Đám chiến sĩ Hắc Sát của Giang thị bị vây tại chính giữa, Giang Ngọc Thiên bị Vân Thiên Hà đánh chết, sau đó người có thực lực cực mạnh là gã Võ Sư cấp chín bị Vân Thiên Hà phối hợp với Đồ Bát tiêu diệt khiến cho đám chiến sĩ Hắc Sát đang đau khổ chiến đấu không còn tâm tình chiến đấu, sĩ khí bị hạ xuống cực điểm.
Lục Tinh Mông là hậu duệ Phong Tộc, hắn cùng với Đồ Thất giao chiến trong thế trận do Vân Thiên Hà bố trí, chủ yếu phụ trách tập kích, tại lúc Đồ Thất vừa giết được một gã chiến sĩ Hắc Sát, hắn cũng không chịu thua kém, đồng thời đánh gục một người đối phương.
Nhưng chủ yếu vẫn là Đồ Lục và hai vị hậu duệ Tuyết Tộc khác hình thành thế trận tam giác, dưới sự kết hợp của ba người cùng với thiên phú tuyết dung của hậu duệ Tuyết Tộc khiến cho toàn bộ hoa tuyết khu vực chung quanh bị cuộn lại, tại lúc đám chiến sĩ Hắc Sát kéo tới liền hấp thu kình khí do bọn họ phát ra, bởi vậy làm thế tiến công bị giảm đi rất nhiều. T
Dưới tràng cảnh khắp nơi đều là tuyết trắng, thiên phú của Tuyết Tộc xác thực vô cùng kinh khủng, tại lúc cuối cùng chỉ còn lại hai gã chiến sĩ Hắc Sát đã không cần hai người Vân Thiên Hà và Đồ Bát trợ thủ.
Vân Thiên Hà đứng trên mặt tuyết nhìn sang mấy người Đồ Lục gật đầu, trận thức của mấy người lập tức mở rộng, bóng quyền nương theo hoa tuyết lượn khắp trời, dưới sự biến hóa của cả ba người, mấy đạo huyễn tuyết cự quyền liền từ ba phương hướng khác nhau như phô thiên cái địa đánh tới. Truyện Sắc Hiệp -
Loại công kích từ nhiều phương vị khiến cho hai gã chiến sĩ Hắc Sát còn lại không thể đề phòng, tựa như con mồi đã bị nhốt trong vòng vây, đường lui cả bốn phía đều đã bị chặt đứt, kết cục cũng giống như vị Võ Sư cấp chín, thân mình biến thành một đoàn huyết vị rải khắp bầu trời.
Kết thúc trận đánh, ngoại trừ tại thời điểm chiến sĩ Hắc Sát của Giang thị toàn lực công kích vào một góc. Thu Phi trúng phải một quyền bị nội thương thì không còn điểm thương tổn nào khác, tính ra một trận này Vân Thiên Hà toàn thắng.
Lúc này, Vân Thiên Hà cũng không có dự định dọn dẹp chiến trường, buông tâm thân cảm ứng thấy đang có người bay nhanh tới đây liền khẽ quát một tiếng:
- Lui lại!
Nói xong, Vân Thiên Hà đánh tiếng gọi, Vân Bôn lập tức mang theo những con ngựa khác chạy vội đến. Vân Thiên Hà cổ quái liếc mắt nhìn Vân Bôn, trong lòng thầm hô quái dị, Vân Bôn thực có tiềm năng của một mã vương, nhìn bộ dáng hăng hái của những con ngựa khác chạy theo nó thật giống như Vân Bôn đang dẫn theo một đám tiểu đệ vậy, cảm giác vô cùng quái dị.
Bất quá đang bận chính sự nên cũng lười quản nhiều như vậy, tại lúc Vân Bôn chạy đến, Vân Thiên Hà trực tiếp xoay người lên ngựa chuẩn bị rời khỏi hiện trường.
Nhưng ngay tại lúc này một giọng thanh âm trầm trọng đột nhiên từ xa truyền đến, nhập vào tận sâu trong tai Vân Thiên hà:
- Tiểu tử, việc gì phải vội vã bỏ đi như vậy, có người muốn gặp ngươi đây!
Nghe thanh âm này, trong lòng Vân Thiên Hà thầm kịch chấn.
Đại cao thủ cấp bậc Tông Sư!
- Dừng!
Tuy rằng trong lòng đang khiếp sợ vô cùng nhưng Vân Thiên Hà vẫn rất nhanh lãnh tĩnh trở lại, vung tay điều khiến Vân Bôn dừng lại, mấy người Viêm Hoàng chiến sĩ cũng đồng loại dừng lại theo.
Vân Thiên Hà đưa mắt nhìn, chỉ thấy tại hướng từ tiểu trấn chạy lại có một điểm đen lóe lên nhưng vẻn vẹn chỉ trong thời gian chớp mắt, điểm đen đã tới cách chỗ này không tới một trăm bước, một hơi tiếp theo thì bóng đen đã xuất hiện tại trước mắt Vân Thiên Hà.
Vị cao thủ kia vừa đến lập tức khiến Vân Bôn cảm thấy bất an kêu lên một tiếng, mấy chiến sĩ Viêm Hoàng bắt đầu vây lại xung quanh Vân Thiên Hà, bảo hộ hắn tại chính giữa.
Vân Thiên Hà vốn có thị lực rất tốt, tại lúc bóng đen tiếp cận còn trăm bước đã thấy rõ được thân ảnh người này, cư nhiên lại là một người trong hai vị khách nhân đội mũ uống nước tại quán trà lúc trước, loại khí thế trên người hắn phóng xuất ra đúng là của một vị đại cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Vị trà khách đầu đội mũ khi đi tới phụ cận đã lướt mắt nhìn xung quanh, vừa hạ thân mình lập tức mở miệng nói:
- Tiểu tử, nghĩ không ra chỉ trong thời gian một nén hương ngươi đã đánh giết nhiều người như vậy, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không đây?
Vân Thiên Hà nghe xong thanh âm đặc biệt này, trong lòng chút động, đột nhiên cười nói:
- Dư công công hà tất phải nói vậy, vãn bối giết người tự nhiên có chừng mực, cũng không phải là lạm sát kẻ vô tội, những tên nằm chết kia đều là sinh tử cừu định của ta, lẽ nào không được đánh chết sao, huống hồ ân oán thị phi, sinh tử do mệnh, nói vậy công công hẳn là biết những chuyện này không chỉ vương pháp là giải quyết được, thà cứ để khoái đao trảm loạn ma có phải tốt hơn không?
- Khá lắm, cả gan làm loạn, tiểu tử thật nhanh mồm nhanh miệng!
Vị cao thủ đội mũ đột nhiên ha hả cười, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, dùng cặp mắt khàn khàn nhưng không thiếu phần sắc bén trừng trừng nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Tiểu tử ngươi đã đoán được thân phận ta vậy cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa, đi thôi?
Vân Thiên Hà nhìn lại, quả nhiên là vị đệ nhất cao thủ cung đình bên người hoàng thượng, không ai khác chính là Dư công công, trong lòng không khỏi có chút giật mình, vuốt nhẹ bên tai Vân Bôn ý bảo chạy chậm lại, tới bên người Dư công công, Vân Thiên Hà nói:
- Dư công công, đã có người muốn gặp ta, còn muốn phiền Dư công công tới thông báo, nói vậy người này hẳn là…
Tới cuối cùng Vân Thiên hà cũng không nói ra miệng, Dư Khánh lại ngắt lời nói:
- Ngươi biết là tốt rồi, một hồi nữa gặp mặt ngươi cứ lấy vãn bối xưng hô, bằng không chủ thượng lại không vui!
Vân Thiên Hà thầm kinh ngạc trong lòng, hoàng đế chạy tới Vọng Kinh Trấn không biết muốn làm gì, không có khả năng chỉ chạy tới đó uống trà được, nếu quả thực như vậy mà nói hoàng đế không phải lại muốn lật bài sao, trong tay hắn rốt cuộc có bao nhiêu con bài tẩy đây, xem ra vị hoàng đế này thật không hề đơn giản chút nào…
Rất nhanh lại lần thứ hai đi tới trước cửa quán trà, Vân Thiên Hà xuống ngựa, quay sang Đồ Bát nói:
- Các ngươi thay đổi y phục tới tửu lâu phía trước chờ ta!
Nói xong Vân Thiên Hà còn đánh mắt ngầm ý với Đồ Bát một cái.
- Dạ!
Đồ Bát cúi người phục mệnh rồi trực tiếp cởi y phục dính đầy vết máu trên người xuống, lấy quần áo mới từ trên lưng ngựa ra thay rồi nhanh chóng rời quán trà.
Vân Thiên Hà cũng thay đổi y phục, vừa bước vào trong quán, đã thấy tiểu cô nương đột nhiên từ trong quầy đi ra, tay chống nạnh chỉ vào mũi Vân Thiên Hà mắng:
- Tên chết tiệt, ngươi cư nhiên dám mời người chết đến quán bản cô nương uống trà, ngươi tin bản cô nương đánh rụng hết răng của ngươi hay không?
Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, không có để ý đến nàng, thấy bên trong quán trà cũng không có thân ảnh hoàng đế, không khỏi kỳ quái hướng Dư Khánh nói:
- Tiền bối, vị tiền bối kia ở nơi nào vậy?
- Theo ta đi vào bên trong!
Dư Khánh nói xong liền bước thẳng vào một gian thính phòng.
Vân Thiên Hà đi theo phía sau Dư Khánh, đang muốn tiến vào trong phòng, ai biết đâu tiểu cô nương kia lại như cá chạch trơn nhẵn, thân mình lóe cái đã chắn trước cửa, mắt hạnh trừng lên tức giận, mân mê miệng nhỏ nói;
- Không cho ngươi đi vào!
- A, đã thế đành thôi vậy!
Vân Thiên Hà thẳng thắn quay người trở lại, ngồi xuống một bàn nói:
- Lão bản, ta khát rồi, đưa trà đến đây!
- Không có!
Tiểu cô nương ngoảnh đầu đi, nói.
- Ngươi cũng không phải lão bản, ta lại không nói với một tên tiểu nhị!
Vân Thiên Hà lúc này lại hướng vào bên trong nói:
- Lão bản, nếu thực không còn trà nữa vậy vãn bối xin cáo từ trước!
Nói xong Vân Thiên Hà liền đứng dậy chuẩn bị ly khai quán.
- Tiểu tử thối, còn không mau lại đây!
Thanh âm của Dư Khánh lúc này thấy truyền ra từ bên trong, lại nghe nói:
- Thiên nhi, không được làm loạn, chủ thượng có chuyện muốn nói với vị tiểu huynh đệ này, ngươi để hắn lại đây đi!
- Hừ!
Thiên nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không cam lòng hừ lên một tiếng, kết hợp với tạo hình tiểu loli của nàng có vẻ mười phần khả ái.
Vân Thiên Hà cười cười, lần thứ hai bước vào trong phòng, lần này cũng không thấy vị tiểu cô nương kia ngăn cản nữa. Vừa bước cửa, hắn còn quay lại hướng tiểu cô nương giả làm mặt quỷ rồi mới chạy nhanh vào trong phòng.
Vị tiểu cô nương nhìn vậy chỉ biết tức giận dậm chân, đập bàn đập ghế, cuối cùng tay xoa thắt lưng nói:
- Tên ghê tởm này, làm tức chết ta mất, ngươi cứ chờ đó, một hồi ngươi dám ra đây, bản cô nương nhất định phải đánh rụng hết răng của ngươi!
Vân Thiên Hà bước vào trong phòng lập tức thấy một cửa bí thất được mở ra, liền trực tiếp tiến vào gian bí thất, sau đó đã nghe thấy tiếng "răng rắc" rồi không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào từ bên ngoài nữa.
Trong bí thất, chỉ thấy hoàng đế đã tháo mũ xuống lộ ra nét mặt uy nghiêm vốn có, tay ung dung cầm chén trà nhấm nháp.
Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ, nói:
- Đương tiền bối triệu vãn bối tới đây không biết có điều gì phân phó?
- Đường tiền bối?
Hoàng thượng vừa nghe thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra, buông chén trà xuống rồi cười ha hả nói:
- Xưng hô rất có ý tứ, hình như rất nhiều năm rồi lão phu cũng không có nghe được người ta gọi mình như vậy!
Vân Thiên Hà thấy hoàng đế tự xưng mình là lão phu, nhất thời nhanh miệng nói:
- Còn thỉnh tiền bối chỉ giáo?
Hoàng đế nói:
- Lão phu hôm nay khó có được ngày nhàn rỗi tới đây uống chén trà, cũng không nghĩ đụng tới tiểu tử ngươi động thủ giết người gần đây, lão phu tự nhiên là hiếu kỳ, ngươi vì sao phải giết những người này?
Vân Thiên Hà nói:
- Có một con rối đi trên một đoạn dây thép chạy qua vách khe núi đầy băng hỏa, bản thân nó đã như một khối băng mỏng nhưng hết lần này tới lần khác trên đầu lại bay tới một con Ma Tước muốn rơi xuống trên đầu còn rối. Con rối muốn thuận lợi đi qua dây thép tự nhiên phải giết chết con Ma Tước này mới được, bằng không để chim sẻ rơi xuống trên đầu, con rối sẽ mất đi trọng tâm rồi rơi từ trên dây thép rơi xuống phía dưới.
- Như thế nào là con rối, như thế nào là chim sẻ?
Hoàng đế có phần hứng thú nhìn Vân Thiên Hà hỏi.
Vân Thiên Hà cũng không khách khí, cầm một cái chén đã được đổ đầy ắp trà, uống vài ngụm, sau đó mới nói:
- Con rối chính là khi ngươi đưa hắn lên trên dây thép, hắn chỉ có thể tiến thẳng về phía trước, cũng không thể quẹo trái quẹo phải, càng không thể lui về phía sau, bởi vì chỉ cần bất cẩn sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng mà phân thân toái cốt, con rối muốn tự bảo vệ mình chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, nhưng lúc này có một đầu chim sẻ vốn có thể bay lượn tự do, hết lần này tới lần khác lại muốn hạ xuống trên đầu con rối, muốn hãm hại con rối tới cảnh vạn kiếp bất phục, con rối tự nhiên phải coi nó như cừu định không chết không thôi mới có thể bảo đảm bước hết đoạn dây thép kia.
Một cái ví dụ, qua lời Vân Thiên Hà nói, hoàng đế tự nhiên minh bạch ý tứ của hắn, liền gật đầu nói:
- Nếu con rối muốn chạy hết đoạn dây thép thì giết chim sẻ là chuyện bình thường, có điều con rối vì sao hết lần này tới lần khác lại phải bước qua đoạn dây thép kia, lẽ nào nó không còn con đường nào khác để đi sao?
- Đương nhiên vẫn còn con đường khác có thể đi, nhưng một bên là băng thiên tuyết địa, một bên là liệt hỏa nóng rực, trừ phi băng tuyết tan hết, liệt hỏa tắt rụi bằng không sẽ không còn con đường nào khác để đi!
Vân Thiên Hà đáp lời.
Hoàng đế vừa nghe liền nở nụ cười nói:
- Vậy nếu có người dành cho con rối một sợi dây khác, con rối phải làm sao bây giờ?