Tinh thần ấn ký là một dạng biến hóa của ánh sáng tâm linh, bất kỳ người nào chỉ cần đem ánh sáng tâm linh chuyển hóa thành tinh thần ấn ký, như vậy tính chất đặc thù ánh sáng tâm linh của người đó sẽ biến mất, hóa thành tinh thần ấn ký, cũng tức là mô phỏng một bộ phận ý thức Gaia, có thể sử dụng đại uy năng trời đất, càng có thể thông qua tinh thần ấn ký cảm ứng tình hình mấy kilômét xung quanh.
Khi biển lửa sắp tiến lại gần, Đạt Vân Hi đã bắt đầu sử dụng tinh thần ấn ký, nhưng nàng lại không giống với Lăng Tân, bởi vì tia tinh thần ấn ký này thực sự không phải là của nàng, mà là do cha nàng dùng bí pháp nào đó lưu tại trong cơ thể, cho nên khi sử dụng sẽ không khiến cho bản thân bị tổn thương quá lớn, nhưng lại càng dùng sẽ càng ít đi, cho nên lúc trước khi Đạt Vân Hi phân tách cho Lăng Tân một tia tinh thần ấn ký mới có chút do dự. Mà hiện tại nàng cũng đang trong trạng thái do dự, nhưng nguyên nhân lại không phải là vì tinh thần ấn ký...
-... Đáng giận.
Đạt Vân Hi thì thầm một câu, tiếp đó giơ một tay lên, bình hoa trên mặt bàn bên cạnh đột nhiên tự động bay vào trong tay của nàng, theo lực lượng nàng sử dụng, bình hoa lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, biến thành những mảnh vỡ lớn tầm ngón cái. Sau đó Đạt Vân Hi phóng những mảnh vỡ này ra ngoài, những chiếc xe trên đường bắt đầu từng chiếc từng chiếc không ngừng phát nổ, những căn nhà ở xa cũng bắt đầu chớp lóe ánh điện, sau đó bốc cháy kịch liệt...
- Thật sự là lực lượng rất mạnh, dùng tinh thần ấn ký điều khiển uy năng trời đất, lực lượng này đã không phải là thứ sức người có thể đối kháng, hơn nữa chính xác đến từng milimét cộng với tầm nhìn bao quát mấy kilomét xung quanh, lực khống chế này có thể so với độ chính xác của máy vi tính, nếu không phải là gánh nặng đối với thân thể và tinh thần quá lớn, thật sự là một loại hệ thống lực lượng rất thuận tiện...
Lăng Tân đứng sau lưng Đạt Vân Hi vừa nhìn nàng sử dụng tinh thần ấn ký vừa nói.
-... Không nên nói cho ta, ngươi đang nghĩ đến việc dùng Phong thần bảng chế tạo ra số lượng lớn đội viên pháo hôi Á Thiên Vị.
Đạt Vân Hi cũng không quay đầu lại, tuy vậy tinh thần ấn ký của nàng lại có thể nhìn thấy tình hình sau lưng rõ như ban ngày.
-... Không có.
- Tuy nói như vậy, nhưng tại sao ngươi lại phải nhìn qua chỗ khác?
Trong khi hai người đối thoại, Đạt Vân Hi vẫn không ngừng phóng những mảnh vỡ trong tay ra, chỉ một lát sau, con đường phía xa đã trở nên đại loạn, vô số xe cộ bị nổ tung, còn có rất nhiều tòa cao ốc xung quanh cũng đang không ngừng bốc cháy, ngọn lửa càng ngày càng lan tràn ra.
- Không tệ không tệ... Như vậy đã chuẩn bị xong chưa?
Lăng Tân vỗ vỗ tay nói, tiếp đó hắn trực tiếp đi về hướng cửa lớn.
Toàn thân Đạt Vân Hi buông lỏng, sự uy áp của trời đất cũng liền biến mất, nàng cũng lập tức đi theo sau lưng Lăng Tân, hai người bước qua cửa phòng đi tới lối đi nhỏ trong cao ốc. Trong lối đi đều đã tràn ngập một lớp khói dày đặc, ngay cả khoảng cách trước mặt mấy mét cũng khó nhìn rõ.
- Đi thôi. Chúng ta trực tiếp đến sân bay.
Lăng Tân không chút để ý ngọn lửa kia cùng làn khói đen, cứ như vậy đi vào trong lối đi nhỏ, mặc cho lửa và khói vây quanh, trong tay hắn còn cầm Phong Thần bảng, vừa sử dụng, lửa cùng khói lập tức cách xa hắn mấy mét, giống như bị một vòng bảo vệ vô hình cách ly, bất kể như thế nào cũng không thể tới gần, phía sau hắn, Đạt Vân Hi cũng đang chăm chú đi theo.
Hai người một trước một sau đi ra từ trong tòa cao ốc, Đạt Vân Hi đi theo sát sau lưng Lăng Tân, nhìn xem ngọn lửa vô cùng kịch liệt xung quanh, tâm tình của nàng tự nhiên là trở nên thập phần sa sút. Trên đường đi ra căn bản là không nói một lời, mãi đến khi Lăng Tân đã mang theo nàng đi ra ngoài, nàng mới giật mình hoảng hốt nói:
- A, đã ra ngoài? Người đứng sau thì sao? Không phải sẽ phát hiện ra chúng ta sao?
- Khả năng phát hiện ra chúng ta chỉ dưới ba mươi phần trăm, cho nên nhìn chung có thể xem như đã an toàn... Máy bay đi Bắc Kinh lúc tám giờ tối, chúng ta còn một tiếng đồng hồ để đến sân bay, đi thôi.
Lăng Tân cứ như vậy bước đi, hắn vừa đi vừa đáp, nhìn dáng vẻ của hắn thật sự là giống như không hề màng đến sống chết những người xung quanh. Một lát sau hai người đã tùy tiện bước lên một chiếc xe bên đường, dù sao có Phong Thần bảng, chiếc xe con rất nhẹ nhàng đã bắt đầu khởi động, sau đó hai người liền an vị trên xe không ngừng chạy tới hướng sân bay, biển lửa sau lưng cũng càng lúc càng xa xôi, mãi cho đến khi cả hai người đều không nhìn thấy chút biển lửa nào nữa, Lăng Tân bỗng nhiên dừng xe tại ven đường, giờ phút này Đạt Vân Hi đang ngẩn người, khi chiếc xe đã hoàn toàn dừng lại, nàng mới kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tân, lại không ngờ Lăng Tân bỗng nhiên hung hăng đánh một quyền vào chỗ ngồi sau lưng hắn, khiến chiếc ghế lập tức gãy thành hai đoạn, vẫn chưa hết giận, hắn lại không ngừng đánh vào chỗ ngồi, vừa đánh hắn còn vừa gào thét...
- Đáng giận! Nhân cách phụ, tại sao phải làm như vậy? Trả lời ta! Nói cái gì vì vài tỷ người mà hy sinh mấy chục người... Mấy chục người kia dựa vào cái gì mà phải chịu chết? Chúng ta dựa vào cái gì mà quyết định vận mệnh bọn họ! Nói cho ta biết a, nếu như người phải chết là ta, vậy ta cũng sẽ chịu hy sinh để cứu vớt vài tỷ người kia sao? Trả lời ta!
Lăng Tân dùng sức đập vào chiếc ghế này, ầm ầm mấy tiếng, toàn bộ chỗ ngồi của hắn đã hoàn toàn bị đánh nát vụn, nam nhân vốn vẫn một mực kiên cường lúc trước vậy mà hiện tại lại yên lặng khóc, hắn cúi đầu ngồi một chỗ không nhúc nhích, rất lâu sau đó...
( Đúng rồi, cô nhi viện của hắn cũng là vì đại hoả hoạn mà bị hủy diệt a? Lúc ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên hắn... )
Đạt Vân Hi bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm đầu Lăng Tân, giống như đối đãi với một chú mèo con, đặt đầu hắn trên đùi của mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc hắn, tùy ý để hắn yên lặng khóc, rất lâu sau đó...
Cùng lúc đó, ở bên kia trái đất, ở một khu vực khác cách Trung Quốc rất xa... Nơi này là một thành phố của nước Mỹ, hiện tại khi Trung Quốc đang là ban đêm, tại đây lại đúng là vẫn đang ban ngày, ước chừng là buổi sáng, trong một chiếc xe buýt, đột ngột xuất hiện ba nam tử đứng thẳng, hai thanh niên cùng một thiếu niên, cộng thêm bốn người cả nam lẫn nữ nằm té trên mặt đất, tổng cộng bảy người này cứ như vậy đột nhiên xuất hiện bên trong xe.
- Mẹ nó a, Final Destination , còn đoàn chiến, đùa kiểu gì vậy! Series Final Destination không phải là toàn bộ diệt vong sao? Trong bộ phim toàn diệt như thế này còn muốn đoàn chiến bốn đội với nhau, Chủ Thần, ta chửi cả nhà ngươi!
Ba nam tử đứng thẳng vừa xuất hiện, liền nhìn về hướng đồng hồ trên tay trái mình, mới nhìn được một chút, người thanh niên cầm đầu trên mặt có một vết sẹo dài nhỏ bỗng nhiên lớn tiếng mắng, vừa mắng hắn còn vừa nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất, chỉ lướt qua một cái, sau đó hắn liền ôm đầu mình giống như đang rất buồn bực.
- Trịnh Xá... Series Final Destination sẽ không có quái vật quá mức khoa trương chứ? Lần trước rõ ràng chỉ là Scream mà thôi, vì cái gì tên sát thủ kia sẽ biến thành quái vật mình đầy xúc tu? Hơn nữa còn là quái vật đầy xúc tu lớn mấy trăm mét? Ngươi xác nhận không phải là vì ngươi để lộ virus có đặc tính mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư của Sở Hiên ra chứ?
Một thanh niên bên cạnh bỗng nhiên vỗ vai người tên là Trịnh Xá, hắn mặt mũi tràn đầy thắc mắc nói.
- Ha ha ha, làm sao có thể, dù có để lộ như thế nào cũng sẽ tuyệt đối không biến một nhân loại thành quái vật bạch tuộc khoa trương như vậy chứ? Ha ha ha, chúng ta trận chiến lớn nào mà chưa từng trải qua, chỉ là đánh một trận với quái vật bạch tuộc thôi mà, thư giãn đi, Lâm Tuấn Thiên, ha ha...
Trịnh Xá vừa cười vừa nói.
-... Vậy tại sao ngươi lại phải nhìn qua chỗ khác chứ?
Thanh niên tên là Lâm Tuấn Thiên tiếp tục hỏi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bốn người trên mặt đất đã dần tỉnh lại, một nam ba nữ, một nam tử trong đó vừa thức tỉnh liền khom người vụt tới, một tay hướng về cổ thiếu niên đang đứng gần hắn, động tác này rất nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, người tên là Trịnh Xá vốn cách xa mấy mét đã xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay của hắn.
- Thư giãn thư giãn nào.
Trịnh Xá nhẹ nhàng hất lên một cái, khiến cho nam tử này bị ném ra hơn mấy mét, tuy vậy hắn cũng không bị văng vào cửa sổ xe buýt, mà bị một tầng vô hình mềm mại như bông cản lại, nam nhân này bị phản lực từ tầng vô hình tác động lại cũng đã đau đến méo miệng, nhưng hắn vẫn có chút kiên cường, không kêu tiếng nào lần nữa xoay người đứng lên. Chỉ là Trịnh Xá căn bản không hề để ý tới hắn, phủi phủi tay rồi nói với ba người trên mặt đất:
- Tốt rồi, tất cả mọi người đã tỉnh lại, đầu tiên nói trước, chúng ta không phải phần tử khủng bố hoặc là tội phạm bắt cóc, cho nên không cần phải la hét lớn tiếng gì...
Hắn vừa dứt lời, một thiếu nữ trong đó đã lớn tiếng hét lên, lập tức một phụ nữ trung niên khác cũng đồng dạng thét lên, chỉ còn lại một thiếu nữ không la hét gì, tuy vậy nhìn bộ dáng của nàng giống như cũng đã sợ đến chóang váng.
- Ai, Lưu úc, ngươi giảng giải một chút cho bọn họ đi.
Trịnh Xá lập tức có chút im lặng, hắn chỉ có thể phất phất tay về hướng Lưu úc, tiếp đó liền đi tới một chiếc ghế ngồi xuống bất đắc dĩ lắc đầu. Lưu Úc là thiếu niên hơn mười tuổi kia, hắn vừa cười vừa đi tới trước mặt mấy người rồi nói:
- Các vị, trước tiên xin nói một câu, chúng ta cũng không có bắt cóc các vị a, chắc hẳn các vị đều đang ở nhà mình, hoặc là tiệm Internet, hoặc là văn phòng… lên mạng? Sau đó đột nhiên mất đi tri giác, khi tỉnh lại đã xuất hiện ở nơi này, mọi người suy ngẫm cẩn thận lại một chút là được, Chủ Thần chắc đã in tất cả những tin tức này vào trong đầu của mọi người rồi.
…Đây là một thế giới, ai chế tạo thế giới này thì vẫn chưa biết, có thể là Thần, cũng có thể là Ma, đưa những người tuyệt vọng, chán ghét với thế giới hiện thực đến, trải qua vô số phim kinh dị, khiến mọi người phải đối đầu với quỷ quái, ác ma, alien… giãy dụa trong đủ loại tử vong, trở nên mạnh mẽ... Lưu Úc cười rồi nói với tất cả mọi người:
- Vô hạn khủng bố thế giới đã bắt đầu a...