Thanh niên không rõ vì sao sư phụ lại nhắc tới An Tư Tửu này, đây là một điển cố bị lịch sử bao phủ gần trăm năm, trong ấn tượng của hắn, hình như đã từng đọc qua một thiên tạp ký, trong tạp ký có giới thiệu đơn giản về lai lịch của An Tư Tửu, là một đoạn cố sự ái tình rất thê mỹ.
Suy nghĩ một chút, thanh niên nói:
- Thuật lại là nói về một nữ nhân tên là An Tư, nàng yêu một người nam tử, nhưng vì một số nguyên nhân mà không thể sống cùng với người yêu, vì vậy nữ tử này cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt của nàng chảy vào trong tửu trì, và rượu nhưỡng ra cũng không giống bình thường, cho nên thiên hạ nghe tiếng, lúc đó gọi rượu là Tương Tư, sau khi nữ tử tên là An Tư mất đi, người nhà nàng vì muốn kỷ niệm, đã đổi tên thành An Tư.
Lão gia nghe xong, lắc đầu nói:
- Thuận lại tuy là nói như vậy, thế nhưng An Tư Tửu dùng nước mắt nhưỡng rượu, đã có kỳ quái, rất nhiều tửu phường đã từng thử qua, có thể nhưỡng ra rượu có chút thay đổi mùi vị, thế nhưng không thể nào so sánh được, đoạn cố sự kia chỉ là một ít nho sinh bịa đặt ra để lừa dối thế nhân mà thôi!
Lúc này, thấy Tiểu Tô bưng một bầu rượu đi tới, mấy người lập tức dừng nói chuyện.
Tiểu Tô để rượu lên trên bàn, chỉ hơi gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi bắt chuyện với những người khác, thanh niên lúc này mới lại nói:
- Sư phụ, đồ nhi vẫn không giải thích được, chúng ta nguyên bản muốn tới Kinh Thành, thế nhưng người mang bọn con đi đường vòng, ngàn dặm xa xôi đến Lợi Châu lẽ nào vì rượu An Tư kia sao?
- Cũng không phải!
Lão giả nói:
- Rượu bất quá chỉ là thứ chảy vào bụng mà thôi, mà tới Kinh Thành cũng không cần phải nóng lòng nhất thời, không làm lỡ khoa khảo của con, lão phu chủ yếu là muốn đến thăm một lão bằng hữu năm xưa, cũng thực hiện một hứa hẹn!
Lúc này, Vân Thiên Hà mang theo một bình men rượu nhỏ, từ hậu đường đi ra, phía sau còn có một tiểu hài đồng.
An Nhạc cầm một chiếc máy quay gió xếp bằng giấy, đang không ngừng thổi, máy quay gió kia vù vù vù nhè nhẹ bắt đầu chuyển động, tiểu tử này chơi đùa vui vẻ tới mức không muốn buông tay.
Đi tới phòng ngoài, Vân Thiên Hà sờ sờ vào đầu An Nhạc nói:
- Tiểu Nhạc Nhi, quái ca ca phải đi rồi, lúc rảnh rối ca ca sẽ tới thăm ngươi!
- Ca ca, sau này ngươi phải thường xuyên tới nha, Nhạc Nhi sẽ nhớ ngươi đó!
Nhạc Nhi non nớt nói.
- Là muốn ca ca đáp ứng ngươi chơi đùa đúng không, tiểu tử lanh lợi!
Trên mặt Vân Thiên Hà nở nụ cười vui vẻ, lại nhéo nhéo vào khuôn mặt béo mập của nó, liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Mới ra khỏi phòng, lúc này An Nhạc lại đuổi tới, nắm vạt áo của hắn nói:
- Ca ca, ngươi có thể giúp Nhạc nhi nói với gia gia, bảo Nhạc nhi nhớ người!
Nói xong, cánh tay nhỏ bé đưa vào trong lồng ngực lấy ra một vật nho nhỏ giao cho Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà tiếp nhận vừa nhìn, đây là một búp bê hình người bện bằng rơm rạ, trông giống như một tiểu hài đồng.
Cười cười, cầm lấy búp bê cất cẩn thận, sờ sờ vào đầu An Nhạc một lần nữa, liền ra khỏi cửa lớn.
Ngay lúc Vân Thiên Hà rời khỏi cửa, lúc này vị lão giả ngồi trong đại ảnh vẫn nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời khỏi đột nhiên đứng dậy nói:
- Tiểu nhị, tính tiền!
…
Ra ngõ nhỏ, Vân Thiên Hà không cưỡi ngựa, cũng không điều khiển dây cương, Vân Bôn rất nhu thuận đi theo sát phía sau hắn, nhìn hình ảnh sinh hoạt của thành Lợi Châu buổi chiều tà, nhiều ít làm cho hắn có thể tìm về một chút ký ức kiếp trước, khi chính mình chấp hành nhiệm vụ đi lại trong những con phố đô thị phồn hoa.
Chỉ là thế giới này đã hoàn toàn khác nhau, tâm tình con người cũng biến đổi.
Đi tới trước cây cầu chính mình gặp được Lão Cái, Vân Thiên Hà đột nhiên cảnh giác.
Cư nhiên có người theo dõi hắn!
Đây là một loại cảm giác theo bản năng kiếp trước rèn luyện được, hắn xác định đang có người theo dõi hắn phía sau, chỉ là hắn không thể giải thích được, những người này theo dõi chính mình rốt cuộc là muốn làm gì?
Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm!
Không hề quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt của hắn vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, chỉ vỗ vỗ cái cổ của Vân Bôn, rồi lắc cái đuôi ngựa của nó, Vân Bôn dùng mặt ngựa thân thiết ma sát bên người Vân Thiên Hà, kêu lên một tiếng rồi lập tức phi nhanh qua cây cầu nhỏ, rất nhanh đã biến mất trong đường phố đã vắng người.
Những động tác này đều là động tác mà Vân Thiên Hà và Vôn Bôn đã phối hợp với nhau ăn ý mười phần, lắc đuôi Vân Bôn chính là có ý muốn bảo Vân Bôn trở về nhà trước, Vân Bôn vốn rất có linh tính, có thể lĩnh hội cực nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Kh thấy Vân Bôn biến mất cuối đường, Vân Thiên Hà chậm rãi đi dạo không mục đích, nhưng tinh thần của hắn lại thủy chung quan sát mọi hoàn cảnh địa thế nhỏ nhất xung quanh, còn có khí tức của kẻ đang theo dõi hắn, hắn trước tiên tiến vào trong một ngõ nhỏ hẻo lãnh, sau đó từ cuối ngõ nhỏ này đi ra, trực tiếp tiến vào trong một quảnh trường rất sầm uất.
Mà lão giả và hai đồ đệ theo dõi Vân Thiên Hà, đột nhiên thanh niên mở miệng nói:
- Sư phụ, chúng ta theo dõi vị tiểu huynh đệ kia làm cái gì? Hắn một lúc sang đông, một lúc lại sang tây, con thế nào cảm thấy hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi, hiện đang chơi đùa chúng ta!
Trong lòng lão giả có chút phiền muộn nho nhỏ, tiểu tử kia thế nào lại hành sự bừa bãi như vậy, vuốt chòm râu, tâm tư chuyển động, suy nghĩ cẩn thận, khoảng cách giữa bọn họ, theo lẽ thường thì tiểu tử kia không thể nào cảnh giác ra được…
Ngay trong lúc lão giả đang suy nghĩ, thanh niên đột nhiên dừng lại, cười khổ nói:
- Sư phụ, chúng ta tốt nhất không nên đi theo hắn nữa!
- Vì sao?
Lão giả ngẩng đầu nói.
Sắc mặt thanh niên có chút nóng lên, chỉ vào một cửa hàng bán son phấn và đồ dùng nữ nhân phía trước phố xa nói:
- Tiểu huynh đệ kia vào trong cửa hàng bán son phấn, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn vào theo sao? Đó chính là địa phương mà chỉ có nữ nhân mới đi vào!
Đôi lông mày của lão giả nhíu lại, hầu như bắt đầu điên lên rồi, suy nghĩ một chút nói:
- Tuấn nhi, con chờ đợi ngay trước cửa, tiểu tử này nhất định biết lão bằng hữu mà lão phu muốn tìm ở đâu, đừng cho tiểu tử đó chạy mất, lão phu dẫn theo Hi nhi tới cửa sau của cửa hàng bán son phấn này!
Nói xong, ba người tách nhau ra, lão giả mang theo thiếu nữ vội vàng chạy ra cửa sau cửa hàng bán son phấn.
Thanh niên chỉ đứng gần cửa hàng bán son phấn, nhìn nhãn thần những nữ nhân đi qua quan sát hắn, biểu tình xấu hổ tới cực điểm!
Sau khi Vân Thiên Hà tiến vào cửa hàng bán son phấn, một vị nữ hầu trong cửa hàng mở to hai mắt nhìn, giương cái miệng nhỏ nhắn, cằm thiếu chút nữa là rơi xuống rồi, những nữ tử đang chọn son phấn hoặc là các loại yếm, đồ lót vừa thấy, đều lập tức đỏ mặt chạy ra cửa.
Mà một vị nữ hầu khác giữ vẻ mặt bình tĩnh tới nói:
- Vị khách quan này, bản điếm không phục vụ nam nhân!
Vân Thiên Hà nhìn quét qua, thấy là cửa hàng bán đồ trang điểm nữ tính và nội y các loại, cũng không thèm để ý, đi tới bên cạnh cầm lấy một hộp son phấn nói:
- Cái này bán thế nào?
- Ngươi…
Vị nữ hầu giữ vẻ mặt bình tĩnh kia lập tức ngây người, chỉ thấy Vân Thiên Hà chọn một ít vật dùng để hóa trang trong cửa hàng, sau đó cư nhiên nhìn qua bên này, nữ hầu này xấu hổ đỏ mặt, kêu lên:
- Khánh quan, ngươi… Ngươi, không thể sờ như vậy…
Ngay lúc hai nữ hầu trừng mắt há miệng, sắc mặt nóng lên đỏ bừng, chỉ thấy Vân Thiên Hà chọn lấy y phục nữ tính, ngay cả yếm, quần lót cũng chọn lấy xuống, từ đầu đến cuối vô cùng thản nhiên nói:
- Tính toán đi!
Lúc này hai vị nữ hầu đều đỏ mặt tới mức sắp chảy nước ra rồi, nguyên lai người này thực sự tới đây để mua thứ đó, nhưng đó đều là đồ nữ nhi bí ẩn, hắn mua trở về… Ai nha, lẽ nào hắn… Tựa hồ đồng thời nghĩ đến một khả năng nào đó, hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, phảng phất đồng thời hiện lên hai chữ: Biến thái!
Sau khi một vị nữ hầu đưa tay ra nhận tiền Vân Thiên Hà trả, Vân Thiên Hà liền nói:
- Mượn phòng hậu viện của các ngươi dùng một lát!
- A…
Hai vị nữ hầu lại một lần nữa sợ ngây người, kinh ngạc nhìn nam tử kia bước tới hậu viện.
Chốc lát sau, chỉ thấy một "thiếu nữ" buộc tóc hai bên, làn da khỏe mạnh, môi hồng răng trắng, đôi mắt lóe sáng từ trong hậu viên đi ra, một vị nữ hầu vẻ mặt nghi hoặc nỏi:
- Vị muội muội này, ngươi có nhìn thấy một vị nam tử đi vào hậu viện hay không?
Vị thiếu nữ này nói:
- Có gặp, hắn đã đi rồi, từ cửa phía sau rời đi, thực sự là một quái nhân!
Nói xong, vị "thiếu nữ" này liền nghênh ngang bước ra khỏi cửa hàng son phấn.
Chỉ để lại hai vị hữ hầu đầy bụng kỳ quái, thực sự là một quái nhân!
Ngoài cửa hàng son phấn, thanh niên đứng gần đó, cũng không thấy người nào đi ra, nghĩ thầm tiểu huynh đệ đó liệu có thể từ một địa phương khác đào tẩu rồi hay không? Nhưng lúc này trong cửa hàng có một vị thiếu nữ đi ra, thanh niên không có ý tứ tiếp tục nhìn xung quanh cửa hàng, rồi quay đầu che giấu xấu hổ.
Chỉ là khi thiếu nữ kia đi quan bên cạnh thanh niên, tỏa ra một làn gió thơm, thanh niên nhịn không được qua sát thiếu nữ này vài lần, cảm giác nàng ta rất không giồng người bình thường, có một cỗ khí chất rất hấp dẫn người khác, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua một vị kỳ nữ tử như vậy, không khỏi tim đập nhanh hơn.
Ai biết thiếu nữ liền quay đầu quan sát hắn vài lần, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ sao?
Thanh niên đỏ bừng mặt ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn nhiều, nói:
- Cô nương thứ lỗi, tiểu sinh…
- Hừ!
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới thanh niên, liền nghênh ngang bước đi.
Mãi cho tới khi thân ảnh kia đi xa, thanh niên mới ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng "thiếu nữ" dần biến mất, lẩm bẩm nói:
- Không biết là kỳ nữ tử nhà ai, khi nào mới có thể gặp lại…