Cảm giác ngủ thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhàn mang thần thái sáng láng ra khỏi chung cư, định đến tiệm cơm ăn bữa sáng sau đó đến sân huấn luyện rèn luyện một chút. Trước khi vào phó bản cô còn có điểm tích phân, nhiệm vụ chính thưởng điểm, Hổ Nữu chuyển khoản điểm, phần thưởng thông quan điểm, trêи người cô có chừng điểm tích phân, cũng coi như là người có tiền.
Kết quả vừa mới bước vào tiệm cơm cô đã nghe cách đó không xa có người thở ngắn than dài: "Đám cầm thú này, buổi tối không cần ngủ hay gì? Tôi dậy sớm đến sân huấn luyện cướp phòng, không ngờ vẫn cướp không nổi! Trình độ cuồng nhiệt có thể so với việc rạng sáng xếp hàng mua phòng."
"Thế đã là gì?" Người ngồi đối diện ủ rũ cụp đuôi: "Tôi nửa đêm bò dậy chạy đến sân huấn luyện, ngoài cửa không ngờ có tận mười mấy người có ý nghĩ giống tôi. Đợi ba tiếng liền chỉ có bốn người đi ra, đoạt không lại người ta đành phải ra tiệm cơm ngồi một lát."
Lại thêm một người nữa tố khổ: "Tôi gặp nhóm người ngoan độc nhất, ôm bao đồ ăn, nước, túi ngủ chờ bên ngoài. Nhìn thế kia chắc trừ khi dùng hết điểm tích phân, còn không vào rồi sẽ không định bước ra nữa."
"Ở trong đó ăn ngủ?" Một người há to miệng: "Không sợ lãng phí điểm tích phân sao?"
"Còn không phải do bị ép mà ra à?" Người kể chuyện nhún nhún vai: "Ra rồi ai biết còn có thể vào lại hay không? Nếu không vào được, có điểm tích phân cũng không có chỗ tiêu."
"Nói đến cùng cũng do tiếc tiền mà. Nếu lúc trước chịu tốn ba điểm tích phân vào nhìn một cái thì cũng không đến nỗi giờ mới biết tin."
"Tích phân dùng mạng đổi lại mấy ai bỏ được?! Với lại không biết tình huống bên trong thế nào đã muốn giao trước tích phân. Thêm nữa nhà cửa ở đây nhìn rất bình thường, tôi đã nhận định thành Bạch Lạc là chỗ chuyên dành cho người chơi nghỉ ngơi rồi."
"Sân huấn luyện làm sao thế?" Vân Nhàn đột ngột xuất hiện như u linh cạnh ba người kia.
"Chẳng làm sao hết, lăn nhanh ưm ưm..." Một người rõ ràng không muốn gia tăng đối thủ cạnh tranh, định dùng dăm ba câu đuổi người đi, nhưng mới nói được một nửa đã bị người bạn ngồi cùng mạnh mẽ bịt miệng.
"Cô muốn hỏi gì vậy? Chúng tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết." Người bạn ngồi cùng khách khí nói. Người kia nói chuyện mà đầu cũng chưa quay lại nhìn nên hoàn toàn không biết người hỏi cầm một cây pháp trượng vô cùng xa hoa, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
"Chuyện về sân huấn luyện, chuyện gì cũng được, nói thử xem." Sắc mặt Vân Nhàn thật sự không tốt. Lúc phó bản tân thủ vừa kết thúc, người biết chuyện sân huấn luyện ít ỏi chẳng có mấy ai, ai ngờ buổi sáng vừa mới ra cửa đã thấy đầy đường toàn người biết chỗ tốt của sân huấn luyện.
"Chúng tôi cũng chỉ nghe nói..." Người bạn đi cùng mở đầu: "Thấy mọi người kể là hôm qua có một cô gái trẻ nói cho những người chơi trong tiệm cơm rằng sân huấn luyện có thể giúp mọi người nâng cao khả năng thực chiến. Có không ít người không muốn tin, cho rằng chẳng có ai lại tốt bụng đem chuyện bí ẩn như thế nói ra được. Nhưng cũng có người ôm tâm lý bị lừa một lần cũng không sao, kết quả vừa đi thử đã biết cô gái đó nói thật. Chuyện này coi như chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, người chơi đã qua hai phó bản dù ít dù nhiều cũng sẽ có vài người quen biết, mọi người cứ thế một truyền mười mười truyền trăm, nhanh chóng có rất nhiều người biết chuyện sân huấn luyện. Thế cho nên bây giờ quanh sân huấn luyện người quây ba vòng trong ba vòng ngoài, có biết cũng làm sao bây giờ? Không vào được!" Người đó vừa nói vừa buông tay, cuối cùng cười bất đắc dĩ.
"Một cô gái trẻ?" Vân Nhàn nhắc mãi mấy chữ này, truy hỏi: "Tên là gì? Trông như thế nào?"
"Không biết tên. Còn dáng vẻ à, nghe nói khoảng tuổi, nhìn như sinh viên." Người đó ăn ngay nói thật.
"Có không ít người nói thầm với nhau, có lẽ người này là một kẻ ngốc. Hiện tại ngoài sân huấn luyện chen đầy, không chừng cô ta cũng chen không vào nổi. Im lặng phát tài có gì không tốt chứ? Làm gì ồn ào lên khiến tất cả mọi người đều biết! Cũng có người lên tiếng nói vô cùng cảm ơn cô ta, nhưng có thể nói thế đều là người đã chen được vào sân huấn luyện."
Vân Nhàn cười lạnh: "Cảm ơn cô ta? Người ta tên là gì, trông thế nào đều không nhớ được, loại lòng biết ơn này không khỏi quá rẻ rúng rồi, cũng chỉ là nói ngoài miệng thế thôi."
"Phải phải, cô nói đúng." Thực lực mạnh nói gì cũng đúng, người đó không có tiết tháo nghĩ thầm.
Nghe xong chuyện muốn biết, Vân Nhàn tìm chỗ trong tiệm cơm tùy tiện ngồi xuống, gọi đồ ăn sáng từ từ thưởng thức. Dù sao giờ mới chạy đến cũng không kịp rồi, không bằng cứ bình tĩnh suy ngẫm cách khác vậy.
- ---------------------------------------
Ăn sáng xong Vân Nhàn đến sân huấn luyện. Dọc theo đường đi cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nhìn thực tế bên ngoài sân huấn luyện cô vẫn nhịn không được run rẩy khóe miệng, rất muốn đem kẻ gây rối kia đập cho một trận.
"Đã nghe đồn có một thánh mẫu nói cho những người chơi khác chuyện về sân huấn luyện chưa?" Phía sau truyền đến tiếng nói quen tai.
"Nghe rồi." Vân Nhàn không quay đầu lại, nghiến răng hung tợn nói: "Đừng để tôi biết là ai làm."
Vốn có rất nhiều phòng trống cho cô chọn thoải mái, hiện tại thì tốt rồi, ngoài sân huấn luyện một biển người, muốn chen cũng chen không lọt. Cô còn chưa xong giáo trình sơ cấp của cơ sở bộ pháp đâu, phải làm sao bây giờ!
Tô Thần đến cạnh Vân Nhàn dò hỏi: "Quyển trục tổ đội còn trêи người không?"
"Còn, anh muốn làm gì?" Vân Nhàn nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tô Thần văn nhã cười cười: "Tôi định đem chuyện tôi đã thông quan hai phó bản nói ra, sau đó nói với những người khác nếu dám can đảm đắc tội, về sau gặp nhau trong phó bản quyết không nương tay. Vừa lúc trong tay có loại đạo cụ có thể tổ đội với người chơi khác, ai dám chắn trước mặt tôi nhất định sẽ tổ đội với người đó, vào phó bản sẽ ném ra làm mồi cho quái."
Vân Nhàn điên cuồng toát mồ hôi hột, nhắc nhở: "Quyển trục tổ đội cũng không phải phần mềm hack, phải có sự đồng ý của đối phương mới có thể tổ đội thành công được."
"Không sao cả, thứ đồ này tỉ lệ rơi thấp, số người đã từng dùng qua nhất định không nhiều." Tô Thần nói hươu nói vượn hợp tình hợp lý: "Tôi bảo có thể cưỡng ép tổ đội, bao nhiêu người dám mạo hiểm tính mạng thử xem là thật hay giả? Chỉ dùng nó uy hϊế͙p͙ thôi, còn có dùng được thật hay không không quan trọng."
Vân Nhàn: "..."
"Biện pháp không tồi chứ hả? Để tôi thử trước cho, nếu thành công cô có thể làm theo." Tô Thần khó được hào phóng một lần.
Nhưng Vân Nhàn cũng không cảm kϊƈɦ anh, cô kéo kéo khóe miệng ghét bỏ: "Đi đi, chúc anh thuận buồm xuôi gió." Nói xong cô xoay người đi về phía sân huấn luyện trung cấp.
Tô Thần giữ chặt cô, khẩu khí cực kém: "Làm gì đấy?" Không có quyển trục anh làm sao thuyết phục (uy hϊế͙p͙) người khác chứ?
"Tôi chọn ba chương trình học, đã hoàn thành hai trong số đó rồi, còn một môn cuối cùng là cơ sở bộ pháp. Làm một pháp sư thì không học xong bộ pháp cũng không ảnh hưởng lớn lắm." Vân Nhàn bình tĩnh nói: "Có cơ hội thì học nốt, không thì thôi vậy. Tranh thủ hiện tại sân huấn luyện trung cấp còn chưa có nhiều người lắm, tôi định nhanh chóng hoàn thành giáo trình trung cấp, đỡ phải tranh cướp với những người khác."
Tô Thần nhìn chăm chú vào Vân Nhàn thật lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận cô thật sự không thèm để ý. Anh vốn định kéo Vân Nhàn vào cùng một phe với mình, giờ sợ là không thể được rồi.
"Nói đi, phải làm gì thì cô mới đồng ý cho tôi mượn dùng quyển trục?" Tô Thần tự sa ngã, thẳng thắn ngả bài. Anh không thể cứ nói đi là đi được, vì phần lớn mấy chương trình học của anh đều chưa hoàn thành.
Đây là cơ hội tốt để giở công phu sư tử ngoạm, nhưng Vân Nhàn suy nghĩ thật lâu cũng chưa nghĩ ra nên yêu cầu gì cho thích hợp.
"Chỉ mượn tên thôi, cũng không cần thật sự đưa quyển trục cho anh sử dụng, đúng không?" Vân Nhàn xác định lại lần nữa với Tô Thần.
"Đúng vậy." Tô Thần gật gật đầu.
Lúc lâu sau, Vân Nhàn rốt cuộc đồng ý: "Vậy đi, anh nói cho tôi biết phần thưởng đặc thù sau khi giết boss là gì."
Nghe thế, sắc mặt Tô Thần trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
"Không muốn nói đến thế sao? Tôi không ép anh đâu." Vân Nhàn muốn quay đầu đi luôn.
"Từ từ." Tô Thần gọi người quay lại. Anh do dự nửa ngày, cuối cùng thẳng thắn: "Cũng giống cô lúc ấy, ba phần thưởng chọn một. Ba mục lần lượt là năm điểm thuộc tính tự do, năm loại đạo cụ, cuối cùng là một loại trang bị đặc thù."
"Chắc anh chọn trang bị đặc thù chứ hả?" Vân Nhàn suy đoán.
"Đúng là tôi chọn trang bị đặc thù. Nhưng vừa cầm vào tay xong tôi đã bắt đầu hối hận sao lại không chọn năm điểm thuộc tính cơ chứ." Sắc mặt Tô Thần không tốt, tối tăm mù mịt.
"Trang bị đâu? Lấy ra tôi xem với." Vân Nhàn căn bản không tin anh: "Chắc không phải trước mặt tôi thì nói như rác rưởi, quay đi thì giấu làm át chủ bài chứ?"
"Thứ đồ hỏng này thì làm át chủ bài cái nỗi gì!" Tô Thần căm giận, trực tiếp lấy trang bị ra từ kho vật phẩm tùy thân ném vào tay Vân Nhàn. Nhìn dáng vẻ anh hình như cũng không sợ Vân Nhàn cầm trang bị trốn mất.
Vân Nhàn không kìm nổi lòng hiếu kì, nghiêm túc đánh giá. Trêи tay cô là một đôi nhẫn, thuộc tính như sau...
"Tình Cảm Chân Thành (nữ): Em yêu anh đến chết không phai. Thể Chất +, Trí Lực +."
"Tình Cảm Chân Thành (nam): Anh nguyện cùng em sinh tử tương tùy. Thể Chất +, Trí Lực +."
"Chú ý : Khi hai người chơi tự nguyện đeo lên xong, nhẫn sẽ lập tức trói định, vĩnh viễn không thể gỡ xuống."
"Chú ý : Đeo lên cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành xong người chơi không thể đeo các loại vật phẩm trang sức khác nữa."
"Chú ý : Trong lúc này nếu một người chơi tử vong, người còn lại cũng sẽ lập tức tử vong theo (tuẫn tình)."
"Chú ý : Không chỉ người chơi khác giới mới có thể đeo, người chơi đồng giới cũng có thể đeo."
Vân Nhàn: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Tô Thần có dáng vẻ ghét bỏ đến cùng cực như thế. Thuộc tính của cặp nhẫn vô cùng xuất sắc, nhưng cái tuẫn tình kia khiến người ta thật sự đau trứng.
"Cô có người yêu không? Nếu có tôi sẽ nhường lại cặp nhẫn cho cô, giá siêu có lời." Tô Thần dùng ngữ khí "mọi chuyện đều có thể thương lượng tốt" nói.
Vân Nhàn lập tức ném trả cặp nhẫn, mặt không biểu tình từ chối: "Cho tôi còn đánh thêm." Ở trong cái trò chơi nát này trói buộc sinh mệnh với người khác, lại còn vĩnh viễn không thể giải trừ, cô bị điên mới đi làm như vậy.
Tô Thần thở dài một tiếng, biểu tình vô cùng ưu thương. Người chơi có thể tồn tại trong trò chơi, người này còn khôn khéo hơn so với người kia, anh cảm thấy đại khái mình sẽ không thể tìm thấy ngốc tử nào đeo chung nhẫn. Lắc lắc đầu, anh tự nhận xui xẻo, thuận miệng hỏi cô: "Giờ cho tôi mượn quyển trục tổ đội dùng được không?"
"Được nha." Vân Nhàn sảng kɧօáϊ đáp ứng.
Nhưng đúng lúc này một giọng nữ vui mừng vang lên: "Hai vị đại thần, hai người cũng ở đây sao?"
Vân Nhàn theo tiếng nói nhìn lại, nhướn mi: "Hổ Nữu? Thật trùng hợp."
"Hai người đang phát sầu vì không vào được sân huấn luyện sơ cấp sao?" Hổ Nữu cười hì hì hỏi.
Vừa nhìn biểu tình của Hổ Nữu, Tô Thần lập tức ngầm hiểu: "Cô có biện pháp?"
"Ừm." Hổ Nữu dùng sức gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tôi ngây người ở gần sân huấn luyện một ngày, trong lúc vô tình phát hiện có người nghĩ ra biện pháp đối phó, chúng ta cứ làm theo là được."
Tô Thần ngửa mặt lên trời cạn lời không muốn nói. Tuy có thể thuận lợi vào phòng huấn luyện đúng là chuyện tốt, nhưng Hổ Nữu có thể tới sớm hơn vài phút được không! Nếu anh sớm biết có phòng thì đã không cần nói chuyện cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành với Vân Nhàn rồi...