Vô Hạn Thự Quang

quyển 6 chương 27: đe dọa? không hề, là sự thật…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vụ án đánh bom sân bay New York chỉ truyền lưu trong cục tình báo, hơn nữa phải là thành viên cấp cao mới biết được, nên khi hai người Macauley bàn luận, đại đa số xung quanh đều mù mờ không hiểu. Cơ mà lúc này còn giấu làm gì nữa, gã cục trưởng kể sơ qua mọi chuyện. Nghe xong, tất cả lại rơi vào trầm tư.

Macauley lên tiếng: “Tôi từng xem qua mấy bức hình ấy và cũng thấy được vật thể kia, nhưng vì phần ảnh bị cháy khá nhiều, đã dùng kỹ thuật tiên tiến phục hồi song còn mờ quá cho nên lúc đó tôi không xem trọng, chỉ cho rằng mình bị ảo giác. Hơn nữa sau vụ đó, cơ quan tình báo một mực truy tìm phần tử khủng bố, lại thêm việc dường như phóng viên Thompson đã chạy theo địch. Chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, tôi không còn quá chú ý đến mấy tấm hình ấy nữa. Cơ mà giờ lại nghe các vị nói chuyện xuất hiện người máy…”

Tướng Shavire thoáng trầm mặc: “Về vấn đề phần tử khủng bố, tin tức tôi thu được từ phía quân đội là không có tin tức nào. Lai lịch, nhân số, vũ khí, mục đích… tất cả đều trắng trơn. Vốn tôi còn cảm thấy tức giận cơ quan tình báo các anh, sau nhiệm vụ lần nãy sẽ gửi khiếu nại lên tổng thống. Nhưng giờ nghe thế, tôi lại cảm thấy lai lịch đám khủng bố này nhất định không đơn giản.”

Từ vụ đánh bom sân bay New York có số lượng tử vong không hợp lý đến đám phần tử khủng bố thần bí, bức ảnh bằng chứng biến mất kỳ lạ, bắt cóc quan chức chính phủ giữa lòng Washington với sự tham gia của người máy… Hết thảy đều cho thấy một chuyện gì đó rất lớn, rất lớn sắp xảy ra.

“Mà cũng phải nhắc tới phóng viên Thompson.”

Bỗng tiếng một trong những người xung quanh vang lên, tất cả đều quay đầu nhìn lại. Người nói là một gã đứng tuổi, đầu tóc quần áo chải chuốt một cách chỉnh tề. Vừa nhận ra đó là ai, mọi người liền tỏ ra câu nệ bởi thân phận người này không tầm thường chút nào, một trong các nghị sĩ thượng nghị viện vô cùng nổi tiếng trên chính đàn nước Mĩ, ngài Stewart.

Stewart không để ý sự câu nệ của mọi người, hắn nói thẳng: “Tôi biết chút tin tức, nghe nói tay phóng viên Thompson đó sau khi bị bọn khủng bố bắt cóc liền đi gặp một số nhân vật nổi tiếng và những người tin tức nhanh nhạy. Mà thật ra nhiều vị ở đây chắc cũng biết. Nghe đâu hắn kể cho họ nghe một câu chuyện rất buồn cười, tôi không rõ lắm nhưng những người tiếp xúc với hắn đều bảo gã kia điên rồi, không thì cũng bị thôi miên hay tẩy não gì đó.”

Mọi người khẽ lắc đầu, trong lòng thì cho rằng không đúng, một chuyện vô căn cứ chả lẽ so được với những gì bọn họ tai nghe mắt thấy hay sao?

Thảo luận không đi đến đâu, mọi người nói thêm vài câu rồi cũng lần lượt tản đi. Về phần Macauley, hắn tiện tay lấy chút đồ ăn nhét cho lưng lửng dạ thì một mặt vách tường chậm rãi nâng lên, từ bên trong đi ra một đoàn người, nhưng đặc biệt ở chỗ, theo sau bọn họ là một con người máy cao ~ mét, toàn thân óng ánh vàng kim, mỗi bước nó đi đều khiến cả tầng hầm rung rinh từng hồi…

Macauley trợn mắt há mồm nhìn cảnh ấy, ngay cả miếng bánh mì rơi khỏi miệng từ lúc nào cũng không biết. Một con ‘quái vật’ cao mét, rộng chừng mét, chỉ riêng hình thể và sức nặng đó cũng đủ làm người ta ngạt thở. Đám đông trắn đường vội dạt sang hai bên nhường chỗ cho đoàn người kia đi lên sân khấu. Mà con người máy thì vẫn yên lặng đứng sau lưng họ.

“Chào các vị, tên tôi là Sở Hạo. Việc bắt cóc các vị do tôi lên kế hoạch, đánh bom sân bay New York do tôi thực hiện. Đương nhiên, đối với phần đông các vị tiên sinh nữ sĩ ở đây thì tôi cũng là người phụ trách việc tập kích mấy vị ở Washington.”

Gã thanh niên đứng hàng đầu tiên mỉm cười hòa nhã cầm mic nói với mọi người: “Lần này mời các vị tới đây không phải vì muốn vơ vét tài sản, cũng không phải vì mục đích chính trị, tất nhiên càng không phải muốn mở trường tàn sát. Mục đích của chúng tôi chỉ là vì muốn cứu thế giới này.”

Trong khi nói những lời ấy, hơn trăm người phía dưới cũng lục tục đi tới chỗ ngồi của mình. Sở Hạo cũng không định chỉ mấy câu nói mà khiến mọi người tin tưởng. Hắn mỉm cười: “Xin các vị hãy nghe tôi kể một câu chuyện trước đã…”

Tiếp đó, Sở Hạo đem những gì hắn từng kể với Thompson nói ra. Vừa dứt lời liền đem đến một hồi bàn luận rầm rộ. Đa số đều tỏ vẻ không tin… cho dù đứng phía sau đám người trên bục kia là một con robot khủng bố.

Bỗng một cô gái trẻ đột nhiên giơ tay lên, Sở Hạo điểm về phía đó: “Mời cô, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là phóng viên Mary phải không?”

Mary nhẹ gật đầu, nàng đứng lên nhìn chung quanh một lát rồi mới nói với Sở Hạo: “Đúng vậy, chào ngài Sở Hạo, tôi là một phóng viên. Thực ra câu chuyện ngài vừa kể tôi đã nghe từ Thompson cách đây hôm rồi. Tình tiết rất đặc sắc nhưng vẫn không thay đổi được suy nghĩ của tôi. Tôi tốt nghiệp đại học khoa báo chí, song cũng nắm được một số kiến thức vật lý thông thường như các biện luận về thời không. Nọi thật chứ tôi vẫn không tin chuyện du hành vượt thời gian. Mà cho dù có đi chăng nữa thì kỹ thuật ấy cũng ở trình độ cực cao, trong khi con robot ở sau lưng anh có hàm lượng kỹ thuật quá thấp. Nói thẳng ra thì nó chả khác nào một khối sắt di động, không hề được trang bị bất cứ vũ khí tối tân nào… Tôi tin với trình độ khoa kỹ hiện giờ, hoàn toàn có thể chế tạo ra một thứ tương tự.”

“Cho nên, tôi xin mạn phép suy đoán thế này… Các anh vì một mục đích nào đó, hoặc đơn giản hơn là thần kinh hết rồi, sau lưng lại có thế lực khổng lồ chống đỡ, có khi còn ẩn giấu một thiên tài không gặp thời nào đó, các anh tự mình chế tác người máy… giống như con đang đứng kia. Mà rất có thể nó thực ra chỉ là một cái mô hình, bên trong có người điều khiển?”

Sở Hạo chỉ mỉm cười lắng nghe cô nàng phóng viên đưa ra ý kiến, đến khi nàng ta ngồi xuống hắn mới nhẹ gật đầu. Ngay sau đó, trước sự chú ý của mọi người, con robot khổng lồ đột nhiên vỡ vụn ra thành từng mảnh. Sở Hạo khẽ gật đầu với Ares, Ares hiểu ý lập tức sử dụng phép triệu hoán cự nhân với đống sắt vụn vừa sụp xuống.

“Thật tiếc khi phải nói không có ai ở trong cả, nó cũng chả phải mô hình. Trình độ kỹ thuật của con robot này vượt qua tầm hiểu biết của quý vị. Dựa vào côn nghệ Nanorobots, chúng tôi có thể tùy thời chữa trị và kêu gọi người máy xuất hiện. Không thể tiêu diệt nó… uhm, ít nhất thì nó rất khó bị tiêu diệt.”

Vừa nói xong thì con cự nhân kim chúc bên cạnh cũng đã hình thành nguyên vẹn như lúc đầu. Người xem bên dưới lại được một phen trợn mắt há mồm lần nữa…

“Tôi tin nhiền vị ở đây đã từng nghe câu chuyện này từ phóng viên Thompson rồi. Các vị hẳn là không tin, khá lắm thì bán tín bán nghi? Nhưng mà quả thật những chiến sĩ đến từ tương lai chúng tôi chỉ muốn cứu lấy thế giới này mà thôi…”

“Ở tương lai, sau khi Skynet phát động ngày phán xét, thế giới này do người máy làm chủ, nhân loại chúng ta chẳng qua chỉ là sống tạm mà thôi. Tốc độ tiến hóa của đám người máy do Skynet chế tạo ra càng ngày càng nhanh, trình độ kỹ thuật vượt xa nhân loại. Cho dù phe kháng chiến thông qua chiến đấu quy mô nhỏ để cướp lấy một vài xác robot, từ đó nghiên cứu công nghệ của chúng, song vẫn không địch nổi Skynet. Nhất là sau khi John Connor chết, tình cảnh nhân loại càng nguy hiểm hơn nữa. Thủ lĩnh mới của phe kháng chiến muốn ngăn cản ngày phán xét nên cho phép sử dụng kỹ thuật Nanorobots mới thu được từ tay Skynet. Con robot vừa rồi chính là một ví dụ, còn tôi, tôi cũng biết sử dụng một số, chẳng hạn như cái này…”

Sở Hạo khép hờ mắt, hai tay kết ấn cực nhanh, chỉ thoảng chốc sau một khoảng không gian trước mặt đột nhiên biến thành một vùng đen kịt, lấy mắt thường không thể nhìn rõ bên trong có thứ gì. Ánh sáng chiếu đến đó cứ như bị cắn nuốt hết vậy.

“Những gì các vị thấy đều là Nanorobots. Skynet dùng nó để cải tạo địa cầu, thực vật, động vật, mặt đất thậm chí là nước. Con người chỉ cần vừa xuất hiện sẽ lập tức bị cơ giới hóa. Khi chúng tôi rời đi, trái đất chỉ còn / diện tích chưa bị cải tạo. Nhân loại chúng ta đang đứng trên bờ diệt vong.”

Nói đến đây, Sở Hạo khẽ mỉm cười: “Những gì cần nói tôi đã nói hết cả, quý vị có thể rời đi nếu muốn, chúng tôi tuyệt đối không ngăng cản. Thật xin lỗi vì đã dùng phương pháp bạo lực bắt cóc các vị, chúng tôi cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.”

Tất cả mọi người giật mình ngẩn ngơ, vốn còn đang mất thời gian tiêu hóa mọi chuyện, không ngờ Sở Hạo lại tuyên bố bọn họ có thể rời đi. Chuyền gì vậy chứ? Nói đùa à? Hay là một khi bước chân ra khỏi đây sẽ lập tức bị diệt khẩu?

“Xin đừng làm vẻ mặt như vậy, tôi nói rồi, chúng tôi không phải bọn thần kinh giết người hàng loạt, mục đích duy nhất của bọn tôi là ngăn cản Skynet ra đời. Nhưng chính như tôi vừa nói đấy, chính phủ đã bị người máy tới từ tương lai của Skynet xâm nhập rồi. Một khi tin tức lộ ra sẽ lập tức bị diệt khẩu. Nhưng đối với những người có thân phận như các vị thì hẳn việc đó chưa chắc đã xảy ra.”

Sở Hạo nói xong liền dẫn mọi người cất bước rời đi mà chẳng quản tiếng huyên náo dưới khán đài. Một gã lão tướng bỗng nhiên đứng lên hỏi: “Ngài Sở Hạo, ngài đang đe dọa chúng tôi, buộc chúng tôi phải gia nhập tổ chức khủng bố của các ngài sao?”

Sở Hạo dừng bước nhìn xuống, nụ cười trên môi vẫn không hề nhạt đi: “Đe dọa? Không hề, chúng tôi không đe dọa ai cả, chúng tôi chỉ nói sự thật thôi. Mà ngài đây cũng nói sai một điều, chúng tôi không phải phần tử khủng bố, cũng chả có tổ chức khủng bố nào cả. Chúng tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ thế giới này. Tổ chức khủng bố thật sự…”

“Là cái đám dù biết ngày phát xét đến gần, đã biết sự ra đời của Skynet đồng nghĩa với việc diệt sạch nhân loại, vẫn sẽ tới từng nhà từng nhà diệt khẩu các vị, che dấu tất cả chân tướng…”

“Chính là chính phủ!”

{}: Đoạn này không rõ lắm, dịch thoát ý thế thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio