Vô Hạn Tương Lai

chương 82: nguy cơ! gạt bỏ! (nhị)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Lăng Tân tỉnh lại, hắn đã nằm trên một chiếc giường phẳng phiu sạch sẽ, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ đang ngồi yên lặng nghe nhạc, cả gian phòng đều thanh tĩnh im ắng, khiến cho trong lòng Lăng Tân cũng cảm thấy dễ chịu, tuy vậy đau đớn đột ngột xuất hiện trên toàn thân khi vừa tỉnh lại khiến cho hắn muốn hét lớn lên. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như muốn nứt ra, không chỗ nào không đau, còn tệ hơn nữa là theo hắn cử động, trên da thật sự hiện ra từng chút từng chút máu tươi.

- Không nên loạn động, Lăng Tân, thân thể ngươi bị nội thương quá nghiêm trọng, rất nhiều mạch máu lớn nhỏ đều đã tan vỡ, thật vất vả mới nhờ Phong thần bảng bảo trụ được tính mạng cho ngươi, nếu như ngươi tự mình giãy dụa rồi mất máu mà chết... kết cục như vậy không khỏi quá khôi hài đi à nha?

Thiếu nữ này là Đạt Vân Hi, nàng cười hì hì nói với Lăng Tân như vậy. Lăng Tân lúc này chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, tiếp đó hắn nhận lấy Phong thần bảng Đạt Vân Hi đưa tới, cố gắng nhắm mắt lại, tập trung chú ý lực vào việc chữa trị thân thể, mấy giây trôi qua, hắn mới cứng đờ mà nhúc nhích được thân hình một chút, đến lúc này, hắn phát hiện thấy lần chữa trị vừa rồi đã tiêu hao hơn bảy nghìn điểm nhân quả, có thể thấy thương thế của hắn đã nặng đến mức nào.

-... Ngươi bị âm bao nhiêu điểm nhân quả?

Lăng Tân cố gắng ngồi dậy từ trên giường, tuy thân thể đã được chữa trị, nhưng cảm giác đau đớn như cực hình lúc trước vẫn còn, cho nên thân thể vẫn chưa thể nào cử động linh hoạt, hắn chỉ có thể cố gắng quay đầu sang phía Đạt Vân Hi hỏi. Đạt Vân Hi quay đầu đi chỗ khác nói khẽ:

-... Hơn bốn nghìn điểm.

- Không thể đợi thêm được nữa rồi!

Lăng Tân dùng sức thở ra một hơi, sau đó ngồi dậy từ trên giường rồi nói tiếp với Đạt Vân Hi:

- Lập tức dùng tất cả mọi cách có thể để tìm ra manh mối về ba người kia, sau đó dùng manh mối từ bọn họ để tìm hiểu tất cả tin tức về nguồn gốc thí nghiệm. Chúng ta đã không thể đợi thêm nữa rồi, nếu không kết cục chờ đợi sẽ chỉ có thể là tử vong!

Đạt Vân Hi hiển nhiên cũng bị trận tập kích bất ngờ hôm nay dọa sợ, nàng vội vàng cầm một cái túi lớn từ góc phòng ra rồi ra nói:

- Ta đã mua một chiếc laptop, sử dụng Phong thần bảng tiến hành phụ trợ, có thể tiến hành tra duyệt tất cả tin tức từ mạng internet trên phạm vi toàn thế giới.

Lăng Tân cũng không chút khách khí nào, hắn trực tiếp mở Laptop ra, tiếp đó ấn ấn huyệt thái dương giống như muốn chuyển sang trạng thái nhân cách phụ, nhưng vừa mới bắt đầu chuyển đổi sang nhân cách phụ đã khiến đầu hắn đau đớn đến muốn nứt ra, thật sự đau đến mức chết đi còn hơn, chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy lâu như mấy ngày mấy đêm. Đến khi Lăng Tân toàn thân toát mồ hôi khôi phục lại trạng thái bình thường, Đạt Vân Hi bên cạnh đã yên lặng đặt tay lên sau lưng hắn, không ngừng truyền vào một luồng ma lực cảm giác mát lạnh.

-... Không cần, chỉ thuần túy là đau đớn trên phương diện tinh thần, thân thể không còn chút tổn thương tổn nào. Quả nhiên, khi sử dụng tinh thần ấn ký, nếu như tinh thần cùng thân thể không đạt đến một mức độ nhất định, sẽ không thể chịu nổi đại uy năng của trời đất, dẫn đến tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Lăng Tân lập tức nở nụ cười khổ, hắn nhìn laptop một cái rồi nói:

- Vậy do ta điều tra thông tin cũng được, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu chênh lệch so với nhân cách phụ...

Nói xong, Lăng Tân một tay cầm Phong Thần bảng, tay kia thì không ngừng điên cuồng gõ bàn phím, mà Đạt Vân Hi thì chỉ nhu thuận ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn các loại số liệu cùng tin tức không ngừng xuất hiện trên màn hình laptop. Theo Lăng Tân xâm nhập tìm kiếm, một số trang tài liệu tuyệt mật cũng xuất hiện trên màn hình laptop, ví dụ như tài liệu quân đội, ví dụ như tài liệu quốc gia... Thậm chí ngay cả một số trang quân sự nội bộ của nước ngoài cũng xuất hiện, nhờ Phong thần bảng phụ trợ, tất cả cơ chế bảo mật của những trang web này đều bị phá giải trong nháy mắt, tư liệu che dấu trong đó đều bị Lăng Tân xâm nhập tra duyệt.

- Không có, không có, toàn bộ không có!

Thời gian dần trôi, hơn nửa giờ sau, Lăng Tân bỗng nhiên đánh một quyền vào đầu giường, khiến toàn bộ phần gỗ đầu giường đều vỡ nát, tiếng động lớn như vậy lập tức đánh thức Đạt Vân Hi, vốn dĩ nàng đang ngồi nhìn Lăng Tân tra tìm tài liệu nhưng chỉ được một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, bộ dạng vừa bị đánh thức dậy trong khi đang ngủ gật của nàng trông giống như một con mèo nhỏ rất đáng thương, điều này cũng làm cho trong lòng Lăng Tân xuất hiện cảm giác rung động, tuy nàng vẫn luôn dùng biểu lộ cười cợt đùa dai, nhưng kỳ thật từ sâu trong nội tâm vẫn một mực rất quan tâm tới hắn.

- Nếu mệt thì ngươi cứ ngủ một lúc đi, tự ta tiếp tục tra tìm tin tức được rồi.

Nói xong Lăng Tân bỗng nhiên giơ tay qua xoa xoa đầu Đạt Vân Hi, khiến mái tóc đen nhánh dài mượt của nàng đều bị xoa rối loạn, làm nàng lập tức ngây ngốc nhìn về hướng hắn. Lúc này Lăng Tân mới đột ngột giật mình phát hiện mình vừa làm trò gì. Hắn lập tức cũng há hốc mồm sững sờ không nói được câu nào, tuy thế lúc này Đạt Vân Hi đã khôi phục lại từ trạng thái ngạc nhiên, nàng vậy mà không hề có chút tức giận hoặc là dấu hiệu bạo lực nào, chỉ gật đầu nhẹ một cái, tiếp đó trườn qua chỗ Lăng Tân nằm lúc trước, cứ như vậy dùng mền đắp kín toàn thân mình lại, hành động như vậy của nàng thực sự vô cùng đáng yêu, đến mức núi non cũng có thể mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi…

-...Từ lúc nào ta trở nên người lớn đĩnh đạc như vậy chứ?

Lăng Tân nhỏ giọng tự hỏi chính mình, nhưng trong đầu hắn chỉ thấy toàn dấu chấm hỏi, động tác trong lúc không kìm lòng được vừa nãy khiến chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên không biết nên làm gì mới phải, ít nhất mấy phút sau, hắn mới tỉnh táo lại nhìn về phía laptop.

- Không được a, tư liệu về ba người này đã bị xóa bỏ toàn bộ, không cách nào tìm được, thông tin trên mạng, hồ sơ quốc gia, số điện thoại, tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, chứng minh thư các loại… toàn bộ đều không có, giống như ba người này đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới vậy. Nhưng khi ta ở khu phế tích cô nhi viện xác thực đã thông qua Phong thần bảng tìm được tung tích, đã từng tới cô nhi viện, đều có quan hệ với ba người chúng ta. Nếu như Phong thần bảng đã thực sự xóa đi tất cả dấu vết, làm sao có cách nào tìm được ba người này đây?

Lăng Tân âm thầm tiến hành suy luận... nhưng mà bất kể hắn phân tích suy đoán như thế nào cũng không tìm được manh mối, chỉ cảm thấy mọi đầu mối trước mắt như một màn sương mờ mờ ảo ảo, giống như có những sợi dây đang liên kết giữa những manh mối với nhau, nhưng vừa cẩn thận suy nghĩ đến thì lại không thấy gì, một lát sau rốt cuộc hắn đã không còn tìm ra cách nào có thể giải quyết vấn đề trước mắt nữa...

- Nhân cách phụ, giao Low Latent Inhibition cho ngươi, thật không biết là họa là phúc...

Lăng Tân cảm thán một phen, vốn đối với hắn lúc trước kia mà nói, những suy luận phân tích như thế này đều chẳng qua là bản năng mà thôi, không cần phải vắt óc suy nghĩ như hiện tại, chỉ cần một chút xíu manh mối là có thể để cho hắn nghĩ đến rất nhiều rất nhiều. Nhưng trước mắt dường như hắn đã mất đi loại thiên phú này, hắn cảm thấy giống như sau khi mình mất đi Low Latent Inhibition đã trở nên vô dụng, đây là một loại cảm giác mất mát rất khó có thể hình dung.

-... Suy nghĩ cẩn thận lại một chút, ta đến cùng bỏ qua manh mối nào, nhất định có đầu mối liên kết nào đó bị ta bỏ qua!

Lăng Tân càng không ngừng suy nghĩ liên tục, nhưng mặc cho hắn suy nghĩ đến muốn vỡ đầu, vẫn y nguyên không nghĩ ra đáp án. Lúc này hắn chỉ có thể một tay cầm Phong thần bảng lên, tay kia đặt lên huyệt thái dương của mình, tập trung tinh thần, chỉ đợi khi vừa chuyển đổi sang nhân cách phụ, lập tức liền dùng Phong thần bảng chữa trị thương tổn tinh thần do tinh thần ấn ký gây ra.

Lần chuyển đổi này còn thống khổ hơn so với cực hình, thiếu chút nữa đã khiến hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, tuy vậy tốt xấu hắn cũng có chút kiên cường, cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, đã dùng Phong thần bảng chữa trị xong thương tổn tinh thần, nhưng dù là như vậy, toàn thân Lăng Tân cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh.

-...Trí tuệ của người bình thường. Manh mối rõ ràng như vậy cũng không phát hiện được!

Nhân cách phụ của Lăng Tân chửi nhỏ một câu, tiếp đó liền trực tiếp đi tới trước màn hình laptop không ngừng gõ bàn phím.

Đạt Vân Hi lúc này căn bản là không hề ngủ, lúc trước Lăng Tân xoa xoa đầu nàng một lúc đã khiến cho trong lòng nàng cũng thấy bối rối, cho nên nàng một mực vẫn ở bên trong tấm mền tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Khi nàng nghe thấy Lăng Tân lẩm bẩm cảm thán, còn có câu chửi nhỏ sau khi chuyển thành nhân cách phụ, rốt cục nhịn không được nở nụ cười. Người này thật thú vị, không ngờ rõ ràng còn tự mình chửi mình là trí tuệ của người bình thường...

-... Manh mối rất rõ ràng, nếu như nói ba người chúng ta là một bộ phận của thí nghiệm, mà hắn lại không có giết chết chúng ta, ngược lại muốn để cho chúng ta trở nên mạnh mẽ, như vậy manh mối tại cô nhi viện rất có thể là do chính hắn cố ý lưu lại, do đó cũng có thể suy ra, hắn nhất định có lưu lại manh mối khác, không hoàn toàn xóa bỏ tất cả, chỉ cần suy nghĩ theo một phương diện khác là được. Khi tất cả manh mối đều đã hoàn toàn biến mất, manh mối trên một phương diện khác sẽ trở nên rõ ràng, đó chính là sự không hài hòa!

- Khi ba người này triệt để bốc hơi khỏi thế giới, toàn bộ tin tức, dấu vết tồn tại… toàn bộ đều biến mất. Như vậy sự biến mất của họ sẽ không lưu lại chỗ trống sao? Đó chính là điểm không hài hòa, dù sao ba người đều đã từng thật sự tồn tại, tin tức có thể xóa đi, nhưng vị trí trước đó của từng người thì không thể xóa đi, khi bản thân ba người này cùng tin tức về họ đều bị xóa bỏ, như vậy vị trí trước đó của bọn họ sẽ chuyển thành chỗ trống. Bộ phận chỗ trống này chính là tin tức người đứng sau lưu lại cho chúng ta.

Trên màn hình laptop trước mặt Lăng Tân lúc này đã xuất hiện rất nhiều tin tức số liệu, mà hắn lại hết lần này tới lần khác chọn lựa những tin tức nhìn qua có vẻ như không hề trọng yếu để tra xét. Trong tiếng gõ bàn phím đều đều liên tục như vậy, Đạt Vân Hi rốt cuộc cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, làm cho nàng cảm thấy muốn ngủ một giấc thật say, bất tri bất giác một chút, nàng đã hoàn toàn ngủ say, mơ một giấc mơ…

-... Cha, mẹ, dì, các người đã đi đến đâu? Đừng bỏ ta lại một mình mà, đã nói là phải cùng nhau đi, tại sao phải vứt bỏ ta chứ? Cha, mẹ...

Một lúc sau Đạt Vân Hi dần tỉnh lại, nàng vô ý thức mà nắm hai tay thật chặt, nhưng trong tay cũng không có cánh tay của cha mẹ như trong mơ, vài giây sau nàng mới hồi phục tinh thần lại, lau nước mắt từ khóe mắt rồi bỏ tấm mền ra, lọt vào trong tầm mắt nàng là Lăng Tân đang cầm một ly cà phê đứng tại cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, ngọn đèn ngoài cửa sổ không ngừng lập loè, chiếu rọi một bên khuôn mặt hắn...

- Đang nhìn gì vậy?

Lăng Tân cũng không quay đầu lại mà hỏi. Đạt Vân Hi vội vàng quay đầu đi, che dấu sắc hồng trên khuôn mặt... Không biết vì sao, trong nháy mắt vừa rồi, nàng phảng phất giống như thấy được thân ảnh cha mình, đều là cao lớn, tịch mịch...

Lăng Tân lúc này mới quay đầu lại, hắn nhìn Đạt Vân Hi rồi rất nghiêm túc nói:

- Đã tìm được đại bộ phận manh mối, kế hoạch Long Hống... căn cứ Long Ẩn tại Bắc Kinh! Ngày mai chúng ta sẽ đến đó... Trước một bước tìm ra thân phận người đứng sau! Ai tìm được đối phương trước sẽ chiến thắng, nếu không tử vong đang chờ đợi chúng ta sẽ cực kỳ khủng khiếp!

Ngoài cửa sổ, từ phía xa một trận hỏa hoạn lớn đang lan dần, mà phương hướng ngọn lửa lan đến chính là hướng hai người Lăng Tân và Đạt Vân Hi đang ở...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio