Kong rời khỏi nhà tắm, cậu vừa tìm kiếm quần áo để mặc vừa hồi tưởng lại nội dung cốt truyện bộ phim Resident Evil đã từng xem trước đây.
Cũng may trí nhớ của cậu tương đối tốt, phần lớn chi tiết đều nắm rõ ràng. Thế nên là cậu dứt khoát chui vào gầm giường trốn.
“Cái con em nó! Nói đùa gì chứ?”
Đây là thế giới Resident Evil, khắp nơi đều vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa nhiệm vụ của Kong cũng chỉ cần sống sót ba giờ đồng hồ không bị nhiễm virus là được. Tội gì phải đâm đầu vào chỗ chết làm cái gì, cứ cẩu thả phát dục mới là vương đạo.
Nhưng mà Kong tính không bằng tập đoàn Umbrella tính.
Vừa mới chui vào gầm giường không được bao lâu thì đột nhiên ngoài phòng khác truyền tới một tiếng nổ lớn, liên tiếp sau đó là một loạt tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng.
Mười mấy người mặc đồ đen, đeo mặt nạ phòng độc được trang bị vũ khí tràn vào bên trong biệt thự.
Bọn họ hành động vô cùng nhanh nhẹn.
Thoáng một cái đã tản ra khắp góc ngách bên trong biệt thự để lục soát tìm kiếm.
Kong trong lòng thầm cầu nguyện cái đám này sẽ không tìm thấy mình, thế nhưng mà.
“Đội trưởng! Anh ta trốn ở trong gầm giường.”
Một giọng nữ vang lên, mặc cô ta nói bằng tiếng anh nhưng Kong nghe được đều dễ dàng hiểu được, tuy nhiên cậu không hề quan tâm tới điều đó, chỉ là...
“Cái con em nó! Làm sao mà cô biết tôi trốn ở đây.”
Cũng sẽ không có ai giải đáp thắc mắc đó cho cậu.
Hai chân Kong bị túm lấy lôi ra ngoài một các hết sức thô bạo. Còn chưa kịp ho he gì thì liền bị một người đàn ông to cao nắm chặt lấy hai bả vai trầm giọng hỏi.
“Báo cáo!”
Kong vẫn một mặt ngẩn ngơ khiến hắn ta vô cùng tức giận, nhấc bổng cả người cậu lên nện vào tường nhà trầm giọng hỏi lại.
“Báo Cáo Ngay!”
Trong lòng Kong có điểm hoảng sợ không biết phải xử lý như thế nào, may mắn đúng lúc này bên ngoài phòng khác lại có người hô lên.
“Đội trưởng! Các biện pháp phòng vệ của tòa nhà này đã được kích hoạt. Có lẽ anh ta bị tác dụng phụ.”
Nghe xong vị đội trưởng hừ một tiếng rồi lôi xềnh xệch Kong đi ra ngoài.
“Đại ca, cho tôi ở lại đây được không. Tôi không muốn đi.” Kong gấp gáp nói.
Bất quá, đáp lại cậu liền là một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu.
Cậu biết hắn ta sẽ nổ súng thật, vì thế mà liền thức thời ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo.
“Còn tên cớm?” Đội trưởng hỏi.
Một người khác bên ngoài nghe lệnh, vừa kiểm tra thông tin trên thiết bị đeo tay vừa đáp: “Matthew Addison. Lý lịch không khớp!”
“Anh là ai?”
Matthew cũng bị chĩa súng vào đầu hoảng giải thích: “Tôi vừa chuyển đến. Chắc hồ sơ chưa có!”
“Cảnh sát khu này dở tệ. Cũng có thể là thế.” Một thành viên trong đội có vẻ không ưu thích cảnh sát bình luận.
Người phụ nữ vừa mới lôi Kong ra khỏi gầm giường ban nãy, cô ta túm tóc Matthew lên rồi nhìn đội trưởng hỏi: “Đội trưởng! Giam hắn ở đây nhé?”
“Không! Dẫn hắn theo.” Vừa nói vị Đội trưởng vừa lột mặt nạ phòng độc xuống để lộ ra chân diện mục. Là một người đàn ông da đen với mái đầu trọc lốc.
“Chuẩn bị xuống Tổ Ong!”
Dứt lời, cánh cửa thép bị ngụy trang là tấm gương tách đôi sang hai bên làm lộ ra một thông đạo dẫn xuống dưới lòng đất.
Cả đội tức tốc đi xuống cầu thang.
Bên dưới là một khoảng không gian rộng lớn, xếp đặt đống lớn đống nhỏ các thùng chứa thiết bị với logo của tập đoàn Umbrella.
Kong nhìn thấy có một người chạy tới trên đài cao, anh ta đưa đồng hồ đeo tay của mình lên áp sát với một thiết bị đếm ngược gắn ở trên tường để đồng bộ thời gian.
Cậu nhìn thấy đồng hồ lúc này đang đếm ngược còn h p, đồng nghĩa là thời hạn ba giờ nhiệm vụ của cậu đã trôi qua được mười hai phút.
Còn người kia, sau khi lấy giờ căn chỉnh đồng hồ xong liền dẫn đầu cả nhóm đi vào bên trong chiếc tàu điện.
Ngồi trong khoang lái, anh ta quay đầu lại hô: “Cúp điện rồi!”
“Thì sửa đi!” Đội trưởng da đen lạnh nhạt đáp.
Cô gái duy nhất trong nhóm lập tức nhận việc: “Sửa ngay đây.”
Cô ấy tháo cây súng trường đang đeo trên người ra để xuống sàn tàu rồi ngậm theo một cây đen pin và nhảy xuống đường ray thông qua cửa ở sàn tàu.
Kong nhìn theo cẩn thận đánh giá, cô gái này thực sự rất xinh đẹp, từ trong màn ảnh tới nhìn tận mắt. Da trắng môi hồng, mái tóc đen kết hợp với gương mặt anh khí tạo thành một sự cuốn hút vô cùng đặc biệt.
Ở dưới gầm tàu điện, cô nhận ra jack kết nối nguồn điện đã bị tháo rời.
“Là kẻ nào đó đã tháo nguồn điện ra?”
Cô cũng không quan tâm nhiều mà liền kết nối lại chúng, đặt lại thanh cầu nối lại trên đường ray.
Xoẹt một tiếng, tia lửa điện bắn ra tung tóe, con tàu đã được cấp điện bắt đầu khởi động.
Cả nhóm khởi hành đi xuống khu vực Tổ Ong.
Ngồi khép nép bên trong khoang, Kong nhìn cô gái kia cố gắng mở ra cánh cửa sắt ở cuối khoang.
Vị đội trưởng cũng nhìn thấy cảnh này hỏi: “Cánh cửa đó sao rồi?”
“Bị kẹt.”
Một tên trong nhóm hào hứng vì tìm được dịp để thể hiện với người đẹp, hắn ta tiến lên trước cười nói: “Để đó cho tôi.”
Cô gái ra dấu tay làm điệu mời xong tránh đường cho hắn ta vào thể hiện.
Kong biết đằng sau cánh cửa đó có cái gì, hay nói chính xác hơn là có người nào.
Cạch! Cạch! Phanh!
Cánh cửa sắt bị mở tung ra, một bóng người thon gầy theo đó mà ngã đổ đèn lên tên kia khiến hắn giật thót mình.
Cô gái kia trêu đùa: “Giật mình không?”
Kong cũng nhịn cười, quay sang nhìn người kia, bỗng cậu giật mình.
“Là nữ! Thế quái nào.”
Đúng vậy, người sau cánh cửa kia không phải là nam, mà là nữ, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp.
Một nam thanh niên giữ vai trò nhân viên y tế trong nhóm lập tức chạy lên kiểm tra.
“Nằm yên! Nằm yên!”
“Nhìn theo ánh đèn!”
Vừa nói vừa đưa đèn pin qua lại trái phải, cô gái nằm dưới đất gượng gạo phối hợp làm theo.
“Tốt lắm. Bao nhiêu ngón tay đây?”
“Ba.”
“Good! Cô tên là gì?”
Cô gái ánh mắt mơ hồ lắc lắc đầu: “Tôi.. Tôi không biết.”
Nam nhân viên y tế lập tức đưa ra kết luận.
“Như tên kia, cô ta cũng bị mất trí nhớ.”
[Tay viết nghiệp dư, mong nhận được góp ý để sửa đổi a.]
[]