PN 94-96
Chương 94: phiên ngoại sáu - Cô cuồng nhiệt và chân thành giống dường như rất thoải mái
Cô chỉ cần đi qua đi lại trước mặt bọn họ, thì cho dù cô không chủ động mở miệng, bọn họ cũng sẽ hỏi cô có đồng ý làm bạn gái bọn họ không? Cô đương nhiên sẽ trả lời, cô đồng ý.
Nhưng chỉ là đồng ý nhất thời, còn về lâu dài, thì chính bản thân cô cũng không có đáp án chính xác.
Mà Tạ Vô Độ, lại là người khiến cô theo đuổi khó nhất. Cô đã chủ động như vậy, nhưng anh vẫn thờ ơ.
Tạ Từ lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy, em phải theo đuổi anh như thế nào?” Cô nghiêng người, ánh mặt trời dừng trên người cô, ấm áp và sáng ngời.
Tạ Vô Độ không trả lời cô, chỉ xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, Tạ Từ vẫn luôn thắc mắc chuyện này, rốt cuộc cô phải theo đuổi Tạ Vô Độ như thế nào? Tạ Vô Độ nói như vậy, có nghĩa là cô có cơ hội phải không? Một khi đã như vậy, chắc là sẽ không quá khó khăn đúng không? Dù sao từ 0 đến 100, thì khó nhất chính là bước từ 0 đến 1.
Tạ Từ cong môi cười, cảm thấy Tạ Vô Độ đã là vật nằm trong bàn tay cô.
Cô không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, điều cô có thể nghĩ ra cũng chỉ đơn giản là thường xuyên xuất hiện để tạo cảm giác tồn tại, nói vài câu trêu chọc. Cô cũng làm y như vậy, lúc tập huấn quân sự, mỗi ngày cô đều bớt chút thời gian đi tìm Tạ Vô Độ.
Có đôi khi bên cạnh Tạ Vô Độ sẽ có một đám con gái vây quanh, Tạ Từ coi như không nhìn thấy, làm theo ý mình, đưa đồ mà mình chuẩn bị cho anh, hoặc là muốn nói gì thì liền nói cái đó, không quan tâm mọi người.
Cô xinh đẹp thẳng thắn, khiến mọi người đố kị, cũng lại khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ.
Tạ Từ huấn luyện quân sự vô cùng tốt, cuối lễ duyệt binh, cô thậm chí còn dẫn đầu, biểu hiện rất ưu tú, còn được tuyên dương là cá nhân ưu tú. Cô dùng biểu hiện của chính mình, để vả mặt những người kia.
Biểu hiện của cô rõ như ban ngày, nên mấy người kia không thể trợn mắt nói cô làm việc không phân minh rõ ràng. Cũng bởi vì cô biểu hiện xuất sắc, nên thanh danh của Tạ Từ ở trong trường học được nâng lên một bậc.
Sau khi kết thúc lễ duyệt binh, đợt tập huấn quân sự mỏi mệt cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Từ nhìn làn da chính mình đen đi vài tone thì thở dài, gọi điện thoại cho ba.
Ba Tạ cho rằng cô sẽ kêu than oán giận, không ngờ rằng Tạ Từ gọi điện tới để khoe, ba Tạ nghe cô nói xong, vui mừng cười.
“A Từ của chúng ta thật lợi hại.”
“Tất nhiên rồi, con rất lợi hại.”
“Vậy trong khoảng thời gian này con ở trong trường học có tốt không? Ở chung cùng các bạn khác thế nào? Không có xung đột gì chứ?”
Tạ Từ hừ một tiếng: “Đương nhiên là không có, còn ngược lại đó, có rất nhiều người thích con.”
Tuy rằng các cô vẫn sống bình thường ở trong ký túc xá cùng nhau, không thể nói là tốt hay không tốt, nhưng mà mọi người giống như không phải là người có cùng thế giới. Tạ Từ lại không cảm thấy lạ gì, thói quen sinh hoạt của cô vẫn như vậy. Còn về những cái tin đồn vớ vẩn kia, cô cũng không quan tâm, chỉ cần không quá phận, thì cô cũng lười tranh cãi.
Tạ Từ nói xong, ánh mắt khẽ liếc qua, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
“Được rồi không nói nữa, ba cứ làm việc đi, con tắt máy đây.” Tạ Từ tắt điện thoại, đuổi theo bóng dáng quen thuộc kia.
Cô duỗi tay vỗ vào vai trái của anh, anh quay đầu, giống như không cảm thấy bất ngờ lắm.
Tạ Từ hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Tạ Vô Độ đáp: “Thư viện.”
Tạ Từ lập tức nói: “Em đi cùng với anh.”
Tạ Vô Độ liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Em không cần tắm rửa qua một chút sao?”
Tạ Từ có chút vui mừng: “Sao anh biết em muốn tắm rửa trước vậy? Anh đã hiểu em đến vậy sao?”
Tạ Vô Độ lại trầm mặc.
Tạ Từ thấy vậy liền nói tiếp: “Vậy anh nói đi, anh định ngỗi chỗ nào ở trong thư viện, em tắm xong thì tới đó tìm anh.”
Tạ Vô Độ nói vị trí, Tạ Từ cảm thấy thỏa mãn liền rời đi. Các bước tắm rửa của cô rất phức tạp, bởi vậy sau khi tắm rửa xong cũng đã hết một tiếng rưỡi.
Cô thay quần áo, một bộ váy liền thân màu tím, lộ ra đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện, đi ở trên đường chính là một cảnh đẹp ý hay.
Tạ Từ dựa theo vị trí mà Tạ Vô Độ nói để tìm được anh, vị trí bên cạnh Tạ Vô Độ không có người, Tạ Từ tự nhiên mà ngồi xuống, hỏi: “Đây là giữ chỗ cho em sao?”
Tạ Vô Độ ừ một tiếng, không ngẩng đầu.
Tạ Từ bất mãn, nhỏ giọng nói: “Anh có thể ngẩng đầu lên nhìn một cái hay không?”
Tạ Vô Độ làm theo, ngẩng đầu lên, lại cúi xuống.
Tạ Từ nhíu mày, sợ làm ồn đến người khác, kề tai anh nói nhỏ: “Anh không khen em xinh đẹp sao?”
Tạ Vô Độ: “Em rất xinh đẹp.”
Tạ Từ khẽ cười, dựa vào bàn quan sát Tạ Vô Độ, hỏi: “Em là ai?”
Tạ Vô Độ nói: “Tạ Từ.”
Tạ Từ: “Cho nên?”
Tạ Vô Độ: “?”
Tạ Từ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ý cô.
Anh mở miệng, đầu tiên là thở dài, Tạ Từ cho rằng anh không chịu nói, cũng không định tiếp tục truy hỏi. Không nghĩ tới giây tiếp theo, nghe thấy Tạ Vô Độ nói: “Tạ Từ rất xinh đẹp.”
Cô thật sự rất xinh đẹp, vẫn luôn xinh đẹp, mặc kệ là mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.
Tạ Từ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì khóe miệng cong lên tươi cười, mãi cho đến khóe mắt và đuôi lông mày đều cong cong vui vẻ.
Tạ Vô Độ nói: “An tĩnh chút đi, đây là thư viện.”
Tạ Từ gật đầu ừ một tiếng, ngồi ngay ngắn, rút lấy một quyển sách từ trong đống sách bên cạnh tay anh. Nhưng cô không có hứng thú đối với đọc sách.
Tâm tư của cô đều ở trên người Tạ Vô Độ. Cô dùng tay chống đầu, ánh mắt cứ dừng trên người Tạ Vô Độ, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Tạ Từ ghé vào vai anh, Tạ Vô Độ nói: “Không nên như vậy, đây là thư viện, sẽ ảnh hưởng người khác.”
Tạ Từ nhỏ giọng nói: “Chúng ta rời khỏi thư viện, đi đến chỗ khác?”
Tạ Vô Độ ngẩn người, Tạ Từ đã kéo tay anh rời đi cùng cô, đi ra ngoài. Cô kéo Tạ Vô Độ đi thẳng, bây giờ đã là hoàng hôn, ánh chiều tà trải ra khắp không trung, đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc cảm thán. Dù sao Tạ Vô Độ cũng là đàn ông, nếu anh không muốn đi, Tạ Từ không có khả năng có thể kéo được anh.
Cho nên…… Tạ Từ dừng lại ở trong rừng cây nhỏ của trường học, hỏi: “Sao anh lại đi theo em?”
Cô trả đũa.
Tạ Vô Độ nói: “Là em kéo anh.”
Tạ từ cười giảo hoạt: "Nhưng mà anh là đàn ông, nếu như anh không muốn đi theo em, thì em làm sao có thể kéo được anh?"
Tạ vô độ không thể phản bác.
Tạ Từ được đà lấn tới, cách hắn chỉ một bước chân, bọn họ đã cách rất gần, lại gần thêm thì chính là ngực chạm ngực. Tạ Từ cảm nhận được tiếng tim đập rất nhanh của anh, cô nói:
"Tiếng tim của anh thật nhanh."
Tạ Vô Độ phản bác: "Là tiếng tim của em đập nhanh."
Tạ Từ nói theo anh: "Ừ, là tiếng tim của em đập quá nhanh, bởi vì em thích anh. Em thích anh, Tạ Vô Độ."
Cô thẳng thắn nói ra tình cảm của chính mình, tự nhiên đến mức giống như đã chắc chắc tâm ý của mình.
"Cho nên tìm em đập rất nhanh, là bởi vì em thích anh, bởi vì… em muốn hôn anh." Cổ họng cô khẽ nhúc nhích, ghé sát lại.
Tạ Vô Độ không trốn tránh, anh nhìn thấy đôi lông mi cong dài của cô. Môi của cô đỏ hồng, lại mềm mại giống như đám mây, giống như một thứ đẹp đẽ nào đó.
Thật sự thì hiện tại tim của anh đang đập rất nhanh.
Trời chiều giống như một bức họa xinh đẹp, treo trên đỉnh đầu bọn họ. Tạ Vô Độ ôm lấy cô vào trong lòng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Là cô thích anh, là cô chủ động tiến gần. Anh đã rất cố gắng khắc chế để rời đi.
Anh cạy mở môi của cô, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại mà ấm áp của cô, động tác thô bạo kịch liệt. Tạ Từ đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó cũng nhiệt tình đáp lại. Ngày đó trời chiều giống như người chứng kiến, chứng kiến bọn họ khó tách khỏi nụ hôn với nhau, chứng kiến bọn họ bắt đầu.
Nhịp tim của Tạ Vô Độ còn chưa ổn định lại, nắm lấy tay Tạ Từ, đi từng bước giẫm lên ánh chiều tà đưa cô quay về ký túc xá.
Tạ Từ dừng lại: "Tạ Vô Độ, em rất thích anh nha."
Tạ vô độ cúi đầu, Tạ Từ lại không chịu bỏ qua, hỏi: "Anh yêu em không?"
"Anh cũng thích em. " Tạ Vô Độ cuối cùng cũng mở miệng.
Tạ Từ lại hỏi: "Vậy anh sẽ yêu em cả đời đúng không?"
Tạ Vô Độ gật đầu: "Ừ."
Tạ Từ cười: "Em cũng sẽ yêu anh cả đời. Được rồi, anh mau trở về đi. Em tự đi lên là được rồi."
Tạ Vô Độ gật đầu, nhưng không rời đi, đưa mắt nhìn Tạ Từ lên lầu. Tạ Từ lưu luyến không muốn đi lên, mỗi bước đi đều rất chậm, cuối cùng lại mạnh mẽ quay đầu lại, nhào vào trong ngực Tạ Vô Độ.
"Làm sao bây giờ? Em không nỡ rời khỏi anh, dù chỉ là vài phút vài giây." Những lời ngon ý ngọt này, vốn dĩ anh nên nhìn thấu bản chất. Nhưng có thể do lời nói của cô khiến cho người ta cảm thấy đây là sự thật.
Lúc trước Tạ Vô Độ cũng sẽ nghĩ, đây chẳng qua lời nói dối, giống như sự thật cuối cùng lại không giống với thực tế.
Nhưng một giây kia, Tạ Vô Độ lại coi lời kia thành sự thật. Anh cho rằng, cô thật sự yêu anh như vậy, thật sự không nỡ bỏ anh như vậy.
Nhưng sự thật và thực tế, cuối cùng lại không giống nhau.
Tạ Từ giống như thật sự yêu anh, mà thực tế thì lại không yêu anh.
Cô cuồng nhiệt và chân thành giống như rất thoải mái, lúc yêu thì tùy ý như thế nào cũng là bình thường, lúc không còn yêu nữa thì lòng dạ lại ác độc như sắt, tuyệt đối không chịu bố thí thương hại.
Chương 95: Phiên ngoại bảy
Khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau, từng ngày trôi qua thật sự rất hạnh phúc và tốt đẹp. Tạ Từ và Tạ Vô Độ đều là trai tài gái sắc, ngày thường đi học có đôi có cặp, ân ái không thôi. Tạ Từ thích làm nũng, lời ngọt ngào nhiều vô biên, đương nhiên cũng có rất nhiều tính khí nhỏ nhặt.
Nhưng Tạ Vô Độ đều có thể bao dung cô, anh không so đo cô tùy hứng, bao dung cô vô điều kiện, yêu cô không lý do. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể giữ được trái tim Tạ Từ.
Bọn họ ở bên nhau đến năm thứ hai, lúc Tạ Vô Độ đón Tạ Từ tan học, có một lần ngoài ý muốn nghe thấy Tạ Từ và bạn học nói chuyện phiếm.
Bạn học nói: “Thật hâm mộ cậu, về sau khi cậu và Tạ Vô Độ tốt nghiệp liền sẽ kết hôn đúng không?”
Tạ Từ do dự một chút, cười nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Thật ra lời này nghe thì không có xấu, đúng là bọn họ mới năm hai đại học, nhắc tới chuyện kết hôn thì còn quá sớm, nhưng……
Tạ Vô Độ lại nhạy cảm mà nhận ra được, có cái gì đó không bình thường.
Tạ Từ… giống như có chút thay đổi.
Bởi vì nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cao hứng mà nói, chắc chắn là vậy, chờ chúng ta tốt nghiệp liền sẽ kết hôn, tớ đã gấp không chờ nổi nữa rồi. Nhưng mà hiện tại cô lại nói, vẫn còn sớm.
Vì cái gì? Cô… chán anh rồi sao?
Sắc mặt Tạ Vô Độ không đổi từ từ đi ra, giả vờ như không biết chuyện gì gọi cô: “A Từ.”
Anh cười chào bạn học của cô, đón cô cùng đi ăn cơm, cố gắng để biểu cảm của mình không lộ ra dị thường. Chỉ là trong lòng lại vẫn không nhịn được mà nhớ tới lời nói vừa rồi của Tạ Từ, anh nhịn không được mà nghĩ nhiều.
Tạ Từ không có biểu hiện gì, vẫn giống với bình thường, nắm tay anh, cùng nhau tản bộ, ôm, hôn. Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng váy cưới, Tạ Vô Độ giống như lơ đãng mà nói, chiếc váy cưới kia thật xinh đẹp, rất thích hợp với Tạ Từ.
Tạ Từ nhìn về phía bộ váy cưới, mày đẹp nhẹ nhăn: “Phải không? Em cảm thấy không quá thích hợp với em.”
Dưới ánh đèn, làn da Tạ Từ trắng đến mức không chân thật.
Từ sau ngày đó, Tạ Từ thật sự bắt đầu thay đổi.
Cô không còn cuồng nhiệt, như lúc còn theo đuổi Tạ Vô Độ, một ngày gửi mấy trăm tin, hiện giờ đột nhiên trở nên trầm mặc, lúc hẹn hò cũng thất thần.
Tạ Vô Độ có chút hoảng loạn, không biết là bản thân làm sai cái gì. Anh bắt đầu nghĩ lại chính mình, anh rất tốt cũng rất săn sóc Tạ Từ, từ một con người cao lãnh giống như thay đổi thành con người khác.
Mọi người nhìn thấy chuyện tình yêu của bọn họ, thì cực kỳ hâm mộ.
Nhưng cho dù như thế, vài ngày sau Tạ Từ vẫn đưa ra lời chia tay.
Cô nói: “Thực xin lỗi, bỗng nhiên em cảm thấy không còn cảm giác.”
Giống như lúc cô thổ lộ vậy, vẫn thẳng thắn và chân thành.
Tạ Vô Độ hỏi: “Vì cái gì? Anh… đã làm sai cái gì?”
Tạ Từ lắc đầu: “Không có, anh rất tốt. Chỉ là em… thực xin lỗi, vẫn nên chia tay đi.”
Đây là lý do thoái thác của cô, cô sẽ không hạ thấp bọn họ, chỉ nói chính mình không còn tình cảm. Chỉ là rõ ràng cô từng nói, cả đời này sẽ yêu anh.
Kẻ lừa đảo.
Tạ Vô Độ nhìn Tạ Từ trước mắt, hồi lâu không nói gì.
Tạ Từ buông tiếng thở dài, cầm lấy túi xách rời đi, “Cứ như vậy đi, thực xin lỗi.”
Cô cứ như vậy rời đi, không quay đầu lại một lần.
Tạ Từ còn tưởng rằng Tạ Vô Độ sẽ dây dưa một đoạn thời gian, không nghĩ tới sau khi cô nói xong lời chia tay, Tạ Vô Độ không tới tìm cô một lần nào. Tạ Từ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy nhẹ lòng.
Lúc cô yêu thì thật sự rất yêu, nhưng lúc không còn yêu thì cũng thật sự không còn yêu, không muốn vì những việc này mà dây dưa. Những người trước, bọn họ luôn là không đủ dứt khoát, sau khi cô nói chia tay, luôn lì lợm la li3m một đoạn thời gian, làm cô thật đau đầu.
Nhưng Tạ Vô Độ lại không, Tạ Từ nghĩ, có lẽ Tạ Vô Độ chính là người như vậy đi, dù sao lúc cô thích Tạ Vô Độ, anh cũng luôn như vậy, thanh lãnh và xa cách, hẳn là không có gì vấn đề đi…… cô nghĩ như vậy.
Tạ Từ chờ đợi mấy ngày, Tạ Vô Độ không xuất hiện, người khác nghi hoặc hỏi, Tạ Từ nói thẳng là bọn họ đã chia tay.
Bọn họ nghe thấy lời này, lộ ra biểu tình tiếc hận, nhưng không có hỏi nhiều.
Rất mau, tất cả mọi người đều đã biết, đối kim đồng ngọc nữ kia chia tay. Bọn họ sôi nổi cảm khái tiếc nuối, nhưng hai vị đương sự lại giống như không có việc gì phát sinh, không có khổ sở, cũng không có náo loạn, hoà bình đến không thể hoà bình hơn.
Khiến mọi người không hiểu, đành phải tự suy luận, có lẽ bọn họ chia tay trong hoà bình, phát hiện cả hai không thích hợp linh tinh.
Chuyện này cũng không gây lên gợn sóng quá lớn, không lâu sau, đã bị mọi người quên mất.
Mà Tạ Từ và Tạ Vô Độ chia tay, làm không ít người vui mừng, bởi vì như vậy có nghĩa là bọn họ lại có cơ hội, theo đuổi Tạ Từ và Tạ Vô Độ một lần nữa.
Tạ Từ bên kia, nghe nói cô và vị học trưởng đang rất thân cận.
Mà Tạ Vô Độ bên này, vẫn như cũ là không người bên cạnh.
Giả Y đem đồ vật đặt ở trên bàn Tạ Vô Độ, đó là đồ mà lúc trên đường đi từ lớp học về có một bạn học nhờ anh ta đưa cho Tạ Vô Độ. Bạn học kia chính là người mà Giả Y thích thầm, thấy cô chủ động nói chuyện, còn tưởng rằng mình có cơ hội…
Không ngờ được là bản thân lại thành người bắc cầu dắt mối.
Giả Y nhìn cái hộp đồ vật được đóng gói tinh tế, có chút bất mãn, nói chuyện với Dịch Nhĩ, anh ta cố ý nhắc tới Tạ Từ: “Nghe nói gần đây Tạ Từ đang khá thân cận với ai kia, khả năng cao là sắp ở bên nhau. Ai, nhìn thế nào cũng thấy kém hơn Tạ Vô Độ, thật không biết Tạ Từ nghĩ như thế nào.”
Tạ Vô Độ nghe rõ ràng từng câu từng chữ, anh không có phản ứng lại, nhưng bàn tay lại nắm chặt một cái vòng cổ, đó vốn là quà mà anh muốn tặng cho Tạ Từ, chỉ là quà còn chưa tới kịp đưa, Tạ Từ đã nói chia tay.
Anh nhớ, cô rõ ràng đã từng nói nhiều lời tâm tình như vậy, hiện tại nhanh như vậy đã có người khác?
Vì sao?
Tạ Vô Độ nghĩ không ra, anh buông tay ra, vòng cổ ở lòng bàn tay ấn vào làm hằn lên vài vết. Anh an ủi chính mình, có lẽ chỉ là người khác thêm mắm dặm muối, chứ thật ra Tạ Từ không làm cái gì cả.
Nhưng rất nhanh, anh đã tận mắt nhìn thấy Tạ Từ vừa nói vừa cười đi tản bộ cùng người khác.
Cô nói cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời mà oánh nhuận, vẻ mặt này… anh vô cùng quen thuộc.
Cô từng lộ ra biểu cảm này đối với anh vô số lần, cô động tâm vì anh….
Mà hiện tại, cô thật sự cũng đã động tâm vì người khác.
Tạ Vô Độ rũ mắt, trầm mặc mà đi xa. Tim anh rất đau, không muốn ở lại nhìn nhiều thêm một giây nào.
Nhưng mà anh không nhìn, thì vẫn luôn có người khác nhìn, bọn họ không ngừng nhìn, còn sẽ nói, nói nói một hồi, cuối cùng lại truyền đến tai Tạ Vô Độ. Bọn họ nói, hình như Tạ Từ muốn ở bên người kia, người kia định sẽ tỏ tình với Tạ Từ.
Tạ Vô Độ lại nắm chặt vòng cổ trong tay lần nữa.
-
Tin tức thổ lộ sớm truyền đi ra ngoài, không ít người đều chờ đợi, muốn xem náo nhiệt. Nam chính cũng đã chuẩn bị tốt hết tất cả, chờ đợi nữ chính xuất hiện.
Nhưng buổi tối hôm nay, nữ chính không có xuất hiện, nam chính thất hồn lạc phách mà đợi thật lâu thật lâu.
Di động không ngừng rung, giống như có rất nhiều tin nhắn liên tiếp được gửi đến, Tạ Từ nôn nóng không thôi, nhưng miệng lại bị che, tay chân bị trói chặt, chỉ có thể lo lắng.
Di động bị ném cách chân cô không xa, Tạ Từ nỗ lực lấy chân với lấy, nhưng làm như thế nào cũng với không tới. Khoảng hai giờ trước, cô vốn dĩ muốn đi đến buổi hẹn, cô biết người kia tối nay sẽ thổ lộ với cô, cô tính tối nay sẽ đồng ý anh ta. Nhưng không nghĩ tới, trên đường sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Đầu cô bị người ta gõ một cái, sau đó cô mất đi ý thức, khi tỉnh lại, thì đã ở chỗ này. Đây là một gian phòng tối tăm ẩm ướt, không có ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh phát ra từ di động. Trong phòng mốc meo có mùi rất khó ngửi, khiến người ta buồn nôn, Tạ Từ cảm thấy dạ dày khó chịu, giống như sắp nôn đến nơi.
Cô không biết là ai bắt cô, có lẽ…… Là muốn tiền sao? Ba cô có rất nhiều tiền, nếu là muốn tiền, ba cô chắc chắn sẽ cho.
Nhưng nếu…… Bọn bắt cóc lấy được tiền liền giết con tin, thì phải làm cái gì bây giờ?
Tạ Từ thực sự rất sợ hãi, cô vẫn chưa muốn chết.
Cô phát ra tiếng khóc nức nở, chờ đợi có người có thể đi đến, có người có thể phát hiện ra cô, tới cứu cô…
Chương 96: Phiên ngoại tám - Anh yêu em
Nhưng hiển nhiên trời cao không có nghe thấy mong muốn của cô, không có bất kì người nào xuất hiện, thời gian trôi đi từng phút từng giây, tận đến khi di động không còn rung nữa. Có lẽ là tin nhắn từ bỏ của người kia, ánh sáng mỏng manh cũng đã biến mất.
Trong phòng u ám nặng nề, không khí áp lực, giống như ở trong bóng tối cất giấu vô số ác quỷ. Không biết qua bao lâu, Tạ Từ nhịn không được khóc lên, tay chân cô đều bị dây thừng cột chặt, da thịt cô vốn non mịn, có bao giờ phải chịu loại tra tấn này, đoán chừng đã bị ma sát đỏ lên, có khi còn chảy máu rồi, bởi vì chỉ hơi động đậy một chút liền rất đau.
Tạ Từ hít hít cái mũi, không biết vì sao mà bọn bắt cóc còn chưa xuất hiện, bọn họ không phải muốn tiền sao?
Đêm nay là đêm mà Tạ Từ chịu nhiều dày vò nhất từ trước đến giờ. Cô chưa bao giờ trải qua một đêm ở trong một hoàn cảnh như vậy bảo giờ, vừa lạnh vừa mệt vừa sợ hãi, không dám ngủ quá sâu, gần như là vừa ngủ liền tỉnh lại, tay chân cứng đờ và tê dại, còn đau, cứ như vậy… mặt trời dần xuất hiện.
Tia nắng ban mai chiếu vào phòng, Tạ Từ bị lạnh mà rùng mình tỉnh dậy, mờ mịt mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trước mặt. Vẫn không có người xuất hiện, không có bất kỳ kẻ nào……
Cổ họng của cô rất khô, muốn uống nước, đôi môi bình thường mềm mại giờ phút này lại phù đầy da chết, cả người vô cùng tiều tụy, chật vật không chịu nổi.
Cô nhớ ba, nhớ mẹ…
Cuối cùng, cửa cũng bị người ta mở ra.
Có người mang theo mặt nạ tiến vào, thân hình của anh ta cao lớn, trên tay cầm ống tiêm. Tạ Từ không biết kia ống tiêm là gì, theo bản năng cô cảm thấy sợ hãi, muốn lui về phía sau, nhưng phía sau chính là vách tường, căn bản không thể lui được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ ngồi xuống trước mặt cô, bắt lấy cánh tay cô, rồi sau đó mạnh mẽ tiêm hết ống tiêm đó vào tĩnh mạch cô. Không bao lâu sau, cô cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp lại.
Mí mắt nặng nề rũ xuống, cô cảm thấy môi hơi ướt át, hình như là người kia cho cô uống nước. Cô không muốn uống, nhưng mà cô thật sự quá khát……
Ý thức của cô kiên trì không được bao lâu, trước khi mất đi ý thức, cô thấy bóng dáng cao lớn kia rời đi.
Bóng dáng kia… có chút quen mắt, Tạ Từ nghĩ. Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua giây lát, không để lại trong đầu cô một dấu vết nào.
Cứ như vậy, trôi qua một ngày, hai ngày…… Không biết đã qua mấy ngày.
Hôm nay mặt trời vẫn rất rực rỡ, Tạ Từ dựa vào vách tường, uể oải, không có bất kỳ tâm tình nào để hưởng thụ ánh mặt trời.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nhưng nội tâm cũng không có dao động quá lớn. Mấy ngày nay, cô luôn cho rằng có người tới cứu cô, nhưng cũng không ai xuất hiện, chỉ có cái người bắt cóc cô xuất hiện.
Dần dần, tâm cô cũng chết lặng.
Lần này, cô vẫn tưởng là cái người bắt cóc cô đến.
Nhưng không phải.
Cửa bị chân người đá văng, động tĩnh rất lớn, Tạ Từ mở mắt ra, nhìn về phía cửa. Thấy Tạ Vô Độ, sắc mặt anh khẩn trương, chạy về phía cô.
“A Từ… em không sao chứ? Em có ổn không?” Giọng nói anh khẩn trương làm cho nước mắt Tạ Từ tràn ra.
Tạ Vô Độ giúp cô cởi dây trói ở miệng và tay chân ra, Tạ Từ ôm lấy Tạ Vô Độ, khóc đến mức không thể kềm chế được.
“Em còn tưởng rằng……”
“Không có việc gì, A Từ, chúng ta đi mau, mau rời khỏi nơi này.” Tạ Vô Độ ôm lấy cô, đưa cô rời đi.
“A Từ, thật tốt quá em không có việc gì. Em đã mất tích nửa tháng rồi, anh sắp sốt ruột chết mất… anh…” Tạ Vô Độ giống như thật sự lo lắng cho cô.
Tạ Từ dùng hết sức lực để khóc, muốn nói cái gì cũng không nói nên lời.
Nhưng cũng không có thuận lợi như vậy, bọn bắt cóc kia phát hiện cô rời đi, rất nhanh đã đuổi theo. Tạ Vô Độ ôm cô chạy về phía trước, chạy trốn rất nhanh, vẫn luôn chạy thẳng về phía trước, những tán cây lướt qua bên người, tiếng chim kêu, tiếng gió, còn có tiếng tim đập……
Cuối cùng bọn họ bị đuổi tới đường cùng, cùng nhau ngã xuống vách núi.
Bên tai là tiếng gió gào thét kịch liệt, Tạ Từ nghe thấy Tạ Vô Độ nói: “A Từ, anh yêu em. Tuy rằng em muốn chia tay với anh, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh yêu em.”
Anh nói xong không bao lâu, thì hai người bọn họ cũng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, thứ xuất hiện trong mắt chính là trần nhà bệnh viện, mùi nước sát trùng khó chịu, nhưng cũng còn dễ ngửi hơn ngàn vạn lần so với cái mùi ẩm ướt trong căn phòng âm u kia.
Tạ Từ mở mắt ra, thấy bà mẹ đều ở đây. Thấy cô tỉnh lại, bọn họ giống như sắp khóc tới nơi.
“A Từ, cuối cùng con cũng tỉnh lại…”
Tạ Từ ôm lấy bọn họ khóc như mưa, sau đó cô nhớ tới câu nói bên tai kia “anh yêu em”.
Tạ Từ hỏi bọn họ: “Tạ Vô Độ đâu? Anh có khỏe không?”
Ba mẹ nói: “Cậu ấy bị thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, con đừng lo lắng. Cậu ấy cứu con, chúng ta rất cảm ơn cậu ấy.”
-
“Sau đó thì sao? Sau khi anh ấy cứu chị, hai người liền ở bên nhau?” Vẻ mặt cô bé trước mắt mong đợi hỏi.
Tạ Từ cười cười, nói: “Đúng rồi……”
Tạ Vô Độ cứu cô, sau đó hai người ở bên nhau.
Nhưng mà… Thật sự là như vậy sao?
Tạ Từ híp híp mắt, bỗng nhiên có chút nhớ không rõ. Mấy năm nay, trí nhớ của cô càng ngày càng kém, có rất nhiều chuyện đều đã không còn nhớ rõ.
Nhưng bọn họ đều nói như vậy, chắc là không sai đâu.
Ngày lúc đó Tạ Vô Độ thật sự đã dùng sinh mệnh bảo vệ cô, đến tận bây giờ sau lưng vẫn còn giữ một cái sẹo thật dài, mỗi một lần bọn họ yêu, cô đều thích vuốt v e và hôn lên cái sẹo kia.
Sau khi từ bệnh viện ra, Tạ Từ và Tạ Vô Độ lại ở bên nhau. Cô lại yêu Tạ Vô Độ một lần nữa, cái cảm giác rung động trong một khắc sinh tử này, quá khó quên được, cũng đủ khắc ghi cả đời.
Chuyện tình kinh tâm động phách như vậy, sao có thể quên?
Cho nên cô chắc chắn nhớ không lầm.
Đang nói, thì Tạ Vô Độ đi tới, trong tay cầm một bó hoa, cùng với hai xiên kẹo hồ lô đường.
“Nói chuyện gì vậy?” Anh đi đến gần, đưa hoa cho Tạ Từ, Tạ Từ nhận hoa, nhận cả hai xiên hồ lô đường, đưa một xiên cho cô bé kia.
Cô bé thấy nam chính trong lời đồn, anh cao lớn đẹp trai, khí chất phi phàm, cô bé không khỏi đỏ mặt, nói cảm ơn, sau đó chạy đi.
Để lại một câu: “Chuyện tình yêu của hai người thật khiến cho em hâm mộ, chúc hai người hạnh phúc.”
Tạ Từ nhìn bóng dáng của cô bé bật cười: “Cô bé mới bao lớn, đã biết tình yêu…”
Tạ Vô Độ đẩy xe lăn cho cô, chậm rì rì đi về phía trước, bây giờ đã là hoàng hôn, hoàng hôn chiếu trên mặt sông, cũng chiếu lên người bọn họ, một bộ dáng trải qu năm tháng yên bình. Tạ Từ mở giấy đóng gói hồ lô đường cắn một miếng, vì quá chua, nên đưa cho Tạ Vô Độ ăn.
Tạ Vô Độ cúi đầu cắn một miếng hồ lô đường, thuận tiện giúp cô sửa lại tóc mai bên trán.
Tạ Từ nói: “Lần sau không cần ngồi xe lăn đi ra ngoài, mọi người còn cho rằng chân em bị phế rồi…”
Tạ Vô Độ ừ một tiếng, mấy năm nay thân thể Tạ Từ thật sự không tốt, từ sau chuyện kia thân thể của cô vẫn luôn không tốt, không thể ngoài trời gió lâu, không thể bị cảm lạnh, ngay cả đi đường cũng không thể đi lâu lắm. Cho nên Tạ Vô Độ mới để cô ngồi xe lăn, nhưng mà như vậy cũng làm ra rất nhiều hiểu lầm, ví dụ như cô bé vừa nói chuyện với cô, ngay từ đầu đã cho rằng cô là người tàn tật.
Tạ Từ lại nói: “Em đi không nổi, thì anh cõng em.”
“Được.” Tạ Vô Độ đồng ý, “Anh cõng A Từ cả đời.”
Tạ Từ cảm nhận được gió đêm thổi tới, cuộc sống chỉ cần nhẹ nhàng và bình yên như thế này, cô nhìn về phía hoàng hôn nơi chân trời, trong đầu chợt lóe qua một bóng dáng mơ hồ. Cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, có một số việc trong lúc nhất thời xuất hiện ra, rồi lại làm như thế nào cũng không thể nhớ rõ, thậm chí còn khiến đầu đau lên.
Tạ Từ quyết định không nhớ nữa, cô quay đầu đi, cầm lấy tay Tạ Vô Độ.
“Yêu anh.” Tạ Từ nói.
“Anh cũng yêu A Từ.”
~Hết phần phiên ngoại ở hiện đại~