Vô Hạn Khủng Bố

chương 200: thỏa hiệp của tiểu đội thiên thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Luồng lửa phát nổ nhanh chóng tràn về phía đám lính Orc xung quanh, ngọn lửa màu tím nhìn có vẻ ảm đạm nhưng nhiệt độ lại cực kỳ cao, chỉ khẽ chạm vào là trực tiếp thiêu đốt đám lính thành tro bụi, sau đó đến cả tro bụi cũng thiêu sạch, nhiệt độ của lửa tím chỉ có thể gọi là kinh khủng. Cũng may là lúc trước không có quá nhiều đoàn lửa từ trên thái cực đồ hạ xuống, vì thế khi ngọn lửa bộc phát cũng chỉ là lan ra phạm vi hơn hai trăm mét, nuốt chửng đám Orc là coi như xong, nếu đâu suất tử hỏa bát quái lô thật sự bạo phát, hậu quả tạo ra tuyệt đối là trong phạm vi một nghìn mét, thậm chí vài nghìn mét không còn nổi một cọng cỏ nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao La Ứng Long nói bản thân còn chưa thể hoàn toàn sử dụng chiêu này, chỉ bởi vì nó quá mạnh mẽ.

Trịnh Xá cả người cháy đen thui nằm trên mặt đất, nếu là người bình thường chịu thương thế như vậy thì đã sớm chết cháy rồi, toàn thân bị bỏng sâu tới trên 95%, hai con mắt cùng có một bị thiêu mù, nếu nói hắn là con người, không bằng gọi là cục than cháy được một nửa, cơ bản đã cận kề cái chết.

Chỉ là trong trạng thái này, bên trong da thịt bị đốt trụi của Trịnh Xá lại phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lấy gen được tối ưu hóa trong trận chiến vừa rồi làm gốc, lấy nội lực cùng năng lượng vampire làm năng lượng, lấy gen rồng làm phụ trợ, lấy gen viễn cổ mạnh mẽ nhất trong cơ thể làm trung tâm, máu thịt trong người hắn đang cấu tạo lại với tốc độ cực nhanh. Đương nhiên, ý thức vẫn đang tỉnh táo của hắn cũng hiểu được, thân thể này chỉ có thể xuất hiện khi hắn sử dụng cơ nhân tỏa tầng thứ tư, dù sao thì năng lượng mà thân thể này cần có cũng quá lớn, trừ phi đạt tới trình độ tầng thứ năm, nếu không hắn sẽ không thể duy trì nổi sự tiêu hao năng lượng này...

"Không chết... Ta vậy mà vẫn còn sống..."

Trịnh Xá thở hắt ra một hơi dài, mặc dù lúc này toàn thân đau đớn dị thường nhưng hắn vẫn lập tức nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước. Trong khoảng khắc khi hắn sắp bị thiêu chết, La Ứng Long bị tập kích, hơn nữa tập kích này còn phá vỡ kim quang bảo vệ của hắn trong nháy mắt, còn cả trạng thái khi chết cũng rất kỳ lạ, toàn thân không ngờ lại nhanh chóng biến thành bột phấn, tình huống như vậy Trịnh Xá cũng đã thấy qua... Đó chính là năng lực bắn tỉa độc nhất vô nhị của Zero, điểm tuyến ma nhãn!

Không cần biết đối phương có pháp bảo gì, không cần biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần tìm được dấu vết hủy diệt, súng ngắm Gauss liền có thể khiến nó nát vụn, hơn nữa tiếng nổ cực lớn lúc trước rõ ràng là tiếng súng ngắm Gauss.

"Quả nhiên là Zero... Hắn đang ở chỗ nào? Tại sao đúng lúc này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là... Sở Hiên?"

Trịnh Xá chỉ có thể nghĩ như vậy, mặc dù hắn còn chưa dám khẳng định, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy người có thể làm tới bước này tuyệt đối chỉ có thể là Sở Hiên! Hơn nữa cũng chỉ Sở Hiên mới có thể tùy ý để đội viên làm mồi nhử còn bản thân ở phía sau đẩy tất cả vào trong bố cục.

"Dù sao thì bây giờ cuối cùng cũng an toàn, điểm tuyến ma nhãn của Zero chỉ cần không sử dụng liên tục thì hẳn là cũng không có trở ngại gì lớn. Sau đó là La Ứng Long đã bị giết, còn một cô gái da trắng nữa nhưng cô ta chắc là sẽ không dám lộ diện nữa, nếu không súng ngắm Gauss của Zero cũng không phải để làm cảnh..."

Trịnh Xá thở ra một hơi, nhưng hắn còn chưa kịp định thần lại thì chợt thấy mấy mũi tên đột ngột bắn tới cạnh người, mặc dù còn chưa bắn trúng nhưng vẫn khiến hắn giật thót cả người. Hắn đã quên mất hoàn cảnh hiện hiện tại, nơi này chính là chiến trường, mặc dù không còn sự uy hiếp từ tiểu đội Thiên Thần nhưng đám Orc cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu hắn vẫn còn bảo trì sức chiến đấu thì không sợ, kể cả giết không hết được bọn chúng thì muốn rời đi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là tình huống hiện tại có chút đặc biệt... Hắn đang ở trên con đường mà đám Orc muốn tấn công tường thành nhất định phải đi qua, nói cách khác, hắn lúc này không thể động đậy nổi một ngón tay, cơ bản là chết chắc rồi.

"Không thể nào? Nếu phải chết dưới tay lũ Orc, ta thà chết trong công kích của tu chân còn hơn... Thủ đoạn tu chân đúng là mạnh mẽ..."

Trịnh Xá chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Orc tới gần, mấy tiễn vừa rồi rõ ràng là chúng thử xem Trịnh Xá còn sức chiến đấu hay không, mắt thấy hắn vẫn toàn thân cháy đen nằm đó, nhất thời lũ Orc liền cẩn thận tiến đến. Tiếng súng ngắm Gauss cũng không vang lên, xem ra một phát điểm tuyến ma nhãn vừa rồi đã khiến Zero hôn mê, lúc này đám Orc đã càng lúc càng gần, chỉ còn cách Trịnh Xá hơn mười mét.

"Thật đúng là mỉa mai, không ngờ lại chết kiểu nực cười như vậy... vẫn là phải chết."

Lúc này Trịnh Xá cách tường thành khoảng năm, sáu trăm mét, mặc dù cũng coi là tương đối gần nhưng binh lính trên thành phòng thủ còn không kịp, sao có thể đi hỗ trợ hắn được? Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên vang lên một tràng kèn hiệu trầm trầm, tiếng kèn hiệu từ xa truyền tới thoáng cái đã lôi kéo sự chú ý của tất cả đám Orc, bọn chúng cũng mặt kệ sinh vật cháy đen hình người này, lao cả ra phía ngoài.

Ở rìa chiến trường, một chiến mã thong thả chạy ra, trên lưng chiến mã là một người trung niên vũ dũng, toàn thân mặc áo giáp, ông ta phóng ngựa ra, nhíu mày nhìn vô số quân Orc trước mặt, dù trận chiến công thành đã diễn ra lâu như vậy, công thêm lần chém giết của Trịnh Xá cùng pháp bảo La Ứng Lóng phát nổ, quân đội Orc trên chiến trường vẫn còn hơn tám vạn.

Người trung niên hít sâu mấy hơi, tiếp đó dựng một tay lên, từ phía sau lập tức có vô số kỵ binh tiến ra, những kỵ binh này mới là thiết kỵ cận chiến chân chính, ngoài kỵ sĩ mặc giáp dày, tay cầm trường thương, đến cả ngựa cũng được khoác một lớp giáp nặng, toàn thân ngoại trừ hai con mắt, chỗ nào cũng được bảo vệ kín đáo. Từng kỵ binh lần lượt bước tới, trải ra một đoạn dài phía chân trời, nhất thời không biết đã có bao nhiêu thiết kỵ xuất hiện

- Éomer, ngươi dẫn người tấn công bên trái!

- Gamling, dẫn đội theo sau lưng ta!

- Grimbold, xuyên qua tường thành tấn công bên phải!

Người trung niên này chính là quốc vương Rohan, Théoden, ông ta quát lớn ra lệnh cho mấy viên tướng bên cạnh, sau khi những tướng lĩnh này phụng mệnh rời đi, ông mới quay người đứng trước vô số kỵ binh, hét lên:

- Đi theo ta! Các kỵ sỹ của Rohan! Dùng xương cốt kẻ thù mài sắc mũi giáo của các ngươi! Dùng đầu kẻ thù đập lên lá chắn của các ngươi! Nghênh đón mặt trời đang lên... Tiêu diệt tất cả kẻ địch trước mắt!

Khi ông ta hét lên, tất cả kỵ binh đều dựng thẳng trường thương, Théoden rút kiếm lượt qua dãy trường thương một lượt, vừa chạy vừa quát:

- Xông lên! Đem cái chết tới cho bọn chúng!

- Cái chết! Cái chết... Cái chết!

Théoden hét lên liên tiếp, các kỵ binh phía sau cũng nhiệt huyết sôi trào, gầm lên, sau khi tất cả cùng hét lớn, Théoden cuối cùng cũng hạ lệnh:

- Xông lên! Các hậu duệ của Isildur!

Dứt lời, ông đã dẫn đầu giục ngựa xông về phía trận địa kẻ thù.

Đúng là một cảnh tượng hoành tráng, cảnh cả vạn vó ngựa quân thiết kỵ xông tới thật sự kinh người, tiếng chân ngựa dần dần tụ lại thành một thanh âm đồng nhất, tiếng vang ầm ầm, mặc dù đội thiết kỵ chỉ có khoảng năm nghìn nhưng khi xung phong khí thế thật quá kinh người, một số tên Orc bắt đầu hoảng hốt nhìn quanh.

Quân Orc không có sức mạnh như Uruk-hai nên không cầm nổi loại trường thương quá dài, thấy thiết kỵ xông tới bọn chúng chỉ có thể vung mâu dài hơn một mét chắn trước mặt, phía sau cung thủ phát tên như mưa bắn tới trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Thiết kỵ đều mặc trọng giáp liền thân cực dày, tên bắn bình thường đều dễ dàng bị đánh văng, chỉ có một số Bạo liệt tiễn bắn trúng mới có thể khiến họ ngã ngựa, nhưng số lượng Bạo liệt tiễn dù sao cũng ít ỏi, mà tốc độ của kỵ binh thì nhanh vô cùng, sau khi mấy trăm thiết kỵ bị bắn ngã thì tốc độ hai bên chỉ còn lại hơn mười mét.

