“Nhưng không phải trong truyền thuyết bạch kỳ mã chỉ thân cận với các cô gái trong trắng sao? Anh là nam mà?” – Hermione như một cô bé hiếu kỳ, bắt đầu mười vạn câu hỏi vì sao của nàng. Tất nhiên là Trần Thịnh không thể nào trả lời hết mấy thứ này nên hắn bèn nói với Elize: “Em trả lời Hermione giúp anh nhé!”.
Trần Thịnh cũng không ngờ Elize gật đầu với mình rồi biến thành hình người ngay trước mặt Hermione. Trong khi Hermione còn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên thì Elize đã lên tiếng chào hỏi và bắt đầu giải thích với Hermione, về đêm gặp gỡ định mệnh đó, Trần Thịnh cứu nàng như thế nào, đại chiến với bóng đen ra sao, và nàng giờ đã thành vợ Trần Thịnh…
Hermione nghe đến chuyện Elize đã là vợ của Trần Thịnh thì bỗng chốc khuôn mặt nàng trầm xuống, nàng cảm thấy trong lòng đau, như có một thứ gì ưa thích của mình bị người khác lấy mất vậy. Tuy nhiên cô bé cũng còn nhỏ, mặc dù thích Trần Thịnh nhưng vẫn chưa biết yêu là gì, vậy nên dù thông minh, nàng cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, nàng chưa đọc được thứ gì tương tự như vậy cả.
Trần Thịnh mặc dù nhìn thấy khuôn mặt Hermione bỗng nhiên trầm xuống, buồn thiu trong đêm, nhưng mà hắn có thể làm gì đây? Muốn vượt qua chuyện này, đồng ý theo mình đi khắp nơi, cũng chỉ cách khiến cho nàng càng thêm cảm nhận được tình yêu của mình dành cho nàng lớn thế nào, đủ để nàng từ bỏ tất cả, đồng ý cùng các cô gái khác theo mình thôi.
Trần Thịnh thu nhỏ Norbert lại, để nó leo lên vai mình rồi cùng với Hermione và Elize trở lại lâu đài. Ở cửa vào cả nhóm gặp thầy giám thị Filch cùng bà Norris đang đi tuần đêm. Trần Thịnh cười niềm nở cúi đầu chào: “Chào buổi tối, thầy Filch, và cả bà Norris nữa! Hôm nay thầy đi tuần sớm nhỉ?”. Thầy Dumbledore đã cho phép Trần Thịnh đi đêm, vậy nên hắn cũng không cần phải dùng phép tàng hình để trốn thầy giám thị như trước nữa. Từ trước đến nay Trần Thịnh luôn yêu quý những người lao động tầng chót ở nơi hắn sống, thường là các công nhân vệ sinh, bảo vệ. Vậy nên Trần Thịnh cũng không có ác cảm với thầy giám thị, suy cho cùng, một người không có khả năng phép thuật, sống ở một nơi mọi người đều có năng lực phép thuật, thỉnh thoảng bị học sinh ăn hiếp. Thì sinh ra một thầy giám thị thù ghét học sinh cũng là điều dễ hiểu, Trần Thịnh rất thông cảm với thầy, khi chính hắn cảm nhận được độ đáng ghét của các cô cậu nhóc phù thủy này kinh khủng đến mức nào.
“Ah, là Thịnh à? Em cùng Hermione đang làm gì vậy? Còn quý cô này là? Sao thầy chưa gặp bao giờ vậy nhỉ?” – Thầy Filch cũng cười chào hắn. Một đứa học sinh khác hẳn, không xem thường một pháo lép như mình. Thậm chí món đồ phù phép đầu tiên Trần Thịnh thành công cũng tặng thầy, đó là một bộ lau chùi vệ sinh được phù phép tự động dọn dẹp. Một pháo lép như thầy ấy cũng chỉ cần kêu nó thì nó cũng lập tức đi theo và làm những thứ thầy chỉ đạo. Hiện tại trên người thầy giám thị còn có một hộp nhạc bán thành phẩm của Trần Thịnh tặng, giúp thầy đỡ buồn chán trong các buổi tuần đêm. Vậy nên thầy giám thị rất quý Trần Thịnh, hắn thậm chí nghĩ nếu như không có được sự cho phép đặc biết của cụ Dumbledore, hắn vẫn có thể thoải mái đi đêm vì thầy Filch sẽ không bắt hắn làm gì.
“Thầy, tối hôm nay không ổn đâu, thầy tốt nhất là nên đến cửa vào, đón thầy Dumbledore trở về. Khi mà thầy ấy trở về, phiền thầy nói với thầy ấy là “Kế hoạch đã thực thi” dùm em được không? Nếu được nữa, phiền thầy dùng cú của em gửi cho thầy Dumbledore một lá thư giục thầy ấy trở về dùm em!” – Trần Thịnh cũng nhân tiện nhờ thầy giám thị chuyển lời luôn. Sau khi thầy Filch đã đáp ứng rồi, Trần Thịnh lập tức mang theo nhóm người của mình đến hành lang lầu ba. Tại đây hắn gặp được Harry, Ron và…Neville! Thằng nhóc hiện tại vẫn còn quấn lấy Ron không buông tay.
“Thậm chí các cậu không thể thuyết phục được Neville ở lại nữa hả?” – Trần Thịnh có chút ngán ngẩm, không có Hermione, hai tên này không biết cách nào để yểm bùa Neville khi cậu bé ngăn hai tên này đi đêm. Năng lực thì không có, mà toàn nghĩ làm chuyện vĩ đại không ha.
Rốt cuộc Trần Thịnh phải ngắn gọn giải thích cho Neville hiểu chuyện bọn chúng định làm, cũng như khả năng rất nguy hiểm. “Hiện tại thầy Filch không đi tuần đêm, cậu có thể về ngay lúc này, nhưng nhớ đừng nói với ai cả đấy!” – Trần Thịnh nói, nhưng không ngờ cậu bé Neville hay nhút nhát ấy lại nói: “Không, tớ sẽ đi cùng các cậu, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã khiến gia đình tớ tan nát, tớ cũng muốn đi cùng các cậu.” – Rồi hiện tại đội quân lại tăng quân số, lên đến sáu người: Trần Thịnh, Elize, Harry, Ron, Hermione, Neville, tính luôn cả Norbert thì là bảy.
“Cậu thật sự là một Gryffindor đấy, Neville à” – Trần Thịnh cười nói, mở ra cánh cửa. Con chó ba đầu Fluffy lập tức đứng lên gầm gừ khi nhìn thấy có người tiến vào căn phòng. Nhưng khi nhìn thấy người đi đầu là Trần Thịnh, nó liền lập tức kêu lên vui sướng, cái đuôi điên cuồng vẫy, ba cái đầu tranh nhau đưa tới làm nũng với Trần Thịnh. Ừm, không thể không nói, bản lĩnh thuần phục ma thú của Trần Thịnh rất cao cường. “Cái này đúng là thuận mắt hơn con Norbert vẫy đuôi nhiều!” – Trần Thịnh ngẫm nghĩ trong lòng, bên cạnh hắn, hiểu được suy nghĩ của Trần Thịnh Elize không khỏi bật cười một tiếng khiến đang đi bên cạnh nàng Hermione khó hiểu nhìn nàng. Nhưng sau khi nghe Elize giải thích, cô nàng cũng cười khanh khách. Chỉ có ba thằng con trai vẫn còn đang khủng hoảng nhìn Fluffy là không biết, cùng với con rồng Norbert vẫn còn đang ghen tị chuyện vẫy đuôi là không biết gì.
“Lúc nãy có người đã đi qua đây hả Fluffy? Có người ru ngủ mày rồi phải không?” – Trần Thịnh cầm lên một cây đàn hạc hỏi Fluffy. Con chó cúi đầu vẻ mặt hối lỗi, nó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ do âm nhạc gây ra được. Trần Thịnh cũng không trách nó, hắn vẫy đũa phép thu nhỏ nó lại, để cho nó chạy theo bên chân mình, rồi dẫn đầu nhảy xuống nắp hầm.
Đợi cho cả bọn đều nhảy xuống rồi, Trần Thịnh mới phóng ra một ngọn lửa khổng lồ, lập tức cây võng sa tăng co rụt lại, nhường cả bọn đi qua.
“Ồ, phải nhờ Harry ra tay rồi, cậu phải bắt một chiếc chìa khóa vừa với cánh cửa này thôi. Để xem, có thể là một chìa khóa cổ, to, bằng bạc, và có thể cánh đã hơi te tua do bị bắt được một lần rồi.” – Trần Thịnh nhìn cánh cửa nói. Sau đó hắn để cho Hermione và Neville cùng Elize đứng tại cửa, bản thân cùng Ron và Harry phóng lên chổi thần vọt vào đám chìa khóa đang bay lượn đầy trên nóc phòng.
Cả ba bao vây lấy cái chìa khóa, rốt cuộc Harry bắt được cái chìa khóa lần nữa, cả bọn lại thông qua một cửa ải nữa, bây giờ đối mặt họ là một bàn cờ khổng lồ. Trần Thịnh cũng tự nhận không có khả năng chơi cờ giỏi như Ron, vậy nên hắn hoài toàn nhường cho Ron phát huy. Không muốn bị nện nên Trần Thịnh cũng không tiến lên thế chỗ cho các quân cờ, mà thật ra hắn thấy hoàn toàn không cần. Đơn giản là Ron làm rộn chuyện thêm, vậy nên hắn chỉ việc để Ron bước lên đứng vào vị trí vua, rồi bắt đầu chơi cờ.
Trần Thịnh có vẻ phải bội phục Ron về khả năng chơi cờ của nó. Chỉ mất chừng hai mươi phút, nó đã hạ gục hoàn toàn phe cờ trắng, cho cả bọn thông qua cửa ải này. Tiếp theo, cả bọn nhìn thấy con quỷ khổng lồ cao gần tám mét đang nằm dài với một cục u to tổ chảng trên đầu, xem có vẻ chưa chết nhưng cũng không còn khả năng chiến đấu nữa. Cả bọn đơn giản là cứ đi tiếp đến cửa ải của giáo sư Snape. Số từ: