Võ Động Thiên Hà

chương 459: quỷ y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quỷ Cốc và Quỷ Hạp là hai khái niệm, Quỷ Hạp là nơi trói buộc một ít dị tộc, làm một lao ngục để bọn họ khổ dịch.

Mà Quỷ Cốc thì có chút thần bí rồi.

Trước đây Vân Thiên Hà thỉnh thoảng cũng nghe được một ít truyền thuyết kể lại, nói thời kỳ Đại Đường khai quốc, gia tộc Đường thị vốn chỉ là một gia tộc vùng biên tái, sau đó một vị thanh niên trong lúc du lịch, xông lầm vào Quỷ Cốc, đã được cao nhân dị sĩ trong Quỷ Cốc tương trợ, học được một bộ kỳ công có một không hai, còn có một bộ binh thư tinh tuyệt.

Sau đó, người thanh niên này rời khỏi cốc trở lại gia tộc, thông qua công pháp có một không hai của hắn, còn có bộ binh pháp tuyệt diệu kia, rất nhanh làm cho gia tộc phát triển lớn mạnh, chiếm đoạt và mượn hơi rất nhiều hào kiệt nghĩa sĩ và đại gia tộc thế gia, lấy khí thế gió mạnh sóng lớn, đạt được thiên hạ.

Vì vậy lúc đó, truyền thuyết về Quỷ Cốc được người đời ca tụng thành nơi ở thần thánh, nói Quỷ Cốc là cái nôi thiên tử, là đất ấm đế vương, thế nhưng từ lúc người thanh niên kia làm hoàng đế, truyền thuyết về Quỷ Cốc đã bị tận lực xóa đi.

Từ thời điểm đó, Quỷ Hạp nhốt dị tộc liền xuất hiện một loại tin tức khác nhau, do đó làm lẫn lộn tầm nhìn người đời, bởi vì đều là truyền thuyết, độ tin cậy không cao, vì vậy Quỷ Cốc cũng không đượcnhiều người nhắc tới nữa.

Đường Linh Toa sinh ra trong gia tộc Đường thất, tự nhiên biết được truyền thuyết này.

Chỉ là nàng hoàn toàn không ngờ tới, bọn họ chỉ né tránh một hồi mưa to, trong lúc đánh bậy đánh bạ, cư nhiên xông vào Quỷ Cốc trong truyền thuyết, vì vậy nhất thời ngẩn người tại chỗ.

Thấy hai người sững sờ, vị phụ nhân kia cười nói:

- Có thể gặp người trong Quỷ Cốc, coi như là một loại cơ duyên, các ngươi đã tới đây, nhưng lại rất may mắn sống sót, như vậy hãy yên tâm ở lại chỗ này đi!

- Chờ một chút!

Vân Thiên Hà lấy lại tinh thần, nói:

- Tiền bối, còn chưa thỉnh giáo xưng hô như thế nào?

- Ngươi gọi là Bạch Nương Tử là được, lão đầu kia là Diệp Tiên Kiều, trong Quỷ Cốc chúng ta đều gọi hắn là Quỷ Y, trước kia ta cũng xông lầm vào Quỷ Cốc, được lão đầu này cứu, sau đó lại bị lão đầu làm phiền, tạm thời vì lợi ích toàn cục gả cho hắn, ai…

- Các ngươi là phu phụ?

Đường Linh Toa trừng mắt to nhìn hai người, lão nhân hiện tại có chút nhăn nhó, Đường Linh Toa không khỏi thất thanh nói:

- Quả nhiên rất xứng đôi!

- Hắc hắc, vẫn là tiểu cô nương tinh mắt…

Diệp Tiên Kiều vừa nghe được lời này, nhất thời mặt mày sáng rỡ, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Bạch Nương Tử, lập tức câm như hến, không dám nói thêm lời nào.

Vân Thiên Hà nói:

- Các vị tiền bối, các ngươi đều xông lầm vào Quỷ Cốc, vậy thế nào lại biến thành bộ dáng này, các ngươi đều là y sĩ, lẽ nào…

- Tiểu tử, ngươi có điều không biết, Quỷ Cốc này rất khó ra ngoài, năm đó phu phụ chúng ta vì tưởng niệm người nhà, từng nỗ lực rời đi, nhưng cuối cùng đã thất bại rồi, cũng bởi vậy biến thành bộ dạng hiện tại, bất quá mọi người trong Quỷ Cốc đều là quái nhân dị sĩ, tướng mạo đặc dị, mặt mũi của chúng ta ngược lại không có gì đáng sợ, thời gian lâu, mọi người dần dần thành thói quen!

Rất khó thoát ra?

Vân Thiên Hà kinh hãi, nghĩ tới thi thể bên ngoài, nói:

- Vậy binh sĩ bên ngoài là chuyện gì xảy ra, các ngươi giết?

- Những binh sĩ này sau khi xông vào trong cốc, bọn họ đến Quỷ Hoàng Điện làm càn, vừa lúc đó Quỷ Hoàng luyện công tới thời điểm quan trọng, kết quả bị những kẻ này quấy rối, hơn nữa Quỷ Hoàng trời sinh tính cực kỳ ghét quân nhân, kết quả trong lúc giận dữ đã giết chết toàn bộ tại nơi đây!

- Ở đây còn có Quỷ Hoàng?

Vân Thiên Hà nghe được càng thêm kinh ngạc.

Đường Linh Toa nói:

- Vậy một vị thanh niên đã từng tới đây, cũng có được một bộ binh pháp kỳ tuyệt sau đó rời khỏi cốc…

- Nha đầu, việc này sau này ngươi ở trong cốc tốt nhất không nên đề cập tới, bằng không sẽ rước về họa sát thân!

Diệp Tiên Kiều vừa nghe được Đường Linh Toa nói tới đây, liền lập tức ngăn cản.

- Vì sao?

Đường Linh Toa không giải thích được.

Bạch Nương Tử nói:

- Cô nương, đây là một đoạn chuyện cũ kiêng kỵ nhất trong Quỷ Cốc, người thanh niên năm đó chính là đồ đệ của Quỷ Hoàng, chỉ là sau khi hắn rời khỏi cốc đã bội bạc, liên hợp với rất nhiều cỗ thế lực thần bí phong bí lỗ hổng các dị sĩ trong cốc tốn công sức cực lớn mới mở ra được, tương đương với việc đóng cửa vĩnh viễn nhốt mọi người ở trong này, vì vậy cho tới nay, rất nhiều tiền bối rất kiêng kỵ nhắc tới đoạn chuyện cũ này, hơn nữa tính tình của các vị tiền bối này đều rất cổ quái, nổi giận giết người là chuyện bình thường, vì vậy sau này các ngươi sinh sống trong Quỷ Cốc, chớ nhắc tới chuyện này!

- Chỉ là, ta…

Đường Linh Toa còn muốn nói, Vân Thiên Hà đã cắt đứt lời nàng.

- Linh Toa, chuyện này không nên nhắc lại nữa, sau này nàng ở trong cốc cũng tốt nhất không nên đề cập tới họ của chính mình, nàng hiểu ta nói cái gì hay không?

Đường Linh Toa suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra ý tứ của Vân Thiên Hà, vì vậy gật đầu.

Bạch Nương Tử hiếu kỳ nói:

- Vị tiểu cô nương này họ gì, vì sao không để nàng nói đến họ của mình?

Vân Thiên Hà nói:

- Hai vị tiền bối nếu đã nói việc kiêng kỵ trong cốc cho vãn bối, như vậy vãn bối cũng không giấu diễm, thê tử của vãn bối họ Đường, chính là hậu nhân của người thanh niên kia, thỉnh hai vị tiền bối không nên đề cập tới!

- Thì ta là thế!

Bạch Nương Tử gật đầu, liếc nhìn Diệp Tiên Kiều, quát lớn:

- Tử lão quỷ, có kết luận hay không, nếu như không có, hãy mau cút cho lão nương!

Diệp Tiên Kiều lau cái trán đầy mồ hôi, đứng trước cửa động, con mắt nhanh trừng thẳng rồi, sau một lúc lâu mới nói:

- Hai vị cô nương này là cộng sinh song tử, bọn họ hiển nhiên là do công lực bị hao tổn hết dẫn tới hư thân, nhưng còn có mệnh phách của một vị cô nương kết nối lại, không thẻ xa nhau, vì vậy hai người đều không thể nào tỉnh lại!

- Như vậy còn không sai biệt lắm!

Lúc này Bạch Nương Tử mới thỏa mãn gật đầu, Diệp Tiên Kiều lại nở nụ cười hèn mọn, có ý tứ hàm xúc lấy lòng. Truyện Sắc Hiệp -

Vân Thiên Hà nghe đôi phu phụ này đốp chát với nhau, đã nói ra nguyên nhân cả Mộng Ly lẫn Tầm Nguyệt đều không tỉnh lại, trong lòng biết y thuật của hai người này siêu phàm, liền nói:

- Nhị vị tiền bối, không biết có thể cứu tỉnh các nàng hay không?

Bạch Nương Tử cổ quái liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà:

- Tiểu tử, hai tiểu cô nương này là gì của ngươi nha?

- Ách, này…

Đường Linh Toa đột nhiên véo hắn một cái, tiến lên nói:

- Hai người này cũng là thê tử của phu quân, hai vị tiền bối có gì cần cứ phân phó, có một số việc ta có thể thay phu quân tác chủ!

- Lạc lạc, tiểu cô nương thực có ý tứ, ta thích…

Bạch Nương Tử đột nhiên nở nụ cười tươi, nói:

- Nhà của ta, cũng do ta tác chủ, lão quỷ kia chung quy nói ta ngược đãi hắn, để hắn không còn tôn nghiêm, hừ hừ, nhưng hắn cũng không dám phản đối!

Khóe miệng Diệp Tiên Kiều co giật, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, ẩn chứa vẻ ước ao và đồng tình. Thấy vậy trong lòng Vân Thiên Hà nghĩ cổ quái lại buồn cười, một đôi phu phụ vô cùng có ý tứ.

Đường Linh Toa thấy Bạch Nương Tử vui vẻ, liền kéo kéo cánh tay của nàng, ngọt ngào kêu lên:

- Bạch di, người nhất định có biện pháp cứu tỉnh hai tỷ tỷ, người nhất đinh trợ giúp ta nha…

- Tiểu nha đầu giảo hoạt, bọn ta có thể làm tổ nãi nãi ngươi rồi!

Diệp Tiên Kiều nghe xong lời này, nhỏ giọng nói thầm một câu.

- Cút…

Nhưng Bạch Nương Tử vừa nghe, trợn mắt nhìn, lại một vô ảnh cước, đã đá văng Diệp Tiên Kiều vào trong hồ nước, lúc này mới tỏ vẻ mặt hài lòng quay sang kéo bàn tay nhỏ bé của Đường Linh Toa nói:

- Chất nữ thực ngoan, Bạch di nhất định sẽ cứu tỉnh hai tỷ tỷ của ngươi, hì hì!

Thấy Đường Linh Toa nở nụ cười giảo hoạt với hắn, cái trán Vân Thiên Hà toát mồ hôi hột, trong lòng nói thầm, quả nhiên là nữ nhân hiểu nữ nhân a!

Bạch Nương Tử thi thuật chữa bệnh không thích có người bên cạnh, có điểm cổ quái.

Bất quá Đường Linh Toa khiến nàng hài lòng, đã cho phép ngoại lệ, lưu lại trong động, mà Vân Thiên Hà thì bị Bạch Nương Tử không chút khách khí đuổi khỏi sơn động.

Lúc này ngoài động đã tạnh mưa, Vân Thiên Hà đi tới bên hồ, thấy Diệp Tiên Kiều cởi quần áo chính mình, dùng sức vắt mạnh sau đó mặc vào, bất quá mùi tanh tưởi lan tràn, hắn thực sự không thể chịu đựng được, vì vậy nói:

- Tiền bối, người có thể chịu được mùi tanh tưởi này?

- Như vậy tính cái gì, trong cốc cả năm không thấy ánh mặt trời, mùi âm hủ so với mùi này còn khó ngửi hơn gấp bội, đã sớm thành thói quen rồi!

- Thi thể này tiền bối cũng không dự định xử lý?

Diệp Tiên Kiều nói:

- Những thi thể này đều là chúng ta cỗ ý để tại chỗ nghiên cứu, quan sát quá trình chúng hư thối, huống hồ lão phu từ trên thi thể bọn họ lấy được không ít da thịt tươi mới, qua một đoạn thời gian lão phu có thể khôi phục lại diện mạo ban đầu, nhìn xem lão thái bà kia còn dám mắng ta là lão quỷ, không cho lão tử lên giường, bằng không lão tử ra ngoài tìm một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo trở về, hừ, trong cốc này này còn nhiều mỹ nữ mà!

Cái trán Vân Thiên Hà hiện rõ hắc tuyến, lão nhân này nói chung quy rất không đứng đắn, trách không được Bạch Nương Tử lại thường xuyên ngược đãi hắn.

Bất quá Vân Thiên Hà cũng muốn lý giải tình huống nơi này một chút, nhân tiện nói:

- Tiền bối, người đến đây hẳn là đã nhiều năm rồi, Quỷ Cốc ta xem là một thâm cốc rất sâu, hoàn cảnh xung quanh chỉ có một vài ngọn núi giao nhau, nếu như ở đây có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, hẳn là cũng có người thực lực mạnh mẽ, thế nào lại không ra được đây?

Diệp Tiên Kiều hít một hơi, nói:

- Tiểu tử, mỗi người vừa mới vào cốc đều có suy nghĩ giống như ngươi, nhưng trên thực tế lại không giống như vậy, ngươi còn không biết lai lịch của Quỷ Cốc, đến nay cũng có hơn nghìn năm rồi, từ nghìn năm trước, trong cốc đã chết đi không ít người, cũng đã tiến vào không ít người, vẫn tuần hoàn liên tục như vậy, thậm chí đã truyền tới hơn mười thế hệ rồi, hiện tại cường giả cũng có không ít, nhưng bọn họ thủy chung không rời khỏi Quỷ Cốc thành công, những điều này đều có nguyên nhân của nó, bởi vì bản thân Quỷ Cốc là một không gian dị độ, do một cỗ lực lượng thần bí trói buộc, cho nên muốn ra ngoài, trừ phi có thực lực Phá Hư, hoặc là bản thân có đồ vật mở ra được Quỷ Môn!

Vân Thiên Hà còn muốn hỏi thêm một ít vấn đề, nhưng lúc này phát hiện tiếng ầm ĩ truyền đến, ngay sau đó Vân Thiên Hà nghe được thanh âm thét chói tai của một nữ tử.

- Là ai? Là ai giết tiểu Nhiễu của ta?

Nghe được thanh âm này, vẻ mặt Diệp Tiên Kiều cổ quái nhìn Vân Thiên Hà, nói:

- Tiểu tử, ngươi vừa mới trở về mang theo mấy khối thịt rắn, còn có xà đan và xà đảm?

- Đúng vậy, con rắn này công kích ta, kết quả là bị ta giết, có gì sai nha?

- Hỏng rồi, lần này tiểu tử ngươi gặp rắc rối rồi…

Diệp Tiên Kiều nói, thần sắc có chút bối rối, vì vậy liền đứng dậy bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:

- Tiểu tử, lão phu còn có việc muốn làm, đi trước một bước, lúc khác chúng ta lại nói chuyện…

Chưa dứt lời, lão đầu đã không còn hình bóng.

- Ta kháo, lão nhân này rõ ràng là sợ hãi!

Vân Thiên Hà nói thầm một câu, chuẩn bị đứng dậy quay về động nhìn Bạch Nương Tử cứu trị Tầm Nguyệt và Mộng Ly như thế nào, nhưng lúc này có tiếng bước chân rất nặng từ phụ cận truyền đến, mặt đất có chút run rẩy, chỉ thấy một đầu cự thú giương nanh vuốt dữ tợn rất nhanh xuất hiện bên cạnh hồ nước.

Mà trên lưng cự thú còn có một thiếu nữ ôm nửa đoạn thân rắn đang ngồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio