- Tiểu thư, hà tất phải như vậy đây? Thuộc hạ chỉ là phục lệnh hành sự, chỉ cần tiểu thư giao ra cửu thải vân long châu, thuộc hạ đối với chuyện của hai vị tiểu thư sẽ không tiếp tục hỏi nhiều, cũng đáp ứng bất luận yêu cầu gì của tiểu thư, được không?
Lúc này Thương Giáo lau đi vết máu khóe miệng, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn đã bị lực lượng thần kỳ ẩn chứa trong cửu thải vân long châu đả thương tâm thần, hơn nữa trong lòng hắn còn cố kỵ phương thức chiến đấu muốn động quy vu tận của Mộng Ly, cho nên hắn không tránh khỏi bị thương nặng.
Bất quá hắn hiển nhiên vẫn hơn Mộng Ly, còn có chiến lực chiến đấu.
Nhưng cửu thải vân long châu mới là mục đích cuối cùng của hắn, hắn không thể để thánh vật Thiên Long tộc này bị hủy đi, càng không thể giết chết Mộng Ly, bằng không sau này trở về sẽ là tử tội, dưới tình huống lưỡng nan như thế này, hắn thấy Mộng Ly lại một lần nữa ngưng tụ lực lượng Thiên Long Cửu Biến, không thể làm gì khác hơn là lựa lời khuyên nhủ.
- Tiểu thư, thuộc hạ luôn một mực khiêm nhường, thỉnh không nên khiêu khích cực hạn nhẫn nại của ta, tiểu thư đã liều chết không từ, vậy chớ trách thuộc hạ thủ đoạn độc ác, Mông Tô!
- Đại nhân!
Lúc này Mông Tô xuất hiện bên cạnh Thương Giáo, vẫn là thần tình cung kính như trước, chỉ là hắn cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang quỷ dị.
Mệnh lý của Thương Giáo đã tới điểm cực hạn, hắn cần nguyên lực để tiếp tục duy trì mệnh lý, hắn vẫn dựa vào hấp thu nguyên lực của người hầu để duy trì.
Những người hầu bên cạnh hắn đã có năm người bị hút khô rồi, chỉ còn lại một mình Mông Tô cung cấp cho hắn nguyên lực cuồn cuộn không ngừng, cộng thêm hắn có chút yêu thích, vì vậy đã truyền cho Mông Tô bí pháp càng cao thâm, khiến cho hắn có thể thu được càng nhiều nguyên lực hơn.
Lần này đối mặt với cửu thải vân long châu và Mộng Ly liều mạng đánh một trận, hắn cần phải có mười phần nắm chắc cửu thải vân long châu, vì vậy lúc gọi Mông Tô tới gần, đưa một tay lên, chạm vào đầu Mông Tô, chuẩn bị một lần nữa hấp thu nguyên lực.
Nhưng đúng vào lúc này, trong ánh mắt Mông Tô hiện lên một đạo hàn quang băng lãnh, tại lúc bàn tay Thương Giáo chạm vào đầu hắn, đồng thời có lực hút phát ra, quang mang trên người Mông Tô đột nhiên rừng rực bùng phát, một cỗ quang mang trải rộng toàn thân, trực tiếp tập kích thăng về phía Thương Giáo.
- Nô tài lớn mật, ngươi dám phản bội ta!
Thương Giáo phát hiện ra tên người hầu thường ngày vốn luôn khúm núm trước hắn tại thời điểm này cư nhiên dám tập kích, trong lòng giận dữ, nhưng hồi long phệ đã bắt đầu vận chuyển, không thể mạnh mẽ gián đoạn, bằng không mệnh lý của hắn dưới tình huống không thể duy trì liên tục sẽ cấp tốc héo rũ mà chết.
Thế nhưng Mông Tô phát động tập kích về phía hắn, còn muốn phản thôn phệ cỗ nguyên lực bàng bạc trong cơ thể hắn, trong lòng hắn nổi giận, sát khí tỏa ra bốn phía, không còn để ý tới kết quả cuối cùng khi mệnh lý không duy trì liên tục, hắn quyết định phải giết chết tên nô tài dám phản bội trước mắt.
- Tiểu thư, mau ra tay!
Mông Tô phản phệ Thương Giáo, hắn rõ ràng cảm thụ được Thương Giáo phát ra sát khí đối với hắn, cũng biết rõ Thương Giáo liều mạng hậu quả mệnh lý gián đoạn cũng muốn giết chết hắn trước, vì vậy liền quay sang Mộng Ly la lớn.
Chỉ cần Mộng Ly có thể giết chết Thương Giáo, như vậy hắn còn cơ hội sống sót.
Mộng Ly ngưng tụ Thiên Long Cửu Biến, nàng đã dùng hết một tia lực lượng cuối cùng, lúc này quang mang cửu thải vân long châu bùng phát phảng phất như xuyên thấu cửu tiêu, từng cỗ năng lượng thiên địa bắt đầu khỏi động, cuồng lôi trận trận, cuồng phong thổi mạnh, bụi bặm tung bay, thiên địa biến sắc.
Nghe được lời nói vừa rồi của Mông Tô, Mộng Ly thấy Thương Giáo sử dụng Hồi Long Phệ, lại bị người hầu phản phệ, lúc này biết cơ hội đã tới rồi, tinh quang trong mắt hiện lên, cấp tốc đứng dậy ngưng hóa thành một đầu cự long màu xanh, cùng với cỗ quang mang chín màu phát ra từ cửu thải vân long châu, chính nàng cũng ở trong đó, mang theo khí thế cuồng bạo trước nay chưa từng có, đánh thẳng về phía Thương Giáo.
Thương Giáo trước thời khắc nguy cơ, trong lòng đã không còn tập trung vào người hầu phản bội, tại lúc hắn bị Mông Tô phản phệ, bởi vì chênh lệnh cảnh giới quá lớn, phản phệ từ Mông Tô rất nhanh liền bị áp chế, hắn cấp tốc phóng ra hỏa long phân thần, mang theo khí thế rít gào mãnh liệt, nghênh hướng một kích kinh thiên của Mộng Ly.
Ầm…
Hỏa long phát ra tiếng rít gào cuồng bạo, thiên địa xung quanh phảng phất như một lần nữa bị đặt trong luyện ngục xích hỏa, áp lực Thiên Cảnh để thế tiến công của Mộng Ly bị yếu đi vài phần, quang mang cửu màu cùng với hỏa long đan xen cùng một chỗ, liền phát sinh chiến đấu kịch liệt.
Ầm ầm ầm…
Tiếng bạo tạc nổ vang khi hai cự long chiến đấu với nhau truyền đến, kinh thiên động địa.
Hỏa long là phân thân do Thương Giáo ngưng hóa ra, thực lực Thiên cảnh chênh lệnh so với Địa cảnh hậu kỳ của Mộng Ly, cho dù Mộng Ly được lựu lượng cửu thải vân long châu hỗ trợ cũng không thể bù đắp được, hai cự long giao chiến, hỏa long mỗi một lần rít gào trùng kích đều khiến cho thế tiến công của Mộng Ly yếu bớt vài phần, bất quá hỏa long cũng chịu ảnh hưởng của bản tôn, lúc này cũng bắt đầu yếu bớt.
Trái lại giữa Mông Tô và Thương Giáo, quang mang trên người Mông Tô càng thêm rừng rực, phản phệ từ hắn sau khi bản tôn Thương Giáo phóng ra phân thân suy yếu vài phần, Mông Tô càng thêm mạnh mẽ.
Thương Giáo mười phần không cam lòng với kết cục mệnh lý gián đoạn sau đó héo rũ tử vong, lúc này hắn đã buông tha ý niệm trước tiên đoạt cửu thải vân long châu sau đó giết Mông Tô.
Tại lúc hỏa long tiêu hao một bộ phận lực lượng của Mộng Ly, tại lúc gần như dầu hết đèn tắt, đột nhiên quát lớn một tiếng, hỏa long tê rống một tiếng, cấp tốc một lần nữa trở lại thân thể hắn, cùng với bản tôn dung hợp, mà một kích có vẻ mệt mỏi của Mộng Ly lúc này cũng nặng nề oanh kích lên người hắn.
Ầm…
Tiếng nổ vang vọng, Thương Giáo phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị trọng thương, nhưng hắn đã phòng bị một kích cuối cùng của Mộng Ly, còn chưa chết.
