Một bãi đất trống trải giữa rừng đã được thanh lý sạch sẽ cỏ dại xong, rồi Kong dùng những cành cây đã chặt lúc trước để dựng lên một hàng rào đơn giản. Cành khô còn lại thì được tập hợp lại một chỗ nhóm lửa.
Vì phòng ngừa cháy rừng, cậu bỏ thêm một chút công phu đào một cái hố nông chứa củi lửa, bốn xung quanh đắp đất lên.
Lửa là thần vật đã thúc đẩy tiến hóa của nhân loại, hiểu được tầm quan trọng của nó nên Kong đã chuẩn bị sẵn một chiếc bật lửa zippo và vài bao diêm kiếm được ở trên du thuyền.
“Hiện tại tạm thời thế này đã.”
Kong gật đầu hài lòng nhìn thành quả lao động trong vài giờ đồng hồ của mình.
Một chiếc lều tạm dạng tam giác được dựng bằng cành cây đã hoàn thành.
Tô Mộc Tranh thích thú nhảy nhót nhìn ngó hỏi: “Sao anh dựng có một chiếc, thế còn của em đâu?”
“Tại hoàn cảnh này chỉ có thể làm một cái.” Kong như nhìn đứa ngốc mà trả lời.
Nghe xong cũng không biết cô nàng liên tưởng tới điều gì mà khuôn mặt đỏ bừng, cũng may trời tối nên không thể nhận ra.
Bữa tối của hai người hết sức đơn giản. Tô Mộc Tranh ăn mì tôm sống với nước lọc, còn Kong chỉ lót dạ bằng vài cái bánh quy.
Đều là người sinh ra và lớn lên ở thế với xã hội hiện đại, đùng một cái bị ném tới hoang dã. Không điện, không internet, không điện thoại, không máy tính... thử hỏi làm sao mà hai người trẻ tuổi hừng hực nhiệt huyết có thể chịu được được.
Nếu khi còn ở trên biển có thể dùng chèo thuyền để giết thời gian. Buổi tối, lúc này cô nam quả nữ đơn độc ở trong rừng có điểm mập mờ.
Nhưng mà Kong cũng chẳng nghĩ nhiều, ngày mai còn nhiều việc phải làm.
“Lemon. Mau vào lều đi ngủ thôi.”
Kong đứng ở cửa lều trại gọi Tô Mộc Tranh còn thẩn thơ thêm củi vào đống lửa. Chỉ thấy cô nàng hơi do dự không muốn, như bị bắt ép mới bỏ bừng mặt chạy lại.
“Thực sự cần phải ngủ chung sao?”
“Nếu muốn bị muỗi hay côn trùng cắn thì cứ việc ở ngoài.”
Nói tới nước này rồi, Tô Mộc Tranh vẫn một mặt không tình nguyện theo Kong vào bên trong lều.
Đợi cô nàng vào bên trong, cậu sử dụng thuyền phao quây kín bốn xung quanh lại để ngăn chặn côn trùng nhỏ bay vào.
Nền đất trải lá cây rồi phủ lên tấm chăn tạo thành một chiếc giường đơn giản. Ở phía cửa lều thì thả hai cái thùng nhựa và balo ngăn cho thuyền phao không bị gió thổi bung ra.
Xong xuôi đâu đấy Kong mới ngả lưng xuống nghỉ ngơi. Tô Mộc Tranh rụt rè khép nép nằm ngay ngắn ở bên cạnh.
Vì để tiết kiệm thời gian nên chiếc lều được Kong xây dựng khá nhỏ, hai người nằm chung chỉ có cách nhau chưa đến hai đốt ngón tay.
Tô Mộc Tranh trong lòng căng thẳng mãi chẳng thể ngủ được, cô nàng vẫn luôn thận trọng chờ đợi điều gì đó.
“Nếu anh ta mà... Mình nên kháng cự hay thuận theo đây...”
Chờ mãi, chờ mãi. Đến hơn nửa tiếng sau vẫn không thấy có động tĩnh gì. Tô Mộc Tranh quay đầu sang nhìn bên cạnh thì nhận ra bản thân đã suy nghĩ nhiều, tự mình não bổ những thứ đen tối.
Cô nàng không hiểu sao sinh ra một chút nuối tiếc.
Chẳng biết lúc đó nghĩ cái gì, Tô Mộc Tranh lấy tay hơi lay Kong gọi: “Anh Kong. Anh đã ngủ chưa?”
“Rồi!”
Tô Mộc Tranh: ( ̄▽ ̄)
“Em không ngủ được.”
“Mình trò chuyện linh tinh nhé.”
“Anh nói xem, tại sao một cộng một lại bằng hai mà không phải là bằng ba, bốn hay năm?”
“Này~ Nói chuyện với em một lúc đi...”
Cố tình lờ đi nhưng vẫn bị làm phiền cho không thể nào ngủ được Kong đành phải đầu hàng.
“Nếu em có một quả trứng, anh cho em một quả trứng nữa thì sẽ có mấy quả trứng.”
Tô Mộc Tranh không cần suy nghĩ nhiều liền đáp: “Có hai quả!”
“Vậy thì một cộng một bằng hai cũng như thế, nó là điều hiển nhiên rồi.”
“Ồ, em hiểu rồi.” Tô Mộc Tranh ồ lên một tiếng gật gật cái đầu nhỏ chìm vào trầm tư suy nghĩ điều vừa nghe được.
Yên tĩnh được một hồi, cô nàng hiếu kỳ lại lên tiếng.
“Lại nhắc tới quả trứng. Vậy thì quả trứng có trước hay là con gà có trước anh Kong?”
Kong hai nắm tay đã siết chặt cố gắng áp chế xúc động muốn đánh người của bản thân xuống.
Cậu hít thở sâu mấy hơi điều tiết lại cảm xúc rồi đáp: “Con gà có trước. Điều này đã được mấy tên rảnh rỗi của trường đại học nước Anh nghiên cứu muốn tìm ra câu trả lời cho câu hỏi không lời giải đáp suốt mấy ngàn năm của nhân loại. Bọn họ đã tìm thấy một chất protein quan trọng cấu tạo chủ yếu của vỏ trứng nhưng chỉ suất hiện ở trong buồng trứng của gà mái.”
Kết thúc câu trả lời của mình cậu liền nói nhanh ngăn cho cô nàng nhiều lời kịp nói thêm gì nữa.
“Được rồi! Đi ngủ đi, ngày mai sẽ bận rộn lắm đấy!”
“Dạ~”
Tô Mộc Tranh cũng chỉ đành nuốt ngược mấy câu hỏi muốn nói ra lại.
Người ta nói rằng, các chàng trai cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân ham muốn rất mạnh. Nam nữ buổi tối ngủ chung một chỗ, hơn nữa còn là nơi rừng rú hoang vu thì sẽ xảy ra cái chuyện gì đây?
Bất quá... Một đêm vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm trong rừng vẫn còn khá lạnh, Kong gom củi khô lại nhóm lửa, dự định nấu bữa sáng nóng hổi. Vừa để làm ấm cơ thể, cũng vừa là để giải tỏa cơn thèm suốt mấy ngày chỉ ăn đồ khô.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày Tháng Năm .]
[Mùng Tháng , tui ra thăm vườn. Chọn được vài chương đăng lên tặng luôn nhé. Nào chương này dài, nào chương này hay. Muốn có xem thêm hãy ấn like đi nào...]
[Thôi, đạo nhạc ngang như cua. Chúc các bạn hữu - vui vẻ, sức khỏe và hạnh phúc.]
[Như kết quả bỏ phiếu trước đây, có rất ít bạn đọc ủng hộ viết sắc trong map này nên tui sẽ không cho vào.]
[/]
[]