Truy vân mã chính là một trong ngũ đại danh mã, cũng là loài ngựa chạy nhanh nhất thiên hạ, nhưng vẫn duy trì dã tính cao ngạo, linh tính mười phần. Truy Vân Mã có thể hiểu được tâm ý của chủ nhân, không phải loài ngựa bình thường có thể sánh kịp.
Tới con đường rộng rãi ở ngoài thành, Vân Bôn tự do lao nhanh, tốc độ giống nhu truy vân thiểm điện, khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Có rất nhiều xe ngựa chạy nhanh trên quan đạo, còn có cả người cười ngựa, vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt, bọn họ cảm thấy một cái bóng tựa như mũi tên xẹt qua bên người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay sau đó, cái bóng này liền biến thành một điểm đen không thể nhìn rõ, cuối cùng biến mất ở cuối con đường.
Mà ngay khi bóng đen kia biến mất như thiểm điện, lúc này trên đường lại có một đôi nhân mã, roi ngựa vung loạn, tiếng hô hoán không ngừng, khoái mà lao cật lực, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chiếc bóng kia dần dần khuất khỏi tầm mắt.
- Mẹ nó, Truy Vân Mã thượng đẳng này tốc độ thật là nhanh, cư nhiên bị tiểu tử kia cắt đuổi, đại ca, còn muốn đuổi nữa hay không?
Một gã hán tử thô mãnh râu quai nón vẻ mặt phiền muộn hỏi.
Một gã hán tử gầy gò khác liếc mắt nhìn phía cuối đường, nói:
- Không cần đuổi nữa, ở đây nghỉ ngơi một lát, trở về ứng phó một chút cho xong việc!
Nói xong, hai người cho ngựa chạy chậm lại, ghé vào ven đường xuống ngựa. Hán tử thô mãnh lôi ra một hồ lô rượu, uống một ngụm lớn, thở phảo một hơi, rồi nói:
- Đại ca, ta vẫn không nghĩ ra, thiếu gia có phải là ăn no rửng mỡ hay không, vì sao lại bắt chúng ta theo dõi tiểu tử Bắc Hầu Phủ. Lẽ nào thiếu gia lại coi trọng hắn?
-Hừ!
Hán tử gầy gò hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ hèn mọn, nói:
- Thiếu gia có bí mật Long Dương Phích Hảo , lão nhị ngươi tốt nhất không nên lỡ mồm, họa từ miệng mà ra, nếu không phải lão tử gặp đường cùng, sao có thể đầu nhập dưới trướng một gã quái thai như thế. Gã đó tâm lý biến thái, không chừng ngày nào đó huynh đệ chúng ta cũng trúng phải độc thủ đó!
(: thích đàn ông, say đó - DG)
Nghe những lời này, thân thể hán tử thô mãnh không khỏi run lên, nói:
- Lão đại, thực sự không được nữa thì chúng ta đầu nhập vào Tập Dũng Bang đi, tuy rằng đãi ngộ của thiếu gia biến thái kia cũng không tệ, nhưng tiểu đệ sợ ngày nào đó vạn nhất bị thiếu gia biến thái kia nhìn trúng, vậy tiểu đệ sao còn mặt mũi làm người nữa...
- Lệ gia huynh đệ ta đi theo một gã thiếu gia so với đàn bà còn muốn đàn bà hơn, vốn đã là một chuyện rất mất mặt, vẫn bị huynh đệ bên ngoài chế nhạo, ngươi cho rằng Tập Dũng Bang sẽ thu chúng ta sao, thực sự không được nữa. chờ lĩnh tiền rồi, huynh đệ chúng ta quay về quê quán Đòng Nam ra sức làm ăn, chốn kinh thành này nước quá sâu, không phải nơi huynh đệ chúng ta lăn lộn!
- Thế nhưng đại ca, về nhà rồi ngươi không sợ quan phủ truy sát sao, chúng ta thật vất vả mới thoát được tới kinh, tìm được một công việc coi như không tệ!
Hán tử thô mãnh có chút không tình nguyện nói.
Hán tử gầy gò cũng thở dài:
- Nghĩ tới Lệ Vũ ta cuộc sống nghèo khổ, may mắn được một vị cao nhân chỉ điểm, học một thân bản lĩnh, không nghĩ tới lại không đất dụng võ, phải làm hộ vệ cho một tiểu tử giống đàn bà, lại còn phải đề phòng để không chịu nhục, thực sự là uất ức, lẽ nào Lệ gia huynh đệ ta kiếp này không có được một ngày trở nên nổi bật hay sao?
Hán tử thô mãnh đột nhiên nói:
- Lão đại, chúng ta ở viên ngoại lang phủ một năm, biết được bọn họ có nhiều bí mật và tai tiếng như vậy, không bằng chúng ta đem những bí mật này giao cho gã thiếu niên Bắc Hầu Phủ, nói không chừng lại có thể được khen ngợi?
Hán tủ gầy gò vừa nghe, tựa hồ có chút động lòng, nhưng suy nghĩ lại vẫn lắc đầu nói:
- Loại việc bán chủ cầu vinh, chung quy luôn bị người khác chán ghét, lại còn bị khinh bỉ, chỉ hận huynh đệ chúng ta nhìn người không rõ, đi theo sai người, nhưng nếu bán chủ kiếm ăn nơi khác, ở kinh thành này nhất định không sống được!
- Thế nhưng nếu cứ đi theo gã thiếu gia biến thái kia, làm việc gì cũng không thống khoái, huynh đệ cũng sắp phát hoảng rồi!
Hán tử thô mãnh oán hận gầm lên một tiếng, lại uống một ngụm rượu lớn.
Vân Thiên Hà sau khi thoát khỏi hai hán tử theo dõi, Vân Bôn tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian chưa tới một nén hương đã đến Vọng Kinh trấn.
Vọng Kinh trấn cách kinh thành khoảng sáu dặm, địa thế bằng phẳng, vị trí nằm ở nơi quan đạo giao nhau rất tiện lợi. Nhiều khách nhân khi đi đường gặp phải trời tối, công kinh thành đã đóng, đa phần đều ở lại nơi này tìm chỗ nghỉ chân.
Bởi vậy, ở trên trấn có tửu lâu, khách sạn bình dân, quán trà cùng rất nhiều cửa hàng san sát, sinh ý náo nhiệt, khiến độ phồn hoa của Vọng Kinh trấn không hề kém hơn các tòa thành thị của các châu khác.
Vân Thiên Hà thả chậm tốc độ, đi ở trên trấn, hắn cũng nhìn thấy một vài quán trà có vị trí tương đối bắt mắt nằm sát ven đường, thế nhưng hắn không nghỉ chân mà trực tiếp đi ngang qua, tiếp tục hướng vào bên trong thôn trấn đi tới. Khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Vọng Kinh trấn cách kinh thành ít nhất sáu dặm, vì sao Tô Tuyết lại chỉ viết có năm dặm.
Tiếp tục đi tới địa phương các hộ dân tụ tập, lúc này ở một vị trí không mấy đẹp mắt, nằm sát bên cạnh nhà dân, hắn nhìn thấy một quán trà nho nhỏ, trước cửa treo một tấm biển, mặt trên viết ba chữ nét bút cổ xưa: Nhất Bôi Trà.
Sinh ý quán trà này tương đối vắng vẻ, Vân Thiên Hà sau khi xuống ngựa bước vào quán, cũng chỉ thấy trong quán vị trí gần cửa sổ có một vị khách trung niên ngồi đó. Người này tầm bốn mươi tuổi, đội nón rơm, khuôn mặt rộng, mày kiếm mắt lớn, ăn mặc khá gián dị, tĩnh tọa ở trong quán trà, rất dễ khiến người khác không chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Vân Thiên Hà sau khi nhìn lướt qua, chỉ thấy có một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi đang ngủ gà ngủ gật trước quầy, vì vậy hắn bèn đi tới một chiếc bàn khá gần quầy, nhẹ giọng nói:
- Tiểu muội muội, một ấm trà!
- A...
Thiếu nữ trước quầy giật mình tĩnh lại. Thấy có khách tới, bèn nói:
- Xin chờ một chút, lập tức có ngay!
Nói xong, thiếu nữ nhanh chân chạy vào nhà sau, chỉ chốc lát đã thấy nàng bưng một ấm trà trông khá cổ kính đi ra, đem chén trà trên mặt bàn lật lại, sau đó giơ ấm trà nhẹ nhàng châm trà, một giọt cũng không sánh ra ngoài, rót đầy tám phần chén trà.
- Trà ngon!
Khi cô gái kia châm trà, Vân Thiên Hà ngửi thấy hương trà rót ra thơm đậm đà, hương nồng nàn đến mê người, không khỏi bật thốt tán thưởng một tiếng.
Trà rót ra xong, nhìn nước trà màu sắc thanh đạm, mặt trên bao phủ một tầng hơi nước không tiêu tán, rất là bắt mắt, vì vậy bèn bưng lên nhấp một ngụm nhỏ, không khỏi cất tiếng khen một lần nữa:
- Quả nhiên là trà ngon, trong nước trà dường như có sương sớm, ừm, còn mang theo cả vị ngọt tự nhiên, hẳn phải là nước suối trên núi, không sai!
Nói xong, Vân Thiên Hà cảm thấy vui vẻ, liền uống thêm vài hớp, một ly trà chăng mấy chốc mà uống sạch.
- Tiểu muội muội, cho thêm một chén!
Sau khi uống xong, Vân Thiên Hà câm thấy ý vị chưa đủ, vì vậy hướng về phía tiếu muội muội đang ngủ gật bên quầy nói.
Chẳng ngờ tiểu cô nương kia lại trả lời:
- Công tử, quán chúng tôi tên là "Nhất Bôi Trà" ý nói một ngày chỉ bán một chén trà, nếu như ngươi còn muốn uống tiếp, vậy ngày mai hãy trở lại!
-Hả?
Vân Thiên Hà có chút ngơ ngẩn nhìn tiểu cô nương kia, rồi lại nhìn xuống chén trà mình vừa uống hết, ngẩn người ra một lúc, không khỏi cười nói:
- Vì sao chỉ bán có một chén, nếu đã treo chiêu bài buôn bán, quy củ cổ quái như vậy, chả khác nào lập miếu thở cả. Nếu như ngươi không mở cửa tiệm, ta được uống một chén trà ngon đương nhiên sẽ thấy mình may mắn, không dám đòi thêm, nhưng ngươi mở của tiệm ra, từ lâu đã phá đi ý cảnh của trà đạo, bán nhiều chén cùng với bán một chén, có gì khác nhau chứ!
- Dài dòng, một chén là một chén!
Tiểu cô nương bị Vân Thiên Hà vặn hỏi một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt hạnh hung hăng liếc hắn vài cái rồi không thèm để ý nữa.
Vân Thiên Hà quà thực còn muốn uống thêm, nhưng người ta đã không bán nên cũng đành thôi, yên vị ngồi trước bàn chờ Tô Tuyết đến. Bất quá trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, vì sao Tô Tuyết lại hẹn hắn đến nơi này.
Chờ hơn một canh giờ, mắt thấy đã sắp qua buổi trưa, vẫn còn chưa thấy người tới, trong lòng Vân Thiên Hà bắt đầu buồn bực, Tô Tuyết gửi tin chuyến này hẳn là phải đúng hẹn, nếu như chậm chạp không đến, sợ rằng...
Đúng lúc này, bên ngoài quán trà bước vào năm người, xem qua trang phục đều là bách tính bình dân, trong đó còn có người ôm theo một vò rượu.
Đám người này sau khi vào quán, đều liếc mắt nhìn qua Vân Thiên Hà, sau đó tìm một bàn bên cạnh ngồi xuống, một vị tráng hán trong số đó hô lên:
- Tiểu cô nương, cho một chén trà!
Nói xong, một người trẻ tuối khác đem vò rượu đặt lên bàn, xếp những chén trà lại một chỗ chuẩn bị rót rượu!
- Ở đây không được uống rượu!
Tiểu cô nương mang theo ấm trà lớn đi ra, mắt thấy những người này lại uống rượu ở trong quán trà, lập tức mắt hạnh giận dữ, la lên một tiếng.
- Quán trà này của ngươi chỉ bán có một chén, mấy người chúng ta không có nơi nào ngồi, nên mới đến đây kiếm một bàn để uống rượu thôi, lát nữa tiền trà trả gấp ba cho ngươi là được, mau tới châm trà đi!
Một gã đại hán tô vẻ hào phóng nói, bất quá nghe khẩu khí, đối với tiếu cô nương này coi như là có phần khách khí.
- Không được là không được, các ngươi nếu dám lấy chén trà của ta để uống rượu, hừ hừ!
Tiểu cô nương cũng không sợ hãi, khẩu khí có phần uy hiếp hướng về mấy người nói:
- Ta sẽ tìm người đi ra lý luận cùng với các ngươi!
Vân Thiên Hà mắt thấy Tô Tuyết chưa đến, trong lòng đã thấy khả nghi, lúc này đột nhiên có mấy người khách nhân cũng rất cổ quái, cảm thấy không cần phải tiếp tục chờ ở quán trà này nữa, bèn đứng dậy nói:
- Tiểu muội muội, tính tiền!
- Năm mươi đồng!
Tiểu cô nương tức giận nói một tiếng với Vân Thiên Hà.
Trên người Vân Thiên Hà không mang theo tiền lẻ, bèn móc ra hai miếng bạc nhỏ giao cho tiểu cô nương kia, rồi xoay người ra khỏi của, nhưng tiểu cô nương lại kêu lên:
- Đứng lại, trả lại ngươi tiền thừa!
- Không cần trả lại!
Vân Thiên Hà cũng không để ý, tiếp tục bước ra cửa, đâu ngờ tiểu cô nương kia mất hứng, chạy vọt tới, bắt lấy cánh tay Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi sao lại như vậy, bảo trả lại ngươi tiền thừa, thì nhất định phải trả lại ngươi, một đồng cũng không thiếu, ta không cần tiền bố thí, đứng chờ ở đây, bằng không ta sẽ mất hứng đó!
Nói xong, tiểu cô nương kia chạy tới bên quầy, nhấc lên một xâu tiền, từ đó lấy ra năm mươi đồng rồi đem toàn bộ số còn lại nhét vào tay Vân Thiên Hà, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Được rồi, một đồng cũng không thiếu, ngươi có thể đi!
Cầm một mớ tiền lẻ, Vân Thiên Hà cười khổ một tiếng, nhét vào trong túi rồi đi ra cửa.
Chẳng qua vừa mới ra khỏi cửa quán trà, đám người trong quán đã đứng lên nói:
- Tiểu tử, đứng lại!
Vèo!
Vân Thiên Hà hơi ngừng cước bộ, nhất thời trở nên cảnh giác, lúc này một tiếng xé gió cách đó không xa truyền đến, một cỗ sát khí cũng tập trung lên người hắn.
Trong lòng không hoảng hốt, ngay khi tiếng xé gió như thiểm điện lao tới, Vân Thiên Hà bèn ngưng thần cảm ứng, thân thể mạnh mẽ nghiêng sang một bên, chỉ thấy một mũi tên nhọn lướt qua mặt hắn, cắm thật sâu trên ván cửa, kêu lên ong ong.
Mà lọn tóc bên thái dương hắn, theo làn gió nhè nhẹ thổi qua từ từ rụng xuống.