Lý Huyền San lập tức đứng lên, kinh ngạc không nói nên lời.
Ánh mắt của Phí Thành Vương quét qua áo khoác gió ngắn ngủn trên người cô, lại nhìn chằm chằm bắp đùi trắng mịn đang lộ ra bên ngoài của cô, giọng anh rất lạnh lùng: “Cô rất thiếu tiền sao?”
Mặc dù Lý Huyền San không hiểu ánh mắt đó của Phí Thành Vương, nhưng cô nghe hiểu sự châm chọc và không vui từ giọng nói của anh.
Kỳ lạ thật, anh cứ đi đường dương quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô, trên hợp đồng không hề viết cô không thể đi làm thêm, anh lấy tư cách gì để châm chọc chế giễu cô?
Lý Huyền San khép chặt áo khoác trên người, cô lạnh lùng nhìn Phí Thành Vương: “Đương nhiên, nếu không thiếu tiền, anh cảm thấy tôi sẽ thực hiện thỏa thuận đó với anh sao?”
Thỏa thuận? Phí Thành Vương khẽ nhíu mày.
“Cho nên cô cảm thấy, mặc đồ ba mảnh hở hang trước mắt mọi người cũng chỉ là một thỏa thuận?” Phí Thành Vương nói rất chậm, Lý Huyền San lại hoảng sợ.
Phí Thành Vương thực sự đã nhìn thấy cô trên sàn catwalk? Ba phần khó chịu, bảy phần xấu hổ, nhưng sau khi cô nhìn thấy ánh mắt khiêu kích của Phí Thành Vương thì nó đã biến thành vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Phí Thành Vương không chút che giấu đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.
Bởi vì chân bị rách da nên khi Tô Thoa đưa Lý Huyền San tới, cô vốn không hề đi giày.
Đôi chân trắng trẻo sạch sẽ giẫm trên tấm thảm hoa văn vàng đỏ nhạt, mười móng chân xinh xắn ánh lên sắc hồng, Phí Thành Vương nhìn chằm chằm vào chân cô. Lý Huyền San vô thức co người lại, tựa như đang cố giấu chân đi.
Sao lại thấy ngại ngùng như vậy chứ?
Đôi chân lộ ra bên ngoài cũng không khiến cô lúng túng xấu hổ đến thế.
Cô biết anh khinh thường cô, coi thường cô và xấu hổ vì cô. Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, nên đang vô tình nhục nhã cô bằng cảm giác ưu việt trịnh thượng của mình.
Sự tức giận vì bị xúc phạm khiến mặt Lý Huyền San lập tức đỏ bừng.
Lúc này, so với Phí Thành Vương đang mặc quần áo, cô gần như đang bán khỏa thâm, rõ ràng cô đang ở thế yếu.
Lý Huyền San hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, đi thẳng về phía cửa, từ đầu đến cuối đều không nhìn Phí Thành Vương một lần.
Chỉ cần cô không quan tâm, điều kiện ưu việt của anh chính là một đống rác rưởi.
Cô đã bước tới cửa, nhưng Phí Thành Vương vẫn đứng chặn ở cửa mà không có ý định nhường đường.
“Phiền anh tránh ra một chút, cảm ơn.” Lý Huyền San nói rất chính thức, rất lịch sự, như thể đối mặt với một người lạ.
Phí Thành Vương không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đứng gần nhau như vậy, cô gần như có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh. Phí Thành Vương chưa bao giờ dùng nước hoa... Cố Tiên Thu trở về rồi, anh cũng bắt đầu xịt nước hoa...
Sức mạnh của tình yêu quả là rất lớn.
Lý Huyền San rất muốn học theo Phí Thành Vương, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười mỉa mai.
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại khó chịu, khiến cô không thể cười nổi.
Lý Huyền San cao giọng, áp lực mạnh mẽ khiến giọng cô hơi run run: “Tổng giám đốc Phí, làm phiền anh tránh ra một chút, tôi muốn ra ngoài.”
Phí Thành Vương nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình, đôi mắt sáng ngời trong veo như nước, chiếc mũi bướng bỉnh, cái cằm không chịu thua, trông cô như đang muốn nói ‘người lạ chớ đến gần’.
Anh là người lạ sao? Phí Thành Vương nhìn chằm chằm Lý Huyền San, nháy mắt lại thất thần.