Sàn catwalk ngoài trời bị rất đông người vây quanh xem náo nhiệt, Lý Huyền San không kịp trang điểm, vừa đi giày cao gót xong đã bị Tô Thoa đẩy lên sân khấu.
Lạnh quá! Lý Huyền San cảm thấy cuộc đời này mình chưa bao giờ bị lạnh đến thế.
Tiếng nhạc sôi động, tiếng trống vui nhộn cùng những bông hoa tuyết đầy trời, Lý Huyền San đi về phía cuối đội người mẫu, cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Lớp vải mỏng manh trên người khiến cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn rơi nước mắt nhưng chỉ có thể cố gắng kìm lại.
Đám đông khán giả cũng không ngờ màn trình diễn áo tắm này lại bốc lửa đến vậy, tiếng hò reo, hoan hô, thậm chí còn có một vài tiếng huýt sáo ngả ngớn khiến không khí lạnh giá bất chợt nóng lên.
Trên tầng hai của trung tâm thương mại, Phí Thành Vương đang kiểm tra kết cấu của công ty con dưới sự chỉ dẫn tận tình của giám đốc Trương.
Khi anh vô tình nhìn lướt qua quảng trường tầng dưới, ánh mắt anh chợt dừng lại.
Trên sàn catwalk ở quảng trường, phía cuối đội người mẫu có một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Giám đốc Trương thấy Phí Thành Vương nhìn chằm chằm màn trình diễn áo tắm trên sàn catwalk thì rất ngạc nhiên. Màn trình diễn áo tắm của gánh hát rong chỉ để đánh lừa người nghèo, sao tổng giám đốc Phí lại nhìn chằm chằm vào nó lâu như vậy?
Bất chấp sự ngạc nhiên trong lòng, giám đốc Trương vẫn rất ân cần giải thích: “Tổng giám đốc Phí, buổi biểu diễn này do chúng tôi cố ý tổ chức để khởi xướng hội thao mùa đông. Cuộc sống con người hiện đại bây giờ có tiết tấu nhanh, thời gian vận động càng ngày càng ít. Chúng tôi tổ chức màn trình diễn áo tắm mùa đông này để khuyến khích người dân giữ gìn vóc dáng, chào đón cuộc sống tuyệt vời với vóc dáng đẹp hơn.”
Phí Thành Vương nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh kia, sắc mặt càng ngày càng âm trầm khó đoán.
Giám đốc Trương bồn chồn, lo lắng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tổng giám đốc Phí lại để ý tới màn trình diễn này thế? Lẽ nào anh không thích người mẫu mặc quá ít, cảm thấy thô tục?
“Tổng giám đốc Phí, hay là tôi dẫn cậu qua đó xem nhé?” Giám đốc Trương hỏi dò, nếu Phí Thành Vương còn tiếp tục nhìn như vậy nữa thì ông ta sẽ vì sợ hãi mà bị bệnh tim mất.
Nghe xong lời này của giám đốc Trương, Phí Thành Vương nhướn mày từ chối cho ý kiến. Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh vẫn nhìn chằm chằm sàn catwalk, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm gì.
Ông chủ không nói gì tức là ngầm đồng ý. Giám đốc Trương lén lau mồ hôi trên trán, ra hiệu bằng ánh mắt với mấy người đi theo phía sau.
Vì thế một đoàn người vây quanh Phí Thành Vương đi về phía quảng trường.
Các người mẫu trên sàn catwalk vẫn bước đi đầy mê hoặc, tạo nhiều tư thế quến rũ khác nhau, giành được những tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt từ khán giả phía dưới.
Quản lý Trương cầm ô cho Phí Thành Vương, khuôn mặt anh bị che khuất trong bóng tối, lạnh lùng nhìn bóng dáng nào đó trên sàn catwalk.
Ở vị trí không nổi bật nhất trên sân khấu, dáng người mảnh khảnh đó cực kỳ nhỏ nhắn. Bộ bikini đen tôn lên những đường cong đầy đặn và duyên dáng của cơ thể. Mái tóc bồng bềnh buộc cao đuôi ngựa, bước đi catwalk hơi xiêu vẹo nhưng không giấu được sự tươi trẻ của cô.
Ánh mắt Phí Thành Vương rời vào bộ bikini của người nào đó, nhìn những vùng da thịt trắng nõn, mềm mại lộ ra ngoài, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng lên.
Anh lại nhìn đám đông chật ních xung quanh, hầu hết là nam thanh niêm, họ đều híp mắt nhìn sân khấu, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Mắt Phí Thành Vương lạnh đi ba phần, khoé miệng hình thành một vòng cung không vui.
Lý Huyền San không nhìn thấy Phí Thành Vương dưới khán đài, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung trên dây bộ đồ bikini. Vì quá vội nên dây áo chưa được thắt chặt, cô thực sự lo lắng khi đi thêm vài bước nữa bộ bikini sẽ tụt mất!
Lý Huyền San cố gắng bước đi ổn định, vững vàng, bộ đồ bikini của cô thật sự không chịu được độ xóc nảy nữa.
Và chân cô cũng không thể chịu được độ xóc nảy này.
Giày cao gót hơi nhỏ, quai giày thô cứng mài vào gót chân khiến cô đau thấu tim. Nỗi đau này trong trời đông giá rét càng khiến cô không chịu nổi!
Giám đốc Trương thấy Phí Thành Vương nhìn mãi một người mẫu trên sân khấu, vì thế cũng đưa mắt nhìn theo.
Vừa nhìn thoáng qua, ông đã nhận ra, đây chẳng phải cô gái ông vừa gặp ở hành lang sao?
Giám đốc Trương đảo mắt, trong lòng thầm mừng rỡ, ông đang cố gắng để lấy lòng Phí Thành Vương mà không tìm ra điểm đột phát, bây giờ thì hay rồi! Thì ra khẩu vị của tổng giám đốc Phí là đây!
Giám đốc Trương quan sát Lý Huyền San từ trên xuống dưới, trông cô rất giống học sinh, không được tính là quyến rũ hay mê hoặc. Mái tóc đen dài suôn mượt, ngực cũng không lớn lắm, chỉ cúp B là cùng, mặt khá ổn nhưng cũng không phải xinh đẹp tuyệt trần. Điểm sáng duy nhất là làn da trắng mịn như tuyết kia.
Đúng lúc các người mẫu đang quay người tạo dáng, giám đốc Trương nhìn cặp mông căng tròn vểnh cao của Lý Huyền San rồi nheo mắt cười, thì ra tổng giám đốc Phí thích cặp mông vểnh này…
Giám đốc Trương ngẫm nghĩ một chút rồi gọi người đi theo, thì thầm bên tai cậu ta vài câu. Cậu ta liếc nhìn Phí Thành Vương, trên mặt lộ ra ý cười đã hiểu sau đó quay người vội vàng rời đi.