Vô Hạn Phong Lưu

chương 83: động đất wendigo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thế là xong được một mối lo. Cứ tưởng là lần này game over thiệt rồi chứ!” – Trần Thịnh vỗ vai Adam thở phào một cái.

Có điều cả đội chưa kịp vui mừng được bao lâu thì mặt đất bỗng nhiên rung lên như động đất đến. Trần Thịnh thậm chí lập tức xanh mặt, hắn lúc trước một thời gian ở tại Nhật, động đất như thế nào hắn biết rất rõ. Hiện tại cả lũ đang ở trong hang, lỡ mà sập xuống một cái thì chết hết cả nút.

“Không phải động đất, là Wendigo!” – Leo nằm áp sát tai lên mặt đất một lúc liền nói.

Lúc này thì không biết cái nào tệ hơn, Wendigo hay là động đất. Nhưng mà Wendigo cũng không hề dễ xơi tí nào. Bọn nó chiều cao thấp nhất là ba mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn. Mặc dù những con Wendigo bình thường không quá khó giết, nhưng mà tinh anh Wendigo thì là cả một vấn đề. Chỉ cần không cẩn thận ăn một đấm của bọn nó liền choáng váng ngay. Mà trong chiến đấu, choáng một vài giây là một tai họa.

“Không được, tất cả mọi người lập tức rút lui về vị trí cũ. Tại chỗ này chúng ta sẽ bị bọn nó nện thành thịt vụn mất!” – John lập tức quyết đoán nói. Cả đoàn đội cũng không hề có ý kiến khác, lập tức dựa theo lời John nói, bắt đầu chạy về cái hang cũ.

Ít nhất tại cái hang đó, chỉ cần bịt kín miệng hang thì không đến nỗi bị tứ phía bao vây. Bị thập diện mai phục, còn tùy là loại quái nào mà hệ số nguy hiểm sẽ cao hoặc thấp. Hôm qua khi tấn công vào hang, chủ yếu là fallen và khô lâu, vậy nên bọn họ có thể dễ dàng thông qua bọn nó đến được mục tiêu. Còn hiện tại bị Wendigo bao vây, Trần Thịnh không dám tưởng tượng tư vị nó như thế nào luôn.

“Adam! Nếu nhà ngươi không muốn bị bọn Wendigo đó thông nát mông thì nhanh lên cho ta nhờ!” – John khó được nói tục một lần. Số làn Adam gần như luôn luôn là người di chuyển chậm nhất trong cả bọn. Barbarian nếu không dùng kỹ năng thì tốc độ di chuyển không hề dám khen tặng. Trong Diablo bọn họ còn khá hơn một chút, nhưng mà đây là Diablo , và Adam cũng mới có cấp mà thôi.

“Biết rồi, có ngươi mới muốn bị thông mông thì có!” – Adam thở không ra hơi phản pháo John. Có điều tên thánh kỵ sĩ vừa văng tục kia có vẻ không quan tâm lắm đến vấn đề bị phản pháo này.

Tiếng ầm ầm liên tục vang lên vì Trần Thịnh muốn tiết kiệm thời gian, hắn liên tục dùng chiêu nổ xác trứ danh của Necromancer. Mỗi một lần tiếng ầm vang lên là con đường lại trống trải được ít giây trước khi bọn quái vật lại lắp đầy nó. Nhưng mà bọn họ cũng không hề lạc quan nổi, phía sau tiếng trầm vang do bước chân nặng nề của bọn Wendigo đã ngày càng gần rồi, họ đang đối diện với nguy cơ bị bao vây.

“Cái hang này đúng là môi trường chiến đấu không hề tốt chút nào!” – Trần Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn đã thu hồi Norbert vào trong không gian pet của mình. Chỗ này không đủ lớn để cho Norbert có thể thoải mái chiến đấu. Nếu mất đi khả năng cơ động của mình, thì với hình thể khổng lồ của nó, nó sẽ rất nhanh bị mất hết máu mà chết do bị bọn quái đánh hội đồng.

Này cũng là lý do vì sao mà Trần Thịnh phải chạy thục mạng như hiện tại mà không thả Norbert ra để làm súng phun lửa nữa. Cảm giác như trong tay có tỷ mà không xài được nó ứng chế kinh khủng.

“Nova! Đừng dùng chiêu hệ băng nữa! Đóng băng bọn quái rồi chết không có xác làm sao mà tôi nổ xác bọn nó được hả?” – Trần Thịnh cũng thay đổi phong cách thân sĩ thường ngày, to tiếng với con gái luôn. Hắn đang bó tay, giờ phút này mà cô Nova đó vẫn xài hệ băng, thi thể quái vật chết tan chảy hết hắn không thể nào lợi dụng cho chiêu nổ xác được.

“Natalie! Nhanh nhanh! Đặt bẫy, đặt bẫy đoạn quanh này!” – Leo luôn có năng khiếu chiến đấu rất tốt. Hắn lập tức phát hiện được một điểm đặt bẫy tuyệt vời. Đặt ở đây một đống bẫy, chắc chắn khi bọn Wendigo chạy đến chỗ này, bọn nó sẽ cực kỳ đau khổ.

Natalie không nhiều lời, thậm chí một câu ừ cũng không nói, lập tức hai tay như điện, phóng ra một đống bẫy tại chỗ mà Leo chỉ. Hai người Natalie và Leo quan hệ cũng khá tốt, chắc do cả hai người đều là lớp nhân vật bổ sung trong bản mở rộng của Diablo chăng? Trần Thịnh không biết, và hắn cũng không muốn biết, hiện tại hắn chỉ ước có Elize ở đây, ngồi trên lưng nàng cho nàng mang hắn chạy đi cho khỏe.

“Chúng ta sắp về tới rồi! Mọi người cố gắng thêm chút nữa!” – John cổ động nói. Có điều khi Trần Thịnh nhìn trước mặt một đoạn hang lúc nha lúc nhúc toàn là quái, hắn bỗng nhiên nhớ lớp nhân vật Demon Hunter của Diablo vô cùng. Với chiêu mưa tên, chỉ cần vài phát là có thể dọn sạch đoạn đường này rồi.

Bật nắp một chai thuốc tím nốc cạn, Trần Thịnh cảm thấy ma lực trong cơ thể lập tức đầy lại một phần ba, hắn la lên: “Để tao!!!”.

Một tràng như tiếng pháo hoa ngày giao thừa, có điều đây là pháo hoa máu, kết hợp với mưa máu. Trần Thịnh vận dụng chiêu nổ xác đến cực hạng, đem cả con đường phía trước nổ thành một đường máu. Một bình thuốc tím đổi lại hơn hai trăm mạng quái vật lập tức bốc hơi, cùng một con đường thông thoáng cho cả bọn thông qua.

“Nhanh lên! Còn đứng đực ra đó làm gì hả?” – Trần Thịnh la to, tỉnh lại đồng đội đang choáng váng của mình. Sáu người như vừa tỉnh giấc mộng lập tức không nói lời nào vắt chân lên cổ mà chạy. Cả một đội bảy người xuất sắc nhất của Rogue Camp, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, sẽ là nhân loại bảy chiến binh mạnh nhất trong tương lai, giờ như chó chạy pháo trong nhiệm vụ lần này.

“Nhiệm vụ lần này còn hơn cả chạy Marathon nữa!” – Trần Thịnh thè lưỡi như cờ hó hào hển nói.

“Đúng là mệt thật, có điều Marathon là gì hả?” – về đến được hang nên mọi người cũng khá là thả lỏng thần kinh một chút, vậy nên Adam lập tức thành em bé hiếu kỳ.

“Thời cổ đại có một vương quốc nhỏ bị một đế quốc lớn tấn công, họ chiến đấu chống kẻ thù tại làng Marathon. Họ lấy ít thắng nhiều, sau đó một người lính truyền tin đã chạy một mạch hơn km để báo tin chiến thắng cho mọi người. Sau đó anh ta chết vì kiệt sức. Mọi người để tưởng niệm anh ta và chiến thắng đó mới tổ chức cuộc đua với độ dài tương tự tên là Marathon.” – Trần Thịnh cũng tật cũ xuất hiện, ai hỏi là trả lời. Hắn vừa sắp xếp đội hình khô lâu binh vừa trả lời cho Adam.

Có điều không chỉ Adam nghe mà mọi người đều nghe, vậy nên họ rất bất ngờ về chuyện một người bình thường có thể chạy một mạch hơn km mà không ngừng nghỉ. Nhất là sau đó người ta còn tổ chức thi chạy kỉ niệm nữa.

“Đất nước nào mà có những con người dũng mãnh như vậy nhỉ? Nếu là người mạo hiểm chúng ta còn dễ hiểu, đằng này chỉ là người thường thôi đã mạnh mẽ như vậy rồi!” – John cũng góp miệng vào cuộc thảo luận.

“Đó không phải là vấn đề nếu như mọi người luyện tập hàng ngày, và có thể chạy xa không đồng nghĩa với sức chiến đấu cao!” – Trần Thịnh giải thích – “Leo cậu nghe thấy gì nào? Chúng còn cách xa chúng ta không?” – hắn quay sang lại nằm ôm mặt đất Leo hỏi.

“Chúng đã rất gần chúng ta rồi. Mấy cái bẫy của Natalie đã rất hiệu quả trong việc chặn bọn chúng lại một thời gian cho chúng ta chạy đi.” – Leo giải thích. Druid quả là một nghề nghiệp tuyệt vời cho chuyện do thám tình hình, họ có biệt tài nghe qua lòng đất, rồi còn có thể nó chuyện với mấy con quạ họ thả ra để do thám nữa.

Trần Thịnh lập lại đội hình khô lâu xong liền nói với mọi người: “Tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa không yên bình đâu. Nova, xin lỗi lúc nãy đã to tiếng với cô!” – hắn khom người xin lỗi với cô nàng phù thủy Nova.

“Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi cũng rối quá. Thú thật đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy.” – Nova cúi đầu xin lỗi mọi người. “Đúng là nào giờ chưa khi nào mà tôi phải chạy thục mạng như vậy khi chiến đấu với bọn quái vật như lần này.” – Mọi người đều đồng ý. Họ đều là tinh anh, nên thường chiến đấu với quái vật thuộc dạng nghiền ép, đâu có bao giờ bị truy đuổi như hôm nay.

“Chiến đấu chú ý là kết quả, còn hình thức thì có làm sao? Hiện tại chúng ta te tua như vậy, nhưng chỉ cần chúng ta chiến thắng là được rồi. Có ai xem trọng quá trình nỗ lực của chúng ta nếu chúng ta thất bại bỏ xác nơi đây chứ?” – Trần Thịnh nói với bọn họ.

Mọi người gật gù đồng ý. Adam đang định nói gì đó thì một tiếng động lớn vang lên. Mọi người nhìn sang, hóa ra là bọn Wendigo đã đến. Bây giờ cả đội mới thấy tận mắt thứ đã truy đuổi mình từ nãy đến giờ.

Dẫn đầu là một con Wendigo có bộ lông màu xám bạc, thân cao chừng năm mét, hơn hẳn bọn Wendigo bình thường chỉ cao chừng ba mét với bộ lông đen đi cùng với nó. Có thể thấy bên trong đội hình của bọn chúng còn có một số Wendigo khác cao chừng bốn mét, xem ra bọn chúng là tinh anh bình thường, con dẫn đội là hoàng kim tinh anh.

Cả đội lập tức tiến vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu, tất cả đều biết, cuộc chiến sắp đến sẽ rất khốc liệt. Nếu như bọn họ không thủ vững được cửa hang, nơi với hình thể to lớn mỗi lúc chỉ có hai Wendigo tiến vào được, họ chết chắn rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio