.
"Tôi có." Chàng trai vừa chuẩn bị ra tay cứu giúp lập tức nói, lấy một chai nước từ trong túi xách ra. Có nước mớm thuốc sẽ dễ dàng hơn. Trang Nhã Khinh giữ cho ông cụ một mạng, không cho ông cụ cứ chết đi như vậy. Sau đó mới điểm mấy huyệt đạo trên người ông cụ, máu chảy cũng dần ít đi, máu nhanh chóng dừng lại. Mọi người đứng xem thốt lên một tràng.
Vốn cho rằng cô bé này sẽ gặp phải phiền toái, không ngờ cô bé còn trẻ này còn là một cao nhân. Người có mắt bỗng nhận ra Trang Nhã Khinh. "Cô bé này không phải là Trang Nhã Khinh đánh bài hòa với ông chủ Tiêu của 'Thiên đường của nhân gian' sao?"
"Hình như là đúng rồi."
Trải qua một lần nhắc nhở như vậy, những người đã từng xem tin tức đều nhận ra Trang Nhã Khinh. Lần này Trang Nhã Khinh hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Bây giờ Trang Nhã Khinh không dám tùy tiện di chuyển cơ thể của ông cụ, chỉ là cố gắng để ông kéo dài hơi thở, chống đỡ cho đến khi xe cấp cứu tới.
Cuối cùng trong lúc mọi người chờ đợi xe cấp cứu cũng đến. Sau khi nâng ông cụ lên xe cấp cứu, Trang Nhã Khinh đang muốn rời đi, nhưng cậu bé kia từ đầu tới giờ vẫn nắm chặt góc váy của Trang Nhã Khinh, không cho Trang Nhã Khinh rời đi. Trang Nhã Khinh không còn cách nào khác, đành phải cùng Phá Trần bước lên xe cấp cứu.
"Chị, chị thật sự là người tốt." Cậu bé ôm lấy cánh tay Trang Nhã Khinh, nước mắt vẫn lắc lư trong hốc mắt, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
"Haha, em biết như thế nào là người xấu, như thế nào là người tốt sao?" Tình mẹ trong Trang Nhã Khinh được phát huy hoàn toàn rồi. Nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
"Người như chị chính là người tốt, còn có như cha mẹ nữa. Những người xấu chính là những người đâm vào ông nội rồi bỏ chạy." Cậu bé ngây thơ nói.
"Haha, thật thông minh. Có điều trên thế giới này người tốt người xấu không dễ phân biệt như thế. Đôi khi người em nhìn giống người tốt, nhưng trong lúc người khác không biết lại làm chuyện xấu. Có những người nhìn thì rất xấu, nhưng có lẽ trong lòng anh ta có nỗi khổ gì thì sao? Cậu bé, em còn quá nhỏ." Trang Nhã Khinh giải thích.
Phá Trần ngừng lại nghe câu nói của Trang Nhã Khinh, cười nói. "Em không phải cũng còn trẻ sao?"
Ách... Đúng nha, bản thân mình bây giờ cũng chỉ mới mười bảy thôi, nghĩ tới kiếp trước, cộng thêm kiếp này nữa, cô cũng sống được hơn ba mươi gần bốn mươi năm rồi. Đôi khi nói chuyện lại như vậy, già rồi, cũng không có cách nào khác.
"Cậu bé, em tên là gì?"
"Tên em là Dịch Quân Hổ. Chị có thể gọi em là Tiểu Hổ." Chỉ có người nhà mới có thể gọi cậu bé là Tiểu Hổ thôi.
"Tiểu Hổ thật ngoan, người trong nhà em đang ở đâu?"
"Ba đang đi làm, mẹ đã lên thiên đường rồi." Tiểu Hổ có chút khổ sở nói.
"Không có chuyện gì, mẹ em nhất định ở trên trời nhìn em đó."
"Vâng, mẹ là anh hùng. Chị, ông nội cũng sẽ lên thiên đường sao?" Một mình mẹ ở trên thiên đường sẽ cô đơn, nhưng, bé lại không muốn để ông nội đi gặp mẹ, thật sự rất là mâu thuẫn.
"Sẽ không, ông nội không nỡ rời bỏ cháu nội đáng yêu như em đâu." Lúc này một người mặc áo blu đi tới, dừng trước mặt Trang Nhã Khinh. "Xin hỏi, người làm máu ông Dịch ngừng là cô phải không?" Giọng nói của bác sĩ có chút không ổn, không biết là quá kích động hay là có lý do nào khác.
" Đúng, xin hỏi có vấn đề gì sao?"
"Tôi muốn biết cô dùng phương pháp gì để cầm máu. Tôi không thấy có bất kỳ công cụ hỗ trợ nào." Bọn họ làm phẫu thuật đều dùng kìm cầm máu, nếu không thì không có cách nào tiến hành giải phẫu.
"Cũng không có biện pháp gì đặc biệt, chỉ là che lại mấy huyệt đạo quan trọng thôi."
"Huyệt đạo sao? Cô là bác sĩ trung y sao?"
" Đúng, có điều bác sĩ, tôi cảm thấy không phải chuyện quan trọng bây giờ là nên cứu người bệnh trước sao?"
"À...Thật xin lỗi. Máu của ông Dịch đã ngừng chảy, tim đập cũng khá ổn định rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đưa ông Dịch vào bệnh viện phẫu thuật là được rồi." Bác sĩ xấu hổ cười. Anh ta thật sự hơi thất lễ rồi. Trước kia anh ta đặc biệt sùng bái trung ý, cảm thấy y học cổ truyền của nước Z đặc biệt phong phí uyên thâm. Nhưng lúc trước mình lựa chọn học trung y lại bị người nhà phản đối mãnh liệt. Không có lý do nào khác, chính là bây giờ tây y mới là chính, phần lớn bệnh nhân đều trực tiếp đến khám Tây y, vì phương diện tốc độ chữa bệnh thì Tây y nhanh hơn. Cũng bởi vì những phương pháp chữa bệnh của trung y trên cơ bản đã bị thất truyền rồi.
Không ngờ, những huyệt vị đưọc nói trên tivi thật sự có tác dụng cầm máu, thật sự là được mở mang tầm mắt.
"Vậy xin hỏi, những loại huyệt vị này có thể khiến người ta đứng yên, không thể nói, còn có thể cười to không?"
"Nghiêm túc mà nói thì có." Không chỉ có, cô còn có thể làm, nhưng cô sẽ không nói cho anh ta. Haha.
Đến bệnh viện, y tá đẩy mạnh cửa phòng giải phẫu ra, đưa ông Dịch vào, đèn ở cửa phòng giải phẫu lập tức sáng lên.
Trang Nhã Khinh mang theo Tiểu Hổ ngồi ở hàng ghế bên ngoài, Phá Trần đứng ở bên cạnh. Mới vào được một lát, một người đàn ông mang theo một cái túi chạy vào. "Tiểu Hổ."
Tiểu Hổ thấy người đàn ông này, chạy tới. "Ba."
"Tiểu Hổ, ông nội con không sao chứ?" Người đàn ông lo lắng hỏi.
"Ở trong phòng phẫu thuật, ba, chính là chị này cứu ông nội." Tiểu Hổ dẫn người đàn ông này tới trước mặt Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh quan sát người đàn ông này, xem ra cũng là người lịch sự.
"Xin chào, tôi là Dịch Nham. Lần này thật sự cảm ơn cô rồi."
"Xin chào, Trang Nhã Khinh." Quả nhiên, người đàn ông này kinh ngạc một chút. Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.
"Haha, đã sớm nghe tên của Trang tiểu thư, không ngờ nghe tên không bằng gặp mặt. Trang Nhã Khinh không những có khả năng đánh bài xuất sắc mà còn là người tốt bụng."
"Nhấc tay chi lao () mà thôi."
() Nhấc tay chi lao: tiện tay giúp đỡ một việc nhỏ nhặt, không đáng kể đến.
Cửa phòng giải phẫu bỗng mỏ ra, nhưng đèn lại chưa tắt. Một y tá vội vàng chạy ra. "Vị Trang tiểu thư kia vẫn còn bên ngoài chứ?"
"Tôi ở đây."
"Máu của ông Dịch không ngừng được, bác sĩ bảo tôi ra đây mời cô vào hỗ trợ."
Trang Nhã Khinh thật sự không còn gì để nói, tại sao bác sĩ lại muốn cô vào hỗ trợ chứ? Nhưng lúc này mạng người quan trọng hơn, Trang Nhã Khinh cũng không nói gì thêm, để y tá đưa đến phòng diệt khuẩn sau đó tiến vào phòng phẫu thuật.
Bây giờ không thể tiếp tục điểm huyệt nữa, may mà hôm nay cô mang theo ngân châm để châm cứu cho ông Dịch, nếu không thì cô không có biện pháp rồi. Phân biệt huyệt thái dương, huyệt hội âm, huyệt trung phủ, huyệt đoan ẩn cùng nhiều huyệt khác, sau đó ấn châm xuống, quả nhiên máu không còn chảy nữa. (Tác giả: tình tiết cần, huyệt vị là thật, nhưng tác dụng là giả, tùy tiện bịa thôi...)
Máu ngừng, máu bổ sung cũng được đưa tới, tiến hành phẫu thuật cũng đơn giản hơn. Rất nhanh sau đó, phẫu thuật kết thúc. Bác sĩ cười với Trang Nhã Khinh. "Quả nhiên trung y khó lường."
"Ông cha ta có thể lưu lại cái gì đó không tốt sao?"
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Dịch Nham và Tiểu Hổ lập tức chạy tới. "Cha tôi/ ông nội không có việc gì chứ?"