Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
Editor: Lữ Khách Hoa Dạ
Sự khẩn trương của Nghiêm Tuấn một chút đều không có cảm nhiễm đến quý ngài Quản Gia, anh ta thong thả ung dung mà đi vào phòng.
Lấy ra từ túi trong của bộ tây trang một cái hộp hình chữ nhật, bên trong kim, chỉ, băng gạc đầy đủ.
Quá trình khâu chỉ diễn ra trong ba phút, cuối cùng hai miếng gạc được dán lên mặt Nghiêm Tuấn, trị liệu đã hoàn tất.
Quý ngài Quản Gia lại nhét chiếc hộp trở lại...Tây trang chỉnh tề căn bản không có biện pháp cất chứa hộp bạc.
Hành động của anh ta tựa như một màn ảo thuật hơn.
"Buổi diễn tập hôn lễ đang diễn ra bên ngoài lâu đài, cần mọi người trợ giúp đôi chút.
Mời đi cùng tôi."
Quản gia vừa nói vừa lấy khăn tay không có hoa văn lau bàn tay chưa từng chạm vào Nghiêm Tuấn, ý tứ ghét bỏ thực rõ ràng.
Nghiêm Tuấn làm sao dám lộ ra bộ dạng có chút không vui, anh ta phát hiện ra một điều vô cùng thần kỳ —— miệng vết thương không còn đau nữa.
Máu cũng đã ngừng chảy, trừ bỏ cơ thể còn có một chút suy yếu, thì không có cảm giác khó chịu nào nữa.
Quản gia dùng kim chỉ hiển nhiên không phải bình thường.
Quản gia khẳng định cũng không phải là một người bình thường.
Trên đường đi, Đan Tiểu Dã thấp giọng hỏi: "Anh Nghiêm, anh đã thấy rõ kẽ đã tập kích anh chưa?"
Nghiêm Tuấn có chút sợ kéo miệng vết thương, nên nói chuyện tương đối ngắn gọn: "Tôi không nhìn thấy rõ, có cảm giác kẻ kia không phải là người.
Đôi tay rất lạnh, sắc tựa dao vậy." Nó cứ như vậy nhẹ nhàng liền xé toạc miệng mình ra.
Đan Tiểu Dã sắc mặt tái nhợt, không phải người......!Vậy đó là thứ gì? Ngay lập tức hai chân cậu bắt đầu phát run.
Mỗi một bước chân đều đặn của Quản gia dường như đã đo đạc qua, nhưng tốc độ lại không chậm, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với người chơi.
Nghiêm Tuấn thấp giọng nói: "Hai người nói xem...!Tôi cùng quản gia làm giao dịch, có thể sẽ xảy ra chuyện không?"
Tình huống vừa rồi, Nghiêm Tuấn là không có lựa chọn.
Ngay cả khi miệng vết thương tiến hành điều trị đơn giản, khả năng anh ta sẽ mất đi khả năng di chuyển.
Miệng vết thương được khâu lại khiến anh ta thoát khỏi tuyệt cảnh, hiện tại anh ta liền bắt đầu lo lắng cùng quản gia làm giao dịch có phải là một cái hố to hay không.
Đan Tiểu Dã lắc đầu: "Tại sao anh không hỏi anh ta cái giá mà anh phải trả?"
Nghiêm Tuấn......!Nghiêm Tuấn không dám hỏi.
Anh ta thấp thỏm nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa, có lẽ là hy vọng có được một chút an ủi.
Nhuế Nhất Hòa thành thật trả lời: "Tôi cũng không biết."
Khuôn mặt Nghiêm Tuấn trở nên tái mét.
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một chút liền nói: "Sau này đừng nói chuyện lung tung."
Nghiêm Tuấn mở to mắt: "Ý cô là..."
Anh ta chẳng lẽ bởi vì nói lung tung nên mới bị tập kích sao?
Điểm dừng này được gọi là " Lễ tang La tiểu thư", người chơi phải dùng một lọ tro cốt của La tiểu thư để đổi lấy vé xe.
Khi quý ngài Quản Gia nói cho bọn họ phải tham gia hôn lễ, anh đã không suy nghĩ thấu đáo, miệng liền nói lời sai.
Lúc ấy anh ta có hơi sợ hãi, sau này liền quên mất.
Nhuế Nhất Hòa: "Ba người chúng ta đang đứng chung cùng một chỗ, nhưng thứ đó chỉ tập kích anh.
Này không chỉ đơn giản là một sự trùng hợp."
Mặc kệ đoàn tàu là cái dạng tồn tại gì, thì lâu đài cổ là một chiều không gian khác.
"Người chơi" được đưa vào "Phó bản", luôn có mục đích.
Chẳng sợ chính là muốn lấy cái chết của bọn họ là niềm vui, thì vẫn sẽ có những quy tắc ẩn......!Nghìn bài một điệu tử vong lại có ý nghĩa gì?
Nghìn bài một điệu: /Thiên thiên nhất luật/: rập theo khuôn khổ (bài nào như bài nấy, nhàm chán)
Nghiêm Tuấn đã tìm ra lí do bị tập kích, liền càng thêm sợ hãi khi nhận ra.
Anh ta im lặng suốt chặng đường, không dám nói nửa lời.
Lâu đài cổ có cửa sau ẩn, liền ở bên cạnh phòng bếp, dẫn ra một bãi cỏ xanh biếc.
So với rừng khô bên ngoài lâu đài cổ, cái bài trí khung cảnh bãi cỏ ở đây có thể mói đẹp như mơ.
Đài phun nước màu trắng kết hợp cùng tượng đài bàng đang sải cánh đứng trên đỉnh của bốn cột đá khổng lồ.
Giữa bãi cỏ có một tấm thảm màu xanh nhạt bên cạnh tháp đồng hồ trắng, và một chiếc đầu lâu của sơn dương được đặt trên chiếc bàn dài kiểu châu Âu.
Sơn dương: con dê
Có ba hàng ghế lưng cao đặt rải rác quanh mép tấm thảm, bên cạnh có một cây đàn hạc.
Một thanh niên mặc áo sơ mi, và áo vest xám đang loay hoay với những sợi dây.
Đàn hạc:
Đứng phía sau thanh niên chính là một người đàn ông trung niên ăn mặc như tu sĩ, xem tuổi hẳn là không vượt qua tuổi.
Mây đen còn chưa tan đi, một nam một nữ tay trong tay đi tới.
Quý ngài Quản Gia gọi người đàn ông đó là Mr.
Raymond —— ông ta chính là chủ nhân của lâu đài.
Trạng thái tinh của quý ông này rất kém cỏi, quầng mắt thâm quầng và nặng trĩu, dường như đã mười ngày nửa tháng chưa được ngủ yên.
Người phụ nữ ôm tay Mr.
Raymond có dáng người nhỏ xinh, làn da trắng nõn, và khuôn mặt có nét của người phương đông.
Nàng kinh ngạc liếc qua ba người được quản gia dẫn đi, nhẹ giọng nói với người yêu: "Anh yêu, bọn họ là ai vậy? Chúng ta đã thống nhất, buổi hôn lễ này không cần quá nhiều người đến xem lễ.
Mọi chuyện sẽ theo phong tục truyền thống của phương Đông, dựa theo tâm ý của em mà tiến hành bố trí hôn lễ."
Chờ cô dâu nói xong, Raymond mới chậm rãi nhìn về phía quản gia: "Sao lại thế này? Ngươi đến giải thích tình huống hiện tại đi."
"Thưa ngài," quản gia bước đến mép thảm, ưu nhã cúi chào chú rể rồi đứng thẳng dậy trước khi giới thiệu: "Quý cô xinh đẹp này có thể làm phù dâu và quý ông đẹp trai này có thể làm phù rể."
Anh ta duỗi tay vồ về Nhuế Nhất Hòa cùng Nghiêm Tuấn, lại chỉ vào Đan Tiểu Dã rồi nói: "Quý ông này sẽ là người dẫn dắt hôn lễ."
"Cho dù chỉ là một hôn lễ đơn sơ nhưng cũng không thể thiếu sự hiện diện của những người cần thiết, vậy thì quá ném mặt của gia tộc Sibbs," quản gia lễ phép đối với cô dâu mỉm cười: "La tiểu thư, cô nghĩ thế nào?"
La tiểu thư!!
Điểm dừng này được gọi là "Lễ tang La tiểu thư", kết quả bọn họ sẽ tham gia lại là một "Hôn lễ".
Này cũng liền thôi! La tiểu thư rõ ràng là một người sống.
Điều này khác xa so với dự tính đào mồ mộ để lấy được tro cốt, chẳng lẽ muốn lấy được tro cốt người chơi trước hết liền phải giết chết La tiểu thư sao?
Cô dâu......!Cũng chính là La tiểu thư, nàng thực nhanh chóng thỏa hiệp.
Quản gia xin lui xuống, vài phút lúc sau lại mang theo sáu người gồm bốn nam hai nữ mặc quần áo lố lăng.
Tất cả các vị khách ở đây đều ăn mặc rất kỳ lạ so với những bộ lễ phục trong lâu đài.
Ví dụ, Nhuế Nhất Hòa, cô mặc một chiếc quần dài chín điểm và một chiếc áo len mỏng, trông có vẻ lạc lõng với lâu đài.
Nhuế Nhất Hòa đoán rằng sáu người này cũng là hành khách được đoàn tàu đưa tới.
Người phụ nữ đi phía trước rất dũng cảm, bên hông treo một con dao lớn và dài bằng một cánh tay.
Dư lại bốn nam một nữ vây quanh cô, bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Raymond khó chịu hỏi: "Quản gia, như thế nào lại có người tới nữa?"
"Thưa ngài! Bọn họ không phải khách mà tôi đã mời," quý ngài Quản Gia giật giật khóe miệng: "Sáu vị này là thần dân trong lãnh địa của ngài, đại khái là muốn tận mắt chứng kiến hạnh phúc của ngài, cho nên không mời mà đến."
Raymond: "Người quá nhiều sẽ làm ta cảm thấy bực bội, đưa bọn họ đuổi ra ngoài."
Quản gia cười mỉm cười từ chối.
"Thưa ngài, làm như vậy nhưng không phù hợp thân phận của ngài, cũng không phải lễ nghi đãi khách của nhà Sibbs."
"Đông đông đông ——"
Đó là âm thanh của tháp đồng hồ, tổng cộng có mười hai tiếng.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tháp đồng hồ.
Sau khi tiếng chuông dừng lại, Raymond im lặng thêm một phút, vẫn là La tiểu thư ôn nhu nói: "Nếu họ đã tới, cũng không thể đuổi bọn họ đi được.
Anh yêu, đừng giận.
Bọn họ vừa lúc có thể giúp đỡ chúng ta chuẩn bị hôn lễ, hãy cho bọn họ ở lại đi."
Vẻ mặt của Mr.
Raymond dịu đi một chút, gật đầu đồng ý.
Sau đó, buổi diễn tập bắt đầu.
Nhuế Nhất Hòa dang tay ra, yêu cầu La tiểu thư đưa tay trái mang găng tay đen đặt lên.
Cảm giác đầu tiên là lạnh, chắc là do trời vừa đổ mưa, nên nhiệt độ tương đối thấp......!La tiểu thư cảm thấy lạnh?
Nhạc sư đúng lúc mở miệng: "Hãy để tôi chơi một bản nhạc tuyệt vời tặng cho hai người."
Anh ta chơi đàn hạc, tiếng nhạc vang lên.
Đây không phải là bài hát chúc phúc cho đôi tân hôn, mà là bài hát dành cho những người đã khuất với nổi buồn vô hạn.
Mr.
Raymond giận tím mặt: "Tại sao ngươi lại đàn tấu một điệu như vậy? Định nguyền rủa ta chết đi sao?Chết tiệt!"
Sự sợ hãi của nhạc sư thể hiện hoàn toàn trên mặt, anh ta mang giọng đầy nức nở nói: "Xin lỗi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra...!Tôi không thể điều khiển đôi tay của mình..."
Trong khi nói chuyện, các ngón tay của anh ta đồng loạt linh hoạt vuốt ve đàn hạc.
"Ngươi đang trêu đùa ta sao!"
Mr.
Raymond cơ mặt run rẩy, xoay người đá cho nhạc sư một cước, đá xuống giữa hố.
Nếu trên tay ông ta có kiếm, chỉ sợ đầu của nhạc sư đã rơi xuống đất.
Vẫn là La tiểu thư từ phía sau ôm lấy Mr.
Raymond eo, mới khiến gầy yếu nhạc sư nhặt về cái mạng nhỏ.
"Cô đứng về phía hắn ta? Cô cũng muốn tôi chết đúng hay không?"
Bất ngờ, Mr.
Raymond quay đầu lại và chất vấn người của mình bằng một giọng điệu nguy hiểm.
"Không phải như thế đâu.
Anh yêu, anh bình tĩnh một chút......"
"Bốp ——"
La tiểu thư bị tát một cái, lảo đảo vài bước, vừa mới đứng vững thì đã bị một cước đạp ngã.
Nắm đấm như mưa rơi vào người cô, Mr.
Raymond trong cơn thịnh nộ hai mắt đỏ bừng, đôi mắt phồng lên dường như sẽ bị ép đến rời khỏi hốc mắt ngay lập tức.
Ông ta giống như một con dã thú mất đi lý trí.
Nhuế Nhất Hòa thậm chí cảm thấy La tiểu thư sẽ bị đánh chết.
Tuy nhiên, La tiểu thư đã nhanh chóng mở rộng vòng tay ôm lấy vị hôn phu của mình và nhẹ nhàng trấn an ông ta.
Sự dịu dàng đó giống như dập lửa với nước đá, Mr.
Raymond nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta ôm mặt La tiểu thư với ánh mắt tràn đầy thống khổ, hối hận nói: "Anh xin lỗi, Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi, em yêu."
La tiểu thư nói không sao đâu, ngài chỉ là sinh bệnh mà thôi.
Raymond càng thêm căng thẳng, dùng đôi tay kéo mái tóc vàng óng, thậm chí còn xé rách da đầu đầy máu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta muốn chết......!Đáng chết! Các ngươi đều muốn cho ta chết......!Ta sống không được......!Ta muốn chết."
......!Buổi diễn tập hôn lễ đã kết thúc.
Quản gia theo chủ nhân rời đi, trước khi rời đi chỉ vào căn phòng ẩm ướt bên cạnh bếp, nói với sáu người: "Đây là nơi cho các vị ở.
Một vị khách lịch sự sẽ không quấy rầy chủ nhân đang nghỉ ngơi, cũng sẽ không đưa một số yêu cầu vô lý."
Khi nói xong câu cuối cùng, anh ta liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa.
Người phụ nữ với con dao trên thắt lưng: "Ngài dẫn đường..."
Quý ngài Quản Gia giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng.
"Gọi tôi là quản gia."
Khi người phụ nữ với con dao bên eo đang ngây người, quý ngài Quản Gia bước lên lầu.
"Anh ta liền như vậy mà đi rồi???"
"Vãi nồi! Làm thế nào lại có thể có một người dẫn đường như vậy, không đưa ra manh mối nào."
"Thật xui xẻo!"
Đồng đội của người phụ nữ mang dao lần lượt oán giận.
Nhuế Nhất Hòa: "Quấy rầy một chút, người dẫn đường có nghĩa là gì?"
Người phụ nữ mang dao liếc cô một cái: "Người mới?"
Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Nhóm người này lập tức trở nên nhiệt tình lên, giống như đám người Nhuế Nhất Hòa biến thành một đống tiền rơi trên mặt đất, ai cũng muốn nhặt lên.
Người phụ nữ mang dao: "Đoàn tàu Thiên Đường? Đoàn tàu Địa Ngục?"
Sidewinder đương nhiên là đoàn tàu Địa Ngục.
Như thế nào, còn có đoàn tàu Thiên Đường?
Nhuế Nhất Hòa trả lời: "......!Đoàn tàu Địa Ngục."
Sự hứng thú của người phụ nữ mang dao giảm đi: "À, đoàn tàu Địa Ngục......"
Sau đó bọn họ nhìn ba người bằng ánh mắt thương cảm, và tất cả đều bỏ đi với vẻ măt thờ ơ.
Nhuế Nhất Hòa: "......"
Chuyện gì xảy ra với đoàn tàu Địa Ngục vậy?
Các ngưòi như vậy khiến tôi hơi lo lắng đó!.