Vô Hạn Thự Quang

quyển 13 chương 80: chiến trường của thánh (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Xá đã trải nghiệm rất nhiều thế giới, trước lúc trận chiến cuối cùng đã như vậy, sau trận chiến cuối cùng hắn lại trải nghiệm qua nhiều thế giới hơn, trên vô số chiến trường này, hắn đã biết rất nhiều người mạnh mẽ... Được rồi, tuy chín mươi chín phần trăm trong số đó hầu như được gọi là người mạnh mẽ, nhưng hắn chỉ cần dùng một đấm của mình mà thôi, nhưng trong thế giới của bọn hắn thì những người này quả thực cũng được coi là người mạnh mẽ.

Trong đó có một loại khiến hắn nhức đầu nhất, không nói là hắn đánh không lại, nhưng lại rất phiền phức, loại người mạnh mẽ này sử dụng quy luật chiến đấu, bình thường mà nói, loại người mạnh mẽ này đều là linh của cái thế giới đó, bất luận là linh tự nhiên hay linh tin ngưỡng, trong vị diện của bọn chúng, bọn chúng đều có một phần quyền hạn của thế giới, vì vậy trong thế giới của bọn chúng cũng có thể vận dụng quy luật để chiến đấu, thông thường Trịnh Xá cần đánh ba đến bốn đấm mới có thể đánh chết loại tồn tại này.

Nhìn La trước mắt dường như cũng đang sử dụng quy luật, nhưng Trịnh Xá biết, đây hoàn toàn là khác biệt về cảnh giới, hoặc căn bản có lẽ là hoàn toàn khác nhau về đẳng cấp, chính xác như con kiến biết trồng một vài loại nấm, so với nhân loại biết sử dụng công cụ của khoa học công nghệ, đây chính là cách thức sử dụng hoàn toàn khác biệt.

"... Lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, khiến cho ta rất có hứng thú với nền văn minh nhân loại của các ngươi, tương thích đi đôi với tích trữ, hầu như dung nạp tất cả lý luận có thể tưởng tượng ra được, hệ thống sức mạnh, thậm chí là hệ thống văn minh đạo đức, nhân loại các ngươi bản thân ngươi, cũng chính là nơi bắt đầu và kết thúc xưa kia, đã tuyên bố với Đông Hoàng và vạn tộc, với trời đất và Gaia từ chối hội nhập nhân loại vào vạn tộc sơ khai, các ngươi đã tự xưng là một hệ thống lấy thân phận của một dân tộc để chống lại toàn bộ thiên địa và vạn tộc, mà nền văn minh của các ngươi cũng hầu như dung nạp tất cả phân nhánh của vạn tộc, điều này khiến ta thật sự thán phục, chính vì vậy, ta đây mới có thể an phận thủ thường trong chốn địa ngục trong tỉ tỉ năm như vậy, nếu không... Các ngươi thật sự vẫn cho rằng sau khi ngủ say dưới lòng đất, ta thật sự không tìm được cơ hội trốn thoát ra ngoài sao? Ta là ai đây? Ta là La! Tổ tiên của tộc A Tu La và tộc người khổng lồ! Từng chứng kiến sự khởi đầu và kết thúc của vũ trụ, sinh ra trong hỗn độn, một nhóm sớm nhất, thiên sinh linh sơ khai sống sót trong vòng tay của Thế Giới!"

Trong lúc đang nói chuyện, Trịnh Xá lại mấy lần tấn công, sức mạnh một đấm kia đủ để chấn động nổ tung cả một khối lục địa, đều bị chôn vùi trong ngọn đèn đang cầm trên một cánh tay kia của La, thậm chí cũng không tạo ra được một xíu xiu tổn thương nào.

"Trong nền văn minh nhân loại của các ngươi, bởi vì cộng hưởng số mệnh, đã sinh ra rất nhiều anh kiệt, thậm chí có một số người phàm chưa siêu thoát đi cũng có thể tạo ra lịch sử của chính mình, điều đó khiến ta rất bội phục, giống như người này, à, để ta nhớ lại tên, đúng rồi, René Descartes, hắn đã viết ra những câu mà ta suy nghĩ lúc xưa, ta cảm thấy thật sự rất giỏi, một phàm nhân, lúc giải thích được Hồng Hoang, không biết có bao nhiêu Thánh đều không giải thích được chân tướng, ta nghĩ, ta của ngày xưa kia đang... Ha ha ha..."

Trong giây lát, khí tức trên người La từ trầm tĩnh chợt bộc phát lên, biến thành biển máu cuồn cuộn, ý chí chiến đấu khốc liệt giống như đang xộc thẳng lên trời, chiến đấu với trời, chiến đấu với đất, chiến đấu với vũ trụ, đó là một loại ý chí chỉ thăng hoa trong chiến đấu, dòng ý chí này vừa xuất hiện, thậm chí ngay cả Trịnh Xá cũng bị đứng hình trong vài giây, nhưng La hoàn toàn không công kích, nếu không Trịnh Xá chỉ có thể giơ đầu chịu đánh.

"Nghe được âm thanh này rồi phải không? Đây chính là vết tích của ta, đây là vết tích tồn tại của ta, đây cũng là vết tích suy nghĩ của ta, chính bởi vì ta suy nghĩ, cho nên ta tồn tại, nhưng không chỉ có như vậy, đây kỳ thực mới là sức mạnh lớn nhất của Thánh! Mà rất nhiều Thánh... Không, rất nhiều bọn Thánh ngụy tạo, đương nhiên bọn họ vẻn vẹn chỉ muốn được cái gọi là vũ trụ cùng nhau chúc mừng này, ha ha ha ha, ngu muội!"

"Mới có như vậy đã là Thánh, không, cái này chính là tìm được Thánh đạo của Thánh thuộc về bản thân mình, ngươi thật sự cho rằng sự hướng đến tiên nhân, một dạng giống như Thánh mới, dựa vào đầu cơ trục lợi như vậy miễn cưỡng thành một lão Thánh cũng mang danh hiệu của Thánh sao? Hay là trùng tộc chi mẫu, một dạng như bán thành phẩm, một tập hợp ý chí và suy nghĩ của chủng tộc sáng tạo ra các tập hợp bán thành phẩm của Thánh mô phỏng Gaia cũng là cái được gọi là Thánh? Ta nói cho ngươi biết! Toàn bộ đa nguyên vũ trụ kỳ thực chỉ có không đến ba mươi Thánh! Cái được gọi là hơn ba ngàn vị Thánh, chẳng qua đó chính là lời nói của bọn phàm vật ngu xuẩn lấy vải thưa che mắt Thánh mà thôi! Ngươi... Còn quá non nớt!"

Âm thanh chưa dứt, trong nháy mắt kế tiếp, thân hình La đã xuất hiện ở trước mặt Trịnh Xá, chày hàng ma trong tay chợt bổ xuống, sức mạnh cũng không lớn, nhưng không gian bị nghiền nát, thời gian bị vặn vẹo, Trịnh Xá nỗ lực tránh né, nhưng sức mạnh vô hình đã bóp méo không gian tránh né của hắn, lập tức khiến cho hắn trơ mắt nhìn cái chày hàng ma này giáng xuống người hắn, trong chốc lát, nửa người của hắn đã bị đánh vỡ tan, phần còn sót lại xông thẳng lên bầu trời, từ chỗ nào đến, lập tức bị đánh trở ngược về chỗ đó.

La bổ một nhát rồi ngừng lại, hắn đảo mắt liếc nhìn Con Đường Hồi Tưởng, sau đó thân hình lóe sáng, mang theo ngọn lửa màu đỏ như máu lập tức bay thẳng lên bầu trời, cũng một mạch xông vào.

"Lại đến đánh nhau một lần nữa! Trong vị diện không dám động thủ lung tung, đừng nói là ta, ngay cả ngươi cũng sẽ đập vỡ cái vị diện kia, ở đây, thì lại không bận tâm rồi."

Mà ở ngoài bầu trời kia, chính là kẽ hở giữa các vị diện hoàn toàn mịt mù, không phải, cái này cũng chưa tính là kẽ hở của vị diện, nơi đây phải là đường thông nhau giữa các vị diện, mà trong khoảng không mịt mờ này, thân thể Trịnh Xá đã khôi phục hoàn toàn, hắn lau khóe miệng cũng không thấy có máu, sau đó cười lạnh lùng nhìn La bay vào, sau đó chợt lách người, có một lần hắn đã xông đến La.

"Thánh chân chính, không giống với cái gọi là hơn ba ngàn vị Thánh dỏm... Lúc Thánh chân chính chiến đấu với nhau, không riêng chỉ chiến đấu trên sức mạnh ở mặt nổi, tốc độ, các loại kỹ năng, thậm chí là quy luật, cũng không riêng gì những thứ đó, hơn nữa còn là giao chiến của Thánh đạo, cùng xóa đi tồn tại của nhau, đại khái là như vậy."

Khi La đang nói chuyện, đã đón lấy một đấm của Trịnh Xá, hắn vung trường kiếm trong tay, hơn nữa cũng không biết hắn đã làm gì, trong giây lát, trên thanh trường kiếm phát ra tiếng ca, chuyện này rất kỳ quái, cũng rất khó dùng lời nói để miêu tả được, nhưng loại hành khúc này vẫn luôn đi đôi với hắn, vào giờ khắc trường kiếm của hắn phát ra tiếng này, khi trường kiếm xẹt qua, lần này, nắm đấm của Trịnh Xá rốt cuộc đã đánh trúng vào mặt hắn, lập tức, Địa Phong Thủy Hỏa Kim tuôn trào, nửa mặt của La trực tiếp bị đánh nát, mà trên nắm đấm của Trịnh Xá cũng lóe lên màu máu.

Đợi đến lúc hai người tách ra xa, ngón tay út trên bàn tay của Trịnh Xá bị chém đứt, hơn nữa không hiểu vì sao, dường như ngón tay của hắn căn bản không phục hồi trở lại như cũ, mà giống như tay phải của hắn vốn chỉ có bốn ngón tay mà thôi, nhưng đáng sợ nhất là, bản thân của hắn căn bản dường như không hề phát giác, vẫn dùng bốn ngón tay nắm lại thành nắm đấm như bình thường.

"Ồ?"

Trịnh Xá nhìn đầu của La phục hồi như cũ đang tiến qua đây, lúc hắn đang định công kích lần thứ hai, lại có cảm giác hơi kỳ kỳ khi nhìn thấy bàn tay phải của mình chỉ có bốn ngón tay, đâu có sai gì, toàn bộ bốn ngón tay vẫn còn đầy đủ cả, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại vừa không biết chuyện này có điểm nào không đúng.

"Không hiểu à? Lúc đầu ngươi có năm ngón tay, mới vừa rồi bị ta cắt đứt một ngón, nhưng cũng không hổ là trạng thái sắp thành Thánh, lại còn có thể phát giác ra được." Âm thanh của La từ chiếc đầu mới phục hồi lại y như cũ truyền tới.

"Sao lại bị ngươi cắt đứt, lúc đầu ta cũng chỉ có bốn ngón... hừ?" Trịnh Xá lúc đầu nghĩ rằng vốn dĩ bàn tay phải của hắn chỉ có bốn ngón tay, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ lại, hắn căn bản không nhớ được bản thân chỉ có bốn ngón tay, mà cũng không nhớ rõ mình có năm ngón tay, chuyện này...

"Vẫn ngu xuẩn như ngươi của trước kia..."

La lắc đầu, bỗng nhiên trong mắt hắn biểu lộ hoài niệm nào đó, cùng với nỗi sầu não không rõ nào đó, vài giây sau, hắn mới tiếp tục nói: "Đây mới là trận chiến đấu của Thánh, xóa đi tất cả vết tích của đối thủ, mà không phải vẻn vẹn chỉ là phá hủy cái nhìn thấy trước mắt của nhau, bởi vì điều này không có một chút ý nghĩa gì..."

"Không cần thuyết giảng ta đâu!"

"Sức mạnh! Cũng có thể đánh tan nát ngươi!"

Trịnh Xá bất ngờ rống to lên một tiếng, sau đó hắn lại bay vút tới một lần nữa, lại bất ngờ đấm một đấm về phía La, mà La bất đắc dĩ lập tức lại giơ chiếc đèn cổ trong tay lên một lần nữa, đồng thời hắn còn nói rằng: "Ngu xuẩn, không muốn nói ra câu nói ngươi vẫn ngu ngốc như trước đây vậy... ôi trời?"

Nhưng lần này...

Đèn bị đánh vỡ tan!

Nắm đấm của Trịnh Xá vẫn như cũ là Địa Phong Thủy Hỏa Kim tuôn trào, nhưng lần này, Địa Phong Thuỷ Hỏa Kim trong nắm đấm này của Trịnh Xá bị khuấy động rồi bắt đầu bốc lên, chính xác giống như hình xoắn ốc hút lấy Địa Phong Thuỷ Hỏa Kim hội tụ vào trong nắm đấm, một đòn đánh này, với sức mạnh lớn hơn gấp cả trăm lần so với sức mạnh trước kia của hắn đã lập tức đánh vỡ tan cái đèn cổ của La, cuối cùng một đấm thật sự đã đánh thủng lồng ngực của La, sau đó từ trong thân thể của La đâm xuyên ra ngoài.

"Mẹ kiếp ngươi, ta thế nào mà ngu xuẩn! Mặc cho hàng vạn hàng nghìn công pháp của ngươi! Mặc kệ vô số kỹ xảo của ngươi! Chiến đấu sống còn thực sự trên thực tế vẫn dựa vào sức mạnh! Mẹ kiếp nhà ngươi, ta ngu xuẩn cái chỗ nào!"

Ánh mắt của La lại một lần nữa lâm vào trong ý nghĩ mù mịt của hoài niệm, đó là vào vô số trăm triệu vạn năm trước, đó là một phần thần niệm của hắn từ trong giấc ngủ vô tận sau chiến tranh thế giới đã thức tỉnh, lúc dựa vào một thân thể của chủng tộc A Tu La bình thường để hành tẩu thế gian, hắn gặp phải một thứ thức ăn thú vị... à không, là một con người, hắn tên là Cổ...

"La à! Ta cho ngươi biết! Ta muốn đánh cho Gaia bay đi xa thật xa!"

"Chớ nên nói ta ngu xuẩn! Ta biết, ta biết, ta biết, ta đều biết, Gaia kia là cái điểm lõm lớn nhất, ngay cả Thế Giới cũng không có cách nào, ta biết rồi, ngươi đã nói mấy ngàn lần rồi, nhưng..."

"Dựa vào sức mạnh cũng có thể làm được! Sở dĩ không còn cách nào dựa vào sức mạnh để đập tan Gaia, đơn giản chỉ là vì chưa có đủ sức mạnh mà thôi, chỉ cần ta tiếp tục trưởng thành, dùng sức mạnh của bản thân vẫn luôn hấp thu được sau đó cải tạo hoàn chỉnh, một ngày nào đó, một ngày nào đó nhất định có thể vượt lên cái điểm giới hạn này, đập tan đánh bay Gaia! Ta tin chắc như thế!"

"Ngoại trừ sức mạnh ra thì ta lại không am hiểu những thứ khác! Tất cả những kỹ xảo này đều chỉ làm nền để phô diễn sức mạnh, ta... chỉ cần sức mạnh thôi thì cũng đã đủ rồi!"

"... Ta chỉ cần sức mạnh thôi thì đã đủ rồi!"

Cùng lúc đó, giọng nói của Trịnh Xá cũng truyền tới, trong giây lát đó, con người cao hơn ba mét, thân có hai cánh, bắp thịt rắn chắc đầy người trước mắt này, và con người cười ngây ngô mộc mạc, dốt nát vô tri, chỉ có sức mạnh nhân loại chồng chất lên nhau trong trí nhớ của hắn kia, đây chính là...

Người bạn thân duy nhất của hắn sao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio