Phí Thành Vương và Lý Huyền San đứng ở góc cửa sổ, vừa vặn mọc ra một cành mai già to lớn, trời rét đậm, đóa hoa vàng nhạt dày đặc, che hết ánh mắt từ phía ngoài.
Hai người cách rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Thời gian và không gian đều trở nên vô cùng bao la, trống vắng, dường như giữa trời đất rộng lớn chỉ có hai người anh và cô.
Phí Thành Vương hơi cúi người, đầu thấp xuống, từ phía sau lưng anh nhìn lại giống như tư thế tiêu chuẩn trước khi chuẩn bị hôn. Ánh mắt anh sâu lắng như nước, Lý Huyền San cũng không dám nhìn lâu. Tình huống này thực quá mức kỳ lạ, cô có chút chịu không được loại áp lực mập mờ như vậy.
Cô hoảng hốt nâng cánh tay lên, Lý Huyền San dùng ống tay áo lau qua lau lại ở cổ anh một hồi, rồi đỏ mặt nói: "Được rồi, anh đi ăn cơm đi, em đi trước."
Dấu son môi đã lau sạch, cô cũng không cần phải đi ăn chực nữa, dáng vẻ của Quản lý Trương đúng là quá không thích hợp, nếu chuyện hôm nay bị lộ ra thì không hay lắm.
Sao Phí Thành Vương lại trùng hợp như vậy, vừa vặn đi vào phòng nghỉ? Làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn cúp điện? Thành phố A là thành phố lớn quốc tế hóa, hiện đại chứ không phải ngôi làng nhỏ bé.
"Cùng đi đi." Phí Thành Vương cũng không giải thích nhiều, kéo cổ tay cô đi lên phía trước.
"Này, này, em không muốn đi, anh làm gì thế, mau buông tay." Lý Huyền San hơi ngượng ngùng, bị sự bá đạo của Phí Thành Vương đè ép triệt để, chỉ còn tức giận.
Anh tưởng anh là ai chứ, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với cô, hạn chế hành động của cô?
Đang nói chuyện, hai người đã đi ra chỗ ngoặt hành lang, có thể nhìn thấy bóng dáng quản lý Trương và Tô Thoa phía trước.
"Đừng làm loạn nữa, lát nữa anh còn có việc tuyên bố, có liên quan tới em." Phí Thành Vương lưu loát, giọng điệu như người lớn dỗ trẻ con.
Lý Huyền San còn đang giằng co, quản lý Trương và Tô Thoa phía trước nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn. Hai người liếc nhau, dù không nói gì nhưng tất cả đã thể hiện hết trong biểu tình.
Lý Huyền San rất tức giận, thật mất thể diện.
"Muốn anh cứ kéo em đi như thế này sao?" Đối mặt với sự vây xem của quản lý Trương và Tô Thoa, Phí Thành Vương hết sức bình tĩnh, âm thanh không hề dao động.
Lý Huyền San hất mạnh tay anh ra, tức tối đi theo anh về phía trước, ở trong lòng mắng Phí Thành Vương xối xả.
Không chừng quản lý Trương và Tô Thoa coi cô là loại người như nữ sinh tham phú quý bán mình hay là phụ nữ muốn câu con rùa vàng đấy.
Phòng ăn bố trí tráng lệ, một đám nam nữ đã sớm chờ ở cửa đại sảnh, thấy Phí Thành Vương đi đến đồng loạt cúi đầu khom lưng, nhiệt tình mỉm cười.
Lý Huyền San đi bên cạnh Phí Thành Vương, nhìn dáng vẻ ăn mặc của bọn họ thì đều là nhân vật tinh anh, nhưng lại cung kính với anh như thế, không khỏi quay đầu nhìn anh một cái.
Hả? Kì quái, trên mặt khối băng nghìn năm Phí Thành Vương lại đang nở nụ cười thản nhiên.
Anh vốn đẹp trai, cười như thế khiến anh càng đẹp đến mức không cách nào nhìn thẳng.
Nhịp tim của Lý Huyền San lại gia tốc mấy giây, cô cuống quít dời mắt đi chỗ khác. Cô không thể không thừa nhận, vừa rồi cô có một loại cảm giác kinh ngạc và si mê. Nếu Phí Thành Vương là phụ nữ, chắc chắn là người hại nước hại dân.
Đám nhân viên của công ty con cũng kinh ngạc. Đây không phải lần đầu tiên Phí Thành Vương tiên thị sát công ty con, nhưng bọn họ thề, đây quả thật là lần đầu trông thấy Phí Thành Vương cười.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi tổng giám đốc Phí nghe được một tin tốt cực kỳ trọng đại sao? Đối thủ cạnh tranh công ty đã sụp đổ sao?
Mọi người đang âm thầm đoán, hoàn toàn không để ý đến Lý Huyền San không hề thu hút, cúi đầu đi bên cạnh Phí Thành Vương.