49-50
Chương 49: “Có những lúc, trao đổi nước bọt với người khác cũng là một loại thú vui, A Từ.”
Tư Mã Trác đưa theo thuộc hạ rời đi, tiếng ngựa phi nhanh chóng biến mất khỏi phố phường sầm uất. Một vụ náo loạn như vậy đã thu hút nhiều người đi bộ trên đường và khách trong các quán trà thò đầu ra xem, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghị luận sôi nổi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
"Hình như có người cướp cô nương ngay trên đường phố…..."
“Ai lại to gan như vậy, dám coi thường luật pháp Đại Yến của chúng ta? Cô nương đó không sao chứ?”
……
Lòng bàn tay Điền Hạnh Đào đổ mồ hôi, da đầu nàng tê dại trước ánh nhìn và ánh mắt quan tâm của mọi người, nàng nhìn bóng dáng Tư Mã Trác biến mất ở góc đường, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, chỉ cảm thấy ánh nắng đang khiến nàng đầu đau, mắt hoa, kinh hồn bạt vía.
Người vừa rồi là ai? Lại dám to gan như thế? Lại là tại sao lại bắt cóc nàng?
Điền Hạnh Đào quay mặt đi, nhìn thấy những đốm đen dần biến mất trong tầm mắt, nàng buộc mình phải bình tĩnh, ổn định tinh thần rồi mới quay nhìn Thẩm Lương cảm ơn: “Đa tạ Thẩm công tử đã cứu giúp…….. Tiểu Cúc, chúng ta đi……chúng ta đi báo quan đi.”
Thẩm Lương nhìn bộ dạng sợ hãi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ của nàng, cau mày, sau đó nghe nàng nói đến việc báo quan, hắn không khỏi chế nhạo nói: “Báo quan cũng vô ích, kẻ đó là người Bắc Tề. Nghe nói Ngũ hoàng tử của phái đoàn Bắc Tề phái đến, sợ là chính là hắn. Tiểu nha đầu, ngươi sao thế? Trông kín đáo, không khoa trương mà sao lại cứ chọc phải mấy thứ bẩn thỉu dơ dáy đó vậy?”
Thứ bẩn thỉu…… Điền Hạnh Đào sửng sốt nhìn Thẩm Lương, lúc trước nàng quả thực từng chọc giận Tào Thuỵ, may mà có Từ Từ đến cứu giúp giải vây, hôm nay Ngũ hoàng tử của Bắc Tề này lại là chuyện gì nữa đây? Nhưng mà, sao Thẩm Lương lại biết được chuyện Tào Thuỵ? Nếu như hắn không biết chuyện, thì tại sao lại nói “cứ chọc phải mấy thứ bẩn thỉu”……
Hoá ra người đó là Ngũ hoàng tử của Bắc Tề, chẳng trách lại ngạo mạn như vậy…… Nhưng ở lãnh thổ Đại Yến của bọn họ như vậy quả thực có hơi càn rỡ……
Suy nghĩ trong đầu Điền Hạnh Đào hỗn loạn, nhất thời nảy ra rất nhiều suy nghĩ, ngơ ngác nhìn Thẩm Lương, hỏi: "Vậy thì phải làm thế nào?"
Thẩm Lương cũng cau mày, sau đó khôi phục lại giọng điệu bình thường: "Cô hỏi ta? Ta sao biết được."
Điền Hạnh Đào hơi xấu hổ, cũng phải…… nghe nói vị Thẩm Lương này cũng không phải người tốt đẹp gì, có lẽ cứu nàng chỉ là do trùng hợp, sao nàng lại có thể cứ tiếp tục hỏi hắn phải làm sao? Nhưng hắn nói có lí, chuyện này sợ là báo quan cũng không được, dù sao Ngũ hoàng tử đang ở trên lãnh thổ Đại Yến, chuyện này có liên quan tới mối quan hệ của hai nước, cũng không thể xử lý hắn theo luật pháp Đại Yến được.
Điền Hạnh Đào liếc nhìn tì nữ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi, chúng ta về nhà đi.”
Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì cả……. Tiểu Cúc đỡ lấy Điền Hạnh Đào đi về phía xe ngựa nhà mình, nàng ban nãy không hiểu sao lại bị bong gân, giờ bước một bước cũng cảm thấy đau. Điền Hạnh Đào cau mày, nàng bước lên xe ngựa, trước khi rời đi nàng nhìn Thẩm Lương, lại cảm tạ hắn một lần nữa: “Chuyện hôm nay, đa tạ Thẩm công tử.”
Nói xong, hạ rèm xuống, sau đó chiếc xe ngựa đơn giản chậm rãi rời đi.
Thẩm Lương nhìn thấy nàng đã rời đi, cũng quay lại chỗ cũ tiếp tục uống rượu. Những người cùng uống rượu với hắn, cũng đều là mấy tên công tử hay chơi bời trong thành Trường An, bình thường không có chuyện gì làm cũng chỉ lấy chuyện uống rượu, gây chuyện làm trò tiêu khiển.
Ban nãy bọn họ cũng nhìn thấy tình huống dưới lầu, thấy Thẩm Lương quay về, không khỏi trêu chọc hắn: “Ôi chao, anh hùng cứu mỹ nhân à. Cô nhóc đó là ai thế, ngươi nhìn trúng nàng ta rồi sao?”
Thẩm Lương cầm lấy vò rượu mình đã uống được phân nửa: “Nàng ta? Ta mà nhìn trúng nàng ta sao.”
Chuyện này chẳng qua là chuyện nhỏ, hắn nói không có, bọn họ cũng không tiếp tục hỏi nữa, nên cứ thế bỏ qua. Thẩm Lương uống rượu với họ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện Ngũ hoàng tử của Bắc Tề. Người Bắc Tề xưa nay đều như vậy, ngạo mạn làm bậy, xảo quyệt thô lỗ, vào thời tiên hoàng thường xuyên xâm chiếm biên giới, vô cùng đáng hận. Hiện nay Đại Yến cường thịnh, lẽ ra nên đánh chiếm Bắc Tề lập uy, nhưng Hoằng Cảnh Đế bây giờ tính cách mềm yếu, chọn con đường vòng vo hơn, không tấn công Bắc Tề trên diện rộng. Theo hắn thì nên một đòn tiêu diệt luôn Bắc Tề.
Điền Hạnh Đào bị thương ở chân, nên khi trở về nhà đã làm cho Triệu thị vô cùng kinh hãi. Triệu thị đỡ con gái hỏi đã có chuyện gì: “Không phải là đi vương phủ gặp Tạ cô nương sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
Điền Hạnh Đào lắc lắc đầu, vỗn là không định nói ra chuyện đó, nhưng Tiểu Cúc ở bên cạnh lại đỏ cả mắt, kể toạc ra hết từ đầu tới cuối mọi chuyện.
“Phu nhân, tiểu thư ban nãy trên đường trở về, gặp phải một kẻ xấu. Tên người xấu đó suýt nữa thì bắt tiểu thư đi giữa thanh thiên bạch nhật. Thế nên tiểu thư mới bị thương ở chân, còn bị một trận kinh hãi nữa.”
Điền Hạnh Đào trừng mắt nhìn Tiểu Cúc, Tiểu Cúc cúi đầu bất bình, nhưng những gì cần nói đều đã nói hết. Triệu thị nghe được những lời này, sắc mặt tái nhợt, bà nắm lấy Tiểu Cúc tra hỏi kĩ càng: "Ngươi thành thật nói, nói kĩ ra xem, đã có chuyện gì vậy? Là tên gian ác nào?"
Tiểu Cúc đơn giản tiếp tục nói: “Là ngũ hoàng tử của Bắc Tề, không biết tại sao, lại ngay giữa phố muốn bắt tiểu thư lên ngựa, may là có một vị Thẩm công tử ra tay cứu giúp, tên ngũ hoàng tử đó mới bỏ cuộc.”
Triệu thị nghe vậy, cau mày khó hiểu: "Ngũ hoàng tử của Bắc Tề? Hắn sao có thể có quan hệ gì với tiểu thư của ngươi được! Người Bắc Tề có hoành hành ngang ngược như vậy sao?"
Điền Hạnh Đào ngồi xuống ghế, thở dài nói: "A nương, người trước tiên đừng lo lắng. Sự tình cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu,, con không phải là không sao sao?"
Triệu thị lo lắng nói: “Nếu con có chuyện gì, con xem nương có còn sống nổi không?”
Triệu thị giục Tiểu Cúc đi lấy rượu thuốc trị vết bầm tím, lại thở dài, lại sầu muộn: “Con nói thì có ích gì! Đợi cha con quay về, để cha con đứng ra làm chủ cho con.”
“A nương……” Điền Hạnh Đào cố nén cơn đau ở mắt cá chân, nói: "Người nói cho cha, chuyện này e là cũng không dễ xử lí, cha thì có thể làm gì chứ? Người Bắc Tề bây giờ còn là khách của Đại Yến ta……cũng không thể thật sự làm gì bọn họ được.”
“Nhưng lẽ nào vì bọn họ là người Bắc Tề nên có thể coi thường luật pháp, tuỳ ý làm càn như vậy sao?”
Triệu thị xử lý vết thương cho Điền Hạnh Đào, cuối cùng nói cho Điền Nghiệp Bình. Tính cách Điền Nghiệp Bình ngay thẳng chính trực, nghe xong thì đập bàn quát mắng: “Người Bắc Tề thật sự càn rỡ như vậy sao! Ngày mai ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng!”
-
Trong hành cung Lâm Sóc, thuộc hạ của Tư Mã Trác quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Thuộc hạ biết sai, vẫn xin điện hạ trách phạt.”
Tư Mã Trác không kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái, "Đồ ngu ngốc, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Bổn điện hạ sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, đi nghe ngóng kĩ càng cho ta xem nữ nhân trong xe ngựa ngày đó là ai?"
"Vâng... thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay."
Tư Mã Trác bực bội đá vào chân ghế, còn tưởng là hôm nay có thể tóm được nữ nhân này, không ngờ tên thuộc hạ ngu ngốc của hắn lại nghe ngóng sai người, người họ Điền đó căn bản không phải người hắn muốn tìm.
Tên thuộc hạ lần này làm việc hiệu quả hơn nhiều, rất nhanh đã nghe ngóng được thông tin, nói cho Tư Mã Trác: “Điện hạ, hoá ra hôm đó ngồi trong xe ngựa có hai vị cô nương, một người là cô gái họ Điền kia, người còn lại chính là nữ tử điện hạ muốn tìm. Lần này thuộc hạ đã nghe ngóng rõ ràng rồi, xe ngựa đó là xe ngựa của Võ Ninh vương phủ, vị cô nương đó chính là muội muội của Võ Ninh vương, họ Từ.”
Tư Mã Trác nheo mắt lại, nghi hoặc nói: "Ngươi chắc chắn chứ? Lần này không có sai sót gì chứ."
Tên thuộc hạ gật đầu, cười nịnh nọt nói: “Không sai, lần này nhất định là không sai.”
Tư Mã Trác hắng giọng, trong miệng lẩm bẩm ba chữ “Võ Ninh vương”. Hắn đã từng nghe về danh tiếng của vị Võ Ninh vương này, nghe nói năm đó sau khi hoàng đế Đại Yến kế vị, chính là nhờ có vị Võ Ninh vương này mới được như ngày hôm nay, thông thường chức vị vương gia chỉ có thể phong cho người của hoàng thất, nhưng vị Võ Ninh vương này vì nhờ thành tích xuất sắc, cũng được phá lệ phong vương.
Sự cường thịnh của Đại Yến, cũng phần nhiều nhờ có vị Võ Ninh vương này.
Muội muội của Võ Ninh vương, Tư Mã Trác li3m môi, thật thú vị.
Lúc Tư Mã San bước vào, đúng lúc nghe được Tư Mã Trác nhắc đến ba chữ Võ Ninh Vương, nàng phấn khích hỏi: “Sao Ngũ ca cũng đang để ý tới vị Võ Ninh Vương thế?"
Tư Mã Trác ngước mắt lên, nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt muội muội mình, cười nói: "Sao nào? Ngươi thích vị Võ Ninh vương này sao?"
Tư Mã San quay đầu đi, đương nhiên cũng không chủ động thừa nhận, chỉ nói: “Nghe nói hắn còn trẻ trung, có triển vọng, anh tuấn tiêu sái, còn chưa cưới vợ. Ta chỉ là có chút tò mò về hắn thôi.”
Tư Mã Trác cười khẽ: “Ta không có hứng thú với hắn ta, chỉ tò mò về muội muội của hắn ta thôi.”
Tư Mã San nghi hoặc: “Muội muội của hắn? Là ai?”
Tư Mã San chỉ nghe được chữ Tạ Từ mà không biết Tạ Từ chính là muội muội của Võ Ninh Vương mà Tư Mã Trác nhắc đến.
"Mặc kệ mấy cái này, tối nay hoàng đế Đại Yến sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, tên Võ Ninh vương này nhất định sẽ tới, muội muội của hắn nhất định cũng sẽ tới, tối sẽ biết thôi." Tư Mã San c ắn môi dưới, cười ngượng ngùng. Phụ thân chỉ nói là đưa nàng ta hoà thân, nhưng lại không nói người hoà thân nhất định phải là ai, nếu đã như vậy, nếu nàng muốn gả cho Võ Ninh thì chắc cũng được nhỉ.
Trời đã tối, Thẩm Lương chia tay với đám bạn xấu, uống đến say khướt mới trở về nhà, đúng lúc bắt gặp phụ thân của mình, người đang chuẩn bị vào cung tối nay. Thẩm phụ thấy bộ dạng hắn như vậy thì vô cùng tức giận, không thể không mắng chửi hắn một trận, lệnh cho người đưa hắn về phòng chăm sóc cẩn thận.
“Tiểu Lương cũng thật là, đã lớn như vậy rồi, cả ngày vô công rồi nghề.” Người phụ hoạ theo là chính thê hiện tại của Thẩm phụ-Vương thị, Vương thị không phải mẹ ruột của Thẩm Lương mà là vợ kế của Thẩm phụ, bình thường không có quan hệ tốt với Thẩm Lương.
“Còn không phải sao, tên bất hiếu.” Thẩm phụ lại mắng một câu.
Thẩm Lương được hạ nhân dìu, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, đầu óc say khướt, hắn nhìn về phía hành lang trong nhà, chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt, còn thấy hơi buồn nôn.
Hắn được dìu về phòng của mình, nằm ngửa trên giường, nhìn màn che nhắm hai mắt lại rồi ngơ ra đấy, một lúc lâu, tự mình ngồi dậy, đi ra cửa phòng.
Xung quanh viện của hắn đều im ắng, chỉ có mấy ngọn đèn dầu, chỗ náo nhiệt đương nhiên là của gia đình họ, Thẩm Lương nghĩ, hẵn vẫn là nên rời đi từ của sau của phủ đệ, nên hắn đi đến toà nhà nhỏ có cây hoa quế.
Trong nhà chỉ có đúng một vị lão quản gia, lão quản gia thấy hắn tới, cảm thấy hơi vui mừng.
“Thiếu gia, sao người lại tới đây.? Lão quản gia đỡ lấy hắn, thấy hắn cả người đều có mùi rượu, có chút lo lắng, “Thiếu gia sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Lão quản gia đỡ Thẩm Lương đến phòng rồi cho hắn năm xuống, lấy cho hắn một chậu nước sạch để lau người, Thẩm Lương nhắm mắt lại, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn. Lão quản gia lại nói: “Đúng rồi, thiếu gia, hôm nay có người mang bánh hoa quế đến cho người, chính là vị cô nương hôm qua.”
Lão quản gia bưng bánh hoa quế do Điền Hạnh Đào mang tới đến, đặt lên bàn, lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “Thiếu gia bây giờ cũng đến tuổi, nên thành thân rồi……”
Thẩm Lương ngồi dậy, cầm lấy một miếng bánh hoa quế, bánh hoa quế này được làm khá tốt, không ngờ tiểu nha đầu nhút nhát ấy lại khá khéo tay. Thẩm Lương nhớ lại bộ dạng cúi đầu của Điền Hạnh Đào, đưa bánh hoa quế lên miệng rồi cắn nhẹ một miếng.
Ngọt ngào nhưng lại không ngấy. Thật kỳ lạ, Thẩm Lương nghĩ đến người mẹ đã sớm qua đời của mình.
Khung cảnh ban đêm trong toà thành đều không giống nhau, ban đêm bên trong bức tường cung điện cao ngất đương nhiên cũng khác với bên ngoài bức tường hoàng cung.
Đêm nay Hoằng Cảnh Đế tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần cho sứ đoàn Bắc Tề, các quan viên từ tam phẩm trở lên trong triều và các thế gia quý tộc đều phải tham dự. Yến tiệc được tổ chức ở Quỳnh Đài, tiếng sáo đàn sớm đã bắt đầu, có các vũ cơ nhẹ nhàng nhảy theo tiếng nhạc.
Sứ đoàn Bắc Tề đã đến từ rất sớm, Tư Mã Trác uống mấy ly rượu, ánh mắt rơi trên người các vũ cơ. Tư Mã San che mặt ngồi bên cạnh Tư Mã Trác, ánh mắt đảo qua mấy người Đại Yến tìm kiếm bóng hình Võ Ninh Vương.
Tư Mã San hôm nay chính là vì muốn gặp vị Võ Ninh Vương đó, chỉ là……hắn sao vẫn còn chưa đến? Mấy người Đại Yến bàn đối diện không phải là mấy lão già nhăn nhúm thì cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi xấu xí, chắc chắn đều không phải là Võ Ninh Vương.
Tư Mã San đợi tới mức có phần lo lắng, một lúc sau, nghe thấy ở cửa có động tĩnh, nàng nghểnh cổ lên nhìn, nhưng chỉ nghe được tin tức, nói là hoàng đế Đại Yến đến rồi.
Hoàng đế Đại Yến……cũng có thể nhìn xem thử, Tư Mã San nhìn không chút do dự. Chỉ nhìn thấy một nam nhân trung niên râu dài còn rất anh tuấn bước vào.
Vị hoàng đế Đại Yến này trẻ hơn nhiều so với phụ hoàng nàng, cũng có thể coi là khá tuấn tú, Tư Mã San gật gù, ánh mắt luôn tập trung trên người Hoằng Cảnh Đế. Hoằng Cảnh Đế chú ý tới ánh mắt này nhìn về phía nàng, chỉ nhìn thấy một mỹ nhân mặc y phục đỏ, đeo mạng che mặt, nghĩ thầm đó chắc là lục công chúa của Bắc Tề.
Hoằng Cảnh Đế thu hồi ánh mắt, ngồi ở bên trên, lại nhìn Tư Mã Trác, Tư Mã Trác cũng là bộ dạng không coi ai ra gì. Sự ngạo mạn của dân Bắc Tề, ngày đó khi Cung thân vương đi đến, Hoằng Cảnh Đế cũng đã biết được, nhưng hôm nay được tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác khác.
Tư Mã Trác không có hứng thú, hắn đang đợi muội muội của vị Võ Ninh Vương đó xuất hiện, đang ngẩng đầu uống rượu thì nghe Ngọc Chương trưởng công chúa của Đại Yến tới. Vị Ngọc Chương trưởng công chúa này chính là mẫu thân của Võ Ninh vương, cũng là mẫu thân của người con gái mà Tư Mã Trác đang muốn tìm. Tư Mã Trác có hứng thú hơn chút, lười biếng ngẩng đầu nhìn nữ tử bên cạnh Ngọc Chương trưởng công chúa.
Nữ tử đó mặc một bộ váy màu cam, thanh lệ điển nhã, là một mỹ nhân….. Nhưng rõ ràng không phải mỹ nhân mà hắn đã nhìn thấy.
Tư Mã Trác nhìn tên thuộc hạ của mình, đang suy nghĩ xem có nên bằm chết hắn cho chó ăn không. Tên thuộc hạ vội vàng giải thích: “Điện hạ có điều không biết, không phải muội muội này, là vị muội muội khác.”
Tư Mã Trác cau mày nói: "Hắn có hai em gái?"
Câu chuyện mà tên thuộc hạ nghe ngóng được khá dài dòng nên hắn chỉ gật đầu, dù sao thì em gái nuôi với em gái ruột thì đều là em gái cả.
Tư Mã Trác lúc này mới kiên nhẫn trở lại, tiếp tục chờ đợi.
Tư Mã San cũng đang chờ đợi, nàng đợi đến mức buồn chán, cuối cùng cũng nghe người báo tin bên ngoài nói: “Võ Ninh Vương đến.”
Võ Ninh Vương đến rồi! Tư Mã San lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào người đang đi tới cửa, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen đang chậm rãi tiến tới với khí chất bất phàm.
Tư Mã San vừa vui mừng vừa kinh ngạc, ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ mặt thật của vị Võ Ninh Vương trong lời đồn kia.
Lông mày sắc sảo, đôi mắt sáng ngời, đường nét rõ ràng, ngũ quan tuấn tú, còn tuấn tú hơn cả người Bắc Tề bọn họ. Nhưng có thể xứng với bốn chữ phong lưu phóng khoáng.
Tư Mã San hơi cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra ý cười.
Lúc nàng lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bị nữ tử bên cạnh Võ Ninh Vương thu hút. Nữ tữ đó cũng giống như nàng, y phục đỏ toàn thân, sặc sỡ loá mắt, làm người ta không thể rời mắt.
Không chỉ Tư Mã San, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía nữ tử này, ai ai cũng tỏ ra rất ngạc nhiên. Tư Mã San cảm thấy có hơi không vui, nàng cảm thấy hào quang của mình đã bị cướp đi mất.
Hừm, chẳng qua là do bây giờ nàng đang đeo mạng che mặt thôi, nếu như nàng cởi mạng che mặt, những người đó chắc chắn sẽ bị nàng làm cho ngạc nhiên.
Nghĩ như vậy, Tư Mã San vờ như vô tình cởi bỏ mạng che mặt, hơi ngẩng đầu cầm chén rượu lên, để lộ chiếc cổ và chiếc cằm xinh đẹp.
Nhưng lại không có ai nhìn nàng cả, bởi vì Tạ Từ và Tạ Vô Độ đang đi đến gần.
Mọi người có thể ngắm nhìn dung mạo của nàng ở cự ly gần hơn, tất cả đều kinh ngạc cảm thán.
Tư Mã San bĩu môi, càng không vui hơn.
Bởi vì Tạ Từ đi đến trước mặt nàng, nàng không thể không thừa nhận, nữ tử này quả thực rất đẹp, nhưng……nàng vẫn không cho nàng bản thân mình thua kém nàng ta, cùng lắm cũng chỉ là hai người bọn họ ngang tài ngang sức.
Tư Mã San chăm chú nhìn Tạ Từ, ánh mắt không mấy thiện cảm, Tạ Từ chú ý tới ánh mắt của nàng, liếc nàng ta một cái. Tạ Từ ngày đó đã gặp Lục công chúa Bắc Tề nên đương nhiên nhận ra nàng, khi thấy nàng nhìn mình với ánh mắt căm hận, nên cũng không chịu thua kém.
Tư Mã San trừng to mắt, nàng ta đây là có ý gì? Là đang cười nhạo nàng sao? Tư Mã San cầm chiếc đũa bên cạnh lên, làm cho đôi đũa cong cả lại.
Tư Mã Trác toàn thân tê dại khi nhìn thấy nàng, hắn có thể chắc chắn, nữ tử này chính là người mà hắn muốn tìm.
Đẹp, quả thực là xinh đẹp quá đi mất.
Hai người Tạ Từ và Tạ Vô Độ tham kiến Hoằng Cảnh Đế sau đó trở về chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Tư Mã San nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn thấy Tạ Vô Độ nghiền đầu trò chuyện thân mật với nữ tử kia thì trong lòng càng thấy khó chịu hơn. Không phải nói là Võ Ninh Vương chưa từng cưới vợ, ngay cả một nữ nhân thân thiết bên cạnh cũng không có sao?
Nàng hỏi cung nữ người Đai Yến đang hầu hạ bên cạnh mình: “Nữ tử bên cạnh Võ Ninh Vương là ai vậy?
Cung nữ trả lời: “Hồi bẩm Lục công chúa, là nghĩa muội của Võ Ninh Vương.”
Hoá ra là muội muội, Tư Mã San lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, sự ghen tị của nàng đối với Tạ Từ vẫn không hề giảm bớt, nàng lại hỏi cung nữ: “Nàng ta tên là gì?”
“Hồi bẩm Lục công chúa, Tạ cô nương tên chỉ có một chữ Từ.”
“Tạ Từ?” Tư Mã San cuối cùng liên kết người này với người mà ngày hôm đó đám đông thảo luận, hoá ra nàng ta chính là Tạ Từ trong miệng dân chúng Đại Yến.
Sau khi mọi người đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu. Tư Mã San và Tư Mã Trác đều có suy nghĩ riêng, nhìn chằm chằm vào đôi huynh muội Tạ Từ, bọn họ hoàn toàn không hề chú ý nghe xem hoàng đế Đại Yến nói gì.
Dưới bàn tiệc, tay Tạ Từ bị Tạ Vô Độ nắm lấy, dùng ống tay áo che lại. Vì để tránh bị người khác nhìn thấy, Tạ Từ chỉ đành phải nghiêng đầu nói chuyện với Tạ Vô Độ, vậy nên hắn càng lấn lướt hơn.
“Huynh buông ra.” Tạ Từ nhìn xung quanh, tim đập thình thịch.
Tạ Vô Độ dỗ dành nàng: “Cũng đâu có ai nhìn thấy.” Hắn thản nhiên nói, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay út của nàng.
Tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, mọi người ăn uống linh đình, nâng ly cụng chén, dường như không có ai để ý đến động tác nhỏ của bọn họ. Nhưng…… trong trường hợp có nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện, thì chắc chắn là tất cả mọi người đều sẽ biết.
Tạ Từ cắn môi, trái tim như đang lênh đênh trên mặt nước.
Đột nhiên, nàng phát hiện có ánh mắt đang nhìn sang. Tạ Từ ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Tư Mã San.
Ánh mắt của Tư Mã San luôn dán chặt vào Tạ Vô Độ không buông, như đang nhìn con cá trong bể, còn quá đáng hơn những nữ tử đó cả trăm lần. Tạ Từ tức giận nhỏ giọng nói với hắn: “Lục công chúa Bắc Tề kia cứ nhìn huynh mãi.”
Đôi mắt của Tạ Vô Độ hơi cong lên, dường như có chút vui mừng.
Tạ Từ càng tức giận hơn, nhéo vào lòng bàn tay của Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ nói: “Nàng ta nhìn ta, A Từ ghen tị sao?”
Tạ Từ lập tức phủ nhận: “Ta mới không có.”
Nàng nói: “Chỉ là ban nãy nàng ta nhìn ta với ánh mắt không tốt, ta không thích nàng ta thôi.” Tạ Từ quay đầu đi, liếc nhìn Tư Mã San lần nữa.
Hôm đó còn có thể nói là do nhìn từ xa, nàng ta đi đường mệt mỏi, tinh thần không tốt, nhưng hôm nay nàng ta đã nghỉ ngơi, cũng nhìn gần hơn, Tạ Từ cảm thấy, vị lục công chúa của Bắc Tề này quả thực không xinh đẹp bằng nàng.
Tư Mã San nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ hồi lâu, phát hiện hắn thật sự là nhìn từ góc độ nào cũng đều rất tuấn tú, trong lòng càng vui mừng hơn.
Nàng đột nhiên đứng dậy, nói với Hoằng Cảnh Đế là muốn dâng tặng một điệu múa cho Hoằng Cảnh Đế, Hoằng Cảnh Đế đương nhiên là không từ chối. Vũ cơ lui xuống, Tư Mã San uyển chuyển nhảy theo tiếng nhạc, chỉ là nhảy mãi nhảy mãi, Từ Mã San lại nhảy từ giữa nhảy đến tận chỗ Tạ Vô Độ.
Người sáng suốt lúc này đều có thể nhìn ra ý đồ của Tư Mã San, Tư Mã San cũng không cảm thấy xấu hổ, nữ tử Bắc Tề bọn họ trước giờ vẫn là thích thì mạnh dạn theo đuổi, không quan tâm người khác nghĩ gì.
Tư Mã San múa xong, sau đó duyên dáng ngậm chén rượu dừng lại trước mặt Tạ Vô, nàng ngừng cử động, dùng ánh mắt mê người nhìn người trước mặt.
Từ khoảng cách gần như vậy, Tư Mã San càng có thể nhìn rõ hơn, người này thực sự là một nam nhân vô cùng anh tuấn.
Lúc Tư Mã San tiến gần, Tạ Từ đã sớm bỏ tay Tạ Vô Độ ra.
Nàng trơ mắt nhìn Tư Mã San lấy chén rượu trong miệng ra, đưa tay rót một ly rượu rồi đưa cho Tạ Vô Độ.
“Ly rượu này, kính ngài.” Tư Mã San nhìn nam nhân trước mặt với vẻ mặt mong đợi.
Tạ Từ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay nàng ta, rồi lại nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ, sau đó quay đi. Ly rượu đó nàng ta đã ngậm lên miệng rồi còn mang đi mời rượu, bẩn quá đi mất, người Bắc Tề quả thực là dễ dãi…… Tạ Từ tức giận nghĩ.
Trong bầu không khí như vậy, không khỏi có người la ó: "Mỹ nhân mời rượu, Võ Ninh Vương đừng có mà cự tuyệt, làm mất mặt người ta."
“Đúng vậy đúng vậy.”
Đến cả Hoằng Cảnh Đế cũng nói: “Liễm Chi à, nếu Lục công chúa đã chủ động như vậy, thì rượu này ngươi cứ uống đi.”
Tạ Từ nhếch môi, sau đó nghe người bên cạnh nói: “Lòng tốt của Lục công chúa, vốn không nên từ chối, chỉ là ngày hôm qua ta đột nhiên nhiễm phong hàn, đại phu nói không thể uống rượu, thật sự xin lỗi."
Trái tim đang chìm dần của Tạ Từ lại được dòng nước nâng lên.
Tư Mã San muốn nói chỉ là nhiễm tí phong hàn thôi, uống một ly rượu thì đã sao chứ? Hắn ta chắc chắn là ghét bỏ nàng ta nên mới không muốn uống ly rượu này.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì Hoằng Cảnh Đế đã đổi chủ đề.
Hoằng Cảnh Đế rốt cuộc vẫn yêu thương Tạ Vô Độ, nghĩ đến việc hắn từng nói đã có người trong lòng, sợ là không thích làm mấy hành động ám muội như vậy, bèn thuận nước đẩy thuyền bỏ qua chuyện này.
Tư Mã San không còn cách nào chỉ đành lạnh mặt quay về chỗ ngồi nhìn Tạ Vô Độ.
Rượu của nàng không biết có biết bao nhiêu kẻ muốn tranh nhau uống mà không được, kẻ này thật không biết tốt xấu!
Tư Mã San nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ, không biết bữa tiệc rượu đã qua bao lâu, chợt liếc mắt thấy kẻ ban nãy nói rằng mình bị nhiễm phong hàn không thể uống rượu, lại cầm ly rượu lên uống.
Tư Mã San trợn to mắt, gắt gao c ắn môi dưới, cảm thấy rất bực tức!
Nàng liền biết hắn chính là tìm cớ không muốn uống rượu của mình.
Tạ Vô Độ đặt chén rượu xuống, mặt Tạ Từ đỏ bừng. Chén rượu hắn vừa uống là của nàng, nàng đã uống một ngụm rồi.
Lục công chúa vừa rời đi, Tạ Từ nói với Tạ Vô Độ: “Huynh không uống rượu của nàng ta là đúng, huynh nghĩ mà xem, ly rượu bị Lục công chúa ngậm trong miệng, nàng còn nhảy múa, ai biết đã chảy ra bao nhiêu nước bọt, rất bẩn đấy.”
Tạ Vô Độ cười nửa miệng, uống một ngụm rượu rồi nói: “Có những lúc, trao đổi nước bọt với người khác cũng là một loại thú vui, A Từ.”
Chương 50: “Ta lập tức xin thánh thượng ban hôn.”
Tạ Từ nhìn hắn đặt ly rượu của mình xuống, ly đã cạn sạch. Tạ Từ dùng ngón tay xoa đáy cốc, ánh mắt có chút lười biếng, càng suy nghĩ linh tinh hơn, chỗ mà ban nãy hắn chạm môi lên ly liệu có đúng là chỗ nàng đã chạm môi không.
Nàng đang suy nghĩ, khi định thần lại thì phát hiện đầu ngón tay mình đã vô thức sờ vào mép ly, hành động này cũng quá ph óng đãng rồi……
Tạ Từ giống như bị kim đâm rụt ngón tay lại, lại bởi những lời ban nãy Tạ Vô Độ nói mà nghĩ đến những cảnh tưởng không nên nghĩ đến. Bọn họ sao lại có thể cuốn môi lưỡi vào nhau, lúc đó thân cận tới mức gần như không có chút khoảng cách nào, cứ kéo đi đẩy lại, sớm đã không biết đã trao đổi bao nhiêu nước bọt. Có những lúc, trao đổi nước bọt là một loại thú vui……thú vui……. Tạ Từ ngẫm nghĩ hai chữ này, nhịn không được mà sờ lên môi mình. Hôm nay nàng thoa son, trên ngón tay để lại một vệt màu đỏ chói lóa.
Nàng nghĩ đến điều gì đó, dường như bị sốc, cúi thấp đầu, giấu sự run rẩy trong mắt và vệt đỏ trên ngón tay vào trong tay áo.
Có những lúc ý là chỉ……chỉ có lúc trao đổi nước bọt với nàng……đúng không……
Tạ Từ đang suy nghĩ lung tung, liếc mắt sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Vô Độ. Đôi mắt hắn tràn đầy dịu dàng, khiến trái tim Tạ Từ rung động mạnh mẽ, nàng không khỏi nghĩ, ánh mắt của Tạ Vô Độ rõ ràng như vậy, trong dịp như hôm nay, có rất nhiều người như vậy…… ai ai cũng là người tinh ranh, bọn họ lẽ nào thật sự không nhìn ra được gì sao? Nếu thật sự có thể nhìn ra…… nàng lại có thể làm được gì chứ?
Tạ Vô Độ nghiêng đầu tới gần nói chuyện với nàng: "A Từ, rượu hôm nay mặc dù rất ngon, nhưng cũng đừng uống nhiều, nếu không sẽ say."
Điều hắn nói không quan trọng, mấu chốt chính là, trong lúc nói chuyện, Tạ Vô Độ đã vạch tay áo nàng ta, tìm được ngón tay đang hơi nắm lại của nàng. Đầu ngón tay của hắn xoa xoa những đầu ngón tay đỏ của nàng, màu đỏ truyền từ đầu ngón tay của Tạ Từ sang đầu ngón tay của Tạ Vô Độ rồi đến lòng bàn tay.
Dường như có ánh mắt của rất nhiều người đang đổ dồn về phía nàng, những ánh mắt đó cứ lượn tới lượn lui làm cho Tạ Từ cảm thấy bản thân mình như diễn viên nổi tiếng ở Bách Hoa Viên, có vô số khán giả đức cao vọng trọng cổ vũ, nàng không thể hát sai một câu, đi sai một bước, từng động tác, từng biểu cảm đểu phải được xem xét.
Tạ Vô Độ thì ngược lại, tùy tiện nhéo các đốt ngón tay của nàng, như đang vẽ tranh trong lòng bàn tay nàng.
Tạ Từ cảm giác lòng bàn tay mình nóng lên, từng chút tùng chút nóng lên, từ lòng bàn tay lan đến gáy.
Hôm nay hào quang của Tạ Từ thậm chí còn vượt qua cả lục công chúa Bắc Tề Tư Mã San, làm cho các quan viên Đại Yến đều thấy từ hào về nàng. Mối thù hận giữa Đại Yến và Bắc Tề đã vài chục năm rồi, bên nào cũng hận không thể vượt qua đối phương ở mọi mặt. Ngay cả trên phương diện dung mạo nữ tử, có thể giành chiến thắng cũng đáng tự hào. Vậy nên, các quan viên Đại Yến thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Tạ Từ mấy cái.
Mà người Bắc Tề thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Tạ Từ, vì lý do tương tự, bởi vì nàng thực sự đã đánh bại bọn họ, điều này khiến bọn họ không phục, không cam lòng, nhưng họ phải thừa nhận rằng vẻ đẹp của nàng là không thể chối cãi. Sau khi nhìn thêm vài lần, thậm chí còn muốn bại dưới váy nàng.
Từ khi Tạ Từ xuất hiện, trái tim và ánh mắt của Tư Mã Trác đều đã bị Tạ Từ chiếm giữ. Ánh mắt hắn không ngừng nhìn Tạ Từ, từ trên xuống dưới, từ tóc đến bàn chân bị giấu dưới bàn tiệc của nàng. Dáng người nàng mảnh khảnh, thướt tha, vòng eo mềm mại, không chỉ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, dáng người này cũng là báu vật của thế giới, nếu như có thể có được
nàng…..chuyến đi này mới có thể là không phí công.
Tư Mã Trác nheo mắt, như thể dùng ánh mắt cởi bỏ bộ váy nặng nề kia của nàng, nhìn thẳng vào bên trong nàng. Tư Mã Trác đột nhiên cảm thấy lần này đi sứ tới Đại Yến cũng không phải là chuyện xấu.
Hắn thấp giọng hỏi tên thuộc hạ của mình: “Nàng ấy tên là gì?”
Tên thuộc hạ trả lời: “Tạ Từ, Từ trong nhân từ.”
Tư Mã Trác sờ cằm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tạ Từ, lẩm bẩm cái tên Tạ Từ, Tạ Từ... thật sự là một cái tên hay.
Chỉ là, nghe nói nàng là muội muội của Võ Ninh Vương của Đại Yến, có lẽ thân phận tôn quý, so với tên quan tứ phẩm kia mà nói thì rắc rồi hơn, không dễ tuỳ ý ra tay.
Tư Mã Trác hỏi tên thuộc hạ của: “Ngươi mới vừa nói, nàng là muội muội của Võ Ninh vương?”
Thuộc hạ cười nịnh nọt nói: “Hồi bẩm điện hạ, thần đã nghe ngóng rồi, nàng là muội muội của Võ Ninh Vương, nhưng cũng không phải.”
Tư Mã Trác cau mày, loại chuyện này còn có thể coi là phải nhưng cũng không phải sao? Ánh mắt hắn luôn dán chặt vào Tạ Từ, nháy mắt với cấp dưới, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Thuộc hạ nói tiếp: “Nàng ấy từng là con gái của trưởng công chúa Đại Yến, chỉ là sau đó đã xảy ra một số chuyện, người ta nói không phải con thật mà là bị bế nhầm, nhưng nàng có quan hệ thân thiết với con trai của trưởng công chúa Đại Yến, chính là Võ Ninh Vương, được Võ Ninh Vương nhận làm nghĩa muội. Sự việc này được truyền trong dân chúng, hình như đã gây xôn xao lớn.”
Tư Mã trác sau khi nghe xong, khẽ cười, nghĩa muội? Thì coi là muội muội gì chứ? Nếu là không có thêm bất cứ thân phận tôn quý nào, thì có thể nói, vẫn là tương đối dễ dàng ra tay.
"Nàng ta đã định hôn chưa."
Thuộc hạ lắc đầu: "Chuyện này thì chưa từng nghe nói tới."
Tên thuộc hạ muốn nói lại thôi, Tư Mã Trác nói: “Có chuyện gì cứ nói.”
Thuộc hạ nói: “Nghe nói nữ nhân này tính tình ngang ngược ương bướng, rất không được lòng người khác, cho nên đến bây giờ mới chưa đính hôn.”
Tư Mã Trác nghe vậy, càng thêm hứng thú, hắn chính là không thích mấy nữ nhân dịu dàng hiền lành đó, ngang ngược ương bướng…... càng hợp ý hắn hơn.
Tư Mã Trác li3m môi dưới, không thể chờ thêm được nữa.
Lúc Tư Mã Trác nói chuyện với thuộc hạ, Tư Mã San ngồi bên cạnh cũng nghe thấy. Nàng lập tức lại vui mừng trở lại, hoá ra lại là con gà bị rơi xuống đất, là nữ tử không có thân phận gì, sao có thể so sánh với người tôn quý như nàng được? Đồng thời, lại cũng có chút lo lắng, nếu như nàng ta và Võ Ninh Vương không phải là huynh muội ruột, thì không phải bọn họ có thể là một đôi sao?
Tư Mã San nhìn hai người Tạ Từ, nhìn thấy hai người bọn họ đang hành động thân mật, nếu như là một cặp thì hình như còn thiếu cái gì đó. Nàng khẽ cau mày, khẽ hừ nhẹ.
Yến tiệc lần này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Hoằng Cảnh Đế đang quan sát thái độ của người Bắc Tề, hoàng hậu kể từ khi nhị hoàng tử qua đời, vẫn luôn chán nán, tinh thần cũng không còn tốt như trước nữa, chỗ náo nhiệt như thế này, bà chỉ cảm thấy ồn ào, không lâu sau đó, cáo bệnh rời Quỳnh Đài, trở về tẩm cung của mình.
Hôm nay lúc Tiêu Linh Âm vừa nhìn thấy Tư Mã San kia đã không có hảo cảm gì với nàng ta, nhưng lúc Tư Mã San xuất hiện, vẫn khá bất ngờ. Sau đấy Tạ Từ xuất hiện, lại đoạt mất sự nổi bật của Tư Mã San, Tiêu Linh Âm hôm nay tuy vẫn không thích Tạ Từ, lại có chút ấn tượng tốt với nàng.
Trong lòng nàng nghĩ, nàng đây không phải là hoà giải với Tạ Từ, chẳng qua là nể tình Tạ Từ vì Đại Yến tranh đấu, nên xem trọng nàng ta hơn chút mà thôi.
Tiêu Linh Âm nhấp một ngụm rượu hoa quả, đảo mắt sang chỗ người Bắc Tề ngồi, lộ ra vẻ chán ghét. Nàng rất ghét đôi huynh muội người Bắc Tề này, lục công chúa kia hành xử càn rỡ, không có chút rụt rè của nữ tử nào cả, thậm chí còn cao ngạo làm người ta chán ghét hơn cả Tạ Từ.
Còn về phần ngũ hoàng tử kia, hắn trông như đang nheo mắt lại khi xem vũ cơ múa, làm Tiêu Linh Âm nhớ đến Tiêu Vũ Phong.
Nhưng hắn so với Tiêu Vũ Phong còn tệ hơn, ít nhất Tiêu Vũ Phong bề ngoài còn sẽ biết kiềm chế lại, nhưng ngũ hoàng tử Bắc Tề kia căn bản là không hề biết kiềm chế chút nào, cứ nheo mắt nhìn qua nhìn lại.
Tiêu Linh Âm chán ghét liếc nhìn Tư Mã Trác, phát hiện ánh mắt của hắn đang rơi trên người Tạ Từ. Tiêu Linh Âm cảm thấy vô cùng buồn nôn, da gà da vịt cũng đều dựng hết cả lên.
Ánh mắt của hắn ta, thật sự làm cho người ta thấy buồn nôn.
Tiêu Linh Âm nhìn về phía Tạ Từ, thấy nàng hình như còn chưa biết gì cả, không khỏi nhíu mày.
Trong tiếng đàn sao, yến tiệc đến lúc kết thúc. Hôm nay chỉ là tiệc đón gió, không thảo luận việc quan trọng gì. Cho dù có chuyện chính sự, hai người Tư Mã Trác và Tư Mã San cũng không muốn thảo luận, vì vậy buổi tiệc đón chào họ cứ như vậy mà đi vào kết thúc.
Khi yến tiệc kết thúc là lúc, người Bắc Tề trở về hành cung Lâm Sóc, người hoàng thất trở về cung điện của mình, các quan viên rời cung quay về phủ đệ của mình. Sự náo nhiệt tan đi, nhưng hương rượu vẫn vương trong không khí.
Hai người Tạ Từ và Tạ Vô Độ đứng dậy, Tiêu Linh Âm không biết từ khi nào đã đi đến, dừng lại bên cạnh Tạ Từ một lát, dùng ngữ khí không mấy thiện cảm nói: "Bổn công chúa tốt bụng nhắc nhở ngươi, phải tự mình cẩn thận"
Lúc đầu nghe giọng điệu của cô, Tạ Từ còn tưởng rằng nàng là đang tới khiêu khích. Sau đó, nàng nhìn thấy Tiêu Linh Âm liếc nhìn ngũ hoàng tử Bắc Tề, sau đó mới ý thức được nàng đang nhắc nhở mình phải chú ý tới Tư Mã Trác.
Tạ Từ bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bất ngờ: “Tứ công chúa từ khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy?”
Tiêu Linh Âm bị vẻ mặt của nàng làm cho nghẹn lại, cong môi bào chữa cho mình: “Ta cũng không phải là vì ngươi, ta chỉ là không thích tên ngũ hoàng tử Bắc Tề kia thôi. Dù sao lời ta đã nói rồi, tự ngươi có tin hay không thì tuỳ.”
Nói xong, nàng ngẩng cao đầu rời đi.
Tạ Từ nhìn theo bóng lưng nàng, không khỏi bật cười.
Nàng cũng chú ý đến ánh mắt kì quái của ngũ hoàng tử Bắc Tề, ánh mắt đó làm nàng nhớ đến TIêu Vũ Phong. Tạ Từ nhíu mày, cảm thấy có chút bất an, vô thức nhìn về phía Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ chỉ nói: “Về nhà thôi.”
Tạ Từ theo sát hắn, có Tạ Vô Độ ở bên cạnh, nàng liền có thể yên tâm.
Hai người đang đi về phía trước, đột nhiên bị một người mặc áo đỏ chặn lại, chính là vị lục công chúa ngỗ ngược của Bắc Tề: "Đứng lại."
Tư Mã San đứng trước mặt bọn họ, đầu tiên là kiêu ngạo tự đắc nhìn về phía Tạ Từ, hỏi nàng:
"Bản công chúa hỏi ngươi, ngươi và hắn là một đôi sao?"
Hỏi một cách rất thẳng thắn, giọng nói cũng lớn, các quan viên đi qua đều ngoái đầu lại nhưng cũng không dám nhìn nhiều. Bọn họ nghĩ, vị lục công chúa của Bắc Tề này thật sự là......không biết xấu hổ chút nào, ban nãy lúc ở trên yến tiệc, nàng ta đã bị Tạ Vô Độ cự tuyệt rồi, lúc này vẫn còn muốn đến dây dưa, hơn nữa còn hỏi Tạ Từ và Tạ Vô Độ có phải một đôi không? Nàng ta không phải là điên rồi đấy chứ.
Tạ Từ nhìn thẳng vào Tư Mã San, Tư Mã San không hề sợ hãi ngược lại còn tỏ vẻ khinh thường.
Tại sao nàng ta lại hỏi như vậy? Chẳng có lẽ là nhìn ra được gì rồi? Trong lòng Tạ Từ hơi thấp thỏm, xung quanh đang có rất nhiều người qua lại, nàng có thể có quan hệ gì với Tạ Vô Độ đây?
Nhưng Tạ Từ không thích Lục công chúa nên cười nói: “Việc này liên quan gì đến ngươi?”
Tư Mã San đạp vào tường một cái, trừng mắt lớn hơn, nhìn Tạ Từ chằm chằm tức giận nói:
“Ngươi! Ngươi là thân phận gì? Lại dám vô lễ với bản công chúa?”
Tạ Từ quả thực không có thân phận gì, nàng là nghĩa muội của Võ Ninh Vương, ở thành Thịnh An còn nhiều chút tác dụng, nhưng đối với người Bắc Tề đương nhiên không có ích gì. Tạ Từ nghẹn lời trong giây lát, mà Tư Mã San cho rằng nàng bất kính với nàng ta, điều này có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước.
Thấy Tạ Từ không nói nên lời, ngữ khí của Tư Mã San càng kiêu ngạo: “Ta đã hỏi thăm rồi, ngươi căn bản không thân phận gì cả, một kẻ thường dân, vậy mà cũng có thể tham gia yến tiệc hôm nay.”
Tạ Từ mím môi, sau đó cười nói: “Một kẻ thường dân thì đã sao chứ? Nếu như ta có thể tới thì đó là do ta có bản lĩnh. Lục công chúa có bản lĩnh thì khiến cho thánh thượng của Đại Yến ta từ nay không cho phép ta những yến tiệc như thế này đi.”
Tạ Từ khoanh tay trước ngực với thái độ trịch thượng khiến Tư Mã San tức giận đến trừng to mắt.
Tư Mã San đưa tay chỉ vào Tạ Từ nói: "Ngươi! Ngươi có tin bản công chúa sẽ chém chết ngươi không!"
Tạ Từ nói: “Thật xin lỗi, Lục công chúa, Đại Yến bọn ta không có điều luật này.”
Tư Mã San tức giận bĩu môi: “Ta sẽ cáo trạng với hoàng đế Đại Yến của các ngươi!”
Tạ Từ bình thản đưa tay: “Lục công chúa, mời đi.”
Tư Mã San đương nhiên không dám đi thật, đây là địa bàn Đại Yến của người ta, sao có thể vì nàng cáo trạng mà làm gì được?
Tư Mã San hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn thấy Tạ Vô Độ ở bên cạnh, sắc mặt hơi dịu đi, suýt nữa thì quên mất việc chính của mình.
"Hừ," Tư Mã San quay sang Tạ Vô Độ hỏi: "Ban nãy sao ngươi không uống rượu của bản công chúa? Ngươi nói ngươi không thể uống rượu, nhưng ban nãy rõ ràng ta nhìn thấy ngươi đã uống rượu! Ngươi chỉ là cố ý lạnh nhạt bản công chúa!"
Tạ Vô Độ thành thạo hỏi lại: "Lục công chúa tại sao lại nói như vậy? Bổn vương ban nãy không hề uống rượu."
“Ta đã nhìn thấy hết rồi!” Tư Mã San thầm nghĩ, miệng lưỡi hai người này, người này lại sắc bén hơn người kia.
Tạ Vô Độ nói: “Lục công chúa nhìn thấy bổn vương nâng chén mà thôi, không nhìn được trong ly chính là rượu. Đêm đã khuya, bổn vương vội vàng hồi phủ, không thể nói chuyện thêm với lục công chúa được nữa”
Nói xong hắn quay người rời đi, không để cho người ta tí mặt mũi nào: “A Từ, đi thôi.”
Tư Mã Sơn giậm chân, tức giận nhìn bóng lưng Tạ Vô Độ! Tên nam nhân thối đáng chết đó, vậy mà dám không để nàng vào trong mắt! Nàng chính là không tin, nàng không chinh phục được một người đàn ông.
Ở phía bên kia, Tư Mã Trác đã nhìn thấy tất cả.
Ánh mắt hắn rơi trên người Tạ Từ và Tạ Vô Độ, hắn nhếch môi, cảm thấy Tạ Từ thật sự rất thú vị.
Sau khi Tư Mã San trở về hành cung Lâm Sóc, liến phát ti3t, ném tất cả đồ vật xuống đất, chén đ ĩa, bình hoa, v v, tỳ nữ hầu hạ nàng cẩn thận quỳ gối bên cạnh, không dám nhiều lời, sợ sẽ chọc cho nàng tức giận hơn. Nhưng trong lòng lại nghĩ, nơi này dù sao cũng là Đại Yến, công chúa nhà mình lại vẫn không biết kiềm chế như thế, có phải là quá đáng rồi không?
Tư Mã Trác vừa quay lại đã thấy cảnh tưởng hỗn loạn trên mặt đất. Tư Mã San nũng nịu nói:
“Ngũ hoàng huynh, Tạ Từ kia hôm nay khinh người quá đáng.”
Tư Mã Trác giẫm lên những mảnh vỡ, ngồi xuống ghế, khẽ cười nói: "Ta lại cảm thấy nàng ta khá thú vị."
Tư Mã San cau mày, quay lại nhìn Tư Mã Trác: "Ngươi nhìn trúng nàng ta rồi? Ngươi không được nhìn trúng nàng ta......"
Sau đó nàng đổi ý, nói: "Không, ngươi nhìn trúng nàng ta rồi đúng không? Vậy thì chiếm đoạt nàng ta đi, sau đó cứ vứt bỏ như giày rách thôi."
Trong mắt Tư Mã San hiện lên một tia hung ác, nàng nắm chặt nắm đấm. Lúc nàng đang tức giận, đột nhiên nhìn thấy tì nữ bên cạnh mình động đậy, hung hăng nói: "Bản công chúa cho phép ngươi động đậy chưa?"
Tỳ nữ run bần bật, vội vàng xin tha. Nàng bởi vì quỳ trên đất, chân đã hơi tê, nên lúc nãy mới rung rung.
Tư Mã San không tâm được nhiều chuyện như vậy, lập tức tát một phát vào mặt tì nữ: “Cút ra ngoài.”
Gương mặt tì nữ lập tức sưng đỏ, khoé miệng chảy máu, không dám ở lại nữa mà bò ra khỏi đống sứ vỡ trên sàn.
Tư Mã San nhìn tay của mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng là thứ vô dụng, đánh tới mức làm ta đau cả tay rồi.” Nàng thở dài, lại nghĩ đến Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ cho dù có cách xa nàng ngàn dặm, nàng vẫn phải chiếm được trái tim của Tạ Vô Độ.
-
Trên xe ngựa từ hoàng cung trở về, Tạ Từ và Tạ Vô Độ ngồi đối diện nhau. Tạ Từ hơi nghiêng đầu, cảm thấy bực bội vì việc vừa rồi Tư Mã San chặn bọn họ lại.
“Nghe nói lục công chúa Bắc Tề là đến hoà thân, hoà thân...... gả cho huynh chắc thánh thượng cũng sẽ đồng ý.” Tạ Từ nhẹ nhàng lau đầu ngón tay, nhìn móng tay màu đỏ của mình.
Tạ Vô Độ im lặng cong môi: “Ta sớm đã nói với thánh thượng, ta đã có người trong lòng.”
Tạ Từ im lặng, đột nhiên cảm thấy móng tay đỏ rực của mình bị một đôi bàn tay như ngọc siết lại.
Sau đó lại nghe Tạ Vô Độ nói: “Nếu người ta ngưỡng mộ bằng lòng, ta sẽ lập tức cầu xin Thánh thượng ban hôn.”
Tim Tạ Từ đập thình thịch, ngước nhìn dọc theo những ngón tay thon dài và bắt gặp đôi mắt phượng của hắn.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của hắn.
Những ngón tay thon dài của Tạ Vô Độ lướt dọc theo các đốt ngón tay, từ từ chạm đến cổ tay nàng. Trên đầu ngón tay hắn vẫn còn một ít phấn hồng của nàng, làm cho người ta không thể bỏ qua. Tạ Từ cảm giác chỗ mà đầu ngón tay hắn lướt qua vô cùng ngứa ngáy, như thể trái tim đang run rẩy vì sợ hãi.
Trong xe ngựa chỉ có một ngọn đèn cũng không đủ sáng. Tạ Vô Độ áp sát vào người nàng, chặn luôn cả ánh sáng đèn, trong bóng tối, một tay hắn nắm lấy cẳng tay nàng, tay còn lại không biết từ khi nào đã chạm vào eo nàng. Tạ Từ lùi lại, tấm lưng gầy gò tựa vào vách cứng của xe ngựa.
Tạ Vô Độ không chịu nhượng bộ, áp sát lại gần, giọng nói của hắn gần như chạm vào tai nàng, hơi thở ấm áp phả ra, xua tan cơn ngứa vừa rồi.
Hắn nói: “A Từ, làm chuyện gì đó thú vị đi.”
Chuyện thú vị... Lời nói của hắn lập tức hiện lên trong đầu Tạ Từ, trao đổi nước bọt......
Nàng hơi cúi đầu, tim đập thình thịch, giống như ngọn đèn tường kia bị gió đêm không biết từ đâu bay làm cho nó nhẹ nhàng lay động.
Tạ Vô Độ dán môi vào vành tai nàng, Tạ Từ nhìn chằm chằm vào bóng tối dưới chân hắn, cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào d ái tai mình.
Nàng không khỏi cả người run lên, lưng dưới mềm nhũn, nắm chặt ống tay áo của Tạ Vô Độ.
Phản ứng của nàng, Tạ Vô Độ đều thấy hết, trong mắt lộ ra ý cười, rồi hắn há miệng ngậm vành tai tinh tế của nàng vào trong. Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn trêu đùa d ái tai nàng, thỉnh thoảng lại dùng răng gặm cắ n, Tạ Từ cảm thấy từng đợt khó chịu ập đến, khiến nàng không thể phản kháng.
Cẩn thận thưởng thức, cảm giác khó chịu cũng không phải hoàn toàn khó chịu, mà dường như xen lẫn chút không chịu nổi...
Đôi mắt của nàng nhanh chóng trở nên mờ mịt, sau khi tầm nhìn bị mờ, không thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt, bị mất thị lực và xúc giác trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Cơn ngứa ngáy vô tận dường như đang kêu gào khắp cơ thể, người vốn luôn nhiệt tình như lửa dường như biến thành một vũng nước suối, chảy trong vòng tay của Tạ Vô Độ.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Vô Độ cuối cùng cũng buông d ái tai nàng ra. Tạ Từ hít một hơi thật sâu, trượt xuống xa hơn một chút so với lúc trước, vòng eo như treo lơ lửng giữa thùng xe và ghế dựa, tư thế này cũng không thoải mái. Nàng còn hoàn hồn sau cơn đê mê ban nãy, kéo kéo tay áo của Tạ Vô Độ, sau đó bị Tạ Vô Độ ôm lên.
Môi hắn lần theo má nàng, tìm đường vào giữa môi nàng. Hắn cạy nó ra một cách dễ dàng, thăm dò một cách dễ dàng, trượt qua răng nàng, rồi móc lấy lưỡi nàng.
Cả người Tạ Từ nhũn ra, cảm giác được Tạ Vô Độ đang làm loạn trong miệng nàng, làm chảy ra nước bọt, sắp tràn ra. Nhưng......nếu tràn ra, thì cũng quá là xấu hổ đi, Tạ Từ chỉ có thể nuốt xuống.
Bên tai vang lên tiếng nuốt nước miếng, kèm theo tiếng cười trầm thấp của Tạ Vô Độ. Tạ Từ càng đỏ mặt, có chút tức giận, nàng cho rằng Tạ Vô Độ cố ý nên giơ tay đánh hắn. Nhưng nàng lại mềm mại vô lực, động tác này như muốn ôm hắn càng gần hơn vậy.
Nàng càng tức giận muốn trừng mắt với hắn, nhưng một đôi mắt ngấn nước khi nhìn người chắc chắn sẽ không có sát khí, ngược lại khơi dậy ý muốn hủy diệt của người ta.
Công kích của Tạ Vô Độ càng thêm hung hãn, Tạ Từ thậm chí không còn cả sức lực trừng mắt với hắn, chỉ có thể bị buộc phải phục tùng hắn. Nàng để lộ chiếc cổ thanh tú và mảnh khảnh của mình, như thể có thể cắn đứt nó chỉ bằng một lần cắn. Ánh mắt Tạ Vô Độ hơi tối lại, hắn nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của nàng.
Tạ Từ đau đớn, ý thức trở nên rõ ràng hơn một chút, từ trong mắt Tạ Vô Độ nhìn thấy mình, bộ dạng giống như bị bắt nạt.
Tạ Vô Độ chậm rãi rút ra, dựa vào vai nàng, cùng nhau hô hấp. Tạ Từ nhắm mắt lại, hơi thở vẫn có chút hỗn loạn.
Càng tệ hơn là......nàng nơi nào đó như đang, đến kì kinh......
Nhưng nàng mới hết mấy ngày trước, tuyệt đối không thể quay lại nhanh như thế được.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Võ Ninh Vương phủ, bóng dáng của họ phản chiếu vào hai ngọn đèn lớn ở cửa. Tạ Vô Độ muốn bế Tạ Từ xuống, nhưng Tạ Từ lại tránh né hắn, nàng cong môi, tự mình trở về Vô Song Các.
Nước nóng đã sớm được chuẩn bị, Tạ Từ vào tịnh thất kiểm tra, không phải là tới tháng nhưng... trên tiết khố của nàng quả thực có chút dấu vết.
Tạ Từ sửng sốt một lát, sau đó nhớ ra điều gì đó.
Lần trước khi cô bị Tiêu Ngọc Phong hạ dược... loại thuốc đó khiến nữ tử đ ộng tình... Vậy đây có phải là dấu vết nữ tử đ ộng tình không?
Mặt nàng bỗng nóng bừng, trong lòng thầm chửi Tạ Vô Độ.
Nhất định là do hắn hôn d ái tai nàng quá mãnh liệt nên mới xảy ra chuyện này.
Cọ rữa mãi mới tắm rửa xong, Tạ Từ nằm xuống, trằn trọc mãi không ngủ được. Sau đó vất vả lắm mới ngủ được, lại nằm mơ, một giấc mơ tương tự.
Trong mơ vẫn là Tạ Vô Độ đè nàng xuống hôn nàng, ngón tay thon dài của hắn đưa ra đưa vào chỗ đó. Chỉ là khi nàng mơ thấy giấc mơ này, mối quan hệ của nàng và Tạ Vô Độ khá khó xử, nhưng bây giờ... lại là một cảm giác khác.
Nàng từ từ ngồi dậy, khép hai chân lại càng gần hơn, không hiểu sao cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tạ Từ lần này ngủ đến mê man, dậy muộn hơn bình thường một chút. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tạ Vô Độ sai người mời nàng tới ăn sáng.
Trong lúc ăn sáng, Tạ Từ liên tiếp liếc nhìn Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Tạ Từ lắc đầu nói không có gì. Nàng chỉ không khỏi nghĩ đến giấc mơ của mình, nàng thực sự không muốn nhớ lại, nhưng càng không muốn nhớ lại thì lại càng nhớ đến.
Nàng cúi đầu, cố gắng để mình không suy nghĩ nữa, hành vi như vậy của ngươi, càn rỡ giống như vị lục công chúa Bắc Tề kia.
Đang ăn sáng được một nửa thì có một vị khách không mời mà đến. Đó là Tư Mã San, lục công chúa của Bắc Tề, người mà Tạ Từ vừa nhắc đến trong đầu.
“Vương gia, lục công chúa Bắc Tề cầu kiến.” Thường Ninh ở ngoài cửa bẩm báo.
Tạ Từ lên tiếng trước: “Không gặp.”
Tạ Vô Độ cong môi: "Ừ, không gặp."
Trường Ninh đi xuống, một lúc đã nhanh chóng quay lại.
"Vương gia, Lục công chúa nói, đây là cách Đại Yến các ngươi đối đãi khách sao? Nếu ngài không gặp nàng ta, hôm nay nàng ta sẽ không rời đi."
Tạ Từ sắc mặt lạnh lùng: “Sao nàng cứ bám dai như đỉa vậy?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tư Mã San: "Tạ Liễm Chi, ngươi tại sao không muốn gặp ta? Có phải là vì sắc đẹp của bổn công chúa khiến cho ngươi không dám gặp ta không?"
Tạ Từ: "..."
Thật sự chưa bao giờ gặp một người tự luyến như thế.
Tư Mã San này, còn đáng ghét hơn cả Tạ Nghênh Hạnh với Tiêu Linh Âm.
Thường Ninh tỏ vẻ khó xử: “Dù sao nàng ấy cũng là lục công chúa của Bắc Tề, thị vệ trong phủ cũng không dám ngăn cản.”
Nếu Lục công chúa của Bắc Tề thực sự xảy ra chuyện gì thì hai nước Bắc Tề và Đại Yến là khó tránh khỏi một cuộc chiến loạn.
Tư Mã San xông vào, tóm lấy một tên gia đinh sai người này dẫn đường, nhưng bị chặn lại bên ngoài Tễ Tuyết Điện.
Tạ Từ nói: “Để nàng đi vào.”
Tư Mã San thấy được cho phép đi vào, nàng không khỏi đắc ý, lập tức chắp tay sau lưng nhảy nhót mà tiến vào, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Từ, nụ cười liền biến mất.
“Sao ngươi lại ở đây?”
[Tác giả có lời muốn nói]
Từ Bảo: Cảm ơn, đây là nhà của ta.