Vô Hạn Tháp Phòng

chương 66: gặp mặt 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Còn anh thì sao?" Cố Văn Nhạc không cam lòng. Cậu ta cảm thấy rằng không thể nào chỉ có một mình cậu ta lén lút giấu trang bị được nên mới truy hỏi thuật sĩ.

Vương Viễn vẫy vẫy quần áo, không cảm xúc nói: "Trắng tay, nghèo đến nỗi phải tự bán thân."

Cố Văn Nhạc: "..." Nghe có vẻ cực kì nghèo nàn, vô cùng thảm hại.

"Đi thôi." Vương Viễn nói: "Chúng ta bày hàng cùng nhau, cứ giả vờ như cái nhẫn đó của cậu là do chúng ta đổi được chứ không phải lén giấu."

Mập Mạp gật đầu liên tục, vẻ mặt cực kì thật thà.

Cố Văn Nhạc bỗng nhiên cảm thấy, nếu như một ngày nào đó công hội phải vứt bỏ một người, vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ vinh dự trúng thưởng, trăm phần trăm phiếu thuận...

--------------------------

Loáng một cái đã qua ba ngày.

Vương Viễn lôi ra ba quyển trục kĩ năng và bốn món trang bị, báo cáo tình huống: "Đổi được bằng đây."

Tô Thần tiện tay gẩy gẩy, không nhịn được phải lắc đầu: "Chỉ có mỗi bốn món trang bị." Không ngờ lại không gom nổi năm món.

Cố Văn Nhạc cảm thán: "Người chơi đều nghèo quá mà." Cậu ta đã hồn nhiên quên rằng, nếu cậu ta không gia nhập công hội Tinh Thiên thì cậu ta cũng là quỷ nghèo, thậm chí có thể sống tới giờ hay không cũng khó nói.

Mập Mạp vội vàng nói: "Chúng tôi đã cố gắng quảng cáo rồi, nhưng mà mọi người đều không mua nổi, hoặc là không có hứng mua."

"Không đến nỗi đấy chứ?" Vân Nhàn hơi nghi ngờ: "Dù sao những người còn sống đến giờ đều là tinh anh cả, chỉ có mấy quyển trục kĩ năng mà cũng không mua nổi sao?"

Vương Viễn nghiêm túc nói: "Phải nói là quyển trục kĩ năng hơi khó bán thì đúng hơn. Những người chơi còn sống đến giờ đa số đều đã quen sử dụng những kĩ năng cũ. Trừ khi có kĩ năng mới cực kì đặc biệt, hoặc là cần phải học thật nhiều cách chiến đấu, còn đâu thì không cần phải học quá nhiều kĩ năng làm gì. Bây giờ vấn đề mà các người chơi thường gặp phải là không đủ dược phẩm, năng lực hồi phục HP MP kém, thuộc tính không cao, cho nên những món trang bị có thể tăng thuộc tính rất được ưa thích, còn quyển trục kĩ năng thì có hay không cũng được. Thật ra những thứ như bẫy thú, khói báo động, ngọc bội phòng thân... Có thể tăng sức chiến đâu trong một khoảng thời gian ngắn còn dễ bán hơn quyển trục kĩ năng."

Vân Nhàn thở dài nghĩ, biết thế lần trước đã không ném mấy thứ linh tinh cho Danh Nhân Các rồi.

Tô Thần nghênh ngang: "Sợ gì chứ! Bắt cóc tên đó tới đây, chúng ta đưa thiếu một món trang bị thôi, chẳng lẽ tên đó còn dám lèo nhèo với chúng ta hay sao? Nhất định tên đó sẽ phải sờ mũi nhận lời, bù ít mảnh tinh hoa đuổi chúng ta đi."

Vân Nhàn không nhịn được lườm anh một cái: "Bắt người ta làm quyển trục bí cảnh không công, lại còn bắt người ta phải bù trang bị nữa?"

"Giữ cái mạng cho tên đó đã là tốt lắm rồi, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân thôi." Tô Thần nghiêm túc.

Vân Nhàn thật sự cạn lời.

"Chuẩn bị xong thẻ chưa?" Tô Thần xác nhận lại lần nữa.

"Đương nhiên là xong rồi." Vân Nhàn trả lời. Muốn bắt nạt người khác sao có thể không dùng thẻ mời chiến được? Cô mất ba ngày để tạo ra một tấm thẻ, hiện tại cô đang có ba tấm thẻ tất cả, hai tấm thẻ miễn chiến và một tấm thẻ mời chiến.

Tô Thần cảm thán: "Tuy tấm thẻ chỉ có tác dụng hỗ trợ nhưng lại dùng rất tốt. Nếu có thể tăng tốc độ sản xuất lên một chút thì càng tốt hơn."

"Nói nhảm, đa số thiên phú đều dùng rất tốt chứ còn gì nữa." Vân Nhàn cười nhạo anh.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác. Cố Văn Nhạc cảm thấy bỗng dưng bị nhồi một họng thức ăn cho chó. Cậu ta nghĩ thầm, hai người này quả không hổ là một đôi! Ngay cả cái giọng điệu khinh bỉ người khác cũng giống nhau như đúc.

Lúc năm người bước vào tiệm cơm đã thấy có không ít người đang ngồi chờ rồi.

Tô Thần cảm thấy vị trí của cái bàn ở gần cửa tốt nhất, nhưng tiếc rằng người cảm thấy vậy không chỉ có mình anh, cái bàn đó đã bị người ta chiếm lâu rồi.

"Chúng ta tìm chỗ ngồi đi?" Cố Văn Nhạc nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ trống không ai ngồi.

Ai ngờ Tô Thần lại đi thẳng đến vị trí mà anh đã chọn, nói với người chơi đã chiếm chỗ trước: "Xin lỗi, phiền anh dịch ra một chút."

Vân Nhàn ôm trán, cảm thấy hành vi của người nào đó cực kì giống một tên ác bá.

"Dựa vào đâu hả! Tôi đến trước..." Người đàn ông to cao ngồi ở bàn đó vừa quay đầu lại đã im bặt, hai mắt trợn to hết cỡ.

Tô Thần nhướng mày: "Trùng hợp thật, hóa ra là người quen."

Ba người đang ngồi đó chính là Trường Phong, Phá Không, Thiết Đao.

"Ô, còn sống hả?" Cách chào hỏi của Tô Thần khác hẳn người bình thường.

Trường Phong nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Nhờ may mắn mà thôi."

Lúc vừa mới bắt đầu trận doanh chiến, ba người bọn họ ghép đội với Phụ Trợ và Mục Sư. Ai dè Mục Sư quá xấu xa, lừa họ rằng anh tên là Tinh Thiên, vì thế anh ta cứ làm trò ngu ngốc trước mặt hai người đó, gọi cầm thú cầm thú hết sức vui miệng.

Giờ nghĩ lại thì, may mà phó bản lúc ấy là phó bản hợp tác, nếu không có khi anh ta đã hi sinh lâu rồi!

"Vận may cũng là một loại năng lực." Vân Nhàn bước vào, tiện miệng chêm một câu.

Trường Phong muốn khóc, ba đánh hai chưa chắc đã thắng được, thế mà hai kẻ cầm thú này còn mang thêm ba người hỗ trợ nữa!

Nếu không chịu nhường chỗ thì có phải hôm nay ba người họ sẽ chết tại đây không? Anh ta còn nghe đồ Phụ Trợ với Mục Sư có thể gϊếŧ người ngay trong thành Bạch Lạc đó!

"Mọi người ngồi đi, bọn tôi tìm chỗ khác." Trường Phong đang suy nghĩ lung tung, Phá Không đã đứng phắt lên nhường chỗ.

"Không cần phải tìm, tám người ngồi chung cũng được." Chuyện đến nước này, Tô Thần lại sửa miệng: "Giả vờ như chúng ta là đồng bọn cũng tốt."

Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, lần lượt ngồi xuống, tự giác nhường chỗ bên cạnh Tô Thần cho Vân Nhàn.

Vân Nhàn: "..."

Ai mà thèm ngồi cạnh anh? Chẳng bằng đi tìm chỗ khác còn hơn. Nhưng mà mọi người đều đã ngồi xuống rồi, cô cũng không tiện bỏ đi một mình, chỉ đành xụ mặt ngồi xuống.

"Xem ra mọi người đều thích bàn gần cửa." Trường Phong bắt đầu bắt chuyện.

"Mấy người đến sớm giành chỗ à?" Tô Thần hỏi.

"Không." Trường Phong lắc đầu, nghiêm túc nói: "Trải qua một cuộc đàm phán hòa bình, mấy người chiếm chỗ trước đã chủ động nhường bàn cho bọn tôi."

Tô Thần bĩu môi, nói hay thật đấy. Chắc là "Đàm phán hòa bình" tràn ngập mùi giao dịch tiền bạc và áp bức bằng vũ lực chứ gì.

"Xem ra mọi người đều không yên tâm lắm." Vân Nhàn nhìn xung quanh, phát hiện tất cả các người chơi đều tụ lại thành từng nhóm với nhau.

"Đương nhiên rồi." Trường Phong tiếp lời: "Trận doanh Thuần Bạch có người, trận doanh Thâm Hắc có người, dù sao đi nữa thì trận doanh Thuần Bạch đang thắng thế. Mọi người khó khăn lắm mới sống được đến giờ, đương nhiên không muốn bị lật thuyền trong mương, không cẩn thận bỏ mạng. Nhưng mà nghĩ kĩ thì đúng là những người chơi còn sống của trận doanh Thuần Bạch cần phải tập hợp lại với nhau, thương lượng đối sách, cho nên chúng tôi mới đến đây. Lỡ như gặp được những người từng hợp tác có khi lại lập được tổ đội cố định, dù sao cũng yên tâm hơn là đến lúc vào trận mới nhập đội."

Vân Nhàn nghiêng đầu đánh giá Trường Phong, bỗng nhiên cô hỏi: "Thế anh có muốn tham gia trận doanh chiến cùng bọn tôi không?"

Mọi người đã từng hợp tác với nhau một lần, biết rõ lẫn nhau. Quan trọng nhất là kĩ năng và trình độ của nhóm Trường Phong đều không tồi.

Mồ hôi Trường Phong tuôn ào ào, anh ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, ai ăn no rửng mỡ lập tổ đội đi phó bản với hai kẻ không phải người này chứ? Có khi xích mích một cái chém người luôn!

Nhưng nếu anh ta không đồng ý thì có bị coi là đang chê bai hai người họ không, có bị băm ra không?

Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì Vân Nhàn đã bỏ cuộc trước: "Thôi, hợp tác với người quen không tiện lắm."

Bây giờ công hội Tinh Thiên đang nghèo đến nỗi không có gì ăn, cần phải gϊếŧ rất nhiều quái thú bổ sung lại kho vật phẩm.

Ngoài ra, bình thường toàn là một đội năm người tham gia trận doanh chiến, thực lực của công hội bọn họ cũng đủ rồi, không cần tìm thêm người.

Đột nhiên cô nảy lòng tham muốn mở rộng công hội bởi vì cô cảm thấy có khi trận doanh Thâm Hắc sẽ có tổ đội mười người, nhưng nghĩ lại thì không thể nào có nhiều quyển trục tổ đội thế được, nên Vân Nhàn bình tĩnh lại.

Trường Phong đơ người, nghĩ thầm, cô định làm gì với những người không quen hả?

Đúng lúc này, Mập Mạp nhìn thấy gì đó, anh ta giật bắn người lên, quay phắt sang một bên theo bản năng.

"Anh làm gì vậy?" Cố Văn Nhạc suýt nữa bị đụng trúng, buồn bực hỏi.

Mập Mạp run rẩy: "Tôi thấy đồng đội trước."

"Anh run cái gì?" Tô Thần hỏi.

"Chắc là do trời lạnh..." Mập Mạp run run nói.

Cố Văn Nhạc đỡ trán, nghĩ thầm, cái tên mập chết tiệt này chẳng có tí tiền đồ nào cả, có việc gì thì lão đại chống lưng, sợ quái gì chứ!

"Ở đâu?" Thật ra Tô Thần hơi tò mò muốn biết những người còn mất liêm sỉ hơn anh trông như thế nào.

Mập Mạp vươn ngón tay beo béo chỉ về một hướng.

Bỗng dưng mí mắt Trường Phong giật giật: "Tôi hỏi này Mập Mạp, đồng đội trước của anh đều là người chơi có thiên phú hết sao?"

"Đương nhiên là không rồi." Mập Mạp cảm thấy hơi kì lạ, sao người này lại hỏi thế.

Mặt Trường Phong cắt không còn giọt máu, móc ra một cái la bàn to cỡ bàn tay: "Đạo cụ phụ trợ, có thể quét được những người chơi có thiên phú ở xung quanh."

Vân Nhàn nhìn thử, thấy chỗ đồng đội trước của Mập Mạp có bảy chấm đỏ, dưới cùng có bốn chấm đỏ, xung quanh cũng lác đác chấm đỏ, cô tò mò: "Là sao?"

"Mỗi chấm đỏ đại diện cho một người chơi có thiên phú." Trái tim Trường Phong chìm xuống tận đáy: "Hoặc là thiên phú có sẵn, hoặc là... Từng học quyển trục thiên phú..."

Hồng Môn Yến! Gϊếŧ người cướp thiên phú! Tô Thần lập tức có phản ứng, anh đứng lên, gầm nhẹ: "Chúng ta đi."

Ai ngờ vừa mới dứt câu thì anh đã biến mất.

Cố Văn Nhạc thấy Phụ Trợ, Mục Sư, Mập Mạp, Trường Phong biến mất cùng một lúc thì sợ đến ngây người.

"Sao lại thế này?" Cậu ta bật thốt lên theo bản năng.

"Trước hết cứ đi khỏi đây đã."

Vương Viễn nhanh chóng quyết định. Lăn lộn trong công hội Tinh Thiên lâu rồi khiến anh ta cảm thấy thành Bạch Lạc không hề an toàn chút nào, ngược lại, anh ta phát hiện ra rằng thứ gọi là khu vực an toàn đều dối trá hết.

------------------

Vân Nhàn chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, sau đó cô đã xuất hiện trong một không gian lạ.

Âm thanh máy móc lên tiếng: "Người chơi số sử dụng thiên phú đoàn chiến với bạn. Chỉ khi toàn bộ người chơi của một phe tử vong, những người chơi khác mới có thể rời khỏi không gian."

"Bạn có mười phút để thương lượng đối sách với đồng đội. Mười phút sau bắt đầu đoàn chiến."

"Hình thức đoàn chiến: Miễn sát thương giữa đồng đội với nhau. Sau khi sử dụng kĩ năng, kĩ năng bắt đầu CD (cold down: làm lạnh), thời gian là năm giây."

Vân Nhàn đánh giá xung quanh, phát hiện cạnh cô hầu như là người quen. Cô, Mập Mạp, nữ cung thủ váy đỏ đã từng hợp tác với họ, pháp sư Trường Phong, cùng với một pháp sư lạ mặt nữa, người nào người nấy máu giấy như nhau, chắc chỉ có một người duy nhất ngoại lệ là Tô Thần có thiên phú main tank.

"Tình hình là không chết không thôi, mọi người cùng ngả bài hợp tác với nhau đi." Vân Nhàn nhìn pháp sư duy nhất mà cô không quen, ra lệnh: "Tự giới thiệu trước đã, bắt đầu từ anh đi."

Người đó không nói một lời, hai mắt nhìn ngó xung quanh, hình như đang nghi ngại gì đó.

Vân Nhàn tự dưng lại bị kéo vào một không gian xa lạ, cô vốn đã ôm một cục tức rồi, hơn nữa phải thương lượng được đối sách trong vòng mười phút nên cô lười chơi đòn tâm lý, hung dữ nói thẳng: "Không nói thì tôi chém chết anh rồi bắt đầu đoàn chiến cũng được."

Cái thẻ mời chiến duy nhất trong tay cô vừa hay có đất dùng.

Người nọ trợn trừng cả mắt.

--------------------

Lúc này, năm người chơi phe còn lại cũng sửng sốt. Một người trong số đó không nhịn được chửi um lên: "Má nó! Rõ ràng tôi kéo năm máu giấy vào mà, sao bên kia lại có tận sáu người, lại còn có một chiến sĩ máu trâu nữa? Hệ thống nát này lỗi rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio