nói người này sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng người này vẫn thản nhiên, thậm chí có chút đắc ý, hắn cảm thấy Tạ Từ nhìn hắn lâu như vậy không phải là có ý gì với hắn sao?
Hắn ngồi ngay ngắn lại nghĩ mình là Ngọc Thụ Lâm Phong*, sửa sang lại mái tóc thưa thớt của mình.
*Ngọc Thụ Lâm Phong: cụm từ này xuất phát từ bài thơ Bát Tiên Uống Rượu của nhà thơ Đỗ Phủ. Thường miêu tả những chàng trai sở hữu một nét đẹp theo kiểu quý phái, mạnh mẽ và kiên định, là một chính nhân quân tử, đầu đội trời chân đạp đất có cốt cách thanh cao.
Tạ Từ quay mặt đi chỗ khác một lần nữa cảm thấy nghẹn lời với hắn.
Nàng chậm rãi nói: "Ta thành thật hỏi ngươi một câu, trong nhà ngươi không có gương sao?"
Người này sửng sốt trước câu hỏi khó hiểu của Tạ Từ, chuyện này có liên quan gì đến nhà hắn ta có gương hay không? Chẳng lẽ nàng muốn hỏi trong nhà hắn ta có gương để cho nàng soi không sao? Nàng ấy muốn gả cho hắn ta sao?
"Gương sao, dĩ nhiên là có rồi. Có rất nhiều" Tuy rằng hắn ta vừa nói nếu là hắn thì sẽ không lấy người như nàng làm vợ nhưng giờ phút này, hắn ta liền thay đổi chủ ý. Nếu như Tạ Từ nhất quyết muốn gả cho hắn ta, thì cũng không phải là không thể chấp nhận.
Tạ Từ nhẹ nhàng gật đầu một cái: "À… Vậy tại sao ngươi ở nhà không soi gương xem bản thân mình như nào?"
Nàng cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, bộ dạng cao ngạo: "Ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói xấu bổn cô nương. Cho dù nam nhân trên đời này có chết hết thì ngươi cũng không xứng xách giày cho bổn cô nương. Thật xui xẻo."
Nàng nói xong, liền tao nhã nhấc váy lên lầu hai.
Phía sau cả đại sảnh đầy tiếng cười.
Cuối cùng thì người này cũng hiểu được ý của Tạ Từ, hóa ra là đang chửi hắn ta, hắn ta đỏ mặt, không phục nói: "Nàng… Nữ tử như nàng, cả đời này cũng không gả đi được!"
Mọi người xem náo nhiệt, không ai để ý đến lời nói của hắn ta, chẳng mấy chốc mọi người lại tiếp tục uống trà và nói chuyện phiếm với bằng hữu, người này vẫn đứng yên tại chỗ, hắn ta đứng ngồi không yên nhanh chóng tìm lý do rồi rời đi.
Tạ Từ vào phòng riêng, ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh, Điền Hạnh Đào đến muộn hơn nàng một chút.
Điền Hạnh Đào vừa nghe được sự tích ở dưới lầu của Tạ Từ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Tạ cô nương cô cũng thật lợi hại."
Nếu như đổi lại là nàng bị người nói như vậy, phỏng chừng chỉ dám cúi đầu *Đào chi yêu yêu, một câu cũng không dám phản bác.
*Đào chi yêu yêu: nghĩa là trốn chạy, bỏ chạy.
Tạ Từ hừ nhẹ một tiếng: "Hắn vốn không có đạo lý, có gì mà không dám phản bác lại?" Cho dù có đạo lý thì Tạ Từ cũng không rảnh để nghe người giảng đạo lý, chỉ khi nào nàng có tâm trạng tốt thì có thể cùng người khác nói đạo lý, nếu tâm trạng không tốt thì cho dù có ai tới thì cũng vô dụng.
"Mà cô cũng tới muộn nữa, nên không biết hắn ta như thế nào đâu. Hắn ta rất xấu, mặt xấu tâm lại càng xấu hơn. hắn trông như vậy, ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không xứng." Tạ Từ nói xong, vội vàng uống một ngụm trà để xoa dịu cơn sốc của bản thân.
Điền Hạnh Đào gật đầu đáp:
"Tạ cô nương đương nhiên phải xứng với lang quân tốt nhất trong thiên hạ."
Tạ Từ nói: "Đó là tất nhiên."
Điền Hạnh Đào cười rộ lên, trên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại có chút ngượng ngùng nói: "Ta…
Muốn hỏi một vấn đề, trong lòng Tạ cô nương không biết ai là lang quân tốt nhất trong thiên hạ này?"
Tạ Từ trả lời dứt khoát: "Tất nhiên là ca ca của ta rồi."
Điền Hạnh Đào biết ca ca của nàng là Võ Ninh Vương, trong đầu nàng ấy cũng nhớ lại vị Võ Ninh Vương kia… Nàng nhớ rõ, dáng vẻ trang nghiêm của hắn đứng cùng Tạ Từ, hai người quả thực rất xứng đôi. Tại buổi tiệc thưởng hoa ngày đó, nàng ấy đã gặp Tạ Vô Độ từ xa, chỉ nhớ Tạ Vô Độ đối xử rất tốt với Tạ Từ.
Nói như vậy, hai người bọn họ thật đúng là một đôi *bích nhân.
*Bích nhân: xứng đôi, trời sinh một đôi.
Điền Hạnh Đào cầm chén trà cười nói: "Vương gia với Tạ cô nương mười phần xứng đôi."
Tạ Từ theo bản năng định nói đó là đương nhiên, lời nói đến cổ, mới ý thức được lời này có chút không đúng, bọn họ là huynh muội? Sao mà xứng đôi được?
"Đừng nói bậy, huynh là ca ca của ta, cái gì xứng hay không xứng chứ." Tạ Từ nhấp ngụm trà cười cười nói.
Điền Hạnh Đào vội vàng xin lỗi:
"Ta lỡ lời, xin lỗi Tạ cô nương."
Nàng ấy đến Thịnh An khi còn trẻ, trước đây cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện này, nàng ấy chỉ nghĩ rằng, bây giờ Tạ Từ đã không còn là con gái của Trưởng công chúa nên đương nhiên nàng và Võ Ninh Vương cũng không còn là huynh muội nữa. Mặc dù Võ Ninh Vương thừa nhận nàng là nghĩa muội của mình, nhưng nghĩa muội không phải là không thể kết hôn.
Tạ Từ xua tay, không nhắc đến chuyện này nữa, nàng nói: "Thôi đi, không có gì. Đừng lúc nào cũng gọi ta là Tạ cô nương. Như thế này là tốt rồi, cô có thể gọi ta là A Từ, Tiểu Từ hay Từ Từ đều được. Ta sẽ gọi cô là Hạnh Đào."
Điền Hạnh Đào có chút vừa mừng vừa lo, nàng ấy xoa ngón tay, dũng cảm gọi một tiếng:
"Tiểu Từ tỷ tỷ."
Tạ Từ rít lên, giơ tay ngắt lời nói:
“Đừng, cái này không cần gọi.”
Nàng sẽ nghĩ đến Tạ Nghênh Hạnh.
Điền Hạnh Đào ồ một tiếng và đổi lời nói: "Vậy... Từ Từ? Có được không?"
"Được."
“Từ Từ.” Lông mày của Điền Hạnh Đào cong lên, giọng khàn khàn gọi.
“Ừ.” Tạ Từ đáp lại và gọi tên nàng ấy: “Hạnh Đào.”
Điền Hạnh Đào gật đầu, cười hỏi: "Từ Từ, vậy bây giờ chúng ta có tính là bằng hữu hay không?"
Tạ Từ hơi giật mình, bằng hữu ư?
Đối với nàng mà nói là rất kỳ lạ.
“Ồ, bỏ đi.” Nàng không biết tiêu chuẩn như thế nào mới tính là bằng hữu. Bây giờ nàng và Điền Hạnh Đào có thể nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng gặp gỡ, bọn họ hình như cũng như vậy phải không?
Điền Hạnh Đào nheo đôi mắt hình hạnh lại, vẻ mặt vui mừng nói: "Thật tuyệt. Cô... là người bạn đầu tiên ta kết bạn sau khi đến Thịnh An."
Tạ Từ lại sững người, Điền Hạnh Đào cũng là người bạn đầu tiên của nàng sau khi ở Thịnh An nhiều năm như vậy... Điểm khác biệt đó là nàng ấy đến từ nơi khác nên bị xa lánh, còn bản thân mình… cùng bọn họ không hợp nhau.
Tạ Từ nhìn xuống, giơ chén lên chạm vào chén của Điền Hạnh Đào nói: “Thay rượu bằng trà, ta mời cô một chén.”
Quán trà này tên là Lầu Thanh Phong, ngày thường kinh doanh không tệ, trà ở đây rất ngon, tất nhiên điều quan trọng nhất là tiểu nhị ở Lầu Thanh Phong có thái độ tốt, luôn biết cách cư xử, khách ở đây luôn cảm thấy thoải mái. Vì vậy, ngay cả hôm này, ngoài Tạ Từ ra, Tiêu Linh Âm và Tạ Nghênh Hạnh cũng có mặt.
Vừa rồi Tạ Từ ở bên dưới khoe khoang, Tiêu Linh Âm từ sau tấm mành đã nhìn thấy hết.
Nàng ta khinh thường cười khẩy nói: "Người đó nói cũng không sai, nàng ta miệng mồm lanh lợi như vậy, ở phường này làm náo động khoe khoang như thế, sau này chắc chắn không thể gả cho ai.”
Bởi vì mấy ngày trước Hiền phi đã nói tới chuyện kết hôn nên nàng ta cũng có chút để tâm.
Nàng ta sợ Hiền phi thật sự sẽ gả nàng ta đi, may mà sau khi quan sát mấy ngày, phát hiện Hiền phi dường như không có ý nghĩ như vậy, Tiêu Linh Âm mới thấy yên tâm.
Đương nhiên phu quân của nàng ta phải là người có gia thế, đức hạnh và ngoại hình tốt.
Chỉ nhìn thành trong thành Thịnh An, người như vậy thật sự không nhiều, chỉ đếm được trên mười đầu ngón tay.
Tiêu Linh Âm buông mành tre xuống, theo như nàng ta biết, dường như không có người nào ở Thịnh An có ý yêu thích Tạ Từ.
Ban đầu nàng ta thấy rất vui mừng nhưng vô tình phát hiện ra hai ngày nay mẫu phi và bà ngoại đang có ý muốn con trai Lương Gia kết hôn với Tạ Từ.
Nhà mẹ đẻ của Hiền phi là Phủ Xương Thụy Bá, gia thế không thấp, trong số con cháu của Lương gia cũng có một vị xuất sắc. Hiền phi đã viết một bức thư cho gia đình, xin cả nhà tìm cách để hai tiểu công tử đó đến gần Tạ Từ và giành được sự ưu ái của Tạ Từ.
Vì vậy Thế Tử Phu Nhân của phủ Xương Thụy Bá, cũng là chị dâu cả của Tiêu Linh Âm sẽ tổ chức một cuộc thi đánh cầu trong hai ngày tới, đồng thời đã mời nam thanh nữ tú khắp kinh thành đến, thực ra là muốn mời Tạ Từ và tìm cách để hai vị công tử của Lương gia có cơ hội tiếp xúc với Tạ Từ.
Tiêu Linh Âm thấy không xứng, hai vị biểu ca của nàng ta đều là chính nhân quân tử, Tạ Từ làm sao có thể xứng với họ được?
Nàng ta chỉ cảm thấy mẫu phi thật khó hiểu! Nếu nói lùi lại một vạn bước thì Tạ Từ mới có thể xứng với một trong hai vị biểu ca này, chẳng phải sau này sẽ là chị dâu họ của nàng ta sao.
Tiêu Linh Âm ban đầu muốn khuyên can Hiền phi nhưng Hiền phi nghĩ nàng ta nhiều chuyện, căn bản không nghe nàng ta nói. Hiền phi nhất quyết muốn làm như vậy, Tiêu Linh Âm giậm chân, đành phải tự mình nghĩ cách.
Nàng ta đã lên kế hoạch phá hỏng trận đấu này vào hai ngày này.
Chỉ là phá hỏng như thế nào vẫn chưa nghĩ ra. Chuyện này liên quan đến bà ngoại của nàng ta, Tiêu Linh Âm cũng không ngu ngốc đi hỏi ý kiến Ngũ công chúa và Lục công chúa. Nhưng một mình nàng ta lại không nghĩ ra cách nào nên đã mời hai người khác mà nàng ta có quan hệ tốt đến để thảo luận vấn đề.
Nàng ta cũng không mời Tạ Nghênh Hạnh vì dù sao nàng ta cũng chỉ quen biết Tạ Nghênh Hạnh không lâu.
“Các người có nghĩ ra ý gì hay không?” Tiêu Linh Âm chán nản ngồi xuống, thở dài.
Một trong hai người lắc đầu: “Tứ công chúa, thần không nghĩ ra được gì cả.”
Khóe miệng Tiêu Linh Âm càng rũ xuống.
Một quý cô khác đột nhiên mở miệng nói: "Tứ công chúa, ta có một ý, không bằng hôm đó chúng ta khiến Tạ Từ bị xấu hổ đi!"
Tiêu Linh Âm cạn lời, mẫu phi của nàng ta có ý để hai vị biểu ca tiếp cận Tạ Từ, khiến Tạ Từ yêu bọn họ, cho dù khiến Tạ Từ xấu hổ thì hai vị biểu ca cũng sẽ không rút lui.
Một vị quý nữ khác mỉm cười nói:
"Nhưng Tạ Từ rất kiêu ngạo. Nếu nàng ta bị mất mặt thì khi đối mặt với hai vị biểu ca tiêu sái tuấn tú của người, tự nhiên sẽ cảm thấy không vui, cũng sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với họ."
Tiêu Linh Âm hai mắt sáng lên nói: "Đúng vậy, ngươi nói có lý, ta có cách rồi."
Uống trà và trò chuyện với Điền Hạnh Đào ở lầu Thanh Phong, không nhận ra thời gian cứ thế trôi đi. Tạ Từ trò chuyện với Điền Hạnh Đào về quần áo và đồ trang sức nàng mặc hôm nay, lại nói tới mấy bộ quần áo khác mà Hiệt Phương Các gửi đến, lại nói về son phấn trang điểm, Điền Hạnh Đào mới tới Thịnh An chưa lâu, còn nhiều nơi chưa từng tới, nhiều chuyện chưa rõ, Tạ Từ nói với nàng ấy những chuyện này.
Đây đều là những chuyện vụn vặt bình thường nhưng trải nghiệm này lại khá mới lạ. Ngày trước, khi Tạ Từ thấy họ nói chuyện chỉ cảm thấy họ líu ra líu ríu, bây giờ đến lượt mình, lại cảm thấy... cũng khá thú vị.
Nàng nói đến khô cả miệng liền uống một chén trà, nhìn ra ngoài mới nhận ra đã không còn sớm nữa.
Lần trước nàng muốn mời Điền Hạnh Đào đi ăn tối nhưng kết quả không thành nên hôm nay nàng lại mời lại. Hai người đến một quán ăn và có một bữa ăn vui vẻ. Tâm trạng Tạ Từ rất tốt, từ khi ra khỏi quán ăn liền dẫn theo Điền Hạnh Đào.
Lại đi đến cửa hàng trang sức.
Nàng vẫy tay mua một đống trang sức cho Điền Hạnh Đào, Điền Hạnh Đào vô cùng sửng sốt.
"Từ Từ, không cần đâu..."
Tạ Từ nghi hoặc, nàng nghĩ rằng vì họ đã là bằng hữu nên việc tặng quà cho nhau là điều đương nhiên và hợp lý.
Điền Hạnh Đào nhìn đống hộp trang sức chất thành núi, lắc đầu cười nói: “Ý tốt của cô ta xin nhận nhưng… những thứ này ta không nhận được. Ta biết cô có địa vị cao quý, những thứ này đối với ngươi chẳng là gì cả nhưng những thứ này đối với ta vô cùng quý giá, ta không thể nhận được.”
"Nhưng những thứ này là ta tặng cho ngươi." Tạ Từ khẽ cau mày.
Điền Hạnh Đào cười càng tươi hơn nói: “Ta biết, ta rất vui. Nhưng… nếu ta nhận nó, người khác sẽ cho rằng ta thèm muốn phú quý của ngươi nên mới kết bạn với ngươi. Ta không muốn như vậy.”
Tạ Từ sửng sốt, làm bằng hữu… khó đến vậy sao?
Nàng cắn môi, nhăn mặt.
Điền Hạnh Đào quay lại, từ trong đống hộp trang sức lấy ra một chiếc trâm cài tóc và nói:
"Tặng cái này cho ta đi. Để đền đáp, ngày mai chính tay ta sẽ làm điểm tâm cho ngươi ăn, được chứ, Từ Từ?"
Tạ Từ thả lỏng cơ mặt, gật đầu nói: “Ừ, được.”
Khi trở lại Vương phủ, Trúc Thời đã đưa thiệp mời của phủ Xương Thụy Bá cho Tạ Từ xem qua.
“Đánh cầu?” Nàng cau mày, gấp thiệp mời lại. Mùa hè nóng nực, đánh cầu chạy đi chạy lại, phơi nắng, toàn thân đổ mồ hôi, Tạ Từ nghĩ một lát rồi nói:
“Không đi, ta từ chối.”
Bây giờ đã là giờ Dậu, bên ngoài mặt trời vẫn chói chang, Tạ Từ xoay người tựa vào ghế mỹ nhân, hôm nay đi ra ngoài một ngày, nàng có chút mệt mỏi. Lâu lắm rồi không chơi bời điên cuồng đến vậy.
Tuy nhiên... Tạ Từ không khỏi bật cười khi nghĩ đến hai từ bằng hữu.
Hôm nay nàng có người bạn đầu tiên.
Nàng quay lại hỏi Lan Thời:
"Hôm nay huynh của ta có về không?"
Lan Thời từ bên ngoài lấy nước mát lau mặt cho Tạ Từ rồi trả lời:
“Vương gia sớm đã trở về rồi.”
Tạ Từ dùng khăn bông vuông lau mặt, rửa tay rồi đứng dậy đi tìm Tạ Vô Độ. Nàng là người cần chia sẻ niềm vui của mình với người khác.
Khi tới điện Tễ Tuyết, Tạ Vô Độ đang ngồi nghỉ ngơi, dường như vừa trở về không lâu.
Tạ Từ nhảy vào cửa, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, nắm lấy một lọn tóc trên vai, quấn vào ngón trỏ, tràn đầy vui mừng nói: “Hôm nay muội có một người bạn.”
Nàng từ trước đến nay vui mừng luôn lộ rõ ra mặt, vui vẻ cũng được, tức giận cũng thôi, tất cả đều không giấu được. Tạ Vô Độ nhìn nàng, có thể thấy được nàng vui mừng như thế nào, hắn nói: "Điền cô nương đó hả?"
"Làm sao huynh biết?" Tạ Từ theo vô thức hỏi, sau đó nghĩ lại, cũng đúng, hắn thông minh như vậy, giao tiếp đối với hắn rõ như lòng bàn tay, hơn nữa bên cạnh nàng cũng không có mấy người thân thiết.
Nàng bĩu môi, thật không có ý nghĩa gì, nàng nói: "Đúng vậy, chính là Điền cô nương, hôm nay muội kết bạn với nàng ấy, muội rất vui. Nàng ấy luôn khen muội, khen muội xinh đẹp, khen muội xứng đáng có phu quân tốt nhất trên đời. Nàng ấy cũng khen chúng ta…”
Xứng đôi.
Hai từ xứng đôi dừng lại đúng lúc: “Dù sao cũng khen muội rất nhiều.”
Tạ Từ xoắn lại mái tóc của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia buồn bã nói: “Nhưng thì ra việc kết bạn rất phiền phức, muội mời nàng ấy đi ăn, tặng nàng ấy một đống trang sức nhưng nàng ấy nói không nhận. Bởi vì muội có thân phận cao quý, nếu nàng ấy nhận, người khác sẽ cho rằng nàng ấy vì tham phú quý mới kết bạn với muội.”
Tạ Vô Độ rũ mắt xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Nếu như vậy, Điền cô nương đó đúng là một người ngay thẳng.”
Tạ Từ ừ một tiếng nói: “Đó là đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể làm bạn với muội được?”
Giọng điệu nghe khá tự hào, dường như đã để Điền Hạnh Đào vào phe của nàng.
Nàng buông lọn tóc trên tay ra, xóa đi nỗi u sầu giữa hai lông mày nói: “Hôm nay ở lầu Thanh Phong, muội gặp một nam nhân đã xấu người còn xấu nết, hắn ta vậy mà nói khoác không biết ngượng, hắn ta bảo, hắn ta sẽ không bao giờ cưới một người như muội. Đúng là làm muội cười sặc sụa, cũng không tự soi gương xem ai mà thèm nhìn mặt hắn ta cơ chứ?”
Tạ Vô Độ xoa xoa ấn đường, hừ một tiếng. Mấy ngày nay, mấy vụ tham ô mưu lợi trước đây đã có chút tiến triển, hắn đang phải theo dõi việc này. Ngoài ra, việc thừa kế ngôi vua cũng đang gây xôn xao, các thế lực đang tranh đấu gay gắt, Tạ Vô Độ nhìn thấy nhưng cũng không có ý định giúp đỡ bất kỳ bên nào.
Hôm nay người của hắn cũng phát hiện ra hành động nhỏ của Hiền phi, lần trước Hiền phi có đề nghị giúp hắn làm bà mối nhưng bị hắn từ chối, không ngờ lần này lại đánh chủ ý tới Tạ Từ.
Tạ Vô Độ trong lòng cười lạnh, vừa mới trở về đã nhận được lời mời từ phủ Xương Thụy Bá, cuộc thi đánh cầu này chắc chắn có dụng ý khác.
Bà ta cho rằng nhà ngoại của mình có thể lọt vào mắt xanh của Tạ Từ sao?
Tạ Từ lớn lên bên cạnh hắn, làm sao có thể nhìn tới mấy người đó? Xét về tướng mạo, Tạ Vô Độ đã là số một trong thiên hạ, còn về những thứ khác, tất nhiên cũng vậy thôi.
Tạ Từ liếc nhìn tấm thiệp mời trong tay Tạ Vô Độ, có chút quen mắt, rất nhanh nhớ ra đó là thiệp mời cuộc thi đánh cầu của phủ Xương Thụy Bá, nàng hỏi: “Huynh sẽ tham gia cuộc thi đánh cầu đó chứ?"
Tạ Vô Độ ngước mắt lên nói:
“Cũng đã lâu ta chưa vận động cơ bắp rồi.”
Tạ Từ nghe được ý tứ của hắn có chút bất ngờ, sau đó mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Muội định từ chối nhưng nếu huynh đi, muội cũng sẽ đi. Tới lúc đó, muội ở trong đình cổ vũ trợ uy cho huynh, xem huynh hạ gục tứ phương.”
Dù sao ngồi trong đình cũng sẽ không phải phơi nắng.
Tạ Vô Độ cong môi, hắn cần tới cuộc thi này, đến lúc đó, hắn sẽ khiến tất cả những kẻ họ Lương và những kẻ không phải họ Lương đều thua cuộc, khiến Tạ Từ càng không thèm để mắt tới bọn họ.
Cũng để Tạ Từ thấy rằng, hắn là nam nhân xuất sắc hơn tất cả những tên đang nhòm ngó nàng.
Chỉ có hắn, Tạ Vô Độ, mới xứng đôi với Tạ Từ nhất.
Chương 32.1: Làm rõ
Thời tiết vào mùa hè vô cùng nóng bức, Lương gia tổ chức cuộc thi đánh cầu này là vì Tạ Từ, vậy nên đương nhiên không thể bỏ qua nàng rồi. Lương gia còn lén phái người đi điều tra về sở thích của Tạ Từ, phát hiện ra nàng không thích đứng dưới trời nắng quá lâu nên đã cố tình chọn ngày có bớt nắng nóng nhất.
Cuộc thi đánh cầu bắt đầu vào giờ Thìn. Đúng giờ Mão một khắc, Tạ Từ đã có mặt tại sân đánh cầu.
Môn đánh cầu còn được gọi là cưỡi ngựa đánh bóng. Là một trò chơi mà trong đấy người cưỡi ngựa sẽ phải dùng gậy để đánh bóng ở trên sân, nếu bóng vào khung thành của đối phương một lần thì sẽ được một điểm.
Muốn đánh cầu cần phải học được cách cưỡi ngựa vậy nên không phải ai cũng có thể vào được sân đánh cầu này. Vì thế dân thường không thể học được, chỉ có quý tộc và quan chức mới có thể học. Trên sân cũng không phân biệt nam nữ, tất cả đều có thể chơi.
Tạ Từ đương nhiên cũng biết nhưng nàng rất ít khi tham gia những thứ này. Nếu hỏi về trình độ đánh cầu của Tạ Từ thì chẳng có mấy ai biết cả.
Hôm nay có rất nhiều quan viên được mời đến tham dự cuộc thi, có rất nhiều người trong số họ, Tạ Từ chưa từng gặp qua lần nào. Nàng xuống xe ngựa, cầm theo một chiếc ô khá lớn, bước từng bước về phía khán đài sân cầu. Có thể một số người trước đây không biết nàng là ai nhưng khi nhìn thấy tán ô rộng đó, theo sau là một đám cung nữ già có trẻ có cùng với vẻ đẹp tuyệt trần của nàng thì ai cũng ngấm ngầm nhận ra.
Có người còn không khỏi liếc nhìn nàng thêm vài cái nhưng Tạ Từ cũng không để ý tới ánh mắt của những người đó mà tiến thẳng đến khán đài. Mặc dù nói là có rất nhiều quan viên được mời đến nhưng chỗ ngồi cho những hoạt động như thế này luôn được sắp xếp từ trước, thậm chí còn được phân chia theo gia thế.
Nữ nhân cao quý nhất thiên hạ này đương nhiên là Hoàng hậu nương nương nhưng hôm nay Hoàng hậu nương nương không đến, Trưởng công chúa cũng không có ở đây. Vậy nên trong số các cô nương đến đây hôm nay, cùng với địa vị của Tạ Từ hiện tại, nàng đương nhiên là người ngồi ở vị trí trung tâm khán đài rồi.
Thiệu thị là phu nhân Thế tử ở phủ Xương Thuỵ Bá, là người chủ trì cuộc thi hôm nay nên nàng ta đương nhiên cũng sẽ ngồi ở vị trí trung tâm khán đài.
Thiệu thị nghe theo lời của phu quân và mẫu hậu lên kế hoạch cho hôm nay, vẻ mặt trông vô cùng vui vẻ tiến tới nói: "Tạ cô nương đến rồi đấy à, mau ngồi đi."
Tạ Từ không đến quá sớm cũng chẳng quá muộn, trên khán đài đã có rất nhiều người.
Nhìn thấy Thiệu thị tiếp đón nàng nồng nhiệt như vậy, mọi người đều cho rằng đó chỉ là do hào quang của Võ Ninh Vương mà thôi.
Nhắc đến Võ Ninh Vương, mỗi người đều có cho mình những suy nghĩ khác nhau. Nghe nói hôm nay Võ Ninh Vương cũng đến nhưng do bận việc chính sự nên sẽ đến muộn một chút.
Võ Ninh Vương tuổi trẻ tài cao, quyền cao chức trọng. Hiện tại vẫn chưa kết hôn, lại còn khôi ngô tuấn tú và vô cùng phóng khoáng. Mặc dù có chút tiếng xấu nhưng cũng không thể ngăn cản được những cô nương muốn gả vào vọng tộc.
Hôm nay có rất nhiều nữ gia quyến tới đây là vì Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ còn chưa xuất hiện mà Tạ Từ đã xuất hiện rồi, vậy nên bọn họ không khỏi không nhìn Tạ Từ thêm vài lần nữa. Mọi người đều đang suy nghĩ, nghe nói Võ Ninh Vương đối xử với vị muội muội này rất tốt, cưng chiều nàng hết mức, như thế thì ai mà không ghen tị? Nghĩ sâu xa hơn, hắn đối xử với muội muội của mình như thế, vậy nếu có thể làm thê tử của hắn thì tương lai chẳng phải sẽ được hưởng vinh hoa phú quý và còn được nuông chiều vô điều kiện hay sao?
Những đôi mắt ấy lộ rõ tâm cơ và tham vọng khiến cho Tạ Từ có hơi khó chịu mà cau mày.
Tất cả bọn họ đều thèm muốn a huynh của nàng.
Nhưng trong số họ không có ai xứng với Tạ Vô Độ cả, hắn cũng chướng mắt những cô nương tầm thường như này mà, làm họ bớt mơ mộng hão huyền lại đi.
Tạ Từ khinh thường trong lòng, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào nhìn về phía Thiệu thị nói: "Đa tạ Thế tử phu nhân."
Thiệu thị mỉm cười, lắc đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ sai cung nữ mang hoa quả và bánh ngọt đến để mời Tạ Từ.
Đám cung nữ không dám lơ là, nhanh chóng bưng đồ ăn đến cho nàng. Có cả hoa quả, bánh ngọt và trà, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một chiếc quạt tròn đề phòng khi nàng nóng cũng có cái mà dùng, thoáng qua thì trông có vẻ rất chu đáo.
Nếu chỉ là chu đáo một chút thì cũng không có gì để nói nhưng Tạ Từ nhìn đ ĩa hoa quả và bánh ngọt liền không khỏi nhíu mày, tất cả đều là hương vị nàng yêu thích. Sở thích của nàng tuy không giấu giếm gì nhưng nàng xưa nay chưa bao giờ qua lại với Thiệu thị chứ đừng nói đến phủ Xương Thuỵ Bá. Chắc chắn Thiệu thị đã phái đi người thăm dò sở thích của nàng.
Chẳng lẽ nàng ta có âm mưu gì đó nên mới cố gắng lấy lòng nàng như vậy?
Tạ Từ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác thì lại thấy Thiệu thị đang bưng lấy một bát Tô Sơn từ tay cung nữ: "Nghe nói người thích ăn Tô Sơn cho nên ta đã đặc biệt chuẩn bị một ít."
Tạ Từ nhận lấy rồi lễ phép cảm ơn nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ. Thiệu thị có thể đang âm mưu chuyện gì chứ? Trước kia nàng còn có chút tiếng tăm thì không nói nhưng bây giờ nàng chỉ có Tạ Vô Độ làm chỗ dựa, cho nên nếu có âm mưu gì đó thì chắc chắn là nhắm vào Tạ Vô Độ rồi.
Nàng cầm chiếc thìa bạc múc một thìa Tô Sơn cho vào miệng, lạnh như băng, cảm giác mát lạnh như xuyên thấu tim gan khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tạ Từ đột nhiên thông minh hẳn ra, nàng nhớ tới vài cô nương ở trong phủ Xương Thuỵ Bá vẫn chưa thành gia lập thất. Trong số đó có một người là muội muội của Thế tử, nàng ấy vừa tròn 16 tuổi, vừa xinh đẹp lại duyên dáng và còn được dạy dỗ rất tốt.
Lần trước Hiền phi có cố gắng làm mai mối nhưng lại bị Tạ Vô Độ cự tuyệt.
Thiệu thị chắc chắn đang muốn lấy lòng vị muội muội này, Tạ Từ vừa nếm thử Tô Sơn vừa nhìn xung quanh khán đài, quả nhiên nhìn thấy cô nương kia của Lương gia.
Vậy là nàng đã đoán đúng rồi!
Nhưng nếu muốn lấy lòng nàng để đến gần Tạ Vô Độ, hừm, e rằng chỉ khiến họ càng thêm thất vọng mà thôi.
Nàng có yêu cầu rất cao đối với tẩu tử của mình, Lương cô nương tuy không quá tệ nhưng cũng không xứng với Tạ Vô Độ.
Tạ Từ bĩu môi, nắm chiếc thìa bạc trong tay, trong lòng liền xuất hiện cảm giác vô cùng khó hiểu nhưng không thể nào giải thích được. Đây đã là lần thứ ba rồi, tại sao bọn họ lại để ý đến chuyện hôn sự của Tạ Vô Độ như vậy chứ? Giống như hắn đã nói, thực sự rất phiền.
Có điều... Tạ Vô Độ cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, nếu là một lang quân bình thường thì nhất định sẽ thành gia lập thất, thậm chí còn có thể sinh hài tử.
Tạ Từ ôm cằm, cảm thấy có chút phiền muộn.
Hắn chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm của mình với bất kỳ cô nương nào, cũng như không có dấu hiệu thân thiết với ai, ngay cả một cung nữ cũng không có.
Mà đừng nói là cung nữ, đến một thuộc hạ th@n cận bên cạnh hắn cũng không...
Hắn thậm chí còn có thể làm mọi thứ bằng chính đôi tay của mình mà không hề than phiền.
Mắt của Tạ Từ đột nhiên mở to ra, trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ rất đáng sợ!
Chẳng nhẽ Tạ Vô Độ là... yêu thích nam nhân hay sao?
Một khi suy nghĩ này vừa nảy ra liền đem hết toàn bộ mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau. Xung quanh hắn không có một nữ nhân nào, hơn nữa từ nhỏ hắn cũng không thân thiết với Trưởng công chúa. Có lẽ là vì Trưởng công chúa đối xử với hắn quá lạnh lùng nên đã để lại bóng ma trong lòng hắn, vì thế hắn mới không còn thích nữ nhân nữa...
... Hợp tình hợp lý.
Nàng bị sốc bởi những suy nghĩ trong đầu, Tô Sơn lạnh như băng trong cổ họng làm nàng bị sặc, cảm giác vừa nóng rát lại vừa sảng khoái.
Thiệu thị bị nàng làm cho giật mình, vội vàng vỗ lưng rồi đưa nước cho nàng: "Cô nương không sao chứ? Làm sao vậy?"
Tạ Từ xua tay, Lan Thời đưa khăn tay tới, nàng cầm lấy lau vết nước trên khóe miệng:
“Không có gì, ta sơ ý bị nghẹn thôi.”
Miệng tuy nói là không có gì nhưng trong lòng lại đang đảo lộn. Trong thâm tâm nàng vẫn đang tự nhủ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhất định là do nàng đã suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nàng cố ép suy nghĩ đó xuống, tự ra lệnh cho chính mình không được nghĩ đến nó nữa. Vừa hay lúc này, Tiêu Linh Âm cũng đã tới. Tiêu Linh Âm là công chúa, lại còn có địa vị cao quý vậy nên đương nhiên phải ngồi ở trung tâm khán đài rồi.
Trên đường đến, Tiêu Linh Âm đã nhìn thấy Tạ Từ liền vội vàng đi vào khán đài, trừng mắt nhìn Tạ Từ một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, gọi Thiệu thị: "Biểu tẩu."
Chỉ cần nàng ta ở đây, hôm nay Tạ Từ đừng mơ sẽ đụng đến biểu ca của mình!
Tiêu Linh Âm liếc nhìn đ ĩa hoa quả bên cạnh, những món chuẩn bị cho Tạ Từ đều được nàng ăn sạch, nàng ta cảm thấy có chút tức giận nên đã đưa tay ra ăn sạch đ ĩa hoa quả.
Tạ Từ nhìn nàng ta như đang nhìn một kẻ ngốc.
Cho dù muốn đấu với nàng, cũng không cần phải trẻ con như vậy chứ? Giành đồ ăn với nàng? Chẳng qua là do nàng không muốn ăn mà thôi. Tạ Từ mím môi, lười để ý tới nàng ta.
Tiêu Linh Âm vừa ăn hoa quả vừa nhìn Tạ Từ.
Tạ Từ không chịu được ánh mắt của nàng ta nên quay người lại chế nhạo: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì? Hôm nay ta đẹp đến chói lóa nên ngươi mới không nỡ rời mắt sao?"
Tiêu Linh Âm: "?"
Tiêu Linh Âm nói: "Ngươi đang nằm mơ à? Còn nói nhảm cái gì vậy?"
Tạ Từ cau mày: "Vậy tại sao từ lúc tới đây đến giờ ngươi lại cứ nhìn chằm chằm ta mãi thế?"
Tiêu Linh Âm: "Sao ngươi biết là ta đang nhìn ngươi? Ta chỉ đang ngắm quang cảnh bên kia mà thôi."
Tạ Từ nhìn sang bên kia thì chỉ thấy một khán đài vắng tanh.
Tiêu Linh Âm: "..."
Tiêu Linh Âm: “Chẳng phải ngươi ghét nhất là ra ngoài phơi nắng vào những ngày nóng bức như thế này à? Sao hôm nay lại còn tới đây tham gia đánh cầu?”
Tạ Từ nhướng mày nói: “Ta ngồi đây xem cũng đâu cần phải phơi nắng, tại sao lại không thể đến chứ?”
Tạ Từ nói một cách từ tốn, không những thế, nàng còn nghe ra được trong lời nói của Tiêu Linh Âm có ẩn ý gì đó, hình như là có ý không muốn nàng đến. Tiêu Linh Âm không muốn nàng đến, có phải là vì nàng ta cho rằng nếu nàng đến thì nhất định sẽ phá hỏng chuyện tốt của Lương gia?
Tạ Từ lại càng chắc chắn hơn về việc hôm nay bọn họ có ý muốn thúc đẩy chuyện giữa Tạ Vô Độ và Lương cô nương kia.
Khẩn trương như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã dùng thủ đoạn mờ ám gì đó sao?
Tạ Từ đột nhiên có chút căng thẳng nhìn về phía Tiêu Linh Âm.
Tiêu Linh Âm vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy chột dạ mà quay đầu, lại cầm hoa quả lên ăn một cách điên cuồng.
Tạ Từ cảm thấy nàng ta có chút kỳ quái, trong lòng liền sinh nghi nhưng may mắn thay, lúc Tạ Từ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Điền Hạnh Đào từ xa đi đến.
Nàng đứng dậy vẫy tay với Điền Hạnh Đào, mời nàng ấy qua đây.
Điền Hạnh Đào đi thật nhanh tới chỗ của nàng, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền gọi: "Từ Từ."
Tạ Từ để nàng ấy ngồi bên cạnh mình, thấy vậy Tiêu Linh Âm liền mở to mắt. Từ Từ? Chuyện gì vậy?
"Ngươi gọi nàng ta là cái gì?"
Tiêu Linh Âm trợn mắt nhìn Điền Hạnh Đào sau đó lại nhìn Tạ Từ, nàng ta thật sự không thể nào tin được. Làm sao Tạ Từ lại còn có mối quan hệ thân thiết như vậy chứ?
Tạ Từ nói: “Ngươi đang nhìn gì vậy? Ngươi có thể kết giao bằng hữu còn ta thì không thể sao?”
Tiêu Linh Âm: "..." Nàng ta có thể kết giao bằng hữu là có ý gì chứ?
"Ngươi!"
"Ta? Ta biết hôm nay ta rất đẹp rồi nên không cần ngươi phải nói cho ta biết nữa đâu."
Tiêu Linh Âm hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn tức giận trong lòng, bây giờ nàng ta nhất định phải nhịn vì về sau còn có việc quan trọng hơn phải làm. Nàng ta tức giận quay người rời đi, không thèm để ý đến Tạ Từ nữa.
Điền Hạnh Đào ngồi ở bên cạnh Tạ Từ cảm thấy có chút lo lắng, hơi xấu hổ hỏi: “Ta ngồi ở chỗ này là không đúng phép tắc phải không?"
Tạ Từ nói: “Chỗ nào là không đúng phép tắc? Ngươi là bằng hữu của ta, ngồi cạnh ta cũng là hợp tình hợp lý, sẽ không có ai dám nói gì đâu.”
Điền Hạnh Đào cười nói: “Được."
Hôm đó sau khi Tạ Từ tặng nữ trang cho Điền Hạnh Đào, hôm sau nàng ấy liền tìm đến Vương phủ cùng với chiếc bánh ngọt mới làm để tặng lại Tạ Từ. Từ đó về sau tình cảm của hai người càng trở nên thân thiết hơn.
"Hạnh Đào, ngươi khéo tay thật đấy, bánh ngọt ngươi làm cũng rất ngon. Ta đưa cho a huynh ăn, huynh ấy cũng khen ngon."
"Thật ra làm cái đấy cũng không khó lắm."
...
Hai người hoàn toàn không để ý đến những người khác. Nghe bọn họ nói chuyện như thế làm cho Tiêu Linh Âm cảm thấy có chút khó chịu, thậm chí còn khiến nàng ta kinh ngạc, Tạ Từ cũng có thể nói những lời này với người khác sao? Là Tạ Từ tự cao tự đại đấy à?
Tiêu Linh Âm quay đầu nhìn về phía Tạ Từ, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt của nàng. Tạ Từ nhướng mày nhìn nàng ta, cười khiêu khích.
Tiêu Linh Âm vội nhìn đi chỗ khác, đây mới đúng là Tạ Từ.
Dần dần mọi người cũng đã đến gần hết, cuối cùng giờ Thìn cũng tới. Thiệu thị rời khỏi khán đài, ra sân sắp xếp cho cuộc thi đánh cầu ngày hôm nay.
Bởi vì phong thái đánh cầu vẫn luôn rất được ưa chuộng nên nhiều gia đình quý tộc sẽ bồi dưỡng một số đội đánh cầu trong nhà để xem mỗi khi rảnh rỗi hoặc vào những dịp như hôm nay, để họ có thể biểu diễn cho quan khách xem.
Đầu tiên, đội cưỡi ngựa đánh bóng của phủ Xương Thuỵ Bá đấu với đội của nhà khác để hâm nóng bầu không khí. Đội hình mà họ bồi dưỡng thật sự rất giỏi, khiến người xem không khỏi phấn khích, luôn miệng reo hò.
Tạ Từ và Điền Hạnh Đào cũng rất cao hứng, Tạ Từ còn luôn miệng vỗ tay khen hay.
Tiêu Linh Âm cảm thấy vô cùng khó chịu vì ngoài những người đó ra, hai biểu ca của nàng ta cũng ở trong đội cưỡi ngựa đánh bóng của phủ Xương Thuỵ Bá. Ý định của Lương gia là để những người đó làm nền cho bọn họ nhằm thu hút sự chú ý của Tạ Từ.
Tiêu Linh Âm nhìn Tạ Từ, thấy nàng tỏ ra rất vui vẻ, chẳng lẽ nàng thực sự thích hai biểu ca của nàng ta hay sao?
Một trận đấu sôi nổi đã kết thúc, Tạ Từ phấn khích đến mức đã sai người đi thưởng cho các thành viên trong đội cưỡi ngựa đánh bóng. Đây cũng là truyền thống của Đại Yên, đó chính là có thể trao thưởng cho các thành viên của đội cưỡi ngựa đánh bóng. Vậy nên có rất nhiều người đã không ngừng rèn luyện và muốn chen chân vào đội cưỡi ngựa đánh bóng do các gia đình quyền quý nuôi dưỡng.
Tạ Từ nhìn thấy có hai người biểu hiện cực kỳ xuất sắc liền ra lệnh cho Lan Thời ban thưởng nhiều hơn cho hai người đó.
Tâm trạng của Tiêu Linh Âm có hơi chùng xuống, hai người kia chính là hai biểu ca của nàng ta.
Tiêu Linh Âm nhìn Tạ Từ hỏi: “Tạ Từ, hình như ta chưa từng thấy ngươi chơi cưỡi ngựa đánh bóng, không phải là ngươi không biết chơi đó chứ?”
Tạ Từ nhìn Tiêu Linh Âm liền biết được nàng ta lại muốn đấu với mình nhưng nàng lại không có hứng thú nói chuyện với nàng ta nên hỏi ngược lại: "Sao thế? Ngươi muốn thắng ta đến vậy ư?"
Tiêu Linh Âm do dự một chút rồi hỏi: “Ngươi sợ sao?”
Tạ Từ buồn cười nói: “Nếu ngươi cùng ta đọ phơi nắng thì từ bé đến lớn nhất định sẽ thắng.”
Tiêu Linh Âm thẹn đỏ cả mặt, có chút không vui: “Nói cho ta biết, ngươi có dám so tài với ta hay không?”
Tạ Từ chỉ cười nhẹ rồi nhìn ra ngoài, thấy mặt trời còn chưa lên cao lắm, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Linh Âm nói: “Muốn so tài với ta thì phải đánh cược một chút, nếu không thì cạnh tranh với ngươi còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ngươi nói xem có đúng không?"
“Ngươi muốn cược cái gì?” Tài nghệ đánh cầu của Tiêu Linh Âm cũng có thể tạm chấp nhận được. Bởi vì Hoằng Cảnh đế cũng thích xem đánh cầu, trong cung còn có đội cưỡi ngựa đánh bóng, vậy nên Tiêu Linh Âm đi hỏi bọn họ một chút là được. Về phần Tạ Từ, bao nhiêu năm qua mỗi lần có tổ chức thi đánh cầu thì nàng đều chỉ biết trốn trên khán đài, cho nên Tiêu Linh Âm cũng không nghĩ rằng Tạ Từ sẽ giỏi hơn mình.
Tạ Từ suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ai thua thì phải tắm cho ngựa một tháng, thế nào?”
Tiêu Linh Âm nói: "Vậy ngươi chắc chắn sẽ là người tắm cho ngựa."
Tạ Từ tỏ vẻ khinh thường, quay đầu nhìn Điền Hạnh Đào hỏi:
“Hạnh Đào, cô có muốn chơi cùng không?”
Điền Hạnh Đào vội xua tay, nàng ấy chơi không giỏi, sợ lại liên lụy đến Tạ Từ nhưng Tạ Từ đã nhanh chóng kéo nàng ấy đứng dậy nói: “Không sao, chỉ là chơi cho vui thôi mà.”
Tiếp theo, đến lượt bọn họ đích thân ra sân đánh cầu, Tạ Từ muốn tham gia, Thiệu thị cầu còn không được nên sau khi nghe thế liền lập tức đi thu xếp.
Một đoàn người thay y phục và cưỡi ngựa đi vào trong sân.
Trong đó có hai đội, một đội mặc đồ màu xanh do Tiêu Linh Âm dẫn đầu, đội còn lại mặc đồ màu đỏ do Tạ Từ dẫn đầu, tách ra làm hai đội đi vào sân.
Tiêu Linh Âm gay gắt nói:
"Ngươi cứ chờ mà xem."
Tạ Từ cũng đáp lại lời của nàng ta: “Ta chờ xem ngươi tắm cho ngựa một tháng.”
Tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Tiêu Linh Âm vốn tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng nhưng không ngờ Tạ Từ có tài ẩn nấp lại còn rất nhanh nhẹn, mấy lần chặn bóng của bọn họ rồi phi ngựa phóng đi. Chỉ trong chốc lát, đội đỏ của Tạ Từ đã giành được ba điểm.
Tiêu Linh Âm cảm thấy có chút lo lắng, vốn ý định ban đầu của nàng ta là làm cho Tạ Từ mất mặt nhưng hiện tại chính mình mới là người đang đứng đầu ngọn gió. Nghĩ đến những mất mát trong những năm qua, nàng ta cảm thấy có chút căm hận, động tác tay cũng trở nên gấp gáp hơn, thậm chí còn trút giận lên đồng đội của mình.
"Rốt cuộc các ngươi có biết chơi không hả?"
Những người đó cũng là tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc, có thể không bằng Tiêu Linh Âm nhưng cũng đều được cưng chiều, làm sao họ chịu nghe những lời phàn nàn này của nàng ta cơ chứ.
Trong phút chốc bọn họ dần mất đi ý chí chiến đấu, đội Tạ Từ tiến quân thần tốc, từ ba điểm trở thành bảy điểm. Nhìn thấy thời gian đã hết, dù thế nào cũng thua, Tiêu Linh Âm mất bình tĩnh liền ném cây gậy trong tay đi, lao thẳng ra khỏi sân.
Tạ Từ nhìn theo bóng lưng nàng ta hét lớn: “Nhớ tắm cho ngựa một tháng đấy nhé, ta sẽ phái người đến giám sát ngươi.”
Khuôn mặt nàng thật sự rất xinh đẹp giống như một đóa hồng nở rộ dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể nào rời mắt.
Động tác của nàng trên sân vừa nãy trông rất gọn gàng, dứt khoát lại mạnh mẽ nên đã chiếm được không ít cảm tình của nhiều người.
Tạ Từ cả người đầm đìa mồ hôi, mặc dù trong lòng không thoải mái lắm nhưng nhìn bộ dáng chán nản của Tiêu Linh Âm, nàng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nàng xuống ngựa, thay y phục rồi quay trở lại khán đài liền nhìn thấy Tạ Vô Độ đã đến tự bao giờ.
"A huynh! Huynh đến từ lúc nào thế?" Tạ Từ ngồi xuống bên cạnh Tạ Vô Độ, ngạc nhiên hỏi.
Tạ Vô Độ cười nói: “Lúc muội ra sân.”
Hắn nhìn thấy đóa hồng của mình nở rộ lại còn thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Tạ Vô Độ không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn đống giấy tờ trong tay, Tạ Từ cũng theo đó mà chú ý đến liền hỏi đấy là cái gì. Tạ Vô Độ chỉ mỉm cười, Tạ Từ thấy vậy vội đưa tay ra lấy sau đấy có hơi cau mày.
Đó đều là những bài thơ ca ngợi mà một vài lang quân đã gửi đến cho Tạ Từ lúc mà nàng đi thay y phục.
Tạ Từ cười lớn, còn chưa đọc xong đã có thêm vài lang quân nữa đi về phía khán đài nơi Tạ Từ đang ngồi. Đôi mắt Tạ Vô Độ hơi tối sầm lại, hắn giơ tay cầm lấy chén trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm.
Một trong số đó có hai người, đều là người của Lương gia.
"Tạ cô nương, dáng vẻ oai hùng vừa rồi của nàng ở trên sân, thật sự khiến người ta bái phục."
Tạ Từ nhận ra một người trong số họ: "Này? Ta nhớ ra ngươi rồi, ngươi cũng chơi hay lắm."
Vị lang quân được nàng nhận ra trông có vẻ rất vui nói: "Tạ cô nương quả thực có mắt nhìn người."
...
Nghe bọn họ nói chuyện, Tạ Vô Độ càng siết chặt chén trà trong tay.
Tạ Từ rất vui khi nghe họ khen ngợi nhưng nàng vẫn nói: "Quá lời rồi, thật ra kỹ năng đánh cầu của ta cũng không giỏi bằng a huynh đây."
Những vị lang quân khác đều nhìn về phía Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ đứng lên, khẽ gật đầu coi như chào hỏi: "Bổn vương đã lâu không chơi đánh cầu, hôm nay có hơi ngứa tay, không biết có ai nguyện ý cùng bổn vương chơi không?"
Những vị lang quân kia đều ngưỡng mộ Tạ Từ vậy nên đương nhiên cũng không thể từ chối lời mời của hắn nên đã đồng ý. Về phần hai người của Lương gia, kế hoạch ban đầu của họ là dựa vào Tạ Từ để lấy lòng Tạ Vô Độ. Hiện tại Tạ Vô Độ trực tiếp ra tay, bọn họ lại càng không có khả năng phản kháng.
Vị lang quân của Lương gia vẫn còn đang do dự có nên nhượng bộ Tạ Vô Độ một chút không nhưng khi bắt đầu, hắn ta nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Bọn họ căn bản không đuổi kịp Tạ Vô Độ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chơi.
Tạ Từ ngồi ở khán đài, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo nhìn những người khác, đến móng ngựa của hắn cũng không đuổi kịp.
Mọi ánh mắt trên khán đài đều đổ dồn vào Tạ Vô Độ, những cô nương vốn đang ôm tương tư bây giờ lại càng phấn khích hơn.
Tạ Từ nhìn quanh khán đài, cảm thấy rất tự hào nhưng cũng không hiểu sao lại có chút không vui.
Mà thôi, dù sao Tạ Vô Độ cũng không thích bọn họ.
Tạ Từ nghĩ tới nghĩ lui lại quên mất chính mình liền dừng lại một chút.
Tạ Vô Độ chỉ chơi một ván rồi rời khỏi sân, hắn nói: “Đa tạ những vị ở đây hôm nay đã cùng bổn vương trải nghiệm một chút."
"Đừng nói như vậy, dáng vẻ oai hùng của Vương gia thật sự khiến bọn ta khâm phục."
Tạ Vô Độ trở lại khán đài, thấy vậy Tạ Từ liền đứng dậy, lần nữa đè nén suy nghĩ trong lòng mình, mỉm cười nói: “Huynh lợi hại thật đấy.”
Tạ Vô Độ ngồi xuống hỏi: "So với vị Lương gia vừa rồi mà muội khen có lợi hại hơn sao?"
"Đương nhiên rồi, hắn ta làm sao có thể so sánh được với huynh cơ chứ?" Tạ Từ không chút do dự, cực kỳ kiên định nói.
Tạ Vô Độ nhếch môi cười.
Hôm nay là lần đầu tiên thấy Tạ Từ dũng cảm ra sân chơi, sau đó lại nhìn thấy bộ dáng oai hùng của Võ Ninh Vương, khiến cho mọi thứ phía sau dường như trở nên vô nghĩa. Trước khi rời đi, hai vị lang quân Lương gia cùng với các vị lang quân khác đều tiến tới chỗ Tạ Từ ra vẻ nịnh bợ.
Tạ Vô Độ nhìn bọn họ, thấy trên môi Tạ Từ luôn nở nụ cười, hình như rất vui vẻ. Tạ Từ vui là vì hôm đó có người nói, sau này nàng nhất định không thể gả cho ai nhưng hôm nay lại có rất nhiều người vây quanh nàng, bày tỏ tình cảm cùng sự ngưỡng mộ đối với nàng.
Nếu nàng muốn gả đi, có thể nói những người muốn kết hôn với nàng sẽ trải dài từ thành Đông sang thành Tây.
Nhưng Tạ Từ cũng không thích bọn họ, nói chuyện với bọn họ xong nàng liền tạm biệt Điền Hạnh Đào rồi quay trở lại xe ngựa thì thấy Tạ Vô Độ đã ngồi trong đó từ bao giờ. Tạ Từ liếc nhìn Tạ Vô Độ, ý nghĩ bị đè nén lại hiện lên. Nàng ngồi xuống đối diện Tạ Vô Độ, cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng rối bời.
Nàng không giấu được cảm xúc của chính mình nên Tạ Vô Độ liếc mắt qua đã có thể nhìn ra được.
“Sao thế?” Chẳng lẽ nàng thực sự động lòng với một trong số những người đó... Đôi mắt của Tạ Vô Độ lóe lên, hắn vốn tưởng chuyện này không có khả năng nhưng... Hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Tạ Từ lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muội có một vấn đề muốn hỏi huynh, huynh phải thành thật trả lời muội."
Tạ Vô Độ ậm ừ: "Muội hỏi đi."
Tạ Từ nói càng lúc càng nhanh:
“Huynh... không phải là yêu thích nam nhân đấy chứ?”
Tạ Vô Độ cau mày, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, đây chính là điều khiến nàng xoắn xuýt nãy giờ?
"Sao muội lại nghĩ như vậy?" Tạ Vô Độ hỏi ngược lại.
Nàng không biết hắn đã phải kiềm chế đến mức nào sau khi nhận được nụ hôn của nàng vào ngày hôm đó hay sao?
Tạ Từ cúi đầu nói: “Chỉ là… Có rất nhiều chuyện, huynh xem, đã nhiều năm như vậy rồi mà bên cạnh huynh không có lấy một nữ nhân nào cả, quan hệ giữa huynh với Trưởng công chúa cũng không tốt lắm… Dù sao đi nữa huynh cũng phải trả lời muội trước đã, có phải hay không?"
Tạ Vô Độ nhìn nàng rồi lại cúi đầu, trong lúc nhất thời hắn muốn trực tiếp nói cho nàng biết suy nghĩ của mình nhưng sau đó lại do dự. Cùng lúc đó, xe ngựa đang chạy qua phố Chu Tước, đột nhiên có tiếng vụt qua, đôi mắt của Tạ Vô Độ lóe lên, hắn nhanh tay kéo Tạ Từ sang một bên. Mũi tên xuyên qua thành xe, bay đến chỗ Tạ Từ vừa ngồi.
Tạ Từ bị doạ sợ, được Tạ Vô Độ bảo vệ trong vòng tay: "Có chuyện gì vậy?"
Tạ Vô Độ trầm giọng gọi Thường Ninh và Thanh Lan nhưng lúc này chỉ có nghe được mỗi tiếng ngựa hí vang lên, sau đó là xe ngựa nhào lộn như sắp đâm vào cửa hàng bên kia đường.
Tạ Vô Độ ôm lấy Tạ Từ nhảy ra khỏi xe, đáp ngay xuống đất. Tạ Từ được Tạ Vô Độ ôm vào lòng, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng đao kiếm, mũi tên lao tới như mưa, đồng thời cũng thấy có người cầm kiếm xông tới.
Những thị vệ đi cùng Tạ Vô Độ đều là những người có võ công cao cường, có thể đối phó được với bọn người kia nhưng cũng không thể chia ra giúp Tạ Vô Độ một tay được. Bên này Tạ Vô Độ một mình vừa phải đối phó với những kẻ đó vừa phải bảo vệ Tạ Từ.
Tạ Từ sợ đến mức tim đập rất nhanh, ôm chặt lấy tay áo Tạ Vô Độ, lo lắng hắn sẽ bị thương.
Một lúc lâu sau, đám thích khách đều đã bị khống chế, Thường Ninh và Thanh Lan vội vàng tiến lên: “Vương gia."
Tạ Vô Độ buông Tạ Từ ra, trầm giọng nói: "Tốt rồi, không sao nữa rồi."
Tạ Từ rời khỏi vòng tay hắn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đập vào mắt nàng là một vệt máu đỏ tươi.
Một mũi tên xuyên qua vai trái của Tạ Vô Độ, máu chảy xuống ướt đẫm cả y phục.
"Mau, mau gọi đại phu." Giọng Tạ Từ có chút run rẩy, nàng vô cùng hoảng sợ.
Tạ Từ không biết mình đã về Vương phủ bằng cách nào nhưng tâm trí vẫn còn đang lơ lửng như trước, mãi cho đến khi đã tới Tễ Tuyết điện, nàng mới giật mình tỉnh mộng.
Các cung nữ trong điện Tễ Tuyết ra vào liên tục, mang theo những chiếc chậu đồng đỏ như máu, Tạ Từ chỉ dám liếc nhìn họ một cái rồi quay đi. Nàng ngồi bên ngoài, chờ đợi trong lo lắng.
Đại phu đang ở bên trong chữa bệnh nhưng cũng không biết tình hình ra sao. Tạ Từ chỉ nhớ được, máu ướt đẫm cả y phục của hắn, làm nàng kinh hãi một phen.
Không thể ngồi yên được, nàng liền đi vào phòng để xem tình hình như thế nào.
Thân trên của Tạ Vô Độ lộ ra, đại phu đang định lấy mũi tên từ trong người của hắn ra, bên cạnh có rất nhiều miếng vải mỏng dính đầy máu. Tạ Từ vô cùng kinh ngạc, vội lấy tay che miệng lại rồi cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tạ Vô Độ nhắm chặt mắt lại, mồ hôi đổ đầy trán, hai tay nắm chặt thành quyền, chắc chắn là đang cảm thấy rất khó chịu.
Tim Tạ Từ như bị ai đó bóp nghẹt, nàng không dám cử động, cứ đứng nhìn chằm chằm vào từng động tác của đại phu.
Tạ Vô Độ biết Tạ Từ đã đi vào, hắn nghe được tiếng bước chân của nàng. Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ đuổi nàng ra ngoài, không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Nhưng hôm nay hắn muốn nàng ở lại và tận mắt chứng kiến tất cả những điều này. Bởi vì hắn muốn cho Tạ Từ biết vì nàng hắn có thể làm tất cả mọi chuyện, kể cả phải đổ máu.
Sau khi nhìn thấy vết thương của hắn và cách mà hắn vẫn luôn chịu đựng, Tạ Từ liền nghĩ đến, những vết thương này là do nàng mà ra… Nàng không thể chịu đựng được nổi, thật sự nàng không muốn thấy hắn bị như vậy.
Mũi tên từ từ được lấy ra, máu theo đó cũng phun ra theo, thấy vậy đại phu liền nhanh chóng bôi thuốc. Tâm trạng của Tạ Từ dần chùng xuống, hốc mắt nàng đỏ lên.
Tạ Vô Độ mở mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tạ Từ. Đôi mắt của nàng đỏ hoe, nàng vốn là một người rất mạnh mẽ và hiếm khi khóc, cùng lắm chỉ là đỏ mắt. Lần trước khi rời khỏi phủ của Trưởng công chúa, mắt nàng cũng chỉ đỏ một chút rồi lại thôi.
Đại phu băng bó vết thương lại và nói: “Vương gia không được để vết thương dính nước, phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt.
Vương gia phước lớn mạng lớn, nếu mũi tên đâm sâu thêm ba phân nữa thì e là khó mà giữ được mạng sống."
Tạ Vô Độ nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại phu. Thường Ninh, tiễn đại phu ra ngoài."
Thường Ninh đáp lại, rồi lui xuống cùng Thanh Lan. Lan Thời không biết từ lúc nào cũng đã lui xuống, chỉ còn lại Tạ Từ và Tạ Vô Độ.
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Hắn gọi nàng: "A Từ, lại đây."
Tạ Từ ngoan ngoãn tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn nhưng cũng không dám nhìn vết thương ấy. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tạ Vô Độ bị thương nặng như vậy. Là vì nàng, nếu không phải vì bảo vệ nàng thì hắn cũng sẽ không bị thương.
Yết hầu của Tạ Vô Độ khẽ cử động, ánh mắt rơi vào tay nàng.
Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, nắm chặt lấy tay nàng.
Tạ Từ không hiểu tại sao, cũng không rút tay lại, nàng cảm nhận được hơi ấm đang truyền đến tay mình. Tạ Từ tự nghĩ, có lẽ vì bị thương nên lòng bàn tay hắn mới nóng như vậy. Nghĩ đến đây, đôi mắt đỏ hoe của nàng lại ươn ướt.
Tạ Vô Độ nói: “Bây giờ, huynh sẽ trả lời câu hỏi của muội.”