Cao thủ cấp bậc Tông Sư, địa vị cao vời, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ một vài lão quái vật lánh đời không ra mặt, có thể kể ra ở đây cũng chỉ hơn chục người.
Vân Thiên Hà từ sau khi gặp được lão đầu có tính cách cổ quái như Lâm Cận Hiên, trong lòng liền đã có chủ kiến, một cao thủ cấp Tông Sư cổ quái như vậy, nếu như có thể câu dẫn được lão, khiến cho lão tương trợ mình, không thể nghi ngờ sẽ mang lại chỗ tốt lớn lao.
Lần trước gặp gỡ tại Nghênh Tống Đình, Vân Thiên Hà vẫn luôn suy nghĩ xem lão nhân này có nhược điểm hay không, mà hôm nay đấu rượu, hắn liền phát hiện lão ta cũng là một người mê rượu, nhưng chỉ dùng mỗi rượu ngon mà muốn giữ chân một vị đại cao thủ như vậy, vẫn có chút không thực tế.
Chẳng qua Vân Thiên Hà vạn lần không ngờ rằng, ngay sau đó vận may đã tới trước cửa, chỉ cần nghĩ biện pháp trừ đi khí hàn âm trong cơ thê Lâm Nhược Hi, chữa khỏi bệnh cho nàng, là có thể giữ chân được Lâm lão đầu.
Tiêu Dũng Tuấn bởi vì đã rời nhà khá lâu, hơn nữa thời gian nhậm chức cũng không thể lỡ, vốn hắn muốn ở lại chờ khi nào sư muội khỏi bệnh mới trở về phía nam, nhưng dưới sự khuyên bảo của Lâm Cận Hiên cùng Vân Thiên Hà, cũng chỉ đành một mình ra đi.
Sau khi Tiêu Dũng Tuấn lên đường, Lâm Nhược Hi cùng Lâm Cận Hiên được Vân Thiên Hà an trí ở tại Linh Thiên Viện ngay sát Tây Sương Tiểu Biệt Viện.
Trong nhà đột nhiên có thêm một vị cung phụng cấp bậc tôn sư như thế, lão thái thái cùng Vân Nương cũng đặc biệt đến thăm, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng chu đáo, cũng tỏ ra rất tôn kính.
Sau khi thu xếp xong cho ông cháu Lâm Cận Hiên, Vân Thiên Hà cũng bắt đầu trở nên bận bịu.
Một trận mưa thu, khí hậu ở kinh thành cũng dần trở lạnh, nhiệt độ giảm xuống nhiều, báo hiệu mùa thu sắp qua đi.
Ở phía tây khu vực kinh thành.
Nơi đây đại thể đều là nhà dân bách tính, kiến trúc cũng không có những khu vực dinh thự hào trạch phồn hoa, hình thức thống nhất đều là tiểu ốc ngói xanh.
Nhà dân ở đây khá dày đặc, phần lớn tương đối vắng vẻ, mọi người đều vội vàng bôn ba vì cuộc sống, thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài gã chơi bời lang thang ở ngã tư đường, hết nhìn đông lại nhìn tây, khiến người khác vừa thấy đã biết ngay là loại người không tốt lành gì.
Đang lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, rất nhiều nhà dân đã bắt đầu lượn lờ khỏi bếp, những khu này cũng có đôi chút tối tăm, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, vì bách tính ở đây tối đến cùng không đốt đèn. Cho nên nếu có người đi ngang qua đường, bình thường chăng ai thèm để tâm, lại càng không lưu ý xem đó là người nào.
Thế nhưng đêm nay, khu vực này lại có phần ầm ĩ, tiếng bước chân rầm rập bên ngoài, rất nhiều thường dân bách tính đóng kín cửa sổ, trốn ở trong phòng không dám đi ra, cũng có một số người hiếu kỳ, nép sát vào tường ngó ra bên ngoài! Dường như nơi này thường xuyên có chuyện phát sinh, dân chúng cũng tạo thành thói quen rồi.
Đột nhiên có ba bóng người giống như ba u linh xuyên qua một ngã tư đường, tốc độ của họ rất nhanh, giống như làn gió thổi qua, lóe lên rồi biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Chỉ trong chốc lát, ba bóng đen như u linh này đã hạ xuống một trạch viện khá lớn, linh hoạt khéo léo như mèo lặng lẽ không tiếng động tiến vào trong viện, tìm một chỗ tương đối bí mật ẩn nấp.
Một bóng đen trong số đó thấp giọng nói:
- Đồ Ngũ, có bao nhiêu người nhận được tin tức?
Người nói chuyện, chính là Vân Thiên Hà mặc một bộ hắc y dạ hành. Người bên cạnh là Đồ Ngũ toàn thân cũng mặc hắc y, nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ chỉ để lộ phong thanh cho một số người tiêu biểu, hiện tại đã âm thầm truyền tin ra ngoài, phỏng chừng đêm nay nơi này sẽ xảy ra tranh đoạt!
Vân Thiên Hà thấp giọng nói:
- Lát nữa đợi khi nào bọn chúng chém giết kịch liệt nhất, chúng ta liền xuất thủ, cố hết sức dẫn dắt bọn chúng ra bên ngoài, bảo trì tốc độ để chúng có thể đuổi kịp là được!
- Vâng!
Đồ Ngũ cùng Đồ Lục lên tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Đợi khoáng chừng nửa canh giờ, chỉ thấy phụ cận có năm sáu bóng đen chậm rãi hướng về phía này đi đến, chợt có một hán tử thấp giọng nói:
- Lão tam, xác định đồ vật đó giấu ở đây chứ? Tin tức của ngươi có thể tin được không đấy?
Âm thanh lão tam vang lên:
- Lão đại, tin tức này là do một bằng hữu của ta ở Tịch Thu Bang lộ ra, lần trước chúng ta cùng uống rượu, hắn uống nhiều quá nên vô ý tiết lộ, tuyệt đối tin cậy!
- Nếu như đáng tin, vậy tối nay con mẹ nó phải lấy cho bằng được, chỉ cần đoạt được thứ này, cam đoan huynh đệ chúng ta không phải lo ăn chơi trong ba năm. Lát nữa đánh giết vào trong, ta cùng lão nhị phụ trách tìm đồ, lão tam phụ trách canh chừng, những huynh đệ khác yểm hộ!
Nói xong, đám người này đã tới trước cửa trạch viện, sau khi thăm dò liền phá cửa xông vào, chợt nghe trong nhà có tiếng quát lên:
-Ai?
- Người tới lấy mạng ngươi!
Đám người xộc vào trong phòng, từ trong truyền ra tiếng đánh nhau rầm rầm, bất quá có thể nhận thấy đám người này thực lực không tệ, chốc lát sau một người hưng phấn chạy ra, kêu lên:
- Đại ca, đắc thủ rồi!
Tên này vừa nói xong, lúc này bên ngoài đã có một nhóm người khác tiến vào, một tên quát lên:
- Không muốn chết thì để đồ lại, tha cho các ngươi một mạng chó!
- Ta tưởng ai tới, hóa ra là Phế Tra của Tập Dũng Bang, lấy bản lĩnh chỉ biết úp mặt giữa hai chân nữ nhân của ngươi, sao xứng!
Lão đại nói xong liền vọt ra bắt đầu giao chiến cùng người này, cũng không qua được mấy hiệp, gã tên Phế Tra đã bị một quyền đánh bay, lão đại chỉ để lại một tiếng cười mỉa, rồi quay lại nói với đám tiểu đệ đang chiếm thượng phong ở phía sau:
- Các huynh đệ, đắc thủ rồi, tốc chiến tốc thắng, rút lui!
Nhưng đám người này chưa kịp ra tới cửa, lúc này từ bên ngoài lại có năm sáu người ùa vào, những kẻ này không nói một lời, lao tới đại khai sát giới, thực lực trình độ rõ ràng cao hơn so với đám người lúc trước, không quá mấy lần hô hấp, chỉ nghe thấy trong đám âm thanh bi thảm không ngừng truyền đến, đột nhiên có người cao giọng nói:
-Đắc thủ! Rút!
Thế nhưng cánh cửa trạch viện này tựa như là một cái quỷ môn quan, sau khi giết được hai ba người, nhóm thứ ba đang định ra khỏi của liền bị một đám hắc y nhân chặn lại. Đám hắc y nhân này cũng không lập tức ra tay chém giết, chỉ có một người đứng ra nói:
- Mẹ nó, đồ của Thốn Bang ta mà cũng có người dám cướp, bỏ đồ lại, tự mình kết liễu đi, đỡ cho lão tử phải động thủ!
Người bên trong tựa hồ tương đối cứng rắn, khẩu khí ngang ngạnh nói:
- Thốn Bang thì sao, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi, cũng bị Tịch Thu Bang đánh cho tan tác!
Gã tiểu đầu mục của Thốn bang lập tức nổi giận, hét lớn một tiếng, tung một quyền nặng như núi thái sơn, phảng phất mang theo lực ép ngàn cân, hung hăng đấm tới.
- Chỉ là một Võ Sư cấp ba mà cùng dám khoe khoang trước mặt ta!
Hắc y nhân sau khi nhìn thấu thực lực đối phương, khinh thường nói một câu, sau đó kình khí toàn thân phóng ra nghênh đón, người này là một Võ Sư cấp năm.
Sau khi tránh được nắm đấm kia, đánh ngang sang một quyền, kích trúng bộ vị yếu hại của gã tiểu đầu mục Thốn Bang, khiến hắn kêu lên một tiếng bi thảm, lại tung tiếp một quyền nữa, gã tiểu đầu mục đã không còn hơi thở, chẳng biết sống hay chết.
Đám người Thốn Bang thấy thế cùng không bỏ chạy, trái lại đồng loạt lao lên, giữa cuộc giao chiến, Vân Thiên Hà trốn ở cách đó không xa nhìn thấy rất rõ, một tên có thủ pháp tương đối cao minh, thân pháp linh hoạt mau lẹ, trong quá trình tranh đấu đã vọt tới bên cạnh người đang cầm đồ vật nọ, tiện tay dắt dê trộm thứ đồ kia đi.
Vân Thiên Hà dán mắt vào gã tiểu thâu, chỉ thấy hắn nhảy loạn lên ở giữa sân, thừa cơ đánh lén một người, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Nhưng ngay khi gã tiểu thâu mới thoát ra được chuẩn bị rời đi, Vân Thiên Hà liền cảm ứng được trong năm người mặc áo lam ẩn nấp ở ngõ nhỏ bên ngoài cửa, vẫn chỉ dùng ánh mắt xem náo nhiệt để quan sát, rốt cuộc cũng có một người động thân, tung ra một chiêu rất nhanh rất mạnh chộp lấy cổ gã tiểu thâu, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, gã tiểu thâu ngay cả kêu cũng không kịp liền đã đoạn khí.
Tên áo lam mang thi thể gã tiểu thâu giấu sang một bên, sau khi từ trên người hắn lấy ra một cái hộp, liền ném thi thể gã tiểu thâu đi, thản nhiên nói:
- Thốn Bang sao lại phái ra một đám phế vật đến cướp đồ vậy nhỉ, không nghĩ tới lại đoạt được không tốn chút công sức nào!
- Thật sao?
Ngay khi tên áo lam vừa nói xong, lúc này ở đầu ngõ đột nhiên xuất hiện bốn người mặc áo đỏ, tựa như oan gia đối đầu sống chết gặp mặt, bầu không khí giữa hai bên lúc này nhất thời tràn ngập sát khí. Vân Thiên Hà căn cứ vào kình khí đối phương phóng ra có thế đại khái đoán được, trong năm người áo lam, có một gã Vò Sư cấp bảy, ba gã Võ Sư cấp sáu, mà trong bốn người áo đỏ, có hai gã Võ Sư cấp bảy, hai gã Vò Sư cấp sáu, phe áo lam rõ ràng yếu thế hơn đối phương.
Bất quá loại tình cảnh này, Vân Thiên Hà cám thấy nếu như thứ đồ bị mất của Thốn Bang kia khiến nhiều phe phái tranh cướp, nhân thủ các phương được phái đi chắc chắn sẽ là cao thủ xếp đáy hòm có khả năng trấn áp được cục diện, vậy thì vật chí bảo bị mất của Thốn Bang sẽ là món hàng cấp bậc nào, thực sự khiến hắn phải suy nghĩ.
Mặc dù cảm ứng xung quanh không còn người nào khác ẩn phục, nhưng Vân Thiên Hà nhận thấy, phía sau hai nhóm người này, tuyệt đối vẫn còn chim sẽ đang rình.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, phe áo lam cùng phe áo đỏ đã bắt đầu giao thủ.
Võ sư đạt cấp bảy đã chân chính trở thành sơ cấp cao thủ, cùng với những võ sư cấp sáu chưa vượt qua được ranh giới này, tồn tại một khoảng cách rất lớn, thực lực hai bên không cùng một đẳng cấp. Phe áo đỏ dùng ưu thế sức mạnh hạ gục hai gã áo lam, gã áo lam đang bảo vệ chiếc hộp phải chống đỡ một cách đau khổ, nhưng dưới sự vây công của mấy người cuối cùng cũng thất thủ.
Mắt thấy phe áo lam đang yếu thế, nhưng không có cao thủ phe áo lam xuất hiện, Vân Thiên Hà trốn trong góc tối sau khi cảm ứng vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi cảm thấy kỳ quái, lẽ nào cao thủ Tịch Thu Bang cùng Thốn Bang chỉ đạt tới trình độ Võ Sư cấp bảy thôi sao?
Nhưng ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, cũng là lúc gã áo lam cầm chiếc hộp bị trúng một chưởng, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm ứng được hai cỗ khí tức rất mạnh không cùng phương hướng, đang nhanh chóng tiếp cận, lúc này trong lòng Vân Thiên Hà liền xác định, xem ra đây mới chính là đòn sát thủ cuối cùng của hai bang phái.