Vô Hạn Tương Lai

chương 35: bố cục của lăng tân! (tam)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta còn sống?

Lăng Tân mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu trắng, hắn cố gắng cử động thân thể nhưng đáng tiếc là không thể được, ngay cả cổ hắn, hay thậm chí là một ngón tay đều không thể nhúc nhích, cảm giác như vậy hắn liền nghĩ đến hai chữ tê liệt.

- A, ngươi còn sống sao, Lăng Tân tiên sinh.

Thanh âm của Đạt Vân Hi bỗng nhiên vang ở bên tai hắn, tuy rằng Lăng Tân không thể chứng kiến, nhưng đại khái hắn vẫn có thể tưởng tượng một cô gái đôi mắt đen có chút rụt rè cười, tuy rằng đẹp thì đẹp vô cùng, nhưng lại làm cho người quen thuộc nàng như hắn hận đến nghiến răng.

- Ta bị liệt sao?

Lăng Tân mỉn cười trầm ngâm nói, lúc này hắn mới mở miệng hỏi.

- Thân thể tuy không bị liệt, nhưng dây thần kinh của ngươi bị tê liệt.

Đạt Vân Hi khẽ cười nói:

- Nguyên lý của cơ nhân tỏa ta cũng biết đại khái, mặc dù ta chưa có bị gặp nguy hiểm đến mức làm cho ta mở được cơ nhân tỏa, nhưng cũng đã xem qua tư liệu về vấn đề này, cơ nhân tỏa thực ra là tiềm lực siêu việt trong cơ thể con người khi cạn kiệt hết năng lực sẽ đem tiềm lực vô cùng phát huy ra, tuy vậy thân thể chịu đựng được tiềm lực đó cũng có hạn, đặc biệt là lần thứ nhất và lần thứ hai mở ra cơ nhân tỏa là đáng sợ nhất, nếu trị liệu không kịp thì sẽ chết chắc rồi, cho dù người đó còn sống sót thì cũng vì dây thần kinh hoạt động quá sức mà xảy ra tình trạng bị tạm thời tê liệt, cần phải có nghị lực mới có thể vượt qua được trạng thái tê liệt này, còn những lần tiếp theo sau đó, số lần mở cơ nhân tỏa càng nhiều, loại tổn thương này càng thấp đi, dù vậy cũng không thể mở cơ nhân tỏa liên tục trong thời gian ngắn, hoặc là mở ra cơ nhân tỏa trong thời gian quá lâu, như vậy cũng sẽ...

- Có nghĩa là, ta còn chưa bị liệt hẳn sao? Còn... mấy cậu của Kỳ Kỳ thế nào rồi?

Lăng Tân cắt đứt lời của nàng, lại hỏi tiếp. Đạt Vân Hi oán trách nói:

- Lăng Tân tiên sinh, tại sao ngươi lại ra lệnh cho ta thế? Tôn nghiêm của đàn ông đâu rồi? Đối đãi ân nhân cứu mạng với thái độ như vậy sao?

Nói xong, nàng thậm chí còn nắm lấy lỗ tai của Lăng Tân. Lăng Tân chỉ cảm thấy lỗ tai của mình bị tê dại, thậm chí cảm giác cũng chẳng có, hắn kệ cho Đạt Vân Hi nghịch lỗ tai mình, tuy trong lòng hắn hơi bực tức, nhưng ngẫm nghĩ lại Đạt Vân Hi cứu tính mạng hắn, lại còn đưa hắn vào bệnh viện, phần ân tình này thật sự là không thể không báo, nhiều nhất sau này hắn sẽ cứu nàng một mạng... Suy nghĩ một chút, chịu đựng động tác của nàng một chút cũng không khiến người ta khó chịu, khó chấp nhận. Đạt Vân Hi kéo nhẹ tai Lăng Tân một lúc, sau khi thỏa mãn nàng mới nói:

- Ngươi muốn làm gì vậy? Mới vừa đem ngươi đến bệnh viện không lâu, mấy cậu ngu ngốc của Kỳ Kỳ liền gọi điện thoại đến hỏi sự việc cụ thể, ta nói theo lời của ngươi, sau đó bọn họ liền như điên lên, hiện tại tất cả hắc đạo tại Thượng Hải đều đã hành động, bọn hắn đang dốc sức tìm kiếm một người tên là Trần Hạo Thao, thậm chí cả cục cảnh sát cục tham gia, xem ra tập đoàn La thị có thế lực rất lớn.

Lăng Tân cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Đó là một tập đoàn hơn một tỷ dollar, bản thân tập đoàn đó còn thoát khỏi tay chính phủ một lần, đã từng có người lãnh đạo giỏi, tập đoàn như vậy chắc chắn còn phải có rất nhiều tham quan tham gia nhập vào, từ xưa đến này chính trị và thương nghiệp luôn kết hợp với nhau, một bên có quyền, một bên có tiền, nếu như La Phú Nhân còn tồn tại thì thế lực kia sẽ rất đáng sợ, nhưng bây giờ tập đoàn này chỉ còn lại mấy con côn trùng đang nhảy, việc bị hủy hoại đã ở ngay trước mắt. Lần này đã bố cục tốt rồi, kế tiếp sẽ đợi thừa cục, sau đó là phá cục, ta rất muốn thấy... những kẻ hậu nhân kia làm thế nào để ứng phó!

Đạt Vân Hi liếc liếc tròng mắt nháy vài cái, nàng không ngừng nghĩ lại sự việc phát sinh từ lúc bị tấn công đến khi vào bệnh viện, nàng nghĩ mãi mà không ra bố cục nó nằm ở chỗ nào cả, hơn nữa tập toàn La thị bắt đầu tìm kiếm Trần Hạo Thao, điều này có quan hệ gì đến việc sự việc kia, nàng thật sự không biết được trong đó có chỗ nào có thể tạo ra kết quả tiếp theo, cho nên kéo tai Lăng Tân lại hỏi:

- Rốt cục là bố cục gì thế, thần bí như vậy hì hì, nói ra đi, ngươi phân tích cho ta nghe...

- Trí tuệ của người bình thường...

Lăng Tân cười lạnh nhắc tới một câu này, nhưng mà hắn liền ngẩn người ra, miệng lẩm bẩm lại câu này vài lần, tự hồ chính mình nói ra những chữ này làm hắn không tin được. Mà Đạt Vân Hi nghe được những chữ này, nhất thời nhíu đôi mắt xinh đẹp lại, ôn nhu cười nói:

- Lăng Tân tiên sinh thật là không có phong phạm tôn nghiêm của đàn ông nha, lại có thể đem những lời này nói với ân nhân cứu mạng của mình, bây giờ Lăng Tân tiên sinh muốn ta kéo ngươi khiêu vũ sao? Không mặc quần áo khiêu vũ...

Lăng Tân cũng không để ý nàng, hắn chỉ thấp giọng nói:

- Phong Thần bảng gần như có vạn năng, điều duy nhất không thể chỉ có một... đó chính là hiểu thấu nhân tâm, giống như bàn cờ vua hoặc cờ vây, cô rõ ràng có thể nhìn thấy những nước đi của ta, nhưng đến cuối cùng lại thất bại, đối với Phong Thần bảng cũng vậy, có thể cho là một bàn cờ người, những hành động của quân cờ làm cho mọi chuyện biến hóa, thế cục hiện lên, đó gọi là vạn vật đều là quân cờ, có thể coi ta là người chơi cờ, ta có thể nói ra mỗi nước nhỏ trong bố cục của ta, nhưng lại không thể nói ra cho ngươi biết ta đang muốn làm gì...

- Đạt Vân Hi, ta mặc kệ trong lòng ngươi muốn như thế nào, nhưng lần này ta thiếu ngươi một mạng, cho nên ta có thể giúp ngươi một việc chỉ cần không làm trái ý niệm của ta là được, thậm chí là muốn ta cứu ngươi một mạng, nhưng có điều ta muốn nói với ngươi, đừng đem sự nhẫn nại coi như yếu đuối, nhẫn nại cực hạn là tôn nghiêm, nếu ngươi chà đạp tôn nghiêm của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Đạt Vân Hi vốn đang mỉm cười liền biến thành khẽ tươi cười, nàng vẫn vuốt ve cái tai của Lăng Tân, động tác cũng không thô bạo tí nào, nàng cười nói:

- Lời nói này mới có tôn nghiêm của đàn ông chứ, xem ra Lăng Tân tiên sinh cũng đang dần dần phát triển lên nha... Hì Hì, yên tâm đi,điểm mấu chốt tôn nghiêm của Lăng Tân tiên sinh là điều gì, ta muốn biết điểm mấu chốt bên trong, tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn a, tín niệm của Lăng Tân tiên sinh lần đầu ta mới được nghe, vậy Lăng Tân tiên sinh có thể nói cho ta biết tín niệm đó là gì không?

- Tín niệm của ta sao?

Lăng Tân yên lặng nhắm mắt lại, hơn nửa ngày sau hắn mới lên tiếng:

- Tín niệm của ta là thiện ác có báo, còn có làm thế giới này trong sạch, cái gọi là đạo đức, pháp luật, tiền tài, quyền thế áp bức, làm cho đã không sống nổi, tôn nghiêm đã bị chà đạp, tín niệm đã bị phá vỡ, sinh mệnh đã bị uy hiếp, cho bọn họ có một chút hi vọng... Đúng vậy, là hi vọng, đây là một thế giới không có kỳ tích, bất cứ chuyện gì đều có thể suy luận đến cùng kỳ thật đều là tất nhiên, giống như người giàu sẽ áp bức người nghèo, bọn quan viên đại bộ phần đều giống nhau, đó là một trong rất nhiều điều tất nhiên... Mà cái ta muốn làm là phá vỡ những cái ác tất nhiên này, chỉ còn lại thiện công bằng.

Đạt Vân Hi buông tai hắn xuống, sau đó bĩu môi suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Lăng Tân tiên sinh nói có sơ hở a, ngươi phân định thiện ác, vậy ai đến phán xét? Do ngươi sao? Pháp luật sao? Nhóm người xấu kia sao? Hay là đại bộ phận người? Còn một điều... vị trí của Lăng Tân tiên sinh là đâu? Ngươi là thánh nhân đứng ở vị trí đạo đức tối cao nhìn đến mọi người? Hay là Minh vương thẩm phán đứng tại vực sâu của tội ác?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio