Đồ võ đường có rất nhiều sân luyện công ngoài trời, cũng có rất nhiều phòng luyện công, Vân Thiên Hà sau khi ra khỏi sân tập, cũng đã là giữa buổi trưa, nên có rất nhiều Đồ gia đệ tử tạm ngưng luyện tập đi ra ngoài.
Trước kia những người này cũng không có để ý tới Vân Thiên Hà hoặc dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn, nhưng hôm này danh tiếng của Vân Thiên Hà trong Đồ phủ nổi lên như cồn, có những đệ tử nhìn thấy đều cất tiếng chào hỏi.
Vân Thiên Hà cũng không có để ý tới những chuyện này, nhưng thật ra trong đám đệ tử này có rất nhiều người bị Đồ Thiên Nhị và Đồ Thiên Lạc mê hoặc nên ấn tượng về hắn rất xấu, nên cũng không có để ý tới hắn.
Đối với Vân Thiên Hà mà nói, hắn rất ít khi giao tiếp với người khác, nên cũng không xung đột với ai, mặc kệ những tên tiểu tử hư xấu chỉ cần không động vào hắn là được, còn nhưng người mỉm cười chảo hỏi hắn, hắn vẫn gật đầu chào hỏi cho qua.
Đi qua hành lang thấy, Sử Trường Đức đang đứng chờ ở đó, nhưng vẫn còn có thêm cả vị tiên sinh nho nhã và hai thiếu niên kia, nhưng mà trong đó Vân Thiên Hà nhân ra một ngươi trong đó là một tiểu cô nương, mà khiến cho Vân Thiên Hà kinh ngạc chính là Đồ Thiên Lạc cũng đang ở đó.
Chẳng qua lúc này Đồ Thiên Lạc lúc này đang cùng với hai vị thiếu niên kia nói chuyện, không ngưng ba hoa khoác lác điều gì đó, mà nét mặt Sử Trường Đức xám ngắt vì ngẹn giận, không giám kháng lại, không cần đoán cũng biết Đồ Thiên Lạc đang nói xấu sau lưng hắn.
-"A, ngươi ngây ngốc ở đây làm gì, chúng ta đi thôi !"
Vân Thiên Hà đến gần nghe Đồ Thiên Lạc chế nhạo những chuyện trước kia của hắn, trong lòng cười lạnh, gọi Sử Trường Đức rời đi.
-"Các vị, tiểu nhân xin lỗi, không thể phụng bồi tiếp được rồi !"
Sử Trường Đức hướng ba người hành lễ, rồi cất nhanh cước bộ đuổi theo Vân Thiên Hà, khi tới bên cạnh nhỏ giọng nói:
-"Thiếu gia, Lạc thiếu gia một mực nói xấu ngai trước mặt ba vị khách nhân kia, thật là ghê tởm !"
-"Không cần để ý tới hắn, cho dù hắn nói cho khắp thiên hạ nghe, ta cũng chẳng quan tâm !"
Vân Thiên Hà lạnh nhạt, hướng cửa võ đường đi ra, vừa đi vừa hỏi:
-"À, ngươi có thẻ cưỡi ngựa hay không ?"
Sử Trường Đức nghe xong, thần sắc có chút u buồn nói:
-"Thiếu gia, trước khi tiểu nhân vào Đồ phủ, từng làm việc trong Khai Châu mã tràng, tiểu nhân khi bảy tuổi đã có thể cưỡi ngựa, chẳng qua sau này...."
Nghe thế, Vân Thiên Hà đột nhiên ngừng lại hỏi:
-"Vậy ngươi học võ là vì cái gì ?"
-"Báo thù !"
Sử Trường Đức cúi đầu, nặng nề nói ra hai chữ.
Vân Thiên Hà gật đầu vỗ vỗ vai hắn nói:
-"Nam nhi, có ân báo ân, có oán báo oán, phải có chí phấn đấu, ta
tin ngươi nhất định sẽ thực hiện được mục tiêu của mình !"
Sử Trường Đức quay người sang chỗ khác ,lau đi khóe mắt, ánh mắt tràn đầy cảm kích nói:
-"Thiếu gia ngươi muốn mua ngựa sao ?"
-"Không, ta đã có một con Truy Vân rồi, hôm qua ta mới thuần phục được, hôm nay định mang nó ra ngoài, hoạt động trợ giúp Vân Bôn trưởng thành !"
Vân Thiên Hà vừa đi vừa nói chuyện.
-"Cái gì, ngựa Truy Vân ?"
Sử Trường Đức kinh hãi lắp bắp, ngây ra một lúc, rồi mới chạy đuổi theo nói:
-"Thiếu gia ,loại ngựa Truy Vân này sau khi thuần phục, không có thích hợp nuôi nhốt sẽ trừ bỏ một số dã tính của nó, khiến nó không còn là ngựa Truy Vân nữa, Truy Vân là một loại là ngựa có tinh tình cổ quái, cả đời chỉ trung thành với một vị chủ nhân, là một loại chiến mã chết cùng với chủ, bình thường tại La Lan đế quốc vẫn nuôi loại ngựa này tại những nơi sơn dã... "
Nghe Sử Trường Đức nói rất nhiều bí quyết về ngựa nuỗi dưỡng ngựa Truy Vân, trong lòng Vân Thiên Hà cũng cảm thấy vô cùng may mắn, hắn mới chỉ nhốt Vân Bôn trong phòng có một ngày, nếu thời gian lâu hơn sẽ xảy ra chuyện xấu.
-"Vậy ngươi nói xem, sau này ta nên an bài Vân Bôn như thế nào ?"
Vân Thiên Hà nắm bắt điêm mấu chốt hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sử Trường Đức nói:
-"Thiếu gia, nếu Vân Bôn đã nhận ngài là chủ nhân, tiểu nhân nghĩ ngài nên để Vân Bôn ở hậu viện trong phủ, tháo dây cương và yên ngựa xuống, để cho nó tự do, thi thoàng mang nó ra ngoài thành, ngài không muốn cưới cũng không phải lo nó đi mất, cứ để nó chơi đùa một hồi, nó sẽ tự động quay lại tìm ngài !"
Vân Thiên Hà gật đầu, có chút gấp gáp muốn trở lại xem xét tình hình của Vân Bồn, nên đẩy nhanh cước bộ, nói:
-"A, ngươi đi về bảo với Lục Châu chuẩn bị lương khô cùng thức ăn, một chút đồ đi săn, chúng ta ra ngoài săn thú dã ngoại !"
Sử Trường Đức gật đầu, có chút phấn chấn, rất nhanh chóng chạy đi.
-"Ài, Thiên Hà huynh đệ chờ ta một chút, chờ ta một chút !"
Vân Thiên Hà đi tới cửa võ đường, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn.
Quay người lại, chỉ thấy Đường Linh Vũ trán đầy mồ hôi, bộ dạng hấp tấp như một cơn gió đuổi theo, tới trước mặt Vân Thiên Hà nói:
-"Thiên Hà huynh đệ, không để ý tới ta gọi ngươi sao ?"
Vân Thiên Hà lanh nhạt nói:
-"Ngươi tìm ta có chuyện gì không ?"
-"Ách...!"
Đường Linh Vũ gãi gãi đầu nói:
-"Ta gọi Lăng Vũ, năm nay mười sáu tuổi, ,mới vừa rồi chuyện trong
hồ, là do ta mạo muội đường đột, ta còn chưa có dịp hướng ngươi tạ lỗi ,và cảm ơn !"
-"À, chuyện đó ta cũng không để trong lòng ngươi cũng không cần phải khách khí !"
Vân Thiên Hà khách khí nói một câu:
-"Lăng Vũ huynh đệ còn có chuyện gì không, ta nghĩ mình cần phải đi trước một bước rồi ?"
-"A chờ một chút !"
Đường Linh Vũ thấy Vân Thiên Hà không muốn nói nhiều, không biết nói gì bỗng thấy Tuyết Ông tiên sinh cùng Đường Linh Sa đi tới, nhưng cái đuôi đằng sau vẫn là Đồ Thiên Lạc, nhưng hắn cũng không có để ý tới, lôi Đường Linh Sa lôi tới giới thiệu:
-"Đây là muội... Ách đệ đệ của ta Lăng Sa !"
-"Thiên Hà đại ca, tiểu đệ hữu lễ !"
Đường Linh Sa đỏ mặt, hướng Vân Thiên Hà mỉm cười nói lễ.
Vân Thiên Hà cảm thấy buồn cười, cô bé vẫn là cô bé, tại sao còn nói chuyện kì quái, mà đến Đồ Thiên Lạc kia cũng không nhìn ra, cho nên hắn thản nhiên đáp lễ:
-"Lăng Sa cô nương không cần khách khí !"
Vừa nói xong hắn bình tĩnh nhìn vị trung niên nói:
-"Không biết vị tiền bối này xưng hô thế nào ?"
-"A..." Đường Linh Sa kinh hô một tiếng, lúc này mặt càng đỏ hơn, không nghĩ mình sớm bị nhìn ra sơ hở, nhất thời lộ vẻ bối rối, bước tới phía sau Đường Linh Vũ len lén ngắm hắn vài lần, mắc cỡ không dám tiếp lời, nắm chặt cánh tay cua ca ca mình.
Đường Linh Vũ trợ giúp muội muội, lặp tức giới thiệu:
-"Vị này là Tuyết tiên sinh, là thầy của chúng ta !"
-"Vãn bối ra mắt Tuyết tiên sinh !"
Vân Thiên Hà biết vị trung niên trước mặt này là một cao thủ thâm tàng bất lộ, nên thái độ trở nên trịnh trọng, hành lễ.
Tuyết Ông tiên sinh mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm đứa nhỏ này tính tình đạm bạc ,nhưng nói chuyện với người rất có phong độ hàm dưỡng, so sanh với người vừa luôn miệng nói xấu hắn, tiểu tử Đồ Thiên Lạc kia thật khác nhau một trời một vực.
Đồ Thiên Lạc thấy mình bị bỏ rơi, trong lòng khó chịu, chủ động đi tơi trước mặt Đường Linh Vũ nói:
-"Lăng Vũ đại ca, cũng đã đến thời gian ăn trưa, tiểu đệ mời khách, chúng ta tới "Tụ phúc lầu" ăn cơm, nơi đó là quán ăn đặc sắc nhất thành Lợi Châu, tiểu đệ là chủ nhà nên giới thiệu chút ?"
Đường Linh Vũ nhìn Vân Thiên Hà một cái, nói:
-"Thiên Hà huynh đệ, nếu không ngươi đi chung cùng chúng ta đi, ta còn có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo ?"
-"Xin lỗi các vị, ta còn có việc, hẹn ngày khác đi !"
Vân Thiên Hà hướng Tuyết Ông tiên sinh hành lễ, mỉm cười nói:
-"Tuyết tiên sinh, vãn bối cáo từ trước !"
Nói xong, quay người bước nhanh ra khỏi võ đường.
-"Tiên sinh...."
Đường Linh Vũ thấy Vân Thiên Hà rời đi, quay đầu nhìn Tuyết Ông
tiên sinh.
Tuyết Ông tiên sinh vẫn không nói gì, nhưng Đồ Thiên Lạc chen vào
nói:
-"Tên kia, đúng là không biết phân biệt, quá kiêu ngạo, chẳng qua gần đây được ông nội ta coi trong nên không có biết đến thân phận !"
Nghe lời này, ba ngươi đối với Đồ Thiên Lạc ngày càng chán ngán.
Đường Linh Vũ nói:
-"Chúng ta hồi phủ ăn cơm, không muốn phiền toái Thiên Lạc huynh đệ !"
-"Đồ ăn trong phủ đơn sơ, sợ các vị không quen, tiểu đệ đã đặt trước ở tửu lầu rồi, rất hi vọng được đón tiếp các vị ?"
Vừa nói, Đồ Thiên Lạc khẽ thất thần nhìn Đồ Linh Sa, ánh mắt hiện rõ lên vẻ ái mộ, nghĩ tới tuy cải trang giả nam mà đã xinh đẹp như tiên sa, nếu là lúc bình thường,... hắc hắc.. sau này...
Đường Linh Sa trong lòng cực độ chán ghét Đồ Thiên Lạc, ở kinh thành nàng gặp nhiều loại người a dua nịnh nọt, hơn nữa còn đều là con cháu hoàng thật so sánh với thiếu niên đồng lứa thành thục hơn rất nhiều, hôm nay tới Đồ phủ gặp phải loại người chủ động chạy tới nịnh nọt Đồ Thiên Lạc này, hiển nhiên người này biết rõ thân phận của họ.
Bông nhiên thấy người nọ quăng ánh mắt ái mộ tới, trong lòng Đương Linh Sa rùng mình một cái, chán ghét hừ lạnh một cái, quay mặt đi trực tiếp trở về phủ.
Đường Linh Vũ cũng từ chỗi nhã nhặn, lướt qua Đồ Thiên Lạc đuổi kịp muội muội.
Đồ Thiên Lạc thấy mọi người rời đi, trong lòng tức giận, nghĩ tới Vân Thiên Hà, trong lòng tàn bạo nói:
-"Một ngày nào đó, ta sẽ xử lý tên tiểu tử kia, khiến hắn sống không bằng chết."
Đường Linh Sa dọc theo đường phố, nghĩ tới bộ mặt ác tâm của Đồ Thiên Lạc, rồi nghĩ tới thiếu niên kì quái Vân Thiên Hà kia, đoán được mình là nữ nhi, nhưng cả buổi cũng không có nhìn qua một cái.
Nghĩ tới đây, Đường Linh Sa mắng thầm trong lòng:
-"Cái tên ghê tởm kia, bổn Quận chúa bộ dạng khó coi vậy sao ?"