55-56
Chương 55: Cả thành đều biết.
Đêm khuya khoắt, trong viện Tạ Vô Độ không thích có người hầu hạ, ở gần chỉ có Thường Ninh và Thanh Lan, nhưng ban đêm bọn họ cũng sẽ không hầu hạ ở gần.
Đêm khuya tháng tám thời tiết đã bớt nóng hơn, Tạ Vô Độ bế Tạ Từ đặt ở mép bể, nàng mặc tẩm y đơn bạc, cảm thấy mép bể hơi mát. Tạ Vô Độ đốt một chiếc đèn, mang bồn gỗ tới, đặt bên chân nàng, trong bồn gỗ còn thừa khoảng nửa thùng nước lạnh, lúc đêm Tạ Vô Độ tắm rửa còn dư lại.
Tạ Vô Độ nắm lấy mắt cá chân của nàng, đặt cẳng chân của nàng lên đùi mình, nhìn bàn chân nàng. Gan bàn chân nàng vốn trắng nõn nà, lúc này trông lại có chút chật vật, dính một lớp bụi đất đen như nước sơn, thêm một vài hạt đá rất nhỏ.
Tạ Từ bị hắn nắm chân nhìn chằm chằm như vậy, bỗng thấy ngượng ngùng. Ngón chân nàng khẽ co lại, cong mu bàn chân xuống, muốn giấu gan bàn chân của mình đi. Chân nữ tử là nơi cực kỳ riêng tư, không dễ cho người khác nhìn thấy. Mặc dù quan hệ của bọn họ đã tốt từ nhỏ, cũng ít khi như vậy.
Tạ Vô Độ cầm lấy bắp chân nàng, lực rất nhẹ nhưng lại hơi ngứa. Hắn lấy khăn lau, nhúng vào trong bồn tắm, vắt khô một chút rồi lau đi bùn đất trên gan bàn chân nàng, lau một lần không sạch lại lau thêm vài lần, cuối cùng gan bàn chân mới trắng nõn như cũ. Vừa rồi một đường đi tới, giẫm phải mấy vật c ứng, đá vụn trên đất gì đó, cũng may vẫn chưa bị thương, chỉ hơi đỏ lên.
Chiếc khăn vốn trắng tinh chuyển sang màu đen bụi, Tạ Vô Độ ném khăn vào trong bồn, chìm chìm nổi nổi một hồi, cuối cùng chậm rãi nổi lên mặt nước.
Ngón tay Tạ Vô Độ ma sát vệt hồng trên gan bàn chân nàng, tay kia vẫn đang nắm lấy chân nàng. Hắn gần như chưa làm gì, chỉ nâng mắt nhìn chân nàng mà Tạ Từ đã có loại dự cảm là sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nàng run rẩy, cúi đầu, nhìn chân trắng nõn của mình. Gan bàn chân bị Tạ Vô Độ vuốt nhẹ, đến mức hơi phiếm hồng, càng khiến người ta ngứa ngáy vô cùng.
Không chỉ có vành tai nàng mẫn cảm, gan bàn chân cũng rất mẫn cảm, nhưng gan bàn chân trước giờ luôn riêng tư, chỉ có đám Lan Thời hầu hạ nàng mới biết được.
Lúc này gan bàn chân bị Tạ Vô Độ nắm lấy, Tạ Từ hơi không chịu nổi, nàng thấp giọng nói: “Ngứa.”
Ý là, bảo hắn buông ra, đừng sờ nữa.
Nhưng hình như ý kiến mà Tạ Vô Độ nhận được khác với ý nàng muốn nhắn gửi, ánh mắt hắn tối đi, dường như nghĩ đến gì đó, sau đó khẽ cúi đầu cười, hôn lên gan bàn chân nàng.
Đôi môi mềm mại của hắn dán lên chân nàng, bàn chân Tạ Từ ưỡn thẳng tắp, cảm nhận được hơi thở khi hắn hít thở phả lên mu bàn chân và mắt cá chân của nàng, từ chân đi xuống, chậm rãi lan tới gan bàn chân.
Tạ Từ c ắn môi dưới, chậm rãi quay đầu ra chỗ khác, cánh tay ngọc nhỏ và dài chống lên mép bể, khẽ dùng sức, dần trở nên trắng.
Nàng tự biết đuối lý, không ngăn cản động tác của hắn, im lặng thuận theo.
Nàng không nhìn thấy cho nên xúc giác càng trở nên rõ ràng hơn, đầu lưỡi hắn qua lại trên chân nàng, càng thêm ngứa ngáy không ngừng, Tạ Từ gần như không ngồi được. Ngón tay nàng đặt lên mép bể vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười này cũng không phải tiếng cười thuần túy, mà là cười đến mức khó chịu.
Cả phòng chỉ có một chiếc đèn phát ra ánh sáng, lúc sáng lúc tối, bóng sáng tỏa ra. Chiếc khăn bẩn kia còn chìm nổi trong làn nước, không có ai vớt vẫn phát ra tiếng nước ào ào.
Chân Tạ Từ hơi mỏi, dần mất kiên nhẫn dỗ người. Nàng cắn môi, hơi không kiên nhẫn, cuối cùng quay đầu ra nhìn Tạ Vô Độ.
Hầu kết Tạ Vô Độ khẽ lăn, nàng nhìn thấy nốt ruồi trên cổ hắn nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở.
Sắc mặt Tạ Từ khẽ biến, đạp hắn một cái, sau đó giẫm chân lên áo của hắn, lau khô.
Tiếng cười của Tạ Vô Độ khá trầm, lại nhặt cái khăn kia lên, rửa sạch rồi thay nàng lau nước miếng mà chính mình li3m lên.
Tạ Từ tức giận nhìn kẻ khởi xướng, trao đổi nước miếng là lạc thú, nhưng đơn phương li3m chân nàng… Cũng không có lạc thú gì cả. Vừa rồi nàng cong chân vì ngứa, bây giờ thật sự mỏi nhừ, giang hai tay ra muốn hắn ôm mình. Tạ Vô Độ nghe theo, hai tay xuyên qua nách nàng, nâng lưng nàng lên, ôm nàng vào lòng.
Tạ Từ tự nhiên mà dùng chân choàng lên người hắn, ôm sát cổ hắn, từ phòng tắm trở lại phòng ngủ.
Tạ Vô Độ điều chỉnh vị trí trong lòng bàn tay, rời khỏi lưng nàng, nâng hai chân của nàng.
Tạ Vô Độ ngồi xuống bên mép giường, không buông tay ra, hắn vùi đầu vào vai nàng, giọng khàn khàn: “A Từ đang dỗ ta sao?”
Tạ Từ miễn cưỡng ừm một tiếng, nghe thấy hắn nói: “Thật ra không có gì hết, ta không để ở trong lòng.”
Tạ Từ ồ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, nói thì nói vậy, nhưng mà… nàng khẽ thở dài, vươn tay ôm cổ hắn, chủ động hôn. Nàng không có kỹ năng hôn gì, trước kia trong lúc bọn họ trao đổi nước miếng của nhau, toàn bộ đều là Tạ Vô Độ chủ động, nàng chỉ cần bị ép thừa nhận. Bởi vậy nên không có quy cách gì, ngây ngô dán môi lên cổ hắn.
Vừa rồi khi nàng nhìn thấy yết hầu hắn lăn lăn, nốt ruồi kia nhấp nhô cao thấp, Tạ Từ dán môi lên yết hầu của hắn, vươn lưỡi li3m nốt ruồi.
Yết hầu của Tạ Vô Độ lại trượt.
Tạ Từ há mồm, cắn yết hầu của hắn, không nặng không nhẹ, hình như răng nanh của nàng hơi sắc, nghe thấy tiếng Tạ Vô Độ “shhh” một cái.
Tạ Từ muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của hắn, bị hắn ngăn lại, hắn nói: “Tiếp tục.”
Tạ Từ oán thầm, vừa rồi còn nói không để trong lòng, bây giờ lại muốn nàng dỗ.
Nàng tiếp tục, li3m khóe miệng của hắn như mèo con.
Phản ứng của nàng tối nay thật sự Tạ Vô Độ không để ở trong lòng, hắn chỉ lạt mềm buộc chặt.
Hắn biết tình cảm của nàng mới thay đổi không lâu, nàng như vậy là rất bình thường.
Tạ Từ ngậm lấy môi dưới của hắn, trợn mắt nhìn hắn, nghĩ đến bốn chữ trao đổi nước miếng, nhất thời thất thần. Tạ Vô Độ bất mãn vì nàng thất thần, rất nhanh đảo khách thành chủ, nụ hôn như mưa rền gió dữ của hắn rơi xuống.
Trái tim Tạ Từ không khỏi nảy lên, đập nhanh. Giống như lần đó, nhớ tới tối hôm nay.
Nàng nhớ lại cảm giác phản đạo đức xuất hiện trong lòng một cách mãnh liệt khi gặp Tiêu Thanh Y vào tối nay, giờ phút này bọn họ cách gần như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Trái tim như treo trên vách núi rồi rơi vào trong biển, chìm nổi không ngừng.
Tạ Từ bỗng nhiên run giọng hỏi: “Tạ Vô Độ, huynh sẽ yêu ta cả đời sao?”
Hai người họ thường xuyên nhắc đến chuyện cả đời khi nói chuyện, lần trước là nàng nói, huynh phải quản ta cả đời, lúc này vẫn là nàng hỏi, huynh sẽ yêu ta cả đời sao.
“Ta sẽ.” Hắn trả lời vấn đề của nàng.
Tạ Từ không tin lắm, lại hỏi: “Vậy nếu huynh không làm được thì sao?”
Tạ Vô Độ nghĩ, nếu có người không làm được, người đó hẳn phải là nàng. Làm sao mới khiến nàng hết lòng tuân thủ lời hứa đây? Hắn nghĩ trong lòng, cắn một phát lên cổ nàng.
Tạ Từ bị đau, tiếng kêu bị hắn nuốt vào trong bụng.
Tối nay không có ánh trăng, không trung bị những đám mây đen che kín, trong phủ trưởng công chúa, đèn của Thương Miểu viện chưa tắt. Tiêu Thanh Y ngồi trên ghế, liên tục thất thần.
Lời Hạnh nhi nói là thật, giữa Tạ Vô Độ và Tạ Từ thật sự đã xảy ra một số chuyện. Tối nay bà chính mắt nhìn thấy, Tạ Từ và Tạ Vô Độ mười ngón tay đan nhau, thân mật như người yêu.
Một giây kia, Tiêu Thanh Y không thể nói rõ là mình có cảm giác gì, bà như nghe được trái tim mình thịch một tiếng, hai suy nghĩ “vậy mà lại như thế” và “quả nhiên là thế” đảo qua đảo lại trong đầu.
Tạ Vô Độ là kẻ điên, bà đã sớm biết, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi hắn. Bởi vì kẻ điên không biết sợ, có thể bỏ cả tính mạng, chuyện gì cũng làm ra được. Mà người bình thường luôn có thứ để lo lắng và sợ hãi, khi đối mặt với kẻ điên khó tránh khỏi sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Cho nên, bà lựa chọn trốn tránh nhiều hơn.
Tạ Vô Độ luôn đối xử tốt với Tạ Từ, rất xem trọng, thậm chí còn tốt hơn cả bà. Tiêu Thanh Y không biết được chính xác tâm tư của Tạ Vô Độ, hắn thích Tạ Từ sao? Nhưng mà, dù sao hắn cũng là kẻ như vậy, tràn ngập mùi nguy hiểm, là một loại tồn tại ổn định lại khó xác định. Dù hắn thật sự thích Tạ Từ thì sao, hắn cũng chẳng thể hoàn toàn tin tưởng người hắn thích.
Dù sao hắn là kẻ điên, kẻ điên sao có thể để ý đến một món đồ gì đó như người bình thường chứ?
Tiêu Thanh Y nhìn ánh đèn đang sáng lên, đưa ra quyết định.
-
Hôm nay trong cả thành Thịnh An đều lưu truyền chuyện của Tạ Từ và Tạ Vô Độ. Đêm qua có không ít người tận mắt nhìn thấy hai người họ nắm tay đi dạo hội chùa, lại nghe thấy Tạ Vô Độ nói, Tạ Từ là tổ tông, tâm can bảo bối của hắn.
Nhưng ai cũng biết, Tạ Từ từng là con gái của trưởng công chúa, là muội muội của Tạ Vô Độ. Hai người bọn họ như vậy, thật sự là trái với luân lý.
Đây là lời được nói nhiều nhất, hình như không có mấy ai tán thành chuyện hai người họ ở cùng nhau.
Sáng hôm nay Điền Hạnh Đào cũng mới biết được tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nghe thấy những người bọn họ to giọng bàn tán, Điền Hạnh Đào cố lấy dũng khí nói: “Nhưng bọn họ vốn không cần ngươi đồng ý.”
Giọng Điền Hạnh Đào nhỏ, người đó ngẩn người ra rồi mới nhận ra là nàng ấy đang nói chuyện. Đó là một đám nam tử, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn Điền Hạnh Đào, “Ngươi là ai? Sao lại lung tung ngắt lời của người khác.”
Giọng Điền Hạnh Đào lớn hơn, nói lại: “Ta là ai các ngươi không biết, các ngươi là ai, bọn họ cũng không biết, lại càng không thèm để ý.”
Dứt lời, xoay người nhấc váy rời đi. Trái tim Điền Hạnh Đào đập thình thịch, sợ những lời mình vừa nói sẽ khiến bọn họ thẹn quá hóa giận, đi tới nhục mạ nàng. Nàng bước thật nhanh, vẻ mặt không yên lòng.
Thẩm Lương ở trên lầu nhìn thấy hết, dù nàng ta sợ hãi, lại vẫn ra mặt vì bằng hữu của mình.
Thẩm Lương cong môi, không biết nên cười vì nàng khờ, hay là vì dùng cảm. Những người đó sẽ không vì một hai câu của nàng ấy mà thay đổi cái nhìn của mình, ngược lại chỉ coi nàng là trò cười mà thôi.
Ví dụ như bây giờ, khi Điền Hạnh Đào đi rồi, những người đó cười ha ha, chỉ vào nàng ấy nói, e rằng nàng ấy cũng là loại nữ tử ham phú quý này, bởi vậy mới tán thành chuyện của Tạ Từ và Tạ Vô Độ. Trong lý lẽ phê phán tự cho là đúng của họ, bọn họ cho rằng, sở dĩ Tạ Vô Độ và Tạ Từ ở cùng nhau là vì Tạ Từ không thể vứt bỏ vinh hoa phú quý, cho nên không để ý đến luân thường đạo lý mà đi quyến rũ Tạ Vô Độ.
Bọn họ đứng đó cười vang thành tiếng, bầu rượu trong tay Thẩm Lương đổ xuống, rơi lên bàn của bọn họ, bầu rượu vỡ toang, rượu tiên bên trong văng ra, cắt ngang tiếng cười và tiếng nói chuyện của họ.
Thẩm Lương cười nói: “Ta nói này, các ngươi biết các ngươi đang bàn tán về ai không? Người đó chính là Võ Ninh Vương.” Hắn không để ý mà cười, làm động tác cắt cổ.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, hình như mới phản ứng lại, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Đúng vậy, người đó là Võ Ninh Vương, nghe đồn Võ Ninh Vương thủ đoạn toàn nhẫn, hung ác nham hiểm độc ác, bây giờ bọn họ lớn tiếng bàn tán việc riêng của hắn, có lẽ ngày mai sẽ đầu mình hai nơi.
Bọn họ ngừng nghị luận, cười cười xấu hổ, sau đó làm như thể chưa xảy ra chuyện gì, lại trò chuyện một vài chủ đề khác.
Nhưng luôn có người không sợ chết muốn bàn tán, bởi vậy việc này vẫn náo động như cũ.
Hôm qua Tạ Từ đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, lời đồn muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cho nên hắn đã nhốt nàng trong Vô Song các mấy ngày, không cho nghe xem những người đó nói như thế nào, cũng không cho bất cứ ai nhắc tới việc này trước mặt nàng. Tiêu Thanh Y cũng chưa từng xuất hiện, ngay cả Tư Mã San cũng không tới nữa.
Ngày ấy Tư Mã San bị Tạ Từ và Tạ Vô Độ k1ch thích, sau này không biết vì sao mà bỗng nhiên quyết định gả cho hoàng để Đại Yến. Tư Mã Trác không đồng ý lắm, “Không phải ngươi chê hoàng đế Đại Yến rất già sao?”
Tư Mã San nói: “Tuy rằng hơi già, nhưng bình thường hoàng đế Đại Yến cũng anh tuấn, huống chi nếu ta gả cho hoàng để Đại Yến, thì ta chính là trưởng bối của Tạ Vô Độ.”
Tư Mã Trác nhíu mày, nếu Tư Mã San gả cho hoàng đế Đại Yến, chẳng phải sẽ thúc đẩy hòa bình giữa hai nước sao?
Chương 56: “Ta không đồng ý.”
Tư Mã Trác nhìn Tư Mã San đứng dậy, hình như thật sự muốn đi tìm hoàng đế Đại Yến, hắn cười nói: “Hoàng đế Đại Yến đã có hoàng hậu, nếu ngươi gả cho hắn, chỉ có thể làm phi tử. San San, từ nhỏ ngươi đã được phụ hoàng yêu thương, có thể chịu cảnh làm phi sao?”
Tư Mã San thật sự bị dao động, nhíu mày nói: “Ngươi nói cũng đúng… Nhưng mà Ngũ ca, trước khi đi, phụ hoàng đã nói, lần này chúng ta đi sứ Đại Yến là để hòa thân.”
Đương nhiên Tư Mã Trác biết, nhưng hắn cũng không muốn hòa thân. Hắn chỉ nhìn Tư Mã San nói: “Gấp như vậy làm gì? Chúng ta mới đến Đại Yến được bao lâu, ngươi cứ tiếp tục chơi đùa thêm mười ngày nửa tháng cũng không muộn.”
Lời này nói trúng tâm khảm của Tư Mã San, nàng ta không muốn kết hôn sớm như vậy, “Vậy ta sẽ tiếp tục chơi đùa mười ngày nửa tháng nữa rồi lại tính.”
“Đi thôi.” Tư Mã Trác lại nghĩ tới người thần bí hẹn gặp hắn lần trước, không khỏi nhíu mày lại. Đã nhiều ngày rồi trong hành cung không xảy ra chuyện gì lạ, tỳ nữ kia sau này cũng không xuất hiện nữa, người kia rốt cuộc là ai?
Tư Mã Trác dựa nửa người lên bàn vuông trên sạp, trong lòng nôn nóng, hắn rất ghét cảm giác bị người thao túng này. Loại cảm giác nôn nóng này xuất hiện trong lòng, dần biến thành một kiểu công kích khác.
Trong lòng hắn bực bội, rất muốn tìm một nữ nhân phát ti3t, trong mắt Tư Mã Trác, việc nam nữ cũng chỉ đơn giản nói lên dã tính chưa biến mất khỏi nhân tính mà thôi.
Loại dã tính này là thứ quý giá khó có được trên người Bắc Tề bọn họ, bởi vì ở nơi khác, bọn họ gần như đã mất đi loại dã tính này, ví dụ như người Đại Yến, bọn họ dùng xiêm y bọc lấy bản thân, chú ý lễ nghi liêm sỉ, hơn nữa cho rằng đây là một loại tiến bộ. Nhưng Tư Mã Trác cho rằng, đây là một kiểu thụt lùi.
Nữ nhân, hắn nắm lấy ngón tay cái của mình, nhớ tới Tạ Từ. Trên người nữ nhân kia có một loại dã tính cần được chinh phục như vậy, gợi lên d*c vọng của Tư Mã Trác.
Tư Mã San rời khỏi hành cung Lâm Sóc, đi lên đường cái Thịnh An dạo chơi, nghe thấy đầu đường cuối ngõ bàn luận chuyện của Tạ Từ và Tạ Vô Độ. Thì ra là hôm qua hai người Tạ Từ và Tạ Vô Độ lại làm những chuyện như tình nhân, nhưng hai người bọn họ lại từng là huynh muội, nên những người đó cảm thấy hai người họ quả là không biết xấu hổ.
Cái này có gì mà không biết xấu hổ? Tư Mã San cảm thấy bọn họ buồn cười, nhưng… Tạ Từ vậy mà lại yêu đương với Tạ Vô Độ.
Nàng ta nhớ tới Tạ Vô Độ kia, thanh danh người nọ vang dội, dù là ở Bắc Tề cũng có người kiêng dè hắn. Tư Mã Trác không kiêng dè hắn, còn khá tán thưởng hắn, cũng khá khinh thường, có lẽ là vì Tư Mã Trác coi Tạ Vô Độ là đồng loại.
Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay cả nữ nhân mà hai người họ thích đều giống nhau.
Tạ Từ đi theo Tạ Vô Độ rồi, Tư Mã Trác vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ trong đầu mình, ngược lại càng thêm hứng thú với Tạ Từ. Nàng thật sự thích Tạ Vô Độ sao? Như vậy, nếu là hắn thì sao? So sánh hắn với Tạ Vô Độ, ai tốt hơn ai?
Nếu trước kia Tư Mã Trác cảm thấy hứng thú với sắc đẹp của Tạ Từ, thì bây giờ hắn lại hứng thú với con người Tạ Từ.
Con mồi, phải cướp đoạt mới thú vị nhất.
Tư Mã Trác cưỡi ngựa đến hoa lâu nổi danh nhất thành Thịnh An, dù sao d*c vọng trong đáy lòng hắn cũng cần được phát ti3t. Hắn sớm đã nổi danh ở Thịnh An, ai cũng biết Ngũ hoàng tử Bắc Tề kiêu ngạo ngang bướng, cưỡng đoạt dân nữ ở bên đường, vào trong hoa lâu, các cô nương thấy hắn người cao ngựa lớn, đều hơi sợ, thêm vào mối thù đã vài chục năm giữa Đại Yến và Bắc Tề, lại vừa hận vừa sợ.
Những người đó hùa theo mà hầu hạ hắn, giả vờ để lộ gương mặt tươi cười, lúc không đối mặt với hắn lại trợn mắt coi thường.
Tư Mã Trác lại cảm thấy thú vị, bởi vì bọn họ chỉ dám thầm mắng hắn như thế.
Chuyện lần trước hắn làm, nghe nói có quan viên của Đại Yến yêu cầu nghiêm trị, nhưng đến bây giờ vẫn chưa làm gì, có thể thấy người Đại Yến không có lá gan này. Nếu hắn là hoàng đế Đại Yến, hắn chẳng thèm quan tâm, bắt người đó lại, dạy dỗ một trận nên thân, tiêu diệt nhuệ khí.
Tư Mã Trác mới nghĩ như vậy, không ngờ ngày thứ hai đã có người tới cửa.
Vẫn là vị Võ Ninh Vương kia, Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ đứng trước mặt hắn, đọc thánh chỉ của hoàng đế Đại Yến: “… Ngũ hoàng tử Bắc Tề Tư Mã Trác coi thường vương pháp của Đại Yến ta, cưỡng đoạt nữ tử trên đường, dựa theo luật lệ, phải chịu năm mươi đại bản, sau đó bị giám thị mười lăm ngày.”
Tư Mã Trác hứng thú cong môi lên, đối mắt với Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ nói: “Người đâu, bắt hắn lại cho bổn vương. Ngũ hoàng tử, ở Đại Yến ta, phải tuân thủ quy định của Đại Yến, ta đã nói với thánh thượng, nể mặt tình cảm giữa Đại Yến và Bắc Tề, có thể miễn việc vào lao ngục cho ngài, nhưng nỗi đau da thịt này thì không tránh được.”
Sứ đoàn của Bắc Tề có đội hộ vệ của chính mình, thấy người Đại Yến bắt nạt đến đầu rồi, không thể nhịn được, rút đao ra.
“Làm nhục Bắc Tề ta như thế, thứ lỗi ta không thể đồng ý.”
Tạ Vô Độ híp con ngươi đen sẫm lại: “Các ngươi đã ở quốc thổ của Đại Yến ta, thì phải tuân thủ luật pháp của Đại Yến ta. Ngũ hoàng tử của quý quốc phạm luật trước, bây giờ các ngươi lại muốn rút đao với chúng ta, nghe nói lần này các ngươi cố ý tới Đại Yến để nghị hòa, lẽ nào, đây là thành ý nghị hòa của các ngươi sao?”
Vài vị quan viên của Bắc Tề hơi dao động, bọn họ phụng mệnh đến Đại Yến để giao hảo, nếu vì Ngũ hoàng tử mà trở mặt với Đại Yến, hình như lại ngược lại với mong muốn. Nhưng nếu tùy ý để bọn họ xử trí Ngũ hoàng tử, thì lại làm mất mặt Bắc Tề.
Khi bọn họ đang do dự, Tạ Vô Độ đã sai người giữ Tư Mã Trác lại.
Quan viên Bắc Tề há miệng, lại nghe vị Võ Ninh Vương kia nói:
“ Chúng ta việc nào ra việc nấy, việc Ngũ hoàng tử làm sai, phạt xong rồi thì cũng cho qua, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nước. Nhưng nếu các ngươi cố ý muốn bảo vệ Ngũ hoàng tử, thì đó là hành động làm tổn thương tình cảm giữa hai nước.”
Quan viên Bắc Tề bị thuyết phục, cho đội hộ vệ một ánh mắt, lệnh bọn họ buông vũ khí xuống.
Tư Mã Trác tỏ vẻ không giận, nhìn Tạ Vô Độ, cứng rắn chịu đựng năm mươi đại bản. Hắn ghé vào ghế, có vẻ không chống đỡ được, khi thấy Tạ Vô Độ muốn đi thì gọi hắn lại.
Tư Mã Trác nhẹ giọng nói: “Tạ Vô Độ, ngươi còn chưa biết nhỉ, thật ra ngày đó người mà bản hoàng tử muốn cướp không phải nữ tử họ Điền kia, mà là Tạ Từ. Chẳng qua ở giữa xảy ra chút sai sót, nếu lại có cơ hội, e rằng bản hoàng tử vẫn sẽ làm trái với luật pháp của Đại Yến, dù sao Tạ Từ nàng ta rất đẹp, không phải sao?” Hắn nói xong, trong mắt lộ ra ý cười.
Tạ Vô Độ cụp mắt, nhìn Tư Mã Trác, trong lòng nổi lên ý muốn gi ết hắn.
Mu bàn tay hắn đặt trước người đã nổi gân xanh, cười nói: “Người đâu, mời thái y cho Ngũ hoàng tử.”
Hắn còn tưởng Tư Mã Trác chỉ có tà tâm, không ngờ hắn đã sớm hành động như vậy. Vậy thì hắn đáng chết rồi.
Có lẽ Tư Mã Trác cho rằng, hắn khiêu khích rồi thì Tạ Vô Độ sẽ phải nhịn ở yết hầu, bởi vì chắc chắn Tạ Vô Độ không dám động tới hắn. Nhưng hắn không ngờ được, Tạ Vô Độ không phải người bình thường.
Khi rời khỏi hành cung Lâm Sóc hồi cung phục mệnh, Hoằng Cảnh đế càng thêm tán thưởng Tạ Vô Độ, nhưng luôn có vẻ muốn nói lại thôi. Nhiều ngày nay trong thành đồn đãi nhiều chuyện nhàm, thậm chí xuyên qua cả bốn bức tường cung, lọt tới tai Hoằng Cảnh đế.
Hoằng Cảnh đế không đoán được Tạ Vô Độ và Tạ Từ lại dây dưa với nhau, đến nay hắn vẫn cho rằng Tạ Từ là cháu ngoại gái ruột của mình, cũng cho rằng Tạ Vô Độ là cháu ngoại trai. Vậy mà… hai người đó…
Tạ Vô Độ chắp tay nói: “Cữu cữu, Liễm Chi từng nói với cữu cữu, Liễm Chi có thương một người, đó là A Từ.”
Hoằng Cảnh đế đang không biết phải mở miệng hỏi việc này như thế nào, không ngờ Tạ Vô Độ lại nói trắng ra như vậy.
“Nhưng… các ngươi từng là huynh muội.” Hoằng Cảnh đế luôn để ý tới cái nhìn của người khác, vì vậy mà cứ sợ đầu sợ đuôi.
Tạ Vô Độ nói: “Đã từng mà thôi, bây giờ không phải. Trên đời này không có pháp luật nào quy định đã từng là huynh muội thì không thể làm vợ chồng.”
Hoằng Cảnh đế thì thào lặp lại hai chữ vợ chồng, hơi khiếp sợ nhìn Tạ Vô Độ: “Liễm Chi, ý của ngươi là…”
Tạ Vô Độ nói: “Liễm Chi muốn xin cữu cữu hạ chỉ tứ hôn, gả A Từ cho ta.”
Hoằng Cảnh đế rất lâu không thể bình tĩnh được, không có luật pháp nào quy định, nhưng về mặt luân thường đạo lý… vẫn không ổn…
“Người khác sẽ bàn tán.”
“Người khác nói gì, Liễm Chi không để ý.”
Nhìn hắn như quyết tâm bằng được, nhất thời Hoằng Cảnh đế không biết nên phản bác như thế nào.
Dù sao trong lòng Hoằng Cảnh đế cũng không đồng ý ban hôn cho hắn lắm.
Đang chần chừ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Thanh Y:
“Ta không đồng ý.”
Hoằng Cảnh đế như được đại xá, nhìn Tiêu Thanh Y: “Hoàng tỷ…”
Tiêu Thanh Y nhìn Tạ Vô Độ, nói:
“Cho dù như thế nào, các ngươi cũng từng là huynh muội mười lăm năm, người khác sẽ nói như thế nào các ngươi biết không? Tổn hại thể diện của ta, cũng tổn hại thể diện của hoàng gia. Hôn sự này, ta sẽ không đồng ý. Cho dù như thế nào ta cũng là a nương của ngươi.”