Trong suốt cuộc đời học sinh, tôi phải lên bảng đứng thuyết trình đúng hai lần. Và cái sự thật là: cả hai lần đó tôi đều thấy sợ đến mức bụng cứ kêu lên ùng ục. Lúc đó tôi nghĩ đơn giản lắm. Rằng chẳng có cách nào khiến tôi có thể sợ trở thành tâm điểm của sự chú ý hơn nữa. Cho đến cái đêm tôi phải đứng ra giải trình trước toàn bộ gia đình nhà Hồ.
Đôi mắt đen láy của bà già trưởng tộc nhìn xoáy vào tôi từ chỗ ngồi của bà ta, ngay đầu và giữa căn phòng ăn của gia đình. Dọc theo hai bên căn phòng sáng trưng là năm đứa con trai trưởng đứng thẳng như những pho tượng giận dữ. Có lẽ là vì những cái nhìn lạnh thấu xương của họ hay bởi vì tất cả họ đều đang cầm kiếm trong tay. Tôi chắc đã toát đủ mồ hôi để giảm chục kí.
“ Rồi sau đó mọi người tới và ừm.. giờ con ở đây.. “
Tôi phải cố gắng ngăn bản thân không nuốt nước bọt. Trong căn phòng này, cảm giác như thở mạnh quá cũng sẽ khiến tôi phải nhận một hình phạt đau đớn.
Tôi nhìn thẳng xuống đầu gối. Quì thế này đau chân hết mức. Nhưng nếu phải đứng thì chắc tôi quị xuống mất thôi. Căn phòng rộng lớn, ấm áp và đầy ánh sáng này chẳng giúp gì được những giọt mồ hôi lạnh trên lưng.
Bà già trưởng tộc liếc mắt qua Hồ Tuyết Nghị:
“ Có thật đúng như vậy không? “
Hồ Tuyết Nghị cúi đầu:
“ Đến đọan con tới vườn Đông thì hòan toàn chính xác ạ. “
Hồ Quí Lữ quay lại nhìn tôi. Tôi thậm chí còn đang nhìn đầu gối mình mà vẫn cảm nhận rõ ràng cái cách bà ta đăm đăm phán xét tôi. Xin đừng nói với tôi là họ nghĩ rằng tôi theo phe của Mụ Cóc và chị Lý Hồng nhé.
Tôi vẫn chưa thể ngừng kêu chị Lý Hồng là ‘chị’ được. Não hẳn chưa giải quyết được thông tin trong vòng hai mươi phút qua.
“ Tại sao ngươi lại bỏ phòng ngủ của mình? “
Cái giọng bà già trưởng tộc làm đứt dòng suy nghĩ cũa tôi ngay lập tức. Tất nhiên là bà ta sẽ chẳng bao giờ bỏ quên chi tiết nào. Thật là hy vọng hão huyền.
“ Dạ.. dạ bởi vì con không thấy chị Lý Hồng đâu cả. Con lo chị ấy đã làm chuyện gì đó không hay nên đi theo ạ. “
Tôi liếc lên nhìn phản ứng của Hồ Quí Lữ thật nhanh. Nhưng ánh mắt của bà ta khiến tôi cụp mắt xuống cũng nhanh không kém.
“ Ngươi gọi người này là ‘chị’. Hai ngươi có thân mật không? “
Tự nhiên câu hỏi này khiến tôi đứng như phỗng.
Câu trả lời đúng là ' Không. Chỉ là hai người ngủ bên cạnh nhau trong phòng ngủ của người hầu '. Nhưng đó không phải là sự thật. Phải là ' Có. Con đã coi chị ấy như chị gái của mình '. Não và tim giằng co với nhau, bắt tôi trả lời theo chúng. Nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể lấy sự im lặng làm câu trả lời.
“ Ngươi có biết hai kẻ đó làm việc cho ai không? “
Tôi lắc đầu.
“ Vĩ. Con là người chịu trách nhiệm thuê gia nhân. Tại sao lại có thể có hai kẻ như vậy đột nhập vào trong gia đình ta, làm việc ngay sau lưng ta suốt bao lâu nay và thậm chí ở những vị trí quan trọng? “
Hồ Quí Lữ không hề lên giọng. Bà ta chẳng bao giờ làm vậy. Nhưng cơn giận thì không cần che giấu, cốc trà nóng trong tay run lên như định ném thẳng vào mặt đứa con trai thứ tư. Một cái liếc mắt về phía Hồ Hiên Vĩ, người đàn ông này có vẻ cũng đang sợ lắm. Chỉ có điều ông ta giỏi che dấu nó hơn tôi nhiều. Xoa hai tay vào nhau vẻ thành kính, đứa con trai thứ tư trả lời mẹ mình với giọng chậm rãi:
“ Trong việc thuê gia nhân con luôn làm việc rất nghiêm chỉnh. Tất cả họ đều qua tay con tuyển chọn. “
Ông ta có đang tự đào huyệt chôn mình không vậy?
“ Con xin chịu trách nhiệm về việc này. Việc có sát thủ bị gài vào gia đình ta là việc nghiêm trọng bậc nhất. Tuy nhiên, qua hành động này của chúng, con nghĩ gia đình ta đã xác thực được kẻ đang nhắm đến chúng ta như nguồn thông tin của con đã đưa ra. Con không hề nói việc cháu Tử Duy bị chúng hạ thủ là một việc tốt. Nhưng trong lúc này, ta đã có manh mối để tìm lại Đan Thanh và hai đứa nhỏ. “
Hồ Quí Tường quay sang bắn những ánh nhìn căm ghét không che dấu sang phía em trai mình. Ông ta hẳn còn giận dữ hơn cả bà già trưởng tộc. Hai đứa con trai, một đứa đi đâu còn mãi chưa về, đứa còn lại thì vừa mới về đã nằm trên giường bệnh. Và giờ Hồ Hiên Vĩ lại lái vấn đề đi, khẳng định chuyện này có thể bỏ qua vì một mục đích khác. Chẳng khác nào coi đứa con quí báu của ông ta chẳng là gì.
Hồ Quí Lâm gật đầu:
“ Con đồng ý với em. Chúng ta đã xác định được mục tiêu, chúng ta phải hành động ngay lập tức! Đan Thanh và hai đứa nhỏ vẫn đang trong tay bọn chúng. “
Đến lượt Hồ Quí Lâm nhận ánh nhìn giận dữ từ Quí Tường. Nhưng ông ta chẳng quan tâm cho lắm. Vợ và con thì vẫn đang trong vòng nguy hiểm. Em trai mình tuy chỉ có đúng hai đứa con trai. Nhưng một trong hai đứa con trai đó ít ra còn đang ở bên ông ta. Hai đứa con gái và bà vợ Hồ Quí Lâm lại là một chuyện khác.
Bà già trưởng tộc bỏ qua sự căng thẳng trong phòng như tất cả chỉ là tiếng vo ve của ruồi muỗi.
” Ta hiểu ý hai con. Nhưng đừng quá nóng vội. Nguyên Trừng, con sẽ ngay lập tức triệu tập lính của con để lần theo dấu vết của hai kẻ ám sát. Quí Tường và Quí Lâm sẽ đi đến chỗ trao đổi tiền chuộc với lũ bắt cóc vào ngày mai. “
Bà ta nhìn qua Tuyết Nghị. Một ánh mắt mà tôi suýt nữa tưởng rằng có trong nó sự thương hại.
” Tuyết Nghị sẽ ở lại đây canh phòng nhà ta. Hiên Vĩ, lấy ngựa đi, con sẽ tới chỗ kẻ bán thông tin đó ngay bây giờ. Chúng ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào hắn đề nghị. Nhưng chỉ trả bằng vật chất. Nếu hắn đòi đổi thông tin lấy thông tin về những gì gia đình ta đang làm thì con không được hé nửa câu. “
Năm người con gật đầu. Hồ Quí Trừng đón tay mẹ mình, đưa bà ra cửa, nơi những người khác đã chờ sẵn để theo bà về phòng nghỉ. Hồ Hiên Vĩ nhanh chóng vọt đi. Ông ta không muốn ở lại căn phòng nơi người anh trai mình đang có vẻ sẵn sàng nhảy bổ vào cãi nhau tay đôi. Hồ Quí Tường chưa kịp nói gì, chỉ còn cách chắp tay sau người lùi lũi bỏ đi. Đích đến chắc là sẽ bệnh xá, nơi người con trai đang nằm bên cạnh Hồ Vụ.
Và cha của Hồ Vụ đi đến đứng bên cạnh tôi. Lần này, tôi cho mình nuốt cục nghẹn trong họng. Tuyết Nghị, như bốn đứa con của Hồ Quí Lâm, sở hữu một chiều cao đáng khâm phục. Nhưng trong giây khắc đó, tôi bỗng có cảm giác ông ta chỉ cao bằng tôi mà thôi. Đầu cúi, mắt nhắm nghiền và quai hàm nghiến chặt. Ánh đèn chỉ khiến cho những cái bóng trên khuôn mặt trở nên rõ ràng đến bất ngờ. Tôi chưa bao giờ đến gần Hồ Tuyết Nghị đủ để nhìn thẳng vào mặt ông ta. Nhưng thực sự, người đàn ông này đã già đi năm tuổi chỉ sau vài ngày.
” Cô đứng lên đi. “
Ông ta phát biểu, giọng nói khiến tôi nhận ra người này đã quay về với tư cách là một trong sáu người đứng đầu gia đình. Bóng ma trên khuôn mặt biến mất đột ngột như cách nó xuất hiện.
Tôi làm theo lời ông ta, cảm giác thật kì quặc. Tôi đang đứng bên cạnh ông ta, một cách ngang hàng, hay có thể nói vậy.
Ừ thì tôi chỉ là một con hầu, nhưng tôi cũng đã cứu một người trong số họ đúng không? Cũng chẳng trông mong những lời cám ơn từ gia đình này. Họ chỉ gồm những kẻ coi gia nhân như đất cát duới chân. Nhưng giờ khi đứng cạnh Hồ Tuyết Nghị, người đã cùng tôi cứu Hồ Tử Duy, tôi lại bỗng dưng có cái cảm giác ông ta không còn thực sự coi tôi chỉ là một con hầu thấp kém.
” Phòng cuối cùng bên cánh trái của vườn Nam không có ai ở. Nhưng nó cũng không bị bỏ hoang. Hãy tới đó trong đêm nay đi. Đây là vì những gì cô đã làm. “
Tôi gật đầu, nói không ra hơi câu cám ơn. Rồi ông ta nối gót gia đình mình và bỏ đi, để tôi ở lại một mình, đứng ngẩng cao đầu trong căn phòng ăn rộng lớn với hy vọng và một kế họach mới.