Lũ Orc chỉ cảm thấy như một bức tường thép đổ xuống, trận tuyến phòng thủ đầu tiên thậm chí chưa biết xảy ra truyện gì đã trực tiếp bị thiết kỵ đạp ngã phóng qua, tiếp theo lại bị thiết kỵ đi sau giẫm lên, trong nháy mắt đã bị đạp thành thịt vụn. Thiết kỵ đi trước căn bản không thèm để ý tới chuyện gì tiếp tục xông tới, không có bất kỳ sinh vật nào có thể cản nổi họ, đến cả Troll cũng không thể, một con Troll cao mấy mét tối đa chỉ có thể cản được một chiến mã xông tới, sức mạnh cực lớn vẫn đẩy chúng văng đi mấy mét, tiếp đó liền bị những thiết kỵ theo sau đạp bằng. Mặc dù số lượng chỉ có năm nghìn nhưng đội kỵ binh giống như một lưỡi dao sắc nhọn, dễ dàng cắm ngập vào quân đoàn Orc không lồ, dần dần, quân đoàn Orc bắt đâu tan vỡ, dưới lượt xung phong này của kỵ binh, hơn ba vạn lính Orc bị giẫm nát hoặc giết chết!

Théoden vũ dũng dị thường, đấu khi chói mắt trên người ông ta bộc phát liên tục, bất kỳ sinh vật nào đâm vào người ông, Orc, Troll, tất cả đều biến thành mảnh vụn, trường thương trong tại lại càng không biết đã đâm chết bao nhiêu đối thủ. Đoàn thiết kỵ lấy Théoden làm trung tâm điên cuồng tràn về phía trung tâm quân đoàn Orc, uy lực của kỵ binh thật sự mạnh hơn quân Orc vô số lần.

Đúng lúc tất cả nghĩ rằng đội kỵ binh sắp giành được thắng lợi thì mặt đất bỗng rung chuyển, rung chuyển kịch liệt, tiếp đó mọi người đều nghe thấy một tràng kèn hiệu kỳ lạ, hơn mười giây sau từ mặt bên chiến trường từ từ xuất hiện những quái vật khổng lồ. Đúng thế, đó là những con voi khổng lồ cao tới mấy chục mét, thân hình chúng so với voi trong thế giới hiện thực còn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng của chúng có khoảng hơn một trăm con, so với trong phim gốc cũng đông hơn rất nhiều...

Trịnh Xá có chút dở khóc dở cười, vốn hắn còn tưởng mình có lẽ có thể sống sót trên chiến trường này, ai mà biết tự nhiên lại xuất hiện lũ voi khổng lồ, càng bất hạnh là hắn đang nằm ngay trên đường tiến của lũ voi, hơn một trăm con, vận khí hắn có tốt nữa cũng sẽ bị giẫm chết...

Voi gọi là đi chậm, nhưng chỉ là đối với chúng mà thôi, kỳ thật nếu tính cả thể tích của đám voi này thì tốc độ di chuyển cũng không kém tốc độ ngựa chạy là bao, Trịnh Xá nhìn một con voi lớn đang bước thẳng tới chỗ hắn, sau vài bước nữa, hắn sẽ biến thành thịt nát...

- Ầm!

Một khối đá lớn bay thẳng tới, trực tiếp đánh trúng thân con voi, mặc dù độ lớn của khối đá còn chưa đủ đẩy ngã con voi này nhưng cũng khiến nó nghiêng nghiêng ngả ngả, Trịnh Xá nhìn qua khóe mắt liền thấy phía đó có mấy trăm người Ent cao hơn mười mét, họ đang tiến ra từ trong một khu rừng rậm cách đó không xa...

Đây đúng là biến hóa khôn lường, đủ loại sinh vật, đủ loại quân đội, tất cả đều xuất hiện trong trận chiến này, khi người Ent xuất hiện trên chiến trường, lập tức có mấy chục khối đá giống như được máy bắn đá ném lên không trung, đập thẳng vào đám voi khổng lồ, nhất thời ít nhất cũng có hơn mười con bị đánh ngã xuống đất.

Trên lưng mỗi con voi đều có mấy chục người ngồi điều khiển, thấy người Ent thật sự rất lợi hại, bọn chúng lập tức quay đầu xông về phía họ. Người Ent cũng không hề yếu ớt, ào ào rời khỏi khu rừng lao tới chỗ lũ voi.

Hai bên đều là quái vật to lớn, đám voi cao tới mấy chục mét, người Ent thì chỉ hơn mười mét nhưng họ lại có số lượng đông gấp ba lần, hơn nữa thân thể bằng cây cối của họ về trình độ cứng rắn cũng vượt xa loài người, nên khi hai phe cùng lao lên liền đâm sầm vào nhau.

Nhất thời cả mặt đất như có địa chấn, hơn mười người Ent đi đầu bị húc văng, nhưng liền có hơn ba mươi người đằng sau liên thủ ngăn cản mấy con voi lớn, gần như nâng bổng cả con voi lên, xem ra sinh vật có chân tay rút cuộc vẫn linh hoạt hơn sinh vật không có chân tay, ít nhất là trong lúc cận thân đoàn đội chiến đấu sẽ linh hoạt hơn không ít.

Lũ voi rơi xuống lập tức chấn động long trời lở đất nhưng Trịnh Xá thì chẳng có tâm trí đâu mà theo dõi chiến trường của đám quái vật cách hắn không xa đó, dù sao thì không cần biết là người Ent hay là lũ voi, chỉ cần rơi trúng người hắn là chỉ có một chữ chết mà thô. Nghĩ cũng thật đau lòng, những kẻ mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, ai mà không phải cường giả hô mưa gọi gió trong thế giới phim kinh dị chứ, cũng chỉ có hắn mới xui xẻo nằm dưới đất thế này, nhìn như sắp tắt hơi đến nơi.

- A, là Trịnh Xá phải không? Ngươi có vẻ thật sự xui xẻo... mà có lẽ ngươi vốn đã xui xẻo rồi.

Một giọng nói chợt vang lên, đồng thời còn có tiếng bước chân của vài người truyền tới.

Trịnh Xá vụt mở con mắt còn lại, quả nhiên trông thấy mấy người Nam Viêm Châu đội đang đứng trước hặn, Nyos mỉm cười nhìn hắn, bộ dạng như vậy khiến hắn lập tức giật mình.

"Đúng rồi, nhẫn trên tay... Quần áo mặc dù đã bị lửa thiêu cháy nhưng mấy chiếc nhẫn vẫn còn nguyên vẹn trên tay... Nam Viêm Châu đội, lúc này họ chỉ cần có thể vô thanh vô tức giết chết ta thì sẽ chẳng ai biết được là do họ làm, còn Trung Châu đội thì mất mất một thành viên quan trọng..."

Trịnh Xá yên lặng nhìn Nyos, tên này đột nhiên móc ra một miếng chocolate, vừa ăn vừa nói:

- Richard, nâng hắn dậy, chúng ta vào thành... Trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi, ở đây có thể bị loạn binh lan tới, chúng ta cứ vào thành rồi hẵng tính... Nợ ngươi cái gì, trả lại cái đó.

Nói đoạn, hắn quay người đi về phía Minas Tirith.

"Con mẹ nó, cứu thì cứ cứu đi, còn phải bày ra bộ dạng muốn giết người diệt khẩu, dọa ta sợ đến..."

Sau khi mọi người đi vào thành không lâu, từ bến tàu chợt có một phiến xanh lục đậm đặc tràn tới, quân đoàn Orc còn đang ngoan cố kháng cự cùng đám voi khổng lồ hung hãn vô cùng, đứng trước đội quân xanh biếc này chợt mỏng manh như giấy. Nhóm quân này chính là Đội quân người chết, bọn họ tốc độ cực nhanh, hơn nữa toàn thân ngoài đao kiếm ra thì tất cả đều là hư ảo, lại thêm không bị trọng lực ảnh hưởng, nhất thời cả chiến trường như biến thành một đại dương xanh lục, trận chiến này... Loài người đã thắng!

Trận chiến này thắng lợi, nhưng không có nghĩa là một trận chiến khác cũng có thể thắng...

Ở một nơi cách Minas Tirith rất xa, bên trong Cánh cổng đen của Mordor, trên một dãy núi liên tục có những vụ nổ kịch liệt, mỗi lần phát nổ đều khiến một lượng lớn đất đá đổ xuống dưới, mà mấy lần phát nổ mạnh nhất còn khiến cả dãy núi có dấu hiệu tan vỡ, nơi này đã dần thu hút sự chú ý của đại quân Orc cùng Sauron.

- Tống Thiên! Đao thế còn có mấy loại? Ừm? Phong đao, thổ đao, hỏa đao, thủy đao, vẫn còn kim đao mạnh nhất phải không? Để ta xem thử đi!

Triệu Chuế Không vẻ mặt hưng phấn, quát lớn, tiếp đó toàn thân hắn trở nên mơ hồ, cả người như biến thành một dải lụa bằng ánh sáng cuốn về phía Tống Thiên, trên đường đi tất cả nham thạch bị hắn chạm phải đều lập tức nát vụn, nhất thời trên mặt đất xuất hiện một rãnh dài sâu hoắm.

Bộ dạng Tống Thiên nhìn có vẻ chật vật hơn Triệu Chuế Không một chút, nhưng động tác hắn thì không hề ngập ngừng, chỉ thấy hắn vung thanh trường đao cổ xưa cắm thẳng xuống trước mặt, trước khi dải lụa sáng cuốn tới đã nhanh chóng rút bật đao lên.

- Long quyển thổ lưu phong!

Thanh trường đao cổ phác rút bật lên, trong nháy mắt làm bắn tung cát bụi cùng đá vụn, tiếp đó trường đao điên cuồng xoáy động trong không khí, một luồng lốc xoáy cỡ nhỏ nhanh chóng hình thành trên đao, luồng lốc xoáy này kéo theo cả bùn đất và nham thạch vào trong, tiếng va chạm vang lên lốp bốp.

Khi dải lụa bằng ánh sáng chạm vào lốc xoáy lập tức phát nổ kịch liệt, sóng xung động lan tỏa ra khắp xung quanh, giống như lúc trước, cả đỉnh núi cũng bắt đầu tan vỡ.

Sau khi chấn động cùng bụi bặm lắng xuống, Tống Thiên và Triệu Chuế không lại đồng thời nhìn về phía một hòn núi nhỏ cách đó không xa, ở đó cáo mấy trăm người đang từ từ tiến vệ phía họ. Khi tới gần hơn một chút, hai người mới phát hiện mấy trăm kẻ này căn bản không phải con người, mà là một loại sinh vật quỷ dị cao tới mấy mét, giữa bọn chúng còn có mấy người Sở Hiên của Trung Châu đội.

Triệu Chuế Không chợt mỉm cười, nhìn Sở Hiên nói:

- Giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành, xin hỏi ngươi tới đây tìm ta có việc gì? Đúng rồi, lúc trước ta quên nói với ngươi phải không? Cái giá trả cho việc quấy rầy trận chiến của ta… Rất là cao đấy.

Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính đáp:

- À, không liên quan, ngươi cứ tiếp tục đánh, ta đi giết Adam là được rồi…

Dứt lời, hắn, ngẩng đầu nhìn Adam đang đứng trên một vách núi nhỏ sau lưng Tống Thiên, bên cạnh Adam còn có một cô gái da trắng, lúc này hai người hình như đang nói gì đó.

Tống Thiên vốn vẫn một mực im lặng nhìn Triệu Chuế Không, đến khi Sở Hiên nói xong hắn mới vụt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy sát khí nhìn Sở Hiên.

Cùng lúc đó, Hạo Thiên thoáng cái đã chắn trước mặt Sở Hiên, nhún vai vẻ vô tội nói:

- Rất xin lỗi, ta cũng không muốn đối địch với ngươi… Nể mặt chung ta từng quen biết, ngươi đừng tấn công ta có được không? Oa…

Hạo Thiên đang nói, Tống Thiên đã từ xa lăng không bổ ra một đao, đao khí vô hình phá vỡ cả nham thạch dưới đất thành một khe dài, nhưng khi truyền tới cách Hạo Thiên mấy mét đột nhiên vang lên tiếng va chạm nặng nề, trước mặt Hạo Thiên xuất hiện từng vòng rung động kỳ quái có thể thấy được bằng mắt thường, chính những luồng xung động này đã cản đao khí của Tống Thiên lại.

Triệu Chuế Không lại thừa cơ, lắc mình một cái đã tới sát cạnh Tống Thiên, cũng không biết hắn làm cái gì, khi hắn quay lại chỗ cũ, trên ngực đã xuất hiện một vết đao sâu tận xương, nhưng trên tay lại cầm một cánh tay khác, một tay của Tống Thiên đã bị chém rời, cũng may đây không phải tay cầm đao của hắn.

- Thật là mất hứng, đang muốn đánh với ngươi một trận thật thoải mái nhưng xem ra bây giờ không còn cơ hội nữa, ngươi không ngờ lại dám chuyển sự chú ý khi đang đối chiến với ta… Lần sau đi, Tống Thiên, nếu tiểu đội Thiên Thần không bị đoàn diệt thì lần sau sẽ lại chiến đấu với ngươi.

Triệu Chuế không vứt cánh tay ra xa, tiếp đó giậm chân nhảy thẳng xuống dưới vách núi, bấy giờ giọng nói của hắn mới từ từ truyền tới.

Quả nhiên, đám Nemesis sau lưng Sở Hiên đã bắt đầu giương cung, số cung tên này đều dùng gỗ cứng chế thành do cung của Uruk-hai lúc trước quá nhỏ, đối với đám Nemesis Uruk-hai cao tới mấy mét này, trường cung dài ba mét mới có thể phát huy được thực lực của chúng. Trong số những Nemesss giương cung còn có hơn trăm kẻ cầm hai mũi tên, có thể nhận ra đây chính là tư thế bắt đầu của Bạo liệt tiễn.

Triệu Chuế Không cũng sớm nhận ra tình hình, mặc dù tốc độ cùng sức chiến đấu của hắn không thua bất kỳ ai, nếu muốn đi thì không ai cản nổi hắn, nhưng một đạo đao khí vừa rồi của Tống Thiên cũng không hề lưu tình, mà đao khí thật sự có thể chém vỡ đỉnh núi lại bị thủ đoạn vô hình của Hạo Thiên chặn lại. So ra thì, Triệu Chuế Không ngoài kỹ xảo ám sát ra, sức công kích cận chiến cũng không mạnh hơn Tống Thiên được bao nhiêu, ít nhất hắn không dám đảm bảo có thể phá vỡ bức tường khí vô hình đó trong vòng ba giây, mà trong ba giây, trăm phát Bạo liệt tiễn là đủ giết chết hắn rồi, chuyện này tuyệt đối không thể nghi ngờ gì.

- Vì thế, tiểu đội Thiên Thần chịu đoàn diệt đi.

Sở Hiên cũng không khách khí, hắn căn bản không thèm để ý Triệu Chuế Không rời đi, trực tiếp vung tay, Nemesis sau lưng đã kéo căng trường cung, Tống Thiên đứng cách mọi người không tới trăm mét đã hoàn toàn trần trụi trước uy lực của Bạo liệt tiễn.

Tống Thiên hừ lạnh một tiếng, đang định vung đao tấn công thì Adam đứng cách đó khá xa bỗng quát lớn:

- Dừng tay, Sở Hiên, ván này ta thừa nhận ngươi đã thắng... Cứ như vậy đi, chúng ta yên lặng chờ tại đây, bao giờ thế giới Lord of the Ring này chấm dứt mới thôi, thế nào?

Sở Hiên liếc nhìn Adam cùng cô gái da trắng sau lưng hắn, nói:

- Không thể được, từ tư liệu ta thu thập được lúc trước, uy hiếp của ngươi so với tiểu đội luân hồi Ác Ma còn cao hơn, những người khác trong tiểu đội Thiên Thần đều có thể sống nhưng ngươi chắc chắn phải chết, để thành viên trong đội không thể hồi sinh ngươi lại, cách tốt nhất là đoàn diệt cả tiểu đội Thiên Thần các ngươi, chuyện này không đáng thương lượng.

Adam nhìn sang Hạo Thiên, Hạo Thiên vội vàng nhún vai bất đắc dĩ nói:

- Adam, đừng nhìn ta như vậy chứ, ta cũng rất bất đắc dĩ. Yên tâm đi, ta có lẽ cũng sẽ rất nhanh... Tính cách của Sở Hiên ta còn hiểu rõ hơn ngươi, cho dù thế nào đi nữa thì ta cũng chết chắc rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là sống lâu hơn ngươi một chút thôi, ha ha ha...

Hắn đúng là một kẻ lạc quan, tựa hồ không hề lo lắng chút nào về việc mình sắp phải chết, nhưng Adam bỗng lên tiếng:

- Vậy thì được, chúng ta cùng chết đi, máy chấn động lục địa đã thiết lập xong, khóa mở ở trái tim ta, Sở Hiên, tới giết ta đi...

Sở Hiên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Adam, mà Adam cũng rất thản nhiên đứng đó, ngược lại còn nghiêm túc nói:

- Kỳ thật chúng ta cũng không có thù hận gì lớn, chỉ là đều cố kỵ sự phát triển trong tương lai của đối phương mà thôi, ngươi e ngại tiểu đội Thiên Thần do ta chỉ huy, ta sao lại không lo lắng Trung Châu đội được ngươi dẫn dắt chứ? Hơn nữa Trung Châu đội các ngươi còn có một kẻ tiềm lực mạnh đến kinh người, giống như La Ứng Long tu chân của tiểu đội ta vậy... Tóm lại, chúng ta đều chỉ cố kỵ lẫn nhau mà thôi, thật sự vẫn chưa tới mức phải quyết phân sinh tử, kẻ địch chân chính của chúng ta hẳn phải là phe có tính uy hiếp áp đảo đối với cả hai, tiểu đội luân hồi Ác Ma...

Sở Hiên không trả lời hắn mà rút hai khẩu coilgun ra, tiếp đó lại thu súng vào tay áo, sau mấy lượt như vậy hắn mới khẽ nói:

- Được, bỏ qua cho các ngươi, nhưng ta muốn số năng lượng thạch trên người các ngươi... Đừng bảo ta là không có, cái điện thoại di động La Ứng Long ném đi không hề có chỗ hoán đổi, nó là một vật phẩm công nghệ cao được chế tạo dựa theo ứng dụng bản vẽ thiết kế của Chủ Thần, bên trong còn có mấy khối năng lượng thạch. Đương nhiên, ta cũng có thể cho rằng trên người ngươi không có năng lượng thạch, vậy ta chỉ có thể giết chết hai người bên cạnh ngươi... Có bản lĩnh thì tự sát đi, chúng ta cùng chết.

Adam cũng rất thẳng thắn, khi Sở Hiên nói vật hắn trực tiếp tháo một chiếc nhẫn đeo trên tay xuống, nói:

- Nạp giới, chắc là đội trưởng của các ngươi có thể sử dụng phải không? Bên trong ngoài năng lượng thạch còn có mấy món khác, tổng giá trị khoảng một chi tiết kịch tình cấp S.

Hai bên đều hiểu suy nghĩ của nhau, do lo ngại lẫn nhau nên mới gây áp lực lên đối phương, kỳ thật chẳng ai muốn chết cả, Adam không muốn, Sở Hiên lúc này cũng không. Nhưng trước mắt, bên chiếm ưu thế là Trung Châu đội, chỉ cần không uy hiếp tới tính mạng Adam, kể cả giết hai người bên cạnh hắn thì có lẽ hắn cũng không tự sát, chỉ là làm như vậy lại không phù hợp với thăng bằng trong suy nghĩ của Sở Hiên... Vẫn còn một kẻ khác tồn tại, Triệu Chuế Không vốn chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu như hắn suy đoán không sai, lúc này Triệu Chuế Không đã đi về hướng kia, hơn nữa mục đích của hắn nhất định là...

"Lưu lại bọn chúng có lẽ cũng là một cơ hội...."

Sở Hiên cũng không dài dòng, lệnh cho một tên Nemesis tới cầm lấy chiếc nhẫn, tiếp theo trực tiếp vứt sang cho Hạo Thiên, đúng lúc đó, hắn cùng mấy Bá Vương, Vương Hiệp đều nghe được liên tục bốn tiếng thông báo của Chủ Thần... Tân nhân đã bị giết, kẻ ra tay chỉ có thể là Triệu Chuế Không vừa rời đi...

Khi tiếng tân nhân tử vong truyền tới bên tai Trịnh Xá, hắn lập tức giật mình kinh hãi. Mặc dù trận chiến ở Gondor đã thắng lợi nhưng dọn dẹp chiến trường cùng cứu chữa người bị thương lại càng mất thời gian, Trịnh Xá cũng coi như trọng thương cực nặng, toàn thân không có một chỗ nào nguyên vẹn, dán Tam Thanh đạo phù cũng không có khởi sắc, xem ra thương thế nặng như vậy chỉ có thể trở về Chủ Thần không gian mới xử lý được.

Zero cũng được Chiêm Lam dùng quét hình tinh thần lực tìm thấy, sau đó Triệu Anh Không đưa Zero đã hôn mê từ trên một sườn núi về thành, rồi Zero được Trịnh Xá truyền nội lực liền tỉnh lại, đến lúc này, Trịnh Xá mới từ miệng Zero biết được chuyện Sở Hiên không chết, cũng biết được hành động của hắn từ lúc đó tới giờ.

- Không chết... Yên tâm, sắp chết rồi. Sau khi trở về Chủ Thần không gian ta nhất định sẽ đánh cho hắn dở sống dở chết... Hoặc là trực tiếp đánh chết cũng được, mọi người thấy thể nào?

Trịnh Xá cười hắc hắc, cũng không nói nhiều nữa, chỉ yên lặng nắm nắm tay.

Hắn còn chưa dứt lời, tiếng thông báo của Chủ Thần đã đột ngột truyền tới, liên tiếp bốn thành viên tử vong làm mấy người Trung châu đội đều sững sờ, tiếp đó Trương Hằng vụt nhảy dựng dậy, kêu lên:

- Bốn, bốn người, Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp, bốn người, chẳng lẽ bọn họ bị giết?

Trịnh Xá hít sâu một hơi rồi nói:

- Cũng không nhất định... Không biết chừng là tân nhân bị giết, dù sao bên cạnh Sở Hiên cũng có một đội Nemesis...

Trương Hằng vẫn do dự nói:

- Nhưng kẻ khống chế Nemesis không phải là Hạo Thiên sao? Vạn nhất Hạo Thiên tìm được cách thoát khỏi khống chế của Sở Hiên thì sao? Kết quả không phải sẽ rất bi thảm?

Trịnh Xá hung hăng trừng mắt nhìn Trương Hằng một cái, tên đáng ghét này chẳng nói được chuyện gì tốt, mở mồm ra là toàn dự đoán xui xẻo, giống như mấy người Sở Hiên chết chắc rồi, mà bản thân Trương Hằng cũng cảm thấy mình hình như đã quá bi quan, cười cười xấu hổ rồi cúi đầu không nói gì nữa.

Vẫn là Zero trầm ổn nhất, hắn yên lặng lấy một tấm kim loại gấp trong túi ra. Mọi người chỉ thấy hắn mở tấm kim loại ra rồi nhắm mắt khẽ vuốt lên đó, im lặng không nói. Hơn nửa ngày sau hắn mới mở mắt, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Không sao cả, mấy người Sở Hiên không chết, hình như là tân nhân bị đánh lén, còn mấy người bọn họ thì đều ổn, nói là sẽ ở Mordor chờ chúng ta cùng tới.

Nhất thời, cả đám Trịnh Xá đều thở phào, tiếp đó Trịnh Xá lại hung hăng nói:

- Mẹ nó, lũ khốn này toàn làm người ta phải lo lắng, đến khi gặp lại bọn hắn... Gặp lại bọn hắn...

Cứ nói, nói, đến cuối cùng Trịnh Xá cũng chỉ có thể thở dài nặng nề rồi yên lặng.

Chiến đấu rút cuộc cũng hoàn toàn kết thúc, sau khi cứu chữa rất nhiều thương binh, Aragorn mang theo Đội quân người chết tới đỉnh thành phố Minas Tirith, ở đó quan nhiếp chính đã sớm bị dọa đến ngây ngốc đang quỳ dưới đất. Biểu hiện của lão trong trận chiến đều bị mọi người chứng kiến, Đội quân người chết đã xác nhận Aragorn chính là hậu duệ của cùng của hoàng tộc Gondor, quan nhiếp chính lập tức bị Aragorn miễn chức, tiếp đó hắn ra mệnh lệnh đầu tiên, chính là tập hợp tất cả quân đội cùng tấn công Mordor.

Rất đáng tiếc, Đội quân người chết gần như vô địch lại không đi theo, bọn họ sau khi hoàn thành lời hứa liền biến đi theo gió, nếu không với quân đoàn này thì Mordor có bao nhiêu binh lính cũng vô dụng, thậm chí Sauron cũng không nhất định có thể đối kháng được.

- Trận chiến cuối cùng rồi... Trận chiến Mordor, còn hai ngày nữa, triệu tập quân lương cùng bộ binh tại các thành phố khác của Gondor, cộng thêm kỵ binh Rohan, chúng ta có tổng cộng mười lăm nghìn người, lúc đó chính là lúc chúng ta tấn công Mordor!

Trong đại sảnh nghị hội trên đỉnh thành phố, Aragorn ngồi trên ngai vàng thương lượng chiến lược tiếp theo với những người còn lại, Gimli nghe vậy liền kỳ quái hỏi:

- Mordor còn bao nhiêu quân lính? Bọn chúng chết mất một trăm ngàn tên ở đây, chỗ đó hắn là rất dễ đánh hạ phải không?

Aragorn và Gandalf đưa mắt nình nhau, cùng cười khổ, Gandalf khụ một tiếng nói:

- Số lượng quân đội còn lại của Mordor, e hèm, đại khái còn khoảng hai mươi vạn tên. Đây chỉ là phỏng đoán cầm chừng, do sức sinh sản của lũ Orc thật sự quá mạnh, ta cũng không thể biết được Sauron bao nhiêu năm như vậy, rút cuộc đã tích lũy được bao nhiêu quân lính. Lần này hắn không cùng tham chiến với quân đội, nhất định là Mordor còn một lượng lớn quân đang hộ vệ hắn, dù sao thì hắn chỉ mới đoạt lại được chiến nhẫn. Đến khi sức mạnh của chiến nhẫn tối cao tăng lên, sức mạnh của ba chiếc nhẫn Elf giảm đi, khi hắn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bắt đầu chinh phạt cả đại lục phía tây...

Gimli a một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm:

- Ý ông là, chúng ta chỉ còn cơ hội này?

Aragorn nghiêm trang nói:

- Không sai, mặc dù binh mệt ngựa mỏi nhưng chúng ta phải nhân lúc Sauron còn chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh mà đánh bại hắn, sau đó triệt để phá hủy chiếc nhẫn... Quốc vương Rohan, xin hỏi quân đội của người có cần bổ sung vũ khí không? Trận chiến vừa rồi, vũ khí của kỵ binh nhất định là đã bị hư hỏng nghiêm trọng phải không?

Théoden khẽ gật đầu nhìn hắn, đáp:

- Chờ thống kê số lượng kỵ binh còn lại sau đó để Gondor bổ sung đi, thời gian hai ngày cũng đủ để ngựa cùng chiến sỹ nghỉ ngơi...

Thấy sắc mặt mọi người đều có chút ảm đảm, Gandalf lập tức nói:

- Mọi người không cần tuyệt vọng như vậy, người Ent đã đáp ứng cùng theo chúng ta tới cánh cổng đen của Mordor. Mặc dù họ không thể tiến vào khu vực đầy lửa của Mordor nhưng có thể dùng đá phá vỡ cổng, khi đó chúng ta tấn công vào sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa năng lượng sinh mạng của họ còn có thể tập trung lại, giúp bảo vệ các chiến sỹ, như vậy hy vọng chiến thắng sẽ lớn hơn. Chỉ tiếc Trịnh Xá ngươi đã trọng thương, nếu không ngươi sẽ là lựa chọn tốt nhất để đối đầu với Sauron.

Mấy nhân vật trong phim cùng gật đầu, tiếp xúc lâu như vậy họ tự nhiên là hiểu rõ thực lực của Trịnh Xá, đặc biệt là Gandalf đã chứng kiến trận chiến kinh hoàng giữa hắn và La Ứng Long lại càng cảm thán không thôi.

Trịnh Xá lại đang nghĩ tới một chuyện khác, lúc này toàn thân hắn đang được quấn đầy băng vải, nhìn giống như một xác ướp, cơ bản là đến di động chân tay cũng rất khó khăn, hắn chỉ có thể nhìn Gandalf gật đầu rồi mới nói:

- Là tập trung tất cả sức mạnh cây cối vào một điểm phải không? Nếu có thể triệu hồi... Gandalf, sau khi hội nghị kết thúc có thể đưa ta tới gặp người Ent được không?

Gandalf ngạc nhiên nhìn hắn những vẫn gật đầu không nói gì.

Tiếp theo hôi nghị liền thảo luận chi tiết trận chiến sắp tới một lượt, đến lúc hoàng hôn mới kết thúc, mọi người rời khỏi sảnh chỉ còn hai quốc vương ở lại không biết bắt đầu bàn bạc cái gì, Gandalf thì đẩy Trịnh Xá đi xuống dưới (lúc này hắn đang ngồi trên một chiếc xe lăn thô sơ do Trương Hằng thế tạo thủ công, rất khó coi...). Không lâu sau, hai người đã rời khỏi thành phố, đi về phía khu rừng bên cạnh.

Người Ent tự nhiên là không thể sống trong thành phố, chưa nói đến chuyện thân hình to nhỏ thế nào, họ vốn cực kỳ ghét đá tảng, mà thích cây cối, bùn đất, suối khe, không khí ẩm ướt hơn..

- ….Các vị thử truyền năng lượng vào người ta xem? Ta sẽ khống chế phần năng lượng này để sử dụng, xin đừng lo lắng.

Trong lúc nói Trịnh Xá đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, đồng thời lấy Vòng tay của thần Anubis trong Nạp giới ra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio