Ánh sáng trắng lóe lên, mọi người cùng mất đi ý thức.
Bên ngoài, MC hào hứng tuyên bố: "Thưa các bạn, trò chơi sinh tồn lần thứ đã kết thúc, người chiến thắng lần này là người chơi của trận doanh Thuần Bạch, mọi người có đoán đúng không nào?"
" ngày sau bắt đầu báo danh tham dự trò chơi sinh tồn lần thứ , hoan nghênh mọi người tích cực tham gia."
"Nếu mọi người may mắn trở thành người chơi sống sót, mọi người có thể chia đều triệu tiền thưởng với đồng đội nha! Mong mọi người cùng tới tham dự, vậy là lần sau chúng ta lại có thể gặp lại nhau rồi."
Hình ảnh cuối cùng là gương mặt tươi cười của MC.
"Cut." Đạo diễn hô to. Đến lúc này, trò chơi sinh tồn lần thứ chính thức kết thúc.
MC xuống sân khấu, đi đến bên cạnh đạo diễn cười cợt nhả: "Lần này ratings chắc chắn cao chót vót! Ai ngờ được trong một đám tôm tép nhãi nhép lại lẫn vào hai con cá mập chứ? Ha ha ha."
"Đừng có cười vội." Đạo diễn lườm một cái: "Trận doanh Thuần Bạch trên cơ từ đầu đến cuối, không hề lép vế lần nào, người xem chưa chắc đã thích."
"Sao thế được chứ!" MC kêu oan: "Từ lúc bắt đầu ghi hình chương trình trò chơi sinh tồn bằng công nghệ game online thực tế ảo này, lần nào mà người xem chẳng hào hứng? Hơn nữa những người sống sót có thể chia đều giải thưởng lớn triệu nên những người muốn đăng kí tham gia càng ngày càng nhiều hơn."
Đạo diễn thuận miệng nói: "Đưa hậu kì cắt nối biên tập rồi xem lại đi. Người chơi đâu rồi?"
MC chỉ chỉ về một phía: "Còn nằm trong khoang vũ trụ đó. Trò chơi kết thúc họ sẽ tỉnh lại ngay."
Nói xong, anh ta không nhịn được cảm thán: "Khoa học kĩ thuật bây giờ phát triển nhanh thật, cứ mỗi năm lại càng tiến bộ vượt bậc. Mười năm trước sao có thể nghĩ có ngày công nghệ cao đến mức làm được thế này chứ?"
"Chẳng những có thể thay đổi kí ức của người chơi, khiến bọn họ tin rằng mình đã chết thật, lại còn có thể dùng hình thức game online thực tế ảo khiến người chơi trải qua cảm giác khác hẳn bình thường."
"Mấy năm trước ghi hình chương trình sinh tồn trên hoang đảo khó khăn bao nhiêu, còn dễ xảy ra tai nạn, còn bây giờ tất cả quá trình chơi game đều được máy tính ghi lại, hậu kì lựa chọn tư liệu thoải mái, chậm rãi cắt nối biên tập, hoàn toàn không giống hồi trước."
"Đừng vui mừng sớm quá." Đạo diễn không nhịn được dội cho anh ta một gáo nước lạnh: "Người xem nhanh chán lắm, cảm giác mới mẻ chỉ duy trì được vài kì thôi, sau đó sẽ dần dần cảm thấy mệt. Nếu không phải cấp trên nghĩ mọi cách kéo ratings thì cậu nghĩ rằng tiết mục này có thể hot lâu vậy sao?"
Mặt MC đỏ lên, nghe thế thì có vẻ như anh ta nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.
Đạo diễn bóp bóp trán, hạ giọng nói: "Theo tôi được biết thì bên trên định tổ chức một hoạt động siêu lớn. Chờ khi kết thúc kì thứ của trò chơi sinh tồn, bên trên có lẽ sẽ cho mời người sống sót của kì tập hợp lại quyết đấu."
MC ngạc nhiên kêu ra tiếng. Anh ta âm thầm cản thán, đúng là lãnh đạo có khác, biết chơi thật đấy.
Đạo diễn hừ nhẹ: "Cậu tưởng làm ra một chương trình hot dễ lắm hay sao? Chỉ riêng tiền thường cho người sống sót là công ty đã mất bao nhiêu tiền rồi!"
MC còn đang chìm đắm trong kinh ngạc nên không trả lời.
Đạo diễn nhìn màn hình lớn, không nhịn được cảm thán: "Nhưng cũng phải nói, hai người này của trận doanh Thuần Bạch hung tàn thật."
"Tôi nghe nói hai người bọn họ là vợ chồng đó, đã hợp tác với nhau vượt qua vài trò chơi sinh tồn rồi, càm tiền thưởng đến nhũn cả tay luôn. Lần này để giảm bớt độ khó cho những người chơi khác, hai người bọn họ còn cố ý đề nghị trò chơi sửa kí ức của họ thành không quen nhau."
"Ai ngờ vừa mới hết vòng một hai người họ đã lặng lẽ thông đồng với nhau rồi, sau này càng hợp tác thân mật hơn, chung tay đào hố cho người khác nhảy. Thỉnh thoảng tôi còn phải nghi không biết thiết lập kí ức của họ có vấn đề gì không? Nếu không sao không chịu tin ai mà lại chỉ tin nhau như thế?"
MC chốt hạ: "Chẳng lẽ đây chính là khớp nhịp, cấu kết làm việc xấu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã trong truyền thuyết?"
Đạo diễn vô cảm quay đầu lại.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, mãi lâu sau cũng không nói chuyện.
----------------------------------
Trong phòng bên cạnh, hàng loạt khoang vũ trụ chậm chạp mở ra. Người chơi ngồi ngây người trong khoang vũ trụ, mãi lâu sau mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Lập tức có người rêи ɾỉ: "Nếu biết đây là trò chơi thì tôi đã không nương tay rồi!!"
Có người thì chán nản: "Hóa ra không phải là giành giật quyền sống lại sau khi chết à, vậy sao tôi phải đê tiện vô sỉ hạ lưu thế?"
Có người thì chậc chậc cảm thán: "Game online thực tế ảo đúng là khác với game online bình thường ha, chơi vui quá đi! Lần sau tôi muốn đăng kí tham gia nữa."
Đúng lúc này, một cô gái cắn môi dưới, lẳng lặng cởi giày cao gót ra vung vào người bạn trai bên cạnh.
"Ai da, làm gì vậy?" Chàng trai né trái né phải, kêu la oai oái, nhưng cô gái đang tức giận nên xuống tay cực kì tàn nhẫn, không nương tay tí nào.
"Lúc sắp chết anh bỏ tôi chạy trốn một mình, không ngờ anh lại làm ra được chuyện ấy đấy! Thảo nào người ta cứ nói trước khi kết hôn phải chơi trò chơi sinh tồn với bạn trai một lần, là người hay là quỷ nhìn ra được ngay." Cô gái nổi giận đùng đùng: "Họ Lý, tôi chia tay với anh!"
Cô gái ném giày cao gót xuống đất, sau đó đi thẳng không quay đầu lại.
"Khoan, em nghe anh giải thích đã." Chàng trai vội vàng đuổi theo.
Trong một góc khác, một cô gái tóc ngắn giận tím cả mặt: "Hay lắm! Hai ta quen nhau từ khi còn đi nhà trẻ, chơi với nhau đến nay cũng hơn năm rồi, thế mà cậu lại bỏ tớ vì đàn ông! Nếu không phải cùng chơi trò chơi sinh tồn thì tớ còn không biết chúng ta là loại chị em plastic đấy, mệt tớ còn luôn coi cậu là bạn thân nhất!"
Kiểu tình bạn giữa cô gái trông thì thân mật nhưng thật ra giả tạo.
Cô gái tóc dài chột dạ, nhỏ giọng giải thích: "Kí ức trong trò chơi bị sửa đổi mà."
"Sửa thành cậu không quen tớ à?" Cô gái tóc ngắn lạnh lùng hỏi.
Cô gái tóc dài nghẹn lời. Một lúc lâu sau lại ngẩng đầu lên tức giận hỏi: "Thế còn cậu thì sao? Nếu đối mặt với lựa chọn như thế thì cậu chọn bạn thân hay chọn bạn trai?"
"Chọn cậu." Cô gái tóc ngắn không hề do dự: "Vì người bạn mà tớ chơi cùng năm chỉ có mình cậu thôi. Bạn trai mới quen tháng quan trọng hơn bạn thân năm hay sao? Tớ không nghĩ vậy đâu."
Không chờ cô gái tóc dài nói thêm gì nữa, cô ấy lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng từ nay về sau tớ không có ngu như vậy nữa đâu, cậu với bạn trai cứ nương tựa lẫn nhau mà sống cho tốt đi. Chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!"
"Hiểu Hà..." Cô gái tóc dài buồn bã nhìn bạn thân bỏ đi, nhưng cô ấy không thể nào mở miệng giữ bạn lại được, vì cô ấy đã lựa chọn rồi.
---------------------------------
Chơi trò chơi xong có người yêu chia tay, có bạn bè xa cách, chuyện gì cũng có khiến cho hiện trường cực kì lộn xộn ồn ào.
Nhưng không xé mặt nhau thì sẽ vui vẻ bên nhau sao? Chưa chắc.
Phong Diệp ngồi đờ đẫn trong khoang vũ trụ, toàn thân như hóa đá.
Khoang vũ trụ của Tia Chớp ở ngay bên cạnh, lúc này cậu ta đang cười khúc khích liên tục, trông hệt như một thằng ngốc.
"Anh cố ý đúng không?" Mãi lâu sau Phong Diệp mới lấy lại tinh thần, ánh mắt sắc như dao lia về phía Tia Chớp.
"Em nói gì thế?" Tia Chớp né tránh, không chịu nhìn vào mắt cô ấy, có ý định lừa dối cho qua.
Phong Diệp giận dữ: "Nói cái gì mà để chúc mừng sinh nhật em nên mời em chơi trò chơi sinh tồn, em thấy anh có âm mưu quấy rối từ trước ấy!"
"Đúng thế thì sao?" Tia Chớp thấy không lừa gạt được, thế là thẳng thắn thừa nhận: "Em vẫn luôn thích anh mà, thế nên em sẽ tha thứ cho chút tính toán nho nhỏ này đúng không?"
Nói xong cậu ta lại cười hì hì hì hì như thằng ngốc.
Phong Diệp: "..."
Rốt cuộc cô ấy thích cái tên ngốc này chỗ nào ấy nhỉ?
"Bây giờ không thích nữa!" Phong Diệp đen mặt nói.
"Sao con gái lại hay thay đổi thế!" Tia Chớp cảm thấy thực đau lòng.
Phong Diệp vẫn vô cảm, thầm nghĩ cái tên này vừa thích diễn vừa thiểu năng, nhìn là thấy muốn cho ăn đòn rồi. Hay là cô ấy ra tay vì dân trừ hại đi nhỉ?
Thấy cô gái mình thích tức giận thật, Tia Chớp cực kì sốt ruột, vò đầu bứt tai, cuối cùng vỗ ngực, dùng khí thế ngạo nghễ, lời lẽ hùng hồn nói: "Lúc thất bại trong trận doanh chiến em đã chắn trước mặt anh, khiến anh vô cùng cảm động, quyết định lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của em. Hay vậy đi, từ mai chúng ta bắt đầu quen nhau được không?"
Phỉ nhổ quá nhiều khiến Phong Diệp không sức đâu mà phỉ nhổ cậu ta thêm nữa.
Tia Chớp cẩn thận xem xét sắc mặt cô ấy, có vẻ hơi hơi bất an.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của Phong Diệp ổn định hơn nhiều, không nhịn được hỏi: "Thổ lộ thì thổ lộ, sao anh cứ nhất định phải kéo em chơi trò chơi?"
Tia Chớp tỏ vẻ đau khổ: "Anh không nói nên lời... Anh thấy em hình như cũng không nói nên lời... Nên anh nghĩ là nếu ở trong trò chơi, lúc mạng sống bị uy hiếp, chúng ta có thể phá vỡ lớp giấy cửa sổ này đi."
Phong Diệp phục rồi.
Sau đó cô ấy hung dữ túm cổ áo Tia Chớp, tỏ vẻ bá đạo: "Từ nay trở đi anh chính là người đã có bạn gái, tránh xa tất cả các sinh vật giống cái khác cho em, dám chân đạp mấy thuyền anh sẽ phải chết, biết chưa!"
Tia Chớp mừng rỡ, ra sức gật đầu.
--------------------------------------
Bên kia, Tô Thần đang chống cằm suy tư, vẻ mặt u buồn. Chơi trò chơi bị bà xã leo lên đầu, cảm giác địa vị trong gia đình càng ngày càng xuống dốc, sắp xuống đến tầng đáy luôn rồi.
"Nghĩ gì thế?" Vân Nhàn thò người qua, ôm lấy Tô Thần từ phía sau, gác cằm lên vai Tô Thần.
Tô Thần bất đắc dĩ: "Anh cảm thấy mình thê thảm quá, bị em áp bức chặt chẽ, không có sức phản kháng gì cả.
"Thế anh muốn bỏ trốn không?" Vân Nhàn cười hỏi.
Tô Thần nhìn trời: "Tiếc lắm." Thắng thì thắng, dù sao cũng là bà xã nhà mình mà.
"Đây đã là trò chơi thứ sáu chúng ta giành chiến thắng rồi nhỉ?" Vân Nhàn cảm thấy hơi buồn rầu: "Lần nào đối thủ cũng không có sức phản kháng, thắng lợi nhẹ nhàng. Gom đủ cái cúp có lẽ có thể triệu hồi rồng thần, ước lấy một trận thi đấu chất lượng cao ấy nhỉ?"
Nghe thế, tinh thần Tô Thần cũng tỉnh táo lên, nói: "Anh từng nghe nhân viên công tác nhắc, công ty đang muốn mời người sống sót của các số trước, tổ chức một lần trò chơi sinh tồn quy mô siêu lớn. Theo anh đoán thì lần này chắc chắn sẽ là một trận đấu chất lượng cao đấy."
Vân Nhàn mở to mắt, vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá!"
"Đúng rồi." Tô Thần đổi đề tài: "Có công ty nào liên lạc với em không?"
"Có đó, nhiều lắm." Vân Nhàn nhếch nhếch miệng, không cười nổi: "Bảo là em mạnh mẽ lại xinh đẹp, muốn mời em làm đại sứ cho sản phẩm của công ty họ. Nhưng mà em chỉ muốn lặng lẽ chơi trò chơi thôi, không có hứng nổi tiếng đâu."
"Sau khi chiến thắng, tiền thưởng sẽ được chia đều cho những người còn sống. Mỗi khi trò chơi kết thúc còn có bình chọn mười giải thưởng, người chơi giành giải còn có tiền thưởng thêm nữa, em cũng không thiếu tiền."
"Tiếc là có một công ty cứ nhất định mời em, cứ tưởng rằng dây dưa đủ lâu là thuyết phục được em. Hừ, bọn họ đúng là ngây thơ."
Tô Thần nở nụ cười cưng chiều, bóp gương mặt trắng nõn của bà xã một cái: "Bọn họ không biết thật ra em là cô nàng nghiện game, chơi game mê muội, không thể kìm được."
Vân Nhàn nghiêm túc: "Cho nên em với anh mới là một đôi trời sinh."