Mà Mộng Ly thấy một kích vừa rồi không thể giết chết được Thương Giáo, lúc này nàng cũng không thể chống đỡ được nữa, liền nặng nề té ngã trên mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, viên cửu thải vân long châu cũng theo đó rơi xuống người nàng, tản ra quang mang mờ nhạt.
- Ha ha, nếu như giết không được ta, vậy toàn bộ các ngươi đều đi tìm chết!
Hắn điên cuồng cười to, lúc này bàn tay trên đỉnh đầu Mông Tô bỗng nhiên tăng mạnh Hồi Long Phệ, lực lượng ập tới, phản phệ từ Mông Tô tại một khắc này bị mạnh mẽ dừng lại, mà một bộ phận nguyên lực hắn vừa mới phản phệ được, lúc này đột nhiên cấp tốc trôi qua, chậm rãi tiến nhập vào cơ thể Thương Giáo.
Lúc này sắc mặt Mông Tô xám ngắt như tro tàn, hắn biết, đại thế đã mất, triệt để không xong!
- Kết quả của phản bội chỉ có một con đường, chết!
Lúc này Thương Giáo điên cuồng cười lớn, lúc hắn một lần nữa nắm được quyền chủ động trong tay, hắn điên cuồng hút mạnh nguyên lực từ Mông Tô, lúc này hắn quyết định muốn triệt để hút khô tên phản đồ này, sau đó lấy đi cửu thải vân long châu đã có, cuối cùng hưởng thụ thân thể hai nữ nhân hắn ngưỡng mộ đã lâu, lúc này đều hôn mê bất tỉnh dưới đất.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Thương Giáo càng thêm dữ tợn vặn vẹo, quang mang từ trên thân thể hắn càng thêm kịch liệt, thậm chí thân thể bị trọng thương của hắn lúc này cũng vì sự kích động kia, tình tự hưng phấn mà run rẩy.
Nhưng mà, ngay lúc Thương Giáo huyễn tưởng một màn tuyệt vời ngay sau ngày hôm nay, đôt nhiên có một cỗ lực lượng khôn hàn cuồng bạo tập kích về phía hắn, nụ cười điên cuồng của Thương Giáo mạnh mẽ dừng lại, sắc mặt đại biến.
Ầm…
Tại lúc hắn vừa mới hoàn hồn lại, cỗ lực lượng băng hàn như đông cứng lại thân thể vốn trọng thương của hắn, một cỗ lực lượng ý cảnh tinh khung hạo hãn, để hắn tại giờ khắc này hiện rõ vẻ kinh hồn táng đảm trên mặt.
Nhưng mà, sai biệt cảnh giới quá mức xa, khi cỗ lực lượng khôn hàn kia kéo tới, sắp sửa bài trừ được phòng hộ trên người Thương Giáo, lại đột nhiên suy yếu đi.
Thương Giáo thấy thế, lại cuồng tiếu quay sang nhìn một tên tiểu tử cách đó không xa, lúc này đang gấp rút lao tới, phát ra một tiếng hừ lạnh coi thường. Truyện Sắc Hiệp -
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình, chỉ là Nhân cảnh đã nghĩ muốn đối phó bản tôn?
Người tới chính là Vân Thiên Hà.
Tại lúc hắn thấy Mộng Ly té ngã, trong lòng hắn bùng phát lửa giận, phóng xuất ra toàn bộ lực lượng của hắn hiện tại, thực thi đánh lén đối với Thương Giáo.
Chỉ là kết quả nằm trong dự liệu của hắn, một vị cường giả Thiên cảnh, tuy rằng bản thân trọng thương, thế nhưng phòng hộ của đối phương vẫn như cũ, không phải là một Võ Thánh Nhân cảnh có thể bài trừ được, đồng thời đánh chết.
Lúc này đây tuy rằng công kích không có kết quả, nhưng Vân Thiên Hà cũng đã biết được nguyên nhân Thương Giáo vì sao bị đánh lén nhưng không lập tức phản kích lại. Hắn bị trọng thương, nhưng lại dùng một loại phương pháp quỷ dị hấp thu nguyên lực từ Mông Tô, như vậy nói rõ, quá trình này không thể nào gián đoạn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vân Thiên Hà nở nụ cười nhạt quỷ dị.
Cho dù không giết chết hắn, chính mình cũng có thể dùng hết thủ đoạn quấy rối hắn thôn phệ nguyên lực Mông Tô, hoặc có lẽ mạnh mẽ gián đoạn quá trình Hồi Long Phệ, trong lòng Vân Thiên Hà cấp tốc lập ra kế hoạch.
Tập trung vào bàn tay của Thương Giáo đặt trên đầu Mông Tô, lúc này Vân Thiên Hà đưa tay lên, một cỗ khôn lam chi diễm trong nháy mắt bùng phát, hừng hực thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn.
- Khôn lam chi diễm! Tiểu tử, ngươi thế nào lại có khôn lam chi diễm!
Thương Giáo trong lúc đang điên cuồng cười to, biểu tình coi thường cực điểm nhìn con kiến hôi bên cạnh, lại đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay Vân Thiên Hà nổi lên khôn lam chi diễm, nhãn thần hắn nhắm vào Mông Tô, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Trong thanh âm hét lên điên cuồng, không ngờ mang theo một tia nôn nóng, hiển nhiên hắn biết được chỗ bá đạo kinh khủng của khôn lam chi diễm.
Tốc độ của Vân Thiên Hà không chậm, chỉ trong thời gian chớp mắt liền cấp tốc tiếp cận Mộng Tô, trên mặt vẫn như cũ hiện rõ nụ cười nhạt băng lãnh.
Thần sắc Thương Giáo biến hóa, hắn toàn bộ nhìn trong mắt, nếu như hắn đã cố kỵ khôn lam chi diễm, vậy thì dùng không lam chi diễm này đến dằn vặt hắn, cho dù không thể giết chết hắn nhưng đối với việc gián đoạn quá trình Hồi Long Phệ vẫn có vài phần cơ hội.
- Vị bằng hữu này, xin lỗi rồi!
Nhãn thần Vân Thiên Hà nhắm vào Mông Tô đã không thể chịu nổi Hồi Long Phệ, nhàn nhạt nói một câu, khôn lam chi diễm trong lòng bàn tay càng thêm kịch liệt bùng cháy.
- Tiểu tử, ngươi dám, muốn chết, đừng…
Tại lúc Thương Giáo còn chưa dứt lời, Vân Thiên Hà bỗng nhiên chuyển thành cự quyền, nhảy tới, dùng khôn lam chi diễm mạnh mẽ đánh vào thân thể Mông Tô
Hừng hực…
Khôn lam chi diễm tại lúc tiến vào trong cơ thể Mông Tô, bởi vì Mông Tô đã không thể chống đối, nhất thời khí huyết toàn thân và nội tức đều bị khôn lam chi diễm châm lên, đều hừng hực thiêu đốt.
Mà khôn lam chi diễm thiêu đốt hừng hực tại lúc Thương Giáo không dám mạnh mẽ bỏ dở tiến trình Hồi Long Phệ, càng có một bộ phận theo Thương Giáo hấp thu nguyên lực Mông Tô tiến vào trong cơ thể hắn.
Ầm…
Khi khôn lam chi diễm theo nguyên lực chảy vào cơ thể, thân thể Thương Giáo chấn động mãnh liệt, hắn thấy quá trình Hồi Long Phệ sắp hoàn toàn thành công lại bị tên tiểu tử trước mắt mạnh mẽ phá hỏng, trong lòng nổi giận, sát khí tỏa ra bốn phía, hắn vẫn như cũ tiếp tục hoàn thành quá trình cuối cùng.
Lúc này, tại lúc Thương Giáo tạm thời ngăn chặn khôn lam chi diễm lan tràn khắp thân thể hắn, quá trình thôn phệ lại không thể kết thúc, hắn liền dùng hỏa long phân thân đánh thẳng về phía Vân Thiên Hà.
Ầm ầm…
Vân Thiên Hà nắm chắc cơ hội này, một lần nữa đánh vào cơ thể Thương Giáo một cỗ khôn lam chi diễm mạnh liệt, thế nhưng không thể nào phá hủy được phòng hộ của hắn, tại lúc hỏa long kéo tới, ngược lại tại lúc hắn đánh hai kích nặng nề vào Thương Giáo, hắn bị cỗ lực lượng cường đại phản chấn ngược lại, thân thể bạo lui mấy trượng, phá nát vách núi đá, miệng phun máu tươi.