Trương Hằng bỗng nhiên cảm thấy rất đồng tình với Trịnh Xá, trước kia khi đang viết Vô hạn khủng bố, trong nội tâm hắn còn thường xuyên coi Trịnh Xá là ngu ngốc lỗ mãng, thường xuyên tưởng tượng nếu như mình ở trong hoàn cảnh đó sẽ làm thế này thế nọ, có điều phải đến khi đã tiến vào Vô hạn thế giới hắn mới thật sự hiểu được cái gì gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đồng thời cũng minh bạch, không phải ai cũng có thể được xem là thiên tài.
Lý Cương Lôi cũng không tiếp tục đả kích Trương Hằng, chỉ vừa ăn chocolate vừa trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới lên tiếng:
- Tuy vẫn chưa dám khẳng định, nhưng năng lực thay đổi cốt truyện của ngươi hẳn vẫn tồn tại, chỉ là hiện tại ngươi còn chưa biết cách sử dụng mà thôi, theo thuyết pháp của ngươi, mỗi thế giới đều có từng hệ thống các định luật của riêng mình, như vậy ta có một suy đoán, chỉ có một năng lực có thể bỏ qua hệ thống các định luật, đó chính là tác giả chi lực của ngươi, vấn đề này cần phải cẩn thận cân nhắc mới được…
Nói xong, thanh âm của hắn lại dần trở nên trầm thấp, một lần nữa rơi vào trầm tư, Trương Hằng chần chờ giây lát rồi mới mở miệng:
- Ta định gặp mặt với Clone Sở Hiên một lần, phiền ngươi tìm giúp ta một biện pháp để ta có thể trao đổi với hắn, đồng thời cũng phải làm sao để hắn không biết được vị trí của ta, tóm lại, ngươi là trí giả của đội ngũ, sau này tất cả các vấn đề về trí đều xin nhờ ngươi.
Lý Cương Lôi xoay đầu lại cười lạnh, hắn lấy ra một thanh chocolate, bóc vỏ rồi cắn làm đôi, tiếp đó mới nói:
- Vừa vặn, ta cũng đang muốn gặp hắn một lần... Kẻ thù không đội trời chung, giết chết người thân cùng bạn bè lúc nhỏ của ta, phá hủy tuổi thơ của ta. Cứ như vậy đi, đợi vài ngày nữa, khi sức khỏe ổn định hơn ta sẽ thay thế ngươi đi gặp Sở Hiên.
Bệnh tình của Lý Cương Lôi rất nghiêm trọng, hệ thống miễn dịch của hắn yếu hơn rất nhiều so với người bình thường, thậm chí vẫn còn đang không ngừng trở nên yếu dần mỗi năm, kết quả phân tích của các chuyên gia về y học cho thấy, tối đa Lý Cương Lôi chỉ có thể sống đến tuổi, sau đó sẽ quá yếu mà chết. Thực tế về chuyện này Trương Hằng biết rõ nguyên nhân, bởi vì gien của Clone Sở Hiên mang theo tính dung hợp quá mạnh, khi tiến hành kết hợp với gien của người bình thường, kết quả lấy được thường là quái thai hoặc tử thai.
Vì thế kế hoạch Long Hống mới tiêu tốn nhiều thời gian cùng tiền bạc đến vậy, mà kết quả lấy được cũng không quá đáng là một số thành phẩm hơi chút bình thường mà thôi, trong đó chỉ có ba người Lăng Tân, Trần Hạo Thao, Vĩ Thi Thi là hoàn toàn bình thường, thể trạng của những thí nghiệm thể còn lại đều gặp phải các vấn đề khác nhau. Lý Cương Lôi cũng bị xếp vào loại thất bại phẩm, đã sớm nên bị tiêu hủy trong trận đại hỏa hoạn mười năm trước, nhưng mà Trương Hằng lại cố ý sửa đổi cốt truyện, để cho hắn còn sống, chỉ là thất bại phẩm vẫn là thất bại phẩm, tuy phương diện trí tuệ xác thực kế thừa từ Sở Hiên cùng Nyos, nhưng tương đối mà nói, thân thể của hắn lại không gánh vác nổi, theo tuổi tác gia tăng, gien tùy thời đều có thể tan vỡ.
- Về tình hình sức khỏe của ngươi, đợi sau khi thế giới phim kinh dị tiếp theo kết thúc, Chủ thần cấp thêm slot cho tân nhân, ta sẽ để ngươi gia nhập vào tiểu đội luân hồi, như vậy sẽ có thể sử dụng chữa trị toàn thân của Chủ thần. Gien của ngươi không giống như Sở Hiên, gien của hắn là hoàn mỹ, không thể chữa trị, còn gien của ngươi lại có chút tổn hại cùng bệnh biến, vì thế hoàn toàn có thể nhờ Chủ thần chữa trị.
Lý Cương Lôi yên lặng liếc nhìn Trương Hằng một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời:
- Chết... ta không sợ, ta chỉ sợ đến khi mình chết, mục tiêu cùng nguyện vọng vẫn còn chưa đạt thành, điều này chẳng phải cũng giống ngươi sao? Chết, có đôi khi cũng không đáng sợ.
- Nhưng mà ngươi cũng không cần phải tự mình đến gặp Clone Sở Hiên như vậy, ngươi không biết chứ, hắn... Ta không biết nên hình dung như thế nào, nhưng mà đây là một người điên, không, so với người điên còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần, hắn sẽ hoàn toàn không kiêng dè bất kể ngươi là ai, nếu như tâm tình của hắn không tốt... Ách, nói thế cũng không đúng, quái vật kia không có cái gọi là tâm tình, nhưng mà nếu như không cẩn thận, đoán chừng ngươi sẽ bị biến thành tiêu bản a.
Trương Hằng cấp thiết nói, Lý Cương Lôi bỗng nhiên quay đầu lại:
- Ngươi rất sợ hắn sao? Cảm xúc sợ hãi là một loại tâm tình phi thường đáng sợ, sau này cho dù hắn không hề làm gì, mặt đối mặt với hắn, đoán chừng ngươi vẫn sẽ thất bại thảm hại a.
Đã nói hết lý lẽ mà vẫn không được, Trương Hằng cũng chỉ có thể thở dài:
- Tóm lại, ta đã rất thành khẩn khuyên ngươi rồi, nếu như ngươi vẫn cương quyết đến gặp Clone Sở Hiên, vậy ta chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp cuối cùng giúp ngươi... đó chính là nói cho Clone Sở Hiên biết, ta biết hắn đang nghĩ gì, tương lai khi thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ phối hợp với hắn.
Lý Cương Lôi hơi sững sờ, kỳ quái nhìn Trương Hằng một lúc lâu sau đó mới hỏi:
- Ngươi biết hắn nghĩ gì? Tại sao phải kéo Chủ thần vào thế giới này? Vì sao lại muốn kéo ngươi vào Vô hạn thế giới? Đến cùng hắn đang nghĩ gì?
Trương Hằng trừng mắt với Lý Cương Lôi một cái rồi nói:
- Ngươi bị ngốc sao? Làm sao ta biết được Doremon đang nghĩ cái gì chứ? Hơn nữa tuy hiện tại thực lực của ta rất yếu, nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là tác giả, chỉ cần có đầy đủ thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến mức độ khó có thể tưởng tượng, khi đó bất kể hắn muốn làm gì, ta cũng sẽ là lực lượng không thể bỏ qua, nói như vậy hoàn toàn chính là để đảm bảo an toàn cho ngươi thôi.
Lý Cương Lôi lại càng thêm sững sờ, hắn căn bản không nghe thấy Trương Hằng nói gì, chỉ cúi đầu đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa thì thào "hắn muốn làm gì". Hai người Trương Hằng và Nataya cũng không biết nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo, mấy phút sau Lý Cương Lôi mới bỗng nhiên nở nụ cười, lấy ra thêm một thanh chocolate từ trong túi, vừa bóc vỏ vừa nói với hai người phía sau:
- Yên tâm đi, ta sẽ không có nguy hiểm gì... Chuẩn xác mà nói, hiện tại chúng ta đều rất an toàn, cho dù là Trịnh Xá cũng sẽ không làm gì được chúng ta, nếu như ta đoán không sai...
- Ngươi đoán ra được điều gì rồi sao?
Trương Hằng cũng sững sờ, hắn lập tức vội vã hỏi, Lý Cương Lôi không trả lời, chỉ tiếp tục bước tới, ở cuối con đường, bên trong khu rừng mờ ảo, có một tòa biệt thự cổ kính…
Mấy ngày sau, tại một vùng núi của Đức, một thanh niên tóc nâu bước xuống từ trên máy bay trực thăng, hắn phất tay về hướng máy bay:
- Một giờ sau tới nơi này đón ta.
Khi trực thăng đã bay đến chân trời phía xa, một luồng sáng bất chợt lóe lên sau đó biến mất, tiếp đó một thiếu nữ mặt không biểu tình xuất hiện, mà thanh niên tóc nâu cũng không để ý, chỉ ung dung bước về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Lần đầu gặp mặt, Sở Hiên, ta là sứ giả của “hắn”…