Tom tất nhiên còn nhớ những gì Sở Hạo giao cho, nhờ Trương Hằng và Lục Tử Tuyết yểm hộ, hắn kéo Sarah và John chạy tiếp. Khi ngang qua đoàn thủy ngân, con T này vẫn cố mưu toan ngăn cản bọn họ, song vừa thò tay ra đã bị tên cùng đạn súng ngắm bắn tan.
Cùng lúc đó, trên nóc hai tòa nhà cao tầng cách Tom rất xa, Lục Tử Tuyết và Trương Hằng đang nói chuyện thông qua bộ đàm gắn trên tai: “Trương Hằng, từ bao giờ mà anh lợi hại như vậy? Tầm bắn của cung tiễn không ngờ lại tương đương với súng ngắm, thật khó tin…”
“Ah ha ha ha, không có gì là không thể cả! Phải biết rằng ta bây giờ đã không còn là ta của quá khứ nữa rồi, ta chính là… A a a…”
Trương Hằng vì muốn tạo dáng lãnh khốc nên chọn chỗ đứng sát mép nhà, bây giờ được Lục Tử Tuyết khen một câu liền phổng mũi định quay sang khoe khoang, kết quả… mất thăng bằng suýt lộn cổ…
Lục Tử Tuyết ở đầu bên kia trán giăng đầy hắc tuyến: “Trương Hằng, anh đến đây để diễn hài đấy à, có đứng cho tử tế không thì bảo… Hì, cơ mà như thế mới đúng là anh.” Tuy cười đùa nhưng khẩu súng trong tay nàng vẫn không quên khạc đạn.
Bên kia, Tom thành công dẫn hai mẹ con Sarah thoát khỏi bệnh viện tâm thần. Một phút sau, từ bên trong chạy ra hai con T khác, cùng với chúng là gã nham thạch cự nhân của Ares. Con người đá này một tay đã đứt nhưng tay kia vẫn đang điên cuồng nện xuống hai tên T. Một trong đó hơi chậm một chút liền bị đập dẹp lép nửa người.
Song nham thạch cự nhân cũng không chịu nổi đòn phản kích của T. T bị nát một bên, nhưng bên kia vẫn thừa sức biến thành mũi nhọn đâm thủng cánh tay người đá. Cả người nham thạch cự nhân cứng rắn như bê tông nhưng vẫn nứt toác trước sự sắc bén của T.
Đúng lúc này, từ bên trong bệnh viện chạy tiếp ra hai người, đúng là Sở Hạo và Ares. Chỉ thấy Ares bụng đầy máu tươi, phải nhờ Sở Hạo đỡ mới di chuyển được, máu nóng đọng thành từng vũng phía sau lưng họ. Thấy thế, Lục Tử Tuyết vẫn bình thường nhưng Trương Hằng đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cảnh náo nhiệt trước sân bệnh viện tâm thần vẫn chưa dừng ở đây, sau lưng hai người Sở Hạo truyền tới tiếng nổ vang, cùng với đó là Termintor và một con T khác đang vật lộn nhào qua đống đất đá. Phần ngực Terminator đã nứt toác lộ ra cốt cách kim loại bên trong mà một cánh tay của T thì đang xuyên qua đó. Thấy Terminator sắp bị cánh tay còn lại đâm thẳng vào đầu, hai mắt Sở Hạo bỗng trở nên mờ mịt, đồng thời bàn tay kết ấn phóng ra một mũi tên xanh biếc tới T. Nơi tiếp xúc với mũi tên lập tức bốc hơi hòa tan. Lần đầu tiên, một con T vốn không sợ hãi thứ gì lại bắt đầu gào rú tìm cách thoát khỏi Termintor, sau đó điên cuồng tháo chạy.
Sở Hạo nhìn rất rõ cảnh ấy, chất lỏng màu bạc bị biến mất phần lớn, một ít rơi xuống đất nhưng không tổ hợp lại như ban đầu nữa. Xem ra thứ kim loại kỳ lạ này đã hoàn toàn mất đi tác dụng trước ma pháp ‘cường toan’ của Sở Hạo. Loại phép thuật này tuy có thể chế tạo ra thứ axit có độ đậm đặc cao nhưng thời gian duy trì cực ngắn, cơ mà đối phó với T bất tử bất diệt thì vừa vặn khắc chế.
Sở Hạo không hề kinh ngạc trước kết quả đó bởi trong viện tâm thần lúc nãy hắn đã dùng qua rồi, hiệu quả rất tốt. Tuy rằng không tạo thành vết thương trí mạng nhưng tích tiểu thành đại, trên dưới phát là đủ hạ được một con.
Ack, phát, nói đùa…. Lúc toàn thịnh hắn cũng chỉ bắn được lần là cùng.
Sở Hạo phát hiện ra tốc độ thi pháp của mình tăng lên rất nhiều. Tất cả là nhờ lần may mắn khống chế ý thức vị diện ở The Pules, tuy chưa đạt mức thuấn phát nhưng một ma pháp cấp hai mà cũng có thể áp súc lại trong vòng hai giây đã là tiến bộ cực lớn rồi. Ít nhất bây giờ hắn có thể dùng ma pháp để chiến đấu chứ không cần sử dụng như một loại phuk trợ…
Cứu Terminator xong, Sở Hạo tiếp tục đỡ Ares, đồng thời hét lên: “Niệm Tịch Không, cô chết chưa, chưa chết thì mau xuống cứu người.”
Chưa dứt lời, một khoảng hành lang trên tầng đột nhiên sập xuống, từ bên trong vọt ra một đạo quang mang đen kịt, ma khí cuồn cuộn, song người ẩn trong đó- một Niệm Tịch Không siêu trần thoát tục, tà áo bồng bềnh tựa tiên tử. Tất cả ma khí đều bắt nguồn từ thanh hắc kiếm trên tay nàng, mỗi lần vung lên đều bắn xạ ra những tia đen kịt dài - mét, thoạt nhìn rất kinh người.
Theo sau Niệm Tịch Không, hai cỗ T gần như nát bét cũng bám sát không tha, có điều bộ dáng bây giờ của chúng rất thảm, gần như hóa thủy, còn mỗi lần muốn ngưng tụ lại thì đều bị một đạo hắc quang lập lòe trào ra từ bên trong ngăn cản…
“Đừng có hét lên với ta!”
Niệm Tịch Không lạnh lùng thốt, song khi thấy tình cảnh chật vật của mọi người bên dưới, nàng khẽ nhíu mày nói với Sở Hạo: “Dẫn hắn lui lại đi, nơi này cứ giao cho ta.”
Sở Hạo thoáng sửng sốt: “Đừng cậy mạnh, tôi chỉ muốn cô cùng đi, Terminator còn có trọng dụng, đừng để hắn hỏng ở chỗ này…”
Niệm Tịch Không phất phất trường kiếm: “Đi đi, yêm tâm, ta cản được bọn này một lúc, vất vả lắm ta mới tới được… sao lại dễ dàng tìm chết chứ? Hơn nữa thừa dịp này ta cũng muốn làm quen với chuôi huyền ma kiếm một chút!”
Sở Hạo trầm mặc một lát, lại nhìn vết thương ở bụng Ares, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, bọn tôi sẽ đợi cô ở điểm rút lui phút, còn nếu thất lạc thì hãy chú ý các mẩu quảng cáo, tôi sẽ nghĩ cách tìm cô.”
Niệm Tịch Không ân một tiếng từ chối cho ý kiến, mà Terminator cũng đã bò dậy, trực tiếp vượt qua Ares và Sở Hạo đuổi theo Tom. Sở Hạo thấy vậy chỉ lơ đễnh bỏ qua, hắn tiếp tục dìu Ares theo sau Terminator.
Niệm Tịch Không thấy đám Sở Hạo đã đi xa, nàng quay lại nhìn hai cỗ T đã tiêu hao sạch hắc khí và bắt đầu ngưng tụ lại thành hình người, mà trong đống đổ nát của bệnh viện lại nhảy xuống một con robot khác. Song Niệm Tịch Không vẫn yên lặng đứng nguyên tại chỗ, bàn tay khẽ mơn trớn lưỡi kiếm. Nháy mắt sau đó, từ trường kiếm tràn ra hắc khí cuồn cuộn che phủ vị trí Niệm Tịch Không.
“Ta từng tu tiên kiếm, dừng vì không bỏ được chấp niệm, anh thân không thể lột xác thành nguyên thần. Sau đó tu tán kiếm, dừng ở nguyên anh vì không có tâm tiêu dao. Cuối cùng, ta chuyên tu ma kiếm, không từ bỏ chấp niệm mà hóa nó thành ma niệm. Nhờ thế mà vài lần thiếu chút nữa đã bước vào cảnh giới nguyên thần, nhưng chẳng biết vì sao, có lẽ là pháp tắc vị diện khác nhau, toàn ‘Hạ ma’ với ‘Vô ma’ nên không thể thành công. Sau khi tới chủ thần không gian, chỗ này không có linh khí nhưng ta lại cảm thấy pháp tắc ở đây còn vượt xa vị diện ‘Thượng ma’. Kiếp này, ta chỉ tu ma kiếm nên chọn hai bộ pháp quyết mạnh nhất trong trí nhớ, tất nhiên có thể bước vào Nguyên thần…”
“Kiếm của ta, đạo của ta, ma kiếm trong tay ta…”
“Kế đô kiếm- Ám!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bệnh viện sa vào một màn hắc ám đen kịt, đưa tay không nhìn thấy ngón… Kiếm khí tung hoành, chém rách tứ phương…