Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

chương 2: sự kiện xem mắt khôi hài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai giờ chiều, Giang Tiềm chờ ở trong quán cà phê đã hẹn, trong vòng nửa giờ, anh đã gọi hai ly cà phê, soi cái gương nhỏ ba lần, đi phòng vệ sinh bốn lần sửa sang lại quần áo, vậy mà vẫn chưa thấy cô gái xem mắt đến.

Người ta cũng không có trễ, chỉ là anh khẩn trương, tới trước thời gian thôi.

Doanh trưởng nghe nói anh muốn đi xem mắt, lại còn là chái gái của phu nhân đoàn trưởng pháo đoàn hiện nay, quả nhiên rất coi trọng, suy tính đến cùng còn hỗ trợ một chút, cố ý cho anh nghỉ sớm. Cho nên hôm qua trời vừa sáng anh đã được nghỉ phép, hiện đang ở trong nhà chiến hữu.

Gọi thêm một ly cà phê và hai cái bánh ngọt vị trà, sau khi ăn xong, đôi mắt như ra đa của Giang Tiềm càn quét tới một cô gái trắng sạch đang đi vào từ cửa. Cô gái kia đầu tiên là vuốt vuốt mặt, dùng sức nặn ra một nụ cười, nhìn một vòng bốn phía liền đi về phía mình.

Trái tim Giang Tiềm nhảy loạn ‘thình thịch’.

Cô gái này thật là trắng nha!

"Xin chào, là liên trưởng Giang phải không?"

"A đúng." Giang Tiềm vội vàng đứng lên, cười ‘ hì hì ’ hai tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng, cái tay suýt nữa thì đưa lên tóc, nhưng nghĩ đến lời Đặng Vĩnh Đào dặn dò thì lại để xuống, "Tôi tên Giang Tiềm, em là Triệu Nhãn Nhãn à."

Triệu Nhiễm Nhiễm cứng đờ, giải thích, "Là Nhiễm trong từ từ bay lên (nhiễm nhiễm thăng khởi)."

"Nói nhầm." Gương mặt đen hơi đỏ lên, thật kỳ lạ.

"Nhiễm Nhiễm mau ngồi đi, uống gì không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm ngồi xuống liền kêu ly nước chanh, đôi mắt nói gì cũng không nguyện ý nhìn Giang Tiềm.

Quá đen, thật là quá đen. Thật đúng là để tiểu tử Triệu Trí Lược nói trúng, ngăm đen hoàn toàn ngăm đen.

Một đen một trắng ngồi trong tiệm cà phê đặc biệt dễ thấy, nhìn một lần là có thể nhìn ra đang xem mắt. Vị đen như nghiên mực kia đưa mắt nhìn vị màu trắng đối diện, còn thỉnh thoảng cúi đầu ‘ hì hì ’ hai tiếng.

Vị màu trắng cũng đang không để lại dấu vết quan sát vị màu đen.

Triệu Nhiễm Nhiễm quan sát Giang Tiềm.

Mắt không lớn, mắt phượng; sống mũi rất cao, gan góc; miệng. . . . . .

Cô đã không muốn nhìn tiếp nữa, miệng cũng rất đẹp mắt, ngũ quan của người này nếu nhìn riêng từng cái thì không tệ, nhưng tổ hợp vào nhau, thì lại thành ra một gương mặt bình thường, nhạt nhẽo giống như nước lọc. Huống chi, da quá đen.

Triệu Nhiễm Nhiễm mặt trái xoan, bộ dáng cũng đứng dắn, từ nhỏ cô đã luyện ballet, phong cách tuyệt đối không tồi.

Vóc người thon thả da cũng trắng, con gái chỉ cần có hai điểm này, dù là ngũ quan bình thường chút, nhưng cũng được cho là một giai nhân thanh tú, hơn nữa khóe miệng Triệu Nhiễm Nhiễm còn có cái lúm đồng tiền nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu. Cho nên Giang Tiềm chỉ nhìn qua một cái liền thấy được hết, lập tức ở trong lòng xem người ta thành vợ tương lai của anh rồi.

Cưới vợ, chuyện tốt nha!

Năm ngoái còn cùng đại đội đặc chủng trốn trong hốc núi đào hang chuột, móc trứng chim, không biết có thể sống mấy ngày, cả con mái con muỗi cũng không thấy được, nhưng mới chỉ một năm, đã sắp lấy được người vợ vừa trắng vừa mềm rồi, trong lòng Giang Tiềm ngọt ngào, giống như ẩn dấu con mèo nhỏ, móng vuốt nhỏ cào cào khiến trái tim run rẩy.

Hai người đều không nói chuyện, không khí lúng túng cực kỳ, Triệu Nhiễm Nhiễm ra sức suy nghĩ tìm đề tài, "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

" rồi." Giang Tiềm cười hì hì.

"Lớn hơn tôi ba tuổi. Làm lính mấy năm?"

"Gần mười năm. Vừa tốt nghiệp trung học phổ thông liền nhập ngũ." Hì hì.

"Làm lính lâu thế rồi sao, vậy ánh làm sao vào bộ đội đặc chủng?"

"Tôi biết đánh nhau, nên được người bên kia chọn đi, ở đó tổng cộng bảy năm, năm ngoái mới về lại."

"Thì ra là được đề bạt."

Giang Tiềm gật đầu một cái, "Thi hành mấy nhiệm vụ xong trở về thì nghe nói tôi có tư cách được đề bạt."

"A, tôi nhớ anh còn cứu ba tôi một mạng đấy."

Vẻ mặt Giang Tiềm mờ mịt một lúc lâu, "Thật sao? Tôi không nhớ rõ." Vừa hì hì vừa vò đầu, ngượng ngùng rồi.

Thi ân không cầu báo, đây chính là ưu điểm lớn nhất, Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ. Nhưng có thể đừng hì hì nữa không, đàn ông mà hì hì nhiều thì có vẻ yếu hèn rồi.

Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc quyết định tới xem mắt, trừ nhân tố không hề kháng cự ra, còn ôm một tâm tính mèo mù đụng chuột chết, nói không chừng thật đụng phải cực phẩm thì sao. Mặc kệ nói thế nào, nếu như nhìn thuận mắt, cha mẹ lại vui mừng, cô cũng không phản đối việc quen thử.

Nhưng cô không phải mèo mù, không đụng tới chuột chết cũng không đụng tới ngựa trắng, mà ngựa đen thì có một con, nhưng cũng không thể quá lộ vẻ ghét bỏ. Nếu cô dám tùy tiện bỏ cuộc hẹn xem mắt chậm trễ ân nhân, thì không cần Triệu lão gia động thủ, Triệu phu nhân cũng sẽ tự lột da cô. Triệu phu nhân bình thường chú trọng nhất tu dưỡng. Khẩu hiệu hàng năm không thay đổi: tư cách, tư cách, nhất định phải có tư cách.

Cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm, thận trọng lại thận trọng, là ôm tâm tính thấy chết không sờn trao đổi phương thức liên lạc vớiGiang Tiềm.

Về đến nhà, lại lao vào phòng hờn dỗi với một mình.

Thật ra Triệu Nhiễm Nhiễm đã có tình kết quân nhân, cô không muốn gả cho quân nhân. Trước khi Triệu lão gia chuyển nghề thì luôn ở đoàn phá binh bộ đội của Giang Tiềm hiện tại, chỗ kia trời xa, qua lại một chuyến phải mất mấy tiếng.

Khi còn bé, Triệu phu nhân mang theo chị em họ ở trong thành phố sống khổ sở một thời gian. Cho tới bây giờ Triệu Nhiễm Nhiễm cũng còn nhớ, mùa đông lạnh giá, Triệu phu nhân đạp xe đạp, Triệu Trí Lược ngồi mặt trước, cô ngồi mặt sau, gió thổi vào mặt đau như dao cắt, khuôn mặt nhỏ của Triệu Trí Lược cả mùa đông đều bị lạnh đỏ, bao nhiêu lần cô không nghe lời, chân lắc lắc liền đưa vào trong bánh xe, mỗi lần đều rách da chảy máu, phát sốt phải chích.

Triệu phu nhân bởi vì công việc mà vẫn luôn không có theo quân, chủ nhật ngày Tết đều mang theo hai chỉ em họ, xách túi lớn túi nhỏ đến pháo đoàn thăm Triệu lão gia, nhưng như vậy cũng không nhất định có thể gặp được. Làm lính, dù là binh chủng bình thường, quanh năm suốt tháng luôn có mấy lần diễn tập, bắn bia, động viên, chống lũ giải nguy, ngày tháng ở bên người nhà chỉ có thể tính từ sau khi chuyển nghề.

Nếu như lần này không phải xem mắt với Giang Tiềm, không phải người đã cứu Triệu lão gia một mạng, thì trừ phi có người cầm súng chỉ ở trên đầu cô, cũng tuyệt đối không suy tính.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình cũng hơi quá, trưa nay cô thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Giang Tiềm mặc dù hơi đen, nhưng nhìn cũng là một người đàng hoàng, không phải không có chỗ nào thích hợp.

Nhưng, cô không thích cô không thích cô không thích.

Lúc đèn rực rỡ mới lên, Triệu phu nhân âm thầm vào phòng của cô.

"Nhiễm Nhiễm."

Trong chăn không có động tĩnh.

"Đã ngủ chưa?" Triệu phu nhân đi tới, cách chăn vỗ vỗ lưng của cô. Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy chăn bông che đầu ra, phối hợp cười lên.

"Con nhóc thối này, làm mẹ sợ muốn chết." Triệu phu nhân vỗ ngực oán giận, buồn cười ngồi ở bên giường, "Bao lớn rồi, còn đùa mẹ nữa."

"Hôm nay có mệt hay không?"

"Ừ."

"Kể sơ lược cho mẹ nghe đi." Triệu phu nhân sờ sờ tóc con gái, "Con cảm thấy Giang Tiềm đó thế nào?"

"Chưa ra hình dáng gì." Nói xong cảm thấy mình lại như không nói, giọng điệu liền hòa hoãn chút, "Cứ như là một cái bánh quai chèo màu đen, con nhìn không rõ lắm."

Triệu phu nhân giật mình. Đây rốt cuộc là như thế nào? Như thế nào hả?

"Lúc nãy ba con hỏi tới, con biết đó trước giờ ba con đâu có dính vào những chuyện này."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại chui về trong chăn, ục ục kêu la, "Cũng không phải quan tâm con."

"Con bé này." Triệu phu nhân vỗ cô, "Mấy năm trước mẹ có gặp Giang Tiềm một lần, ấn tượng không quá sâu. Mẹ nghe dì nhỏ của con nói, bây giờ cậu ta đã là thượng úy bộ binh rồi, có thể là lúc ở đại đội đặc chủng lập công nhiều lắm, trong đám bạn cùng lứa tuổi cậu ta thăng nhanh nhất, dĩ nhiên những chuyện này đều không quan trọng, mấu chốt là đó là một người thành thật khó được, mà mẹ thì chỉ sợ giữa hai đứa không có tiếng nói chung."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghe xong không nói lời nào.

"Mẹ muốn nói cho con biết, đừng quá mau phủ quyết một người, có lẽ thói quen ăn, mặc, ở, đi của hai đứa không giống nhau, bạn bè trong cuộc sống cũng chênh lệch lớn, nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ hai đứa không hợp, cũng có thể con sẽ vừa đúng tiếp nhận được khuyết điểm của cậu ấy đó."

"Huống chi, ba con thật coi trọng cậu ấy."

Câu này mới là trọng điểm, cô lật người. Trừ nghề nghiệp, giống như thật cũng không ghét Giang Tiềm, nếu không, thử xem một chút?

Giang Tiềm ôm điện thoại vui vẻ một buổi tối, thật là một cô gái đep, đẹp hơn tất cả những cô gái nhà binh mà anh đã gặp. Lưu lại số điện thoại rồi, nhưng nhiều lần muốn gọi lại ngừng, phải nói gì đây? Phải nói cái gì chứ ?

Vì vậy, liền muốn tìm tham mưu.

Anh gọi điện về bộ đội, thỉnh giáo Đặng Vĩnh Đào.

"Cậu hỏi tôi? Tôi nào biết, nhất định hẹn thêm lần nữa chứ sao."

Ngón tay Giang Tiềm vòng quanh dây điện thoại, mắc cỡ ngại ngùng nói, "Ngượng ngùng."

Đặng Vĩnh Đào không nhịn được cười ra tiếng, "Ơ, tôi mới biết, da mặt cậu như thế, mà cậu còn biết cái gì là ngượng ngùng soa? Chút chuyện của phụ nữ này mà cậu không biết sao? Không phải cậu đã tu luyện đến cảnh giới "xem khắp thiên hạ không địch thủ, tôi đã sừng sững bất động" rồi sao."

Giang Tiềm phản bác, "Đâu có giống, xem phim nhiều đâu có nghĩa là tôi biết yêu, tôi muốn cưới cô ấy làm vợ đó."

Đặng Vĩnh Đào bĩu môi, cậu ta lại vẫn không biết xấu hổ khoe khoang.

Một đoàn ba doanh, một doanh ba liên, cả đoàn chín liên, chính phó liên trưởng và chính phó chỉ đạo viên cộng lại mấy chục người. Căn bản đều đã lập gia đình, chỉ có bốn người độc thân, ba người trong đó đã có đối tượng lui tới, chỉ còn lại vị tư lệnh quang can này (có nghĩa là một người cô đơn, không ai trợ giúp), dù Giang Tiềm mạnh hơn người khác nhiều, lại là người trẻ nhất trong số đám người cùng cấp bậc, nhưng cũng không có ai giống cậu ta, trưởng thành rồi cả một đoạn tình sử cũng không có.

"Dù sao cậu không gọi, người ta chắc là sẽ không gọi cho cậu trước, ngày nghỉ chỉ có mấy ngày, tự cầu xem mà làm."

Giang Tiềm hoảng hốt, lần này không tiếp tục nhăn nhó, hắng giọng rút điện thoại ra.

Triệu Nhiễm Nhiễm mới vừa tắm xong liền nghe thấy điện thoại vang, cô quấn kỹ khăn tắm chạy về phòng khóa cửa lại trước khi Triệu Trí Lược chạy tới, "A lô."

"Tôi, Giang Tiềm."

"A, Giang Tiềm à."

"Sao thở gấp vậy, chạy bộ à?"

"Không có." Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng, "Em trai của tôi muốn nhận, tôi giành lấy trước."

Giang Tiềm cười hì hì.

"Anh có chuyện gì không?"

"Ngày mai, ngày mai. . . . . ."

"Ngày mai tôi có việc."

"A, vậy. . . . Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghi ngờ cúp điện thoại, người này muốn nói cái gì hở? !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio