Mạch đạp rất ổn, chứng tỏ là bệnh nhân của hắn đã hồi phục hoàn toàn rồi. Hắn đã hoàn thành xuất sắc mục tiêu mình đặt ra. Này cũng đồng nghĩa với việc, hắn chuẩn bị phải rời khỏi đây. Ba tháng cơm bưng nước rót, cuộc sống trong nhung lụa, rốt cuộc vẫn không mài mòn được ý chí của Trần Thịnh. Hắn đơn giản là đứng lên thông báo với vị phú thương là bệnh tình của tiểu thư đã khỏi, sau đó thì xin cáo từ.
“Thần y! Xin người hãy nhận số vàng bạc này xem như là tấm lòng cảm tạ ân cứu mạng tiểu nữ của tại hạ.” – vị phú thương Vương Tài lật đật chạy đi giữ lại Trần Thịnh, đồng thời người hầu cũng đã mang ra một thùng vàng đầy ấp cho hắn.
“Vương tiên sinh! Ban đầu tại hạ đến đây là vì nghe thấy có bệnh lạ không chữa được nên muốn thử sức, đồng thời cũng là vì câu nói sẽ hậu tạ. Nhưng mà khi nhìn thấy Vương tiên sinh đây hoàn toàn không lo đến bản thân mình, một lòng một dạ đặt trên người con gái. Lúc đó tại hạ đã quyết tâm phải chữa trị cho được bệnh của tiểu thư đây, và sẽ không lấy bất kỳ thù lao nào. Nên tiên sinh làm ơn cất lại số vàng ấy đi.”
Trần Thịnh nói xong liền mang theo hai người đồ đệ của mình đi thẳng ra cửa. Tuy nhiên vị phú thương Vương Tài này hoàn toàn không cho phép Trần Thịnh đi thẳng như vậy. Thấy Trần Thịnh không nhận vàng bạc, Vương Tài bèn nài nỉ Trần Thịnh ở lại dùng bữa cơm với cả nhà hắn. Trần Thịnh thấy chuyện này cũng từ chối nữa thì hơi kỳ, vậy nên đành gật đầu đồng ý.
Ăn cơm trưa xong thì Trần Thịnh dứt khoát ra đi, lần này Vương Tài cũng không cản trở hắn nữa. Vị tiểu thư Vương Tuyết không nói gì, chỉ có ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi hắn đã nói lên tất cả rồi. Trần Thịnh rất yêu cái đẹp, chỉ có điều hiện tại hắn một lòng còn đang lo lắng đến chuyện phục hồi thực lực. Vậy nên đoạn tình duyên này chỉ có thể chưa nở đã tàn rồi.
Một nhóm ba người rời khỏi thành trấn nhỏ này, bắt đầu tiếp tục bước về phía trước. Trần Thịnh cũng không biết rốt cuộc mình nên đi đâu, vậy nên dứt khoát hắn liền hỏi thăm dân chúng về ổ sơn tặc gần nhất. Ở lại nhà Vương Tài ba tháng, Trần Thịnh cũng đã luyện tập thuần thục một ít kỹ năng đánh nhau. Vậy nên hắn muốn đi thử sức một chút, võ nghệ mặc dù chỉ là dạng mèo quào, nhưng kết hợp với Lăng Ba Vi Bộ thì khó nói.
Ba người chân không dừng lại, nhắm thẳng hướng ngọn núi có sơn tặc mà đi. Ba người đi hết tốc lực đến chiều muộn thì rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của một cái sơn trại nho nhỏ. Nhìn sơ qua là biết bọn giặc cỏ này có quy mô cực kỳ nhỏ mà thôi. Không biết bên trong có được mấy tên sơn tặc nữa.
Trần Thịnh muốn cho cả ba người có chút kinh nghiệm đánh nhau, vậy nên hắn cũng không hành động một mình mà mang theo cả Trần Phong và Trần Hoàn đột nhập vào bên trong sơn trại. Bao lâu nay trèo đèo lội suối nên giờ cả ba người đều có thể vận dụng Lăng Ba Vi Bộ cực kỳ thuần thục. Không vang lên bất kỳ tiếng động nào, cả ba đã xuất hiện bên trong sơn trại.
Cả ba rón rén, im lặng không một tiếng động tiến sát đến bên một chiếc lều vải cũ. Bỗng nhiên từ bên trong lều vải truyền ra vài tiếng rên rỉ nhẹ làm cả ba người Trần Thịnh giật bắn mình. Trần Thịnh ra dấu im lặng, nhẹ nhàng lấy ra một con dao găm, rạch một lỗ hổng trên chiếc lều vải. Hắn đưa mắt nhìn qua khe hở vào bên trong.
Đập vào mắt Trần Thịnh là một cảnh tượng khiến người vừa giận dữ vừa đau lòng. Ba bốn cô gái không một mảnh vải che thân, cả người khắp nơi đều là các vết bầm tím. Vừa nhìn là biết ngay đây là các cô gái bị bọn sơn tặc bắt giữ làm nô lệ tình dục rồi.
“Quá dã man! Trung Quốc giờ hở tí là nói Nhật Bản dã man vì bắt phụ nữ làm nô lệ tình dục trong thế chiến. Lịch sử bọn nó cũng có thiếu mấy chuyện hãm hiếp này đâu!” – Trần Thịnh giận dữ nói.
Trần Thịnh nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai, liền lập tức chui vào bên trong lều vải. Ba cô gái bên trong lều thấy có người vào liền cực kỳ kinh hoàng. Điều này càng khẳng định chắc chắn suy đoán của Trần Thịnh là họ đã bị xâm hại rất nhiều lần.
Trần Thịnh là một kẻ đa tình, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được chuyện xem phụ nữ như những món đồ chơi như thế này được. Vậy nên khi nhìn thấy ba người phụ nữ nằm thoi thóp bên trong lều vải như thế này, lửa giận của hắn lập tức bốc lên hừng hực trên đầu.
Mở trói cho ba người con gái, Trần Thịnh truyền vào cơ thể của mỗi người một ít chân khí để làm dịu cơ thể tràn đầy vết thương của họ. Ánh mắt của ba cô gái chuyển từ chỗ kinh hoàng khi nhìn thấy hắn giờ trở thành một ánh nhìn mang đầy cầu khẩn, hy vọng hắn sẽ cứu họ ra khỏi địa ngục trần gian này.
Tất nhiên là Trần Thịnh sẽ không bỏ họ lại đây rồi. Tương lai như thế nào thì không biết, nhưng hiện tại, mặc dù đã trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng Trần Thịnh vẫn còn giữ vững trái tim thiện lương của mình, như lúc hắn vẫn chưa có được chủ thần.
Ra hiệu cho Trần Phong và Trần Hoàn, mỗi người cõng lên một người, ba người bọn họ nhanh chóng rời khỏi lều vải, men theo đường cũ chạy ra khỏi sơn trại. May mắn là dù phải mang thêm một người trên lưng, khả năng di chuyển linh hoạt giảm xuống, nhưng họ vẫn không có kinh động đến bất kỳ tên sơn tặc nào. Có vẻ như sơn trại này cũng không quá chú ý đến chuyện canh phòng.
Mang theo ba người phụ nữ xuống đến chân núi, ba người họ tiếp tục ngựa không dừng vó, quay trở lại thành trấn nhỏ mà họ vừa rời đi để tìm đại phu chữa trị cho ba người này. Trần Thịnh cũng không có đủ chân khí để có thể thoải mái trị hết bọn họ được. Với lại còn cần mua quần áo cho họ và cho họ một chỗ ở nữa.
Ba người Trần Thịnh hết tốc lực chạy đi, vận dụng Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn, rốt cuộc lúc trời đã tối đen thì họ cũng kịp đến thành trấn đó. Trần Thịnh gần như là người cuối cùng vào thành vào giờ này rồi. Hắn hoàn toàn không ngừng lại, chạy thẳng đến tiệm thuốc gần nhất, gõ vang cửa hiệu của vị đại phu này.
Đại phu là một vị lão giả râu tóc bạc phơ rồi, vừa mở cửa liền nhìn thấy ba người Trần Thịnh cõng theo ba người phụ nữ trần truồng chỉ khoát một cái áo choàng bên ngoài mà thôi liền biết có chuyện. Vị đại phu này liền nói:
“Nhanh vào trong, đặt người bệnh xuống giường!” – Trần Thịnh cũng không hề do dự, lập tức đem ba người phụ nữ xấu số đặt xuống giường. Sau đó hắn liền lo bắt mạch chữa trị cho một người, còn hai người còn lại, một giao cho đại phu, một giao cho hai anh em Trần Phong Trần Hoàn.
“Ba người này bị sơn tặc bắt nhốt trong sơn trại gần đây. Tại hạ vô tình giải cứu được họ. Đại phu mau cùng tôi tìm cách cứu trị họ. Họ có vẻ như bị kiệt sức do bị xâm hại quá nhiều rồi!” – Trần Thịnh vừa bắt mạch, vừa giảng giải mọi chuyện.
“Bọn giặc cỏ này càng ngày càng quá quắt! Quan binh lại không làm gì bọn chúng! Chỉ khổ cho dân chúng như chúng ta!” – đại phu vừa bắt mạch vừa than thở.
Có chân khí hỗ trợ, Trần Thịnh rất nhanh chóng thì khép lại những thương tổn trong cơ thể của cô gái hắn đang cứu trị. Còn vị đại phu kia cũng không hề kém cạnh, một bộ châm cứu lập tức kéo lại sinh cơ của cô gái. Trong khi đó Trần Phong và Trần Hoàn thì kém hơn, hai huynh muội cũng chỉ biết truyền chân khí vào cơ thể cô gái để làm dịu dàng các tổn thương.
Trần Thịnh đầu tiên buông cô gái hắn đang chữa trị ra, trên trán chảy đầy mồ hôi. Trần Thịnh bước qua một bên, chụp lấy ấm trà trên cái bàn kế bên, bắt đầu uống lấy uống để. Chạy đường cả ngày, lại thêm cứu trị người bệnh, cũng mau đến sức chịu đựng cực hạn của hắn.
Bên kia, vị đại phu già cũng đã hoàn thành công việc của mình, sau khi kiểm tra xong cả ba cô gái, ông liền lật đật chạy đi nấu thuốc. Xem ra Trần Thịnh trong lúc vội vã đã chọn trúng một nhà lương y rồi.
Trần Thịnh lúc trước vẫn thường đọc những truyện Trung Quốc, lúc nào truyện cũng miêu tả một xã hội thật đen tối, người lừa ta gạt. Trần Thịnh không đồng ý cho lắm, bản chất người Trung Quốc không đến nỗi tệ như vậy, có điều cách giáo dục của Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã khiến cho con người ta bị biến chất, ích kỉ đi mà thôi.
Chứ chuyện trước mắt, cộng thêm với văn hóa hơn năm, Trần Thịnh không nghĩ một đất nước như thế mà lại có một dân tộc ích kỉ như vậy. Có điều xã hội Trung Quốc hiện đại đã mất đi truyền thừa văn hóa rồi, chuyện tệ hại như trong truyện, có xảy ra cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
“Tại hạ vô cùng cảm tạ tiên sinh đã ra tay cứu người trong cơn hoạn nạn như vậy.” – Thấy vị đại phu bước ra từ nhà bếp, Trần Thịnh lập tức đứng lên ôm quyền cảm tạ. Hắn vẫn luôn rất nể phục những người như vậy.
“Không không, phải là lão phu cảm tạ thiếu hiệp đã mạo hiểm cứu họ ra khỏi chốn địa ngục đó mới đúng! Còn chuyện cứu chữa bệnh nhân, đó là chức trách của một đại phu!” – Vị đại phu già cũng vội vàng khom người nói.
Trần Thịnh vô cùng cảm phục câu nói cứu người là chức trách của đại phu, lập tức kéo vị lão giả này ngồi nói chuyện đến tận khuya về y học.