Võ Động Thiên Hà

chương 445: phong nham chủy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Nham Chủy, kỳ thực là một nơi giáp ranh biên cảnh Bắc vực và Tuyết Cương, nơi đây cũng là địa điểm bắt buộc phải qua khi muốn giao lưu giữa Bắc vực và Đông vực, nhưng bởi vì hoàn cảnh địa lý hiểm trở, cùng với xung quanh có rất nhiều linh thú cao cấp mạnh mẽ nên ít người qua lại.

Nơi này trong mắt đại đa số người trong thiên hạ, coi như một tử địa thần bí hoang vu.

Trên cánh đồng băng tuyết mênh mông, ba con tuấn mã phi nước đại, sau khi Vân Bôn tiến hóa trở thành mã hoàng, tốc độ đạt tới mức kinh khủng, quả thực tạo cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ một chữ nhanh đã không thể nào hình dung được loại ưu thế thiên thú này, tốc độ của nó trải qua tiến hóa đã mang tới thể nghiệm vô cùng ngạc nhiên.

Dựa theo hành trình thường ngày, mấy người Vân Thiên Hà từ băng tuyết hoang nguyên (cánh đông bằng tuyết) tới Phong Nham Chủy phải mất ít nhất bảy ngày, thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ tốn thời gian ba ngày đã tới ngoại vi rừng rậm rìa núi.

Rìa núi nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, trong đó các loại cây lá nhọn chiếm đại đa số, tuyết đọng trên cành cây xanh đậm, tỏa ra sinh cơ bừng bừng, trong phiến thiên địa tuyết trắng này làm nổi bật, càng có một phen phong vị khác lạ.

- Thiên Hà, Phong Nham Chủy là một địa phương tương đối không rõ ràng, vị trí hiện tại của chúng ta kỳ thực chính là phạm vi địa giới Phong Nham Chủy rồi, chúng ta nên tìm kiếm Nhan Phong Lục Lục như thế nào?

Hiện tại bốn người chỉ có ba ngựa, Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà một con. Ngồi trong lòng hắn, Đường Linh Toa cảm giác như chính mình như đang cùng bay với hắn, loại thể nghiệm tuyệt vời như thế này, để nàng luyến tiếc xa rời không thôi.

Vân Thiên Hà đi tới ngoại vi phiến rừng rậm này liền ngừng lại.

Sau khi hắn xuống ngựa, nhìn xung quanh một chút, nói:

- Thói quen của hậu duệ Phong tộc ta khá rõ ràng, bọn họ thích cư trú tại những nơi đầu gió, phiến rừng cây này rất rậm rạp, lại dựa sát vào Hạ Lạp Tề Sơn, tuy rằng ở đây cũng gọi là Phong Nham Chủy, nhưng trên thực tế, nơi đây chỉ là chỗ vào ngọn núi, hẳn không khó tìm kiếm!

Mộng Ly từ trên ngựa nhảy xuống, nhìn xung quanh hồi lâu, nói:

- Ta chung quy nghĩ nơi đây tựa hồ có điểm quá mức hoang vu vắng vẻ!

- Uhm, xác thực là như vậy, chúng ta dọc theo cánh đồng tuyết đụng phải không ít mãnh thú, thế nhưng tới vùng phụ cận nơi này lại không gặp bao nhiêu, rừng rậm phạm vi lớn như vậy, dựa theo lẽ thường mà nói hẳn phải có mãnh thú sinh hoạt mới đúng, trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

Vân Thiên Hà nói:

- Trừ phi mãnh thú ở đây đã bị thanh toán không còn nữa rồi, hai là ở đây có mãnh thú càng mạnh mẽ hơn chiếm giữ, khiến cho các mãnh thú khác không dám tới gần, còn có khả năng thứ ba, chính là xung quanh nơi này bố trí bẫy rập hoặc một ít kết trận nào đó, đã hoàn toàn che đậy khí tức!

Mộng Ly nói:

- Nếu như Phong Nham Chủy có hậu duệ Phong tộc sinh sống, ta tương đối nghiêng về loại khả năng thứ ba!

- Nếu như có hậu duệ Phong tộc ở đây, chúng ta đã tới nơi rồi, hẳn là bọn họ phát hiện ra mới đúng, bất luận là địch hay bạn, chung quy bọn họ phải phát sinh cảnh báo, chứ không phải im ắng như thế này!

Tầm Nguyệt nói.

- Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta cứ vào trong xem là được!

Trong rừng cây, cây cối sinh trưởng hỗn động không thứ tự, bất quá cũng may cành lá tươi tốt, mấy người cười ngựa vượt qua, phạm vi nhìn tương đối trống trải.

Một đường lướt qua, trên mặt tuyết đọng cũng không có vết tích bị dẫm đạp qua, mấy người càng đi sâu vào trong rừng lại càng vắng vẻ, không cảm ứng được bất cứ tiếng động gì bên trong.

- Kỳ quái thực, vì sao ngay cả khí tức chim bay cá nhảy cũng không cảm nhận được?

Mộng Ly nói.

Lúc này, Đường Linh Toa chỉ vào một gò đất trong rừng cây, bật thốt:

- Thiên Hà, mau nhìn kia là thứ gì vậy?

Vân Thiên Hà theo phương vị Đường Linh Toa chỉ, thấy nơi đó là một gò đất bị tuyết trắng bao trùm, bất quá bên ngoài còn nhô ra một ít tảng đá, trên tảng đá có vết tích kỳ quái, vì vậy liền xuống ngựa bước tới xem xét.

Đi tới trước gò đất, Vân Thiên Hà bẻ một cành cây, đẩy tuyết bên trên gò đất ra, mới phát hiện đây là một bếp lửa dựng lên, ngoại trừ trên mặt có một ít vết tích cháy xém, xung quanh không có thứ gì khác liên quan.

- Trong rừng rậm có một bếp lửa, đây là muốn làm gì, có người làm cơm ở đây sao?

Mộng Ly đứng bên cạnh nhìn một chút, vẻ vẻ mười phần không giải thích được.

Trong lòng Vân Thiên Hà cũng hiếu kỳ không giải thích được, nhìn bếp lửa này hắn không thấy được manh mối gì, vì vậy nói:

- Chúng ta tới địa phương khác xem còn có bếp lửa hay không!

Mấy người đi về phía trước hồi lâu, không phát hiện ra bếp lửa nào khác, nhưng lại phát hiện ra trong rừng rậm có một rào chắn phạm vi nhỏ được dựng lên nhưng đã bị phá hủy.

Những rào chắn này không cao, tại một ít chỗ rách nát còn có vết máu.

- Những vết máu này đã bị đông lạnh và làm khô, thoạt nhìn có từ lúc dựng rào chắn lên, mà xem độ dày tuyết đọng, thời gian có chút lâu, lại không biết dùng để làm gì!

- Thiên Hà, ngươi tới nhìn mấy cây đại thụ này, trên cây có một ít vết tích, hình như là thứ gì đó giống như sợi tơ tạo thành, cùng với Huyền Cương Chân Tàm Ti rất giống nhau!

Vân Thiên Hà nghe vậy, liền đi tới trước cây Tầm Nguyệt chỉ, thấy mấy cây này có khá nhiều cọc xung quang, nhưng nửa đoạn cọc đã gãy xuống, hắn từ bên trong lấy nửa đoạn Huyền Cương Chân Tàm Ti sau khi Hoa Tố Nhan dùng để vá Thôn Thiên Thủ Sáo, đối chiếu so sánh với vết tích trên thân cây, phát hiện ra vết tích rất phù hợp với Huyền Cương Chân Tàm Ti.

- Lẽ nào đã có bộ lược giả khác tới đây?

- Mặc kệ ở đây đã phát sinh những chuyện gì, những đầu mối này cũng không phải đầu mối chúng ta cần, hiện tại xem ra nơi này có hạ lạc của Linh tộc, chúng ta thử tiến vào bên trong chỗ đầu gió xem sao!

Vân Thiên Hà không tiếp tục để ý tới những vết tích này, càng đi tới địa phương gần miệng núi, càng thấy được nhiều vết tích tranh đấu, còn có bẫy rập bị phá hủy, nhưng không hề thấy bất cứ thi thể nào, cho dù là dã thú.

Trên đường đi hoàn toàn là cảnh tượng hỗn độn, để trong lòng mấy người thoáng trầm xuống. Tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm, khi đi tới chân núi, cảnh tượng đổ nát nơi đây càng thêm rõ ràng, có một số địa phương còn hiện rõ những hố sâu, nơi nơi đều thấy nham thạch thật lớn đổ nát vương vãi khắp nơi.

- Có thể tạo ra thương tổn lớn như vậy, thực lực ít nhất cũng phải Võ Thánh trở lên mới có thể làm được!

Tầm Nguyệt đi tới trước một vách đá, thấy nơi đây có một quyền ấn cực sâu, ước chừng đường kinh gần một thước, đây là do chân khí mạnh mẽ huyễn hóa thành cự quyền đánh vào vách đá tạo ra.

- Xem ra, ở đây nhất định từng phát sinh chém giết kịch liệt, chúng ta đã tới chậm!

Mộng Ly nói.

- Nếu như phát sinh chém giết, nhưng lại không có cỗ thi thể nào lưu lại, nàng không cảm thấy kỳ quái hay sao?

Vân Thiên Hà nhìn xung quanh, tiếp tục đi sâu vào trong miệng núi, ba người lập tức đuổi kịp.

Vân Thiên Hà đi tới miệng núi, chỉ thấy nơi này giống như cái miệng cự thú mở ra, phía trước còn có mấy tảng đá lớn nhô cao, giống như hàm răng cự thú.

Phía sau những tảng đá lớn, có một ít bộ phận cơ quan bẫy rập bị phá hủy, tiếp tục đi sâu vào trong một chút, Vân Thiên Hà nhìn thấy phía sau miệng rộng lộ ra một cửa động, giống như thông đạo tiến vào trong bụng cự thú, Vân Thiên Hà không chút đắn đo, liền trực tiếp tiến vào cửa động.

Chỉ là mấy người thông qua cửa động rộng mở sáng sủa, đi tới trung ương lòng núi, từ một cửa động khác đi ra, đứng trên đài cao nhìn bao quát cảnh tượng dưới chân, đều mở to hai mắt nhìn.

Xác thực mà nói, trong lòng ngọn núi, diện tích mười phần rộng rãi, bên trong có một thôn trang nhỏ tọa lạc.

Mà lúc này, thôn trang nhỏ đã bị san thành bằng phẳng, nơi nơi đều là gạch ngói khô cằn, mà trung tâm thôn trang có một cây cột thật lớn, lúc này trên cây cột có treo hơn mười thi thể đã bị cháy đen khó phân biệt. Truyện Sắc Hiệp -

- Tại sao có thể như vậy, người ở đây bị giết chết hết rồi sao?

Vân Thiên Hà nhìn tràng cảnh dưới chân, thất thanh nói.

Mộng Ly nhìn quét qua, lại nói:

- Ta xem không phải, nếu như đây là địa phương hậu duệ Linh tộc từng cư trú, hẳn là có lão nhân và tiểu hài tử, hơn nữa cũng không chỉ có mười mấy người trưởng thành, những thi thể này đều là nam nhân, hẳn là kẻ xâm lược tới.

- Tỷ tỷ, tỷ thế nào biết được họ đều là kẻ xâm lược?

Đường Linh Toa hiếu kỳ hỏi.

Mộng Ly đột nhiên đỏ mặt, phun ra một ngụm, nói:

- Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, muội chỉ cần biết những thi thể này không phải là hậu duệ Linh tộc là được, cái khác không nên hỏi nhiều.

Những lời này đã nhắc nhở Vân Thiên Hà, hắn tỉ mỉ quan sát đặc thù trên các thi thể, lại nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thân thể điểm nhẹ, phiêu nhiên rơi xuống dưới cây cột lớn trung ương phế tích.

Trên cây cột có một ít đồ án ký hiệu đặc biệt của Linh tộc, còn có một ít đồ đằng thần bí, Vân Thiên Hà xem không hiểu, hắn đi dạo qua một vòng mảnh phế tích này, ngoại trừ có mấy thi thể treo cổ trên cây cột, không còn phát hiện ra thi thể nào khác.

Lúc Tầm Nguyệt lôi ra một cây cột gỗ, nhìn trong phòng còn vết tích thiêu hủy chưa hoàn toàn, nói:

- Trong phòng không có thứ quan trọng gì đó lưu lại, hơn nữa còn có vết tích đã từng thu thập qua, như vậy nói rõ, Linh tộc từng sinh hoạt nơi đây, biết nơi đây đã bị bại lộ, sau đó đã dẫn tộc nhân di chuyển, trước khi di chuyển đã đốt hủy toàn bộ.

- Nhìn, nơi đó còn có một cửa động!

Đường Linh Toa nhảy xuống, liếc mắt liền nhìn thấy một cửa động bên vách đá được che đậy.

Vị trí cửa động là đi sâu vào trong lòng núi, mấy người theo cửa động tiếp tục bước đi, qua thời gian ước chừng nửa nén hương mới đến đầu cùng thông đạo.

Trước mắt một mảnh rộng mở sáng ngời, ở đây là địa phương từng có người ở, nhưng rất cả đều đã bị phá hủy rất nghiêm trọng, cũng không có vết tích bị đốt cháy, mà trực tiếp dùng lực lượng mang tính hủy diệt, đánh tan nơi này thành từng mảnh nhỏ.

Mấy người Vân Thiên Hà dò xét một hồi, vẫn như cũ không thu được bất cứ đầu mối nào.

Xuống chút nữa sẽ không còn cửa động nào nữa rồi, đang lúc bọn họ chuẩn bị theo đường cũ trở lại, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng nổ ầm ầm…

Mộng Ly biến sắc, nói:

- Không tốt, chúng ta nhất định đã kính thích phải bộ phận cơ quan nào đó, cửa động bên ngoài bị phá hỏng rồi!

Ầm ầm…

Đúng lúc này, toàn bộ lòng núi rung lên kịch liệt, mấy người Vân Thiên Hà đứng trong động thính, bắt đầu có rất nhiều cự thạch rơi xuống, ầm ầm đập trên mặt đất, cát đá văn khắp nơi.

- Có thể nơi đây vốn là một cái bẫy, kết quả chúng ta không may gặp phải!

Vân Thiên Hà tránh thoát một khối đá lớn mắt thấy vách động xung quanh bắt đầu xuất hiện hiện tượng nứt nẻ, trên đỉnh còn có rất nhiều khối đá lớn rơi xuống, thoạt nhìn như muốn hoàn toàn lấp đầy động thính này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio