Trên mặt Đồ Thiên Thanh, mang theo thần sắc khó có thể tin tưởng, còn có khiếp sợ.
Hắn nhìn người thiếu niên lại rút ra một mũi tên nhúng vào bình độc rắn, sau đó cầm mũi tên lắp vào cung, kéo cung, nhắm vào mục tiêu tiếp theo, lúc này tâm tình liên tục biến đổi nhiều lần.
Nếu như vừa rồi hắn đối với người đệ đệ này kính nể mà nói, như vậy hiện tại có vẻ kính sợ.
Nhất là nhãn thần và biểu tình một khắc khi hắn kéo cung bắn tên.
Loại cảm giác hờ hững với sinh tử, nhãn thần coi sinh mệnh như kiến hôi, biểu tình coi địch nhân như chó rơm, sát khí bễ nghễ, còn có tiễn kỹ thần kỳ khó có thể tưởng tượng.
Một màn này, thật sâu chấn động mạnh mẽ tâm thần của Đồ Thiên Thanh, để hắn muốn đi nghiên cứu người đệ đệ này thật kỹ, một lần nữa nhận thức đệ đệ, rốt cuộc là loại kinh lịch như thế nào mới có thể tạo ra được sát khí bễ nghễ sắc bén tới như vậy.
Nếu không phải địch nhân còn lại đều là cao thủ hàng đầu, thương tổn ám chiêu đâm sau lưng cũng không nguy hiểm tới tính mạnh, lấy trình độ tiễn kỹ của Vân Thiên Hà mà nói, sợ rằng toàn bộ đã ngã xuống rồi, còn lại là những thi thể băng lãnh.
Thế nhưng dành cho đối phương một kích trí mạng cũng chính là độc rắn đâm sau lưng kia.
Sau đó các chiến sĩ Thiên Đồ có thể nắm chắc thời cơ này xuất kích như lôi đình vạn quân, đủ để uy hiếp trí mạng tới địch nhân, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Lúc này, lại có một gã cao thủ bị trúng tên, lập tức bị tác dụng độc rắn cường liệt ảnh hưởng, ngã xuống dưới hai đao giáp công của hai chiến sĩ Thiên Đồ.
Chỉ vì ám tiễn phóng ta từ trong bóng tối này, làm cho tình thế trận chiến bên dưới sườn núi, thoáng cái thay đổi hoàn toàn.
Trong sáu gã cao thủ Giang gia còn lại, đã mất đi hai cao thủ, bốn người còn lại, dưới thế cường công của mười người, càng thêm chật vật, bọn họ đã triệt để rơi vào tuyệt cảnh.
Nhân vật đầu lĩnh nhóm Hắc Sát lần này, hiện tại đang giao chiến không phân cao thấp với Lục quản gia, đảo mắt nhìn thấy phía mình tổn thất thảm trọng, hơn nữa đối phương còn từ chỗ bí mật nào đó mai phục phóng ám tiễn, hắn biết, nếu không nhanh chóng đột phá vòng vây bỏ chạy, kế hoạch hành động lần này của bọn họ, sẽ lại một lần nữa lấy kết quả thiệt hại nặng nề chấm dứt, rất có thể sẽ là một thảm bại trí mạng.
Thế nhưng ngay lúc vị thủ lĩnh này phân tâm quan sát, đôi nhục chưởng của Lục quản gia mang theo kình phong cương khí mãnh liệt, khắp bầu trời đều có chưởng ảnh, còn có ba cự linh chi cương, mang theo khí thế cuộn cuộn như lôi đình, lại giống như cuồng phong quét lá rụng, quỷ dị nhẹ nhàng không gì sánh được tập kích phóng tới.
- Yên Diệt Tam Liên chưởng, ngươi là Lục Vô Yên?
Vị đầu lĩnh Hắc Sát này nhìn thấy thế tiến công quỷ dị cường đại này, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn rốt cuộc đã biết được đối thủ là ai, bởi vì công pháp của hắn nổi danh với đặc tính nhẹ nhàng và quỷ dị, dưới thế cường công nhẹ nhàng quỷ dị này, làm cho hắn không thể né tránh, bắt buộc phải ngạnh tiếp một chưởng.
Ầm ầm ầm…
Ngay khi hai chưởng va chạm với nhau, chưởng thế của Lục quản gia không dứt, liên tiếp biến ảo tam kích nối liền nhau, cũng mang theo khí thế tiến công sắc bén không gì sánh được, làm cho xung quanh như có đợt xuồng phong bão tố quét qua, khắp bầu trời mang theo sương khói bụi mù, ngay cả cây cối hay bên đường cũng không thể chịu đựng nổi ảnh hưởng kình khí phóng ra ngoài, dưới thế bẻ gãy nghiền nát, hóa thành vô số mảnh gỗ nhỏ, bắn tung tóe xung quanh, ngay cả những người đang giao chiến xung quanh cũng đều bị ảnh hưởng.
Thủ lĩnh Hắc Sát dưới tình huống chống đỡ một chưởng tam liên kích của Lục Vô Yên, lúc này tâm huyết chạy loạn, liên tục lui lại phía sau mấy bước mới đứng vững, nhưng khóe miệng đã có máu tươi chảy ra, hiển nhiên bị chiến kỹ liên kích tam chưởng cường đại kia đả thương.
- Giang Thụ Hành, lão già ngươi năm xưa nổi danh với tuyệt kỹ Thiên Ba Miên Chưởng, mà giờ lại lui bước không ít, mấy năm nay hẳn là bị con hồ ly kiều mỵ phong tao Mị Sương kia hút hết tinh lực, biến thành trống không rồi!
Lục Vô Yên cười nhạt châm chọc nói.
Lời nói này tựa hồ đã đâm trúng vào chỗ đau của Giang Thụ Hành, sắc mặt Giang Thụ Hành biến đổi, trở nên thâm độc không gì sánh được, thế nhưng hắn không vì nổi giận cực độ mà xông lên một lần nữa, tròng mắt giảo hoạt vừa chuyển, cười lạnh nói:
- Ngươi năm đó nổi danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cũng rơi vào tình cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ như ngày hôm nay, Mị Sương theo lão phu mấy năm nay, điều này đã nói lên lựa chọn của nàng năm xưa hoàn toàn sáng suốt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe nói như thế, vẻ tươi cười của Lục Vô Yên càng lạnh hơn nói:
- Ngươi tối đa cũng chỉ dùng đồ chơi lão phu đã chán chê rồi vứt bỏ mà thôi, một ca nữ thanh lâu tự cho mình là thanh cao, ngươi cho là lão phu năm đó sẽ nhìn trong mắt?
Sắc mặt Giang Thụ Hành lúc này giống như gan lợi, cái trán đã nổi gân xanh, giận dữ tới cực điểm, nời Lục Vô Yên nói vừa rồi, không cần nghi ngờ đã hung hăng đánh trúng vào tử huyệt của hắn.
Năm đó hắn cũng là một kẻ cực độ ái mộ, điên cuồng truy cầu nữ nhân đó, chỉ là bị kẻ trước mắt ngoắc ngón tay liền chạy theo, hoàn toàn cống hiến thân thể cho người này, tuy rằng sau này hắn đã thành công đoạt lại Kiều Mị Sương vào tay, thế nhưng chuyện này cho tới bây giờ vẫn là nỗi thống hận lớn nhất trong lòng hắn, mặc dù sau đó Lục Vô Yên cũng bị hủy đi dung mạo, nhưng nỗi thống hận đau khổ này thủy chung không thể nào tiêu tan.
Mà hiện tại Lục Vô Yên đánh trúng vào chỗ đau lớn nhất, Giang Thụ Hành rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, thương thế còn chưa khôi phục lại, đã một lần nữa xông lên, cũng hét lớn:
- Lục Vô Yên, vậy ngươi hãy nếm thử tuyệt kỹ Thiên Ba Miên Chưởng thành danh năm xưa của lão phu…
Lục Vô Yên thấy đã thành công chọc giận Giang Thụ Hành, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai!
Vừa rồi, một màn Vân Thiên Hà bắn lén sau lưng đã được hắn nhìn hết trong mắt, tuy rằng hắn không biết Vân Thiên Hà rốt cuộc dùng phương pháp gì thay đổi chiến cuộc, thành công để chiến sĩ Thiên Đồ giết chết hai cao thủ có thực lực cao nhất phía đối phương, thế nhưng loại cục diện có lợi như thế này, hắn tất nhiên rất vui mừng tiếp tục duy trì, chỉ cần làm Giang Thụ Hành tức giận mất lý trí, tiếp tục triền đấu với hắn, để hắn không rảnh phân tâm, như vậy đám chiến sĩ Hắc Sát mang tới hôm nay, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt.
Sườn dốc cách đó không xa.
Vân Thiên Hà giống như một thiếu niên tử thần vẫn lượn lờ xung quanh trận chiến.
Sau mỗi lần ẩn nấp tại một gốc cây bắn tên, mặc kệ có trúng mục tiêu hay không, hắn đều nhanh chóng thay đổi phương vị, làm cho đối phương không thể nào phân rõ địa điểm hắn ẩn dấu, cứ tiếp tục quấy rối như vậy, hắn đã lặng lẽ tiếp cận một thân cây gần sát sườn dốc giao với đường cái.
Ví trí thân cây này cách trận chiến rất gần, cũng là do Vân Thiên Hà vài lần bắn lén sau lưng, căn cứ vào động thái địch nhân, lựa chọn một vị trí tốt nhất dùng để ẩn thân ngắm bắn.
Mục tiêu của hắn lần này chính là vị thiếu niên được các chiến sĩ Hắc Sát Giang thị bảo vệ trọng điểm chính giữa.
Tuy rằng thiếu niên này cũng sẽ ngẫu nhiên tham dự vào cuộc giao thủ với các chiến sĩ Thiên Đồ, thế nhưng thường thường đều dưới tình huống vị Võ Sư cấp chín đẩy lùi một gã chiến sĩ Thiên Đồ, đồng thời tập trung phòng bị một chiến sĩ Thiên Đồ còn lại, mới để cho thiếu niên đi nếm thử, một khi có nguy hiểm, người này sẽ lập tức viện thủ cứu trợ, bọn họ thông qua phương thức này để tăng kinh nghiệm thực chiến với địch nhân cho thiếu niên này.
Thế nhưng Vân Thiên Hà đối với loại phương pháp rèn đúc kinh nghiệm thực chiến như thế này quả thực vô cùng coi thường, không hề chân chính trải qua giao chiến sinh tử, không có trải qua lễ rửa tội máu tươi, cho dù thiếu niên kia có là thiên tài đến đâu đi nữa thì tối đa cũng chỉ là một bộ máy tu luyện, một thiên tài võ đạo được ấp ủ trong lòng bàn tay mà thôi.
Trong cuộc tranh đấu liên tục duy trì như thế này, trời đã bắt đầu sáng dần.
Thân thể linh xảo giống như khỉ con, Vân Thiên Hà nhanh chóng bò lên một đỉnh một gốc đại thụ, lựa chọn chỗ chạc cây tương đối trống trải, vững vàng ngồi tại chỗ, cầm mũi tên đã sớm nhúng vào bình sứ chứa nọc độc rắn đưa lên cung, hắn tỉ tỉ quan sát mọi động tĩnh nhỏ nhất của thiếu niên hắc bào trong thời gian khoảng chừng nửa nén hương.
Sau khi chiến sĩ Thiên Đồ giết chết hai gã cao thủ phía đối phương, sĩ khí tăng vọt, bốn người đối phương ứng chiến vô cùng chật vật, mà áp lực lên người vị Võ Sư cấp chín luôn bảo hộ trước người thiếu niên kia là lớn nhất, lúc này, đang vây công hắn chính là bốn chiến sĩ Thiên Đồ có thực lực mạnh nhất.