Vân Thiên Hà cảm ứng thấy có người đang chạy đến, sắc mặt đại biến.
Đánh nhau một hồi cuối cùng thì viện binh của đối phương cũng kịp thời chạy đén mà lần này địch nhân càng thêm khó giải quyết, Vân Thiên Hà liền quay đầu kêu lên:
- An thúc, thúc lấy ngựa của cháu đi trước đi.
Tựa hồ trong cổ An thúc có cái gì đó nên không thể nói chuyện nhưng đang không ngừng hoa tay múa chân ra hiệu cho hắn nhanh chạy đi, đây là một cái bẫy.
Nhưng trung niên nhân kia đã trở nên điên cuồng, khí thế đại tăng, rõ ràng là muốn níu chân Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà huy kiếm đón đỡ sau đó lại tiếp tục thúc dụ:
- An thúc đi mau, An Nhạc Nhi đang chờ thúc trở về đoàn tụ, thúc ở đây chỉ thành gánh nặng cho cháu mà thôi, đi mau!
An thúc có chút do dự thế nhưng hắn dứt khoát ở lại không đi. Vân Thiên Hà huy kiếm chém đứt cổ tay trung niên nhân. Vân Thiên Hà lập tức thuận thể xoay người huy đao chém xuống xích sắt nơi tay An thúc.
Chỉ nghe "Đang" một tiếng, xích sắt bị giống như là đậu phụ bị Vân Tru chém thành hai nửa, "Rầm" một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Sau khi được giải thoát, An thúc liền nắm lấy cằm mình cố sức rút một phát, lập tức An thúc rút ra một cái kẹp sắt, mặt trên còn đang không ngừng rung động.
Vừa lấy kẹp sắt ra An thúc đã có thể nói chuyện nhưng cổ hắn đã bị thương nên tiếng nói thập phần không rõ ràng giống như người bị nghẹn vậy nhưng Vân Thiên Hà vẫn hiểu rõ ý. An thúc nói địch nhân đã bày ra thiên la địa võng ở phía trước hiện tại chạy trốn là cơ hội duy nhất nếu như chậm chạp không đi đợi khi cao thủ đối phương đến thì cả hai sẽ không còn bất kỳ một cơ hội nào nữa.
An nói rất nhanh rất cấp bách cũng rất mơ hồ bất quá Vân Thiên Hà có thể minh bạch đại khái ý tứ. Vì vậy quyết định tung ra đòn tuyệt sát với hai tên còn lại điên cuồng dây dưa.
Vì vậy Vân Thiên Hà liền thu Vân Tru vào vỏ, hai tay không ngừng kết ấn sử ra Thiên Khôn Định Ấn. Một cỗ lực lượng vô cùng cường đại xuất hiện ngay khi Thiên Khôn Định Ấn được ngưng kết, chu vi mấy trượng xung quanh trở nên băng lãnh.
Tên trung niên nhân kia cảm thụ được biến hóa quỷ dị và ngay lúc Vân Thiên Hà ngưng kết ra thủ ấn thì trong nháy mắt công lực bạo tăng. Lúc này sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi muốn lao lên ngăn cản nhưng An thúc lại nhân không cơ hội này.
Chỉ sau hai lần hô hấp Thiên Khôn Định Ấn đã được ngưng kết thành công, Vân Thiên Hà hét lên một tiếng:
- An thúc mau lui.
An thúc nghe vậy lập tức thối lui, ngay sau đó Vân Thiên Hà ngưng kết ra bốn đạo kết ấn giống như đạn pháo, bảo nổ lao về phía trung niên nhân. Trung niên nhân liền cảm thụ thấy một cỗ lực lượng cường đại đang phóng về phía hắn. Trong lòng hắn muốn tránh nhưng lực bất tòng tâm đành mang theo ý niệm liều chết có hết sức chống lại.
Oanh!
Nhưng ngay đến cả cơ hội đồng quy vu tận hắn cũng không có. Ngay lúc hắn vừa làm ra hành động thì một cỗ lực lượng đã bùng nổ ngay trên người hắn, điên cuồng oanh kích lên thân thể hắn, nghiền nát cơ thể hắn thành mảnh nhỏ. Dưới lực lượng hủy hiệt trung niên nhân giống như cây khô đứng trước giông bão, sau khi Thiên Khôn Định Ấn xuyên qua chỉ thấy một đoàn mưa máu bay lên, hắn chết không lưu lại xác.
Ngay lúc này tên đồng bọn còn lại ở phía sau hắn mới ý thức được việc tránh né nhưng lực lượng Thiên Khôn Định Ấn quá mức mạnh mẽ, cả thân thể lẫn linh hồn của hắn cũng bị đánh tan.
Lúc này Vân Thiên Hà phóng xuất cũng chưa phải là Thiên Khôn Định Ấn hoàn chỉnh thế nhưng tinh linh chi khí tiêu hao rất nhiều. Sau khi giết chết hai người hắn thở dốc liên tục. Mắt thấy viện binh của đối phương sắp đến lập tức cố gắng gượng tinh thần huýt sáo gọi Vân Bôn đến xoay người nhảy lên ngựa. Đợi An thúc cũng nhảy lên mình ngựa liền thúc Vân Bôn tung vó phia nước đại.
- Chết đi, trốn đâu cho thoát.
Đoàn người đuổi theo phía sau nhìn thấy Vân Thiên Hà đang muốn chạy trốn liền phẫn nộ quát lên, Thúc ngựa điên cuồng đuổi theo.
Bọn chúng cũng không ngờ được cư nhiên tiểu tử này lại nóng lòng không chờ được đến đêm mà đã vội hành động. Việc này đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của chúng nên bọn chúng mới vội vã lao về phía này cứu viện. Kỳ thực chỉ cần Vân Thiên Hà đi thêm vài ba dặm nữa là rơi vào trong cảm ứng của đám người này.
Nhưng mà Vân Thiên Hà lại không đi tiếp thêm ba dặm nữa mà đã triển khai tấn công, nhìn thấy đoàn người đang lao đến đã chứng thực điều mà Vân Thiên Hà suy đoán là chính xác. Người đứng đằng sau bày ra bố cục này quả là một kẻ lắm âm mưu hơn nữa lại càng không thể là Túc Tĩnh Vương hay Tuyết Ông tiên sinh. Người này là ai? trong lòng Vân Thiên Hà vẫn là một câu đố chưa tìm được lời giải đáp.
Kỵ mã đuổi theo phía sau cũng là chủ lực của lần phục kích này. Bọn chúng phẫn nộ điên cuồng đuổi theo, trên người không ngừng tỏa ra sát khí dày đặc. Vân Thiên Hà có thể cảm ứng được trong đoàn người đang truy đuổi có hai người đạt đến Tiên Thiên, hắn không thể nào chống lại được chỉ có thể cố gắng chạy trốn.
Bất quá nếu so về tốc độ thì hiển nhiên ngựa của bọn chúng không thể nào sánh được với truy vân mã cho dù nó đang chở hai người. Không thể nghi ngờ điều này làm cho những người đang đuổi theo tức đến thổ huyết, cực kỳ phiền muộn.
Thế nhưng vận khí của Vân Thiên Hà không được tốt lắm.
Con đường mà Vân Bôn đang lao đi bị dòng sông chắn ngang hai bên đều không còn đường nữa mà quay lại thì không có khả năng rồi.
Nhìn con đường phía trước trong lòng Vân Thiên Hà cười khổ, đang lúc cấp bách thì An thúc đột nhiên nói:
- Thiên Hà, chúng ta nhảy xuống sông.
- Gì ?
Vân Thiên Hà vừa nghe liền cả kinh nói:
- An thúc, thế nào mà ngay cả thúc cũng nói nhảy xuống sông?
Yết hầu An thúc còn đang bị thương, thanh âm khàn khàn thấp giọng nói:
- Xung quanh đây đã bày ra thiên la địa võng, nhảy xuống sông là con đường duy nhất để chạy thoát. Chúng ta cứ xuôi dòng vạn vạn lần không được để dòng nước tách ra, đến ngã ba nơi đổ vào Long Hồ thúc tự có biện pháp.
Thế nhưng Vân Thiên Hà vẫn do dự, hắn có thể nhảy xuống sông nhưng Vân Bôn thì làm thế nào mới tốt. Đang lúc Vân Thiên Hà còn do dự thì An thúc đã nhảy ùm xuống sông.
Mắt thấy phía trước đã không còn đường để đi Vân Thiên Hà cắn răng, cũng cũng kệ Vân Bôn có hiểu hay không liền thấp giọng nói:
- Lão bằng hữu, nếu ngươi còn sống thì tự về nhà trước hoặc tìm một địa phương an toàn trốn đi. Ta sẽ trở lại tìm ngươi sau. Nguồn:
Nói xong Vân Thiên Hà xờ tai Vân Bôn, gỡ yên ngựa xuống, lấy bọc quần áo quấn quanh người, vỗ mông ngựa một cái rồi cũng lao nhanh xuống nước, biến mất không thấy tăm hơi.
- Gọi cung thủ đến bắn, chạy dọc bờ sông, chỉ cần chúng thò đầu lên liền bắn cho ta.
Tên đầu lĩnh sau khi đuổi tới thấy Vân Thiên Hà đã lao xuống sông liền phẫn nộ rít gào.
Người phía sau bèn nói:
- Đầu lĩnh, chúng ta ra đi vội vàng căn bản không mang theo cung tiễn thủ.
- Trở lại thuyền dùng thiết võng vây khắp sông cho ta. Lão tử không tin hai tên kia có thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng.
Đầu lĩnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, liền quay đầu ngựa vội vàng lao về hướng ngược lại.
Một người thấy còn con ngựa trên bờ không khỏi kêu lên:
- Đầu lĩnh kia chính là truy vân mã thượng đẳng, không bằng chúng ta cướp lấy.
- Người còn để chạy thoát còn nói gì đến cái loại ngựa vô dụng kia.
Đầu lĩnh tức giận đến thổ huyết rít gào, xoay chuyển đôi mắt nhìn thoáng qua Vân Bôn rồi nhanh chóng phản hồi.
Mà lúc này Vân Bôn vẫn đứng bên bờ sông, nhìn xuống sông hí lên một tiếng bi thiết, tựa hồ muốn lao xuống dòng sông hộ tống chủ nhân. Chỉ là trước khi chủ nhân lao xuống sông đã dặn nó phải trở về nhà. Tựa hồ Vân Bôn đang lưỡng lự không biết quyết định thế nào vẫn đứng bên bờ sông không chịu di chuyển.
Qua một lúc lâu sau Vân Bôn mới lại hí lên một tiếng nữa rồi rốt cục cũng lao về hướng Bắc. Chỉ là cứ chạy được một hồi nó lại quay đầu nhìn về phía dòng sông mang theo ánh mắt không nỡ.
Nước sông chảy rất gấp, Vân Thiên Hà lặn xuống đáy sông cứ để người xuôi dòng, hắn lo lắng đối phương dùng cung tiễn nên không dám thò đầu lên.
Bất quá hắn ở trong nước cũng không cảm thấy ngộp thở, trước đây hắn đã từng có thời gian dài tu luyện dưới đáy hồ thông qua quy tức thuật hắn có thể nhịn thở cả canh giờ mà vẫn bình thường không vấn đề gì.
Nước sông tương đối trong, Vân Thiên Hà ở dưới sông cũng có thể nhìn rõ mọi thức ngoài trừ một số động vật bơi qua bơi lại thì hắn không thấy An thúc đâu cả, hắn vẫn một mức tìm kiếm An thúc.
Trong lòng hắn thầm tính toàn thời gian chênh lệch giữa mình và An thúc khi nhảy xuống sông, Vân Thiên Hà tăng tốc xuôi dòng nhanh hơn, nhìn qua trông hắn giống như một con rái cá lao nhanh về phía hạ du. Bơi được một lúc thì hắn thấy phía trước có một bóng người, chính là An thúc vẫn đang đợi hắn đến.
Tựa hồ kĩ năng bơi lội của An thúc rất tốt, An thúc tìm dưới nước được một cây lau để làm ống thở, vừa nhìn thấy Vân Thiên Hà bơi đến liền dùng cỏ ở đáy nước tạo thành một sợi dây buộc hai người vào với nhau như vậy thì dù gặp dòng nước xoáy thì hai người cũng không bị tách khỏi nhau.
Sau khi an bày thỏa đáng, An thúc hướng về phía Vân Thiên Hà làm ra một thủ thế, dẫn Vân Thiên Hà bơi theo mọt phương hướng về phía hạ du.
Sau khi bơi được ước chừng một canh giờ, bầu trời cũng đã dần về đêm, mặt nước cùng tràn ngập vẻ hắc ám. An thúc không thể giống như Vân Thiên Hà có thể nhịn thở lâu dưới nước nên cứ cách một khoảng thời gian lại trồi lên để thở.
Được An thúc dẫn đường hai người tiếp tục bơi về phía hạ du, đến ngã ba dòng sông phân nhánh, An thúc liền dừng lại cùng Vân Thiên Hà trồi lên mặt nước đổi khí cũng tiện thể trao đổi:
- Phía trước nhất định sẽ có đội thuyền của đối phương. Nhất định bọn chúng sẽ dùng thiết võng chờ đợi chúng ta bất quá ở đây lòng sông được mở rộng chúng ta cố gắng tránh né nghĩ biện pháp tiến nhập vào trong Long hồ.
Vân Thiên Hà hít sâu một hơi rồi nói:
- An thúc vì sao lại phải đến Long Hồ, lẽ nào trong Long Hồ có huyền cơ sao?
- Đúng là trong Long Hồ có huyền cơ đến lúc đó cháu sẽ biết.
An thúc nói xong lại một lần nữa lặn xuống, Vân Thiên Hà nhìn thấy ánh đèn trên con thuyền phía xa, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng gầm gừ tức giận truyền đến, hắn cũng không tiếp tục nhìn nữa mà lặn xuống theo An thúc.