[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

phần 2

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiết Thủ: Nếu tình nhân nổi giận, ngươi sẽ làm gì?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Truy Mệnh: Ta không nghe lầm chứ, hắn nổi giận, ngươi còn …

Lãnh Huyết: Áp xong sẽ hết giận.

Truy Mệnh: (thè lưỡi) Có lẽ là vì không còn khí lực để nổi giận nữa.

Thiết Thủ: (hiếu kì) Nếu sau đó hắn vẫn còn tức giận?

Lãnh Huyết: Áp tiếp.

Vô Tình: Các ngươi hỏi đủ chưa!

——–

. Thiết Thủ: Dùng một câu để hình dung tình nhân của ngươi?

Lãnh Huyết: Lạnh.

Truy Mệnh: Là một câu, không phải một chữ a.

Lãnh Huyết: (suy ngẫm một hồi) Tính tình lạnh, dáng vẻ lạnh, thân thể lạnh, lời nói lạnh, hành sự lạnh, tự đối với bản thân cũng lạnh….

Truy Mệnh: (chịu hết nổi) Đủ rồi.

. Thiết Thủ: Dùng một câu để hình dung tình trạng hiện tại của hai người.

Lãnh Huyết: Tốt.

Truy Mệnh: Vô Tình, bình thường các ngươi giao tiếp thế nào?

Vô Tình: Ai lại ngốc đến mức giao tiếp với người rừng?

Lãnh Huyết: Bọn ta chỉ dùng ngôn ngữ thân thể.

Vô Tình: (đỏ mặt) Ai bảo ngươi đáp?

. Thiết Thủ: Dùng một câu để hình dung tình cảm của ngươi?

Lãnh Huyết: (suy nghĩ một hồi, nhìn Vô Tình một hồi, lại suy nghĩ một hồi) …

Truy Mệnh: (mất kiên nhẫn) Tùy tiện nói một câu cũng được.

Lãnh Huyết: Ta có thói quen dùng hành động để thể hiện.

Vô Tình: (đỏ mặt) Ngày mai ngươi bắt đầu học thuộc một trăm câu thành ngữ bốn chữ cho ta.

. Thiết Thủ: Dùng một câu để hình dung tình cảm hắn dành cho ngươi?

Lãnh Huyết: Yêu ngươi yêu đến phóng (ám khí) chết ngươi.

Vô Tình: (ngay cả Vô Tình cũng cảm thấy bất ngờ) Ngươi nói cái gì? Học từ đâu?

Lãnh Huyết: Truy Mệnh nói với ta ngươi là người như vậy.

Vô Tình: Con bạc, xem ra đại sư huynh ta phải hảo hảo yêu thương ngươi.

Vô Tình còn chưa phóng ám khí, Lãnh Huyết đã rút kiếm.

Truy Mệnh: (hô to gọi nhỏ) Thiết Thủ cứu mạng a, Thế thúc Tuyết di cứu mạng a …

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân không nghe lời, ngươi sẽ làm gì?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Vô Tình: (đỏ mặt) Ngươi …

Truy Mệnh: Đây quả thật là phương pháp hữu hiệu nhất.

Lãnh Huyết: (khí thế muốn giết người) Sao ngươi biết?

Truy Mệnh: (chuẩn bị chạy trối chết) Bình tĩnh…. Ta chỉ tưởng tượng thôi, đoán mò thôi, đừng xem là thật.

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân phạm sai lầm, ngươi sẽ làm gì?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Truy Mệnh: Ngươi chỉ có phương pháp này thôi sao?

Lãnh Huyết: Hữu dụng.

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân nổi giận, ngươi sẽ làm gì?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Truy Mệnh: Ta không nghe lầm chứ, hắn nổi giận, ngươi còn …

Lãnh Huyết: Áp xong sẽ hết giận.

Truy Mệnh: (thè lưỡi) Có lẽ là vì không còn khí lực để nổi giận nữa.

Thiết Thủ: (hiếu kì) Nếu sau đó hắn vẫn còn tức giận?

Lãnh Huyết: Áp tiếp.

Vô Tình: Các ngươi hỏi đủ chưa!

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân ngoan ngoãn, ngươi sẽ thưởng hắn thế nào?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Truy Mệnh: Cái gì? Thưởng phạt như nhau sao?

Lãnh Huyết: Số lần khác nhau.

Vô Tình: (đỏ mặt) Ngươi đừng ngốc đến mức cái gì cũng trả lời chứ!

. Nếu như ngươi muốn thể hiện tình ý, phương pháp hiệu quả nhất là gì?

Lãnh Huyết: Áp đảo.

Tuyết di: Cái gì? Một chút cũng không lãng mạn.

Truy Mệnh: Cũng không hẳn. Nói không chừng áp đảo cũng rất lãng mạn.

Tuyết di: Áp đảo cũng có thể lãng mạn sao?

Truy Mệnh: Tỷ như vừa nói yêu ngươi vừa nhào tới, vừa rải hoa vừa nhào tới, vừa ca vũ vừa nhào tới.

Lãnh Huyết: Đêm nay ta sẽ thử.

Vô Tình: Ngươi là heo đầu thai sao? Lời của con bạc mà ngươi cũng tin.

Thần hầu: Xem ra Vô Tình thích trực tiếp áp đảo hơn.

Vô Tình: Ta có ý đó sao?

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân muốn thể hiện ái ý, phương pháp hữu hiệu nhất là gì?

Lãnh Huyết: Để ta áp đảo.

Tuyết di: (yêu thương) Quả nhiên là do sói nuôi lớn.

Truy Mệnh: (đồng tình) Lát nữa để sư huynh dạy dỗ ngươi.

Thiết Thủ: (cảm khái) Cứ áp mãi như thế không mệt sao?

Thần hầu: Không thể trách Lãnh Huyết được, mọi người nghĩ xem, với tính cách của hai đứa, không nói chuyện, mắt nhìn mắt, quả thật có thể nhìn nhau cả đời mà chẳng tiến thêm được bước nào.

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân thay lòng đổi dạ, ngươi sẽ làm gì?

Lãnh Huyết: (dùng ánh mắt ngoan độc nhìn Thiết Thủ và Truy Mệnh) …

Truy Mệnh: Ngươi đừng nhìn bọn ta như vậy, Vô Tình hễ vừa ra mặt là đắt giá lắm… Lần trước không phải từng bị Thái Kinh bắt đi sao.

Vô Tình: Hắn là vì đồ phổ vũ khí, ngươi đừng xuyên tạc sự thật.

Thiết Thủ: (toát mồ hôi) Lãnh Huyết ngươi chưa trả lời nha.

Lãnh Huyết: (nhìn Vô Tình) Ngươi sẽ thay lòng?

Vô Tình: … Ngươi không nghe thấy chữ “nếu” sao? Đây là câu hỏi mang tính giả thiết.

Lãnh Huyết: Nếu đã không xảy ra, vậy không cần suy nghĩ.

Thiết Thủ: (kiên nhẫn không từ bỏ) Vậy, nếu thực sự xảy ra?

Vô Tình: Thiết Thủ, ngươi muốn toàn bộ bàn trong Thần bổ ty bị bổ nát hết sao, hay là muốn mình với Truy Mệnh bị chém?

Tuyết di và Thần hầu: Câu tiếp theo.

. Thiết Thủ: Nếu ngươi thích người khác, ngươi sẽ thế nào?

Lãnh Huyết: Ta sẽ không như vậy.

Truy Mệnh: Khẳng định chứ?

Lãnh Huyết: Sói cả đời chỉ có một bạn tình.

Truy Mệnh: Vô Tình, vậy là ngươi không có cơ hội chờ hắn thay lòng đổi dạ để đi tìm tình nhân mới rồi.

Vô Tình: Ta có nói muốn tìm sao? Hay là ngươi muốn ta đi tìm người mới?

Lãnh Huyết chuẩn bị rút đao.

Truy Mệnh: Vô Tình, ngươi đừng mượn đao giết ngươi chứ! Thế thúc, Thần bổ ty sắp xảy ra án mạng, sao người lại bỏ mặc a?

Truy Mệnh vừa hét vừa vọt tới cửa đại sảnh, đúng lúc va phải Kim kiếm thở hổn hển mới từ bên ngoài chạy về.

Truy Mệnh: (thừa cơ lái sang chuyện khác) Kim kiếm, khinh công của ngươi tiến bộ nhiều nha, mới đó đã trở về?

Kim kiếm: Thiếu chủ, ta đã chuyển lời tới Thư đại nhân rồi.

Vô Tình: (thấy Kim kiếm thở dốc) Ngươi chạy vội như vậy làm gì, có ai hối thúc ngươi đâu?

Truy Mệnh: (tránh được một kiếp) Kim kiếm vội vã trở về là để nghe phỏng vấn, ngươi đã bỏ lỡ mười câu rồi.

Vô Tình: (trợn mắt liếc Kim kiếm) Lãnh Huyết, ban nãy không phải ngươi muốn chém người sao? Ngươi có thể tiếp tục.

Thần hầu: Ha ha, các ngươi cảm tình thật tốt, bất quả động khẩu được rồi, không cần động thủ. Lãnh Huyết, đừng quên ước định giữa chúng ta.

Lãnh Huyết thu kiếm ngồi xuống.

Vô Tình: (bất an) Ước định gì?

Thần hầu: Ha ha ha ha. Thiết Thủ, câu tiếp theo.

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân nói tối nay muốn cùng người qua đêm, ngươi sẽ đáp lại thế nào?

Lãnh Huyết: Chém hắn.

Thiết Thủ: (sửng sốt) Tại sao?

Lãnh Huyết: Kẻ đó nhất định không phải Vô Tình, là giả mạo.

Thần hầu: Nói rất có lý.

. Thiết Thủ: Nếu tình nhân nói đêm nay không cho ngươi ở lại, ngươi sẽ đáp thế nào?

Lãnh Huyết: Đợi trên mái nhà của hắn.

Truy Mệnh: Cứ nghe lời như vậy thôi sao?

Thần hầu: Hắn đợi trên mái nhà, không ngừng phát ra đủ loại âm thanh cho đến khi Vô Tình gọi hắn xuống.

Truy Mệnh: Thế thúc, sao người biết?

Thiết Thủ: Có một lần Lãnh Huyết cư nhiên thổi sáo, toàn bộ Thần bổ ti, trừ ngươi ra, mọi người đều tỉnh ngủ, cuối cùng nhờ Thế thúc đại diện đến cầu xin Vô Tình cứu cả nhà.

Vô Tình: Hóa ra ngươi không chỉ là con bạc, mà còn là một con heo.

Truy Mệnh: … Ta có nghe a… thổi cũng không tệ.

Mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Truy Mệnh, hoài nghi liệu lỗ tai hắn có phải có vấn đề hay không.

. Thiết Thủ: Nếu trong chúng ta có một người cùng rơi xuống nước với Vô Tình, ngươi sẽ cứu ai trước? Đầu tiên là ta và Vô Tình.

Lãnh Huyết: Vô Tình.

Thiết Thủ: Ta biết ngay mà. Nếu là Truy Mệnh và Vô Tình?

Lãnh Huyết: Vô Tình.

Truy Mệnh: Ta cũng biết ngươi trọng sắc khinh bạn.

Thiết Thủ: Nếu là Tuyết di và Vô Tình?

Lãnh Huyết:Vô Tình.

Tuyết di: (thương cảm) Lãnh Huyết, con cư nhiên không cứu nữ tử yếu đuối như ta trước.

Thiết Thủ: Còn nếu là Thế thúc và Vô Tình?

Lãnh Huyết: Vô Tình.

Thần hầu: (cảm thán) Đúng là bất hiếu!

Vô Tình: Vậy thì hẹn ngày nào đó các người theo ta nhảy sông hết đi.

. Thiết Thủ: Câu cảm động nhất mà ngươi từng nói với tình nhân là gì?

Lãnh Huyết: Lần này tạm tha cho ngươi.

Mọi người: (trên đầu quạ đen bay qua)….

Vô Tình: Đích thực rất cảm động.

. Thiết Thủ: Câu cảm động nhất mà tình nhân từng nói với ngươi?

Lãnh Huyết: (nỗ lực hồi tưởng) Những câu mà hắn nói với ta nhiều nhất là… “cút ra ngoài”, “muốn chết sao”, “không có não”, “đừng quấy rầy ta”, “không được chạm vào ta”, “bắn chết ngươi”, “người rừng” ….

Mọi người vẻ mặt thương hại nhìn Lãnh Huyết.

Truy Mệnh: Vô Tình ngươi cũng quá đáng, một câu êm tai cũng không chịu nói.

Vô Tình: … Được thôi, vậy lần sau ta ngâm thơ cho hắn nghe.

Mọi người: ….

Lãnh Huyết: Có rồi, chính là lúc hắn gọi ta là “Khí”! (phòng trường hợp có người ko biết, bạn Huyết tên thật là Lãnh Lăng Khí ^^)

Truy Mệnh: Là lúc nào?

Vô Tình: (đỏ mặt) Ai cần ngươi quản? Câu tiếp theo.

. Thiết Thủ: Hai người thường hẹn nhau ở đâu nhất?

Lãnh Huyết: Tiểu lâu.

Truy Mệnh: Không có tình thú gì hết.

Lãnh Huyết: Những nơi khác ngoài tiểu lâu, Vô Tình không chịu để ta thân cận.

Truy Mệnh: (cười trộm) Thân cận hay thân mật?

Vô Tình: (muốn mau kết thúc) … Bớt nói nhảm đi, câu tiếp theo mau lên!

. Thiết Thủ: Thường mỗi lần hẹn sẽ làm gì?

Vô Tình: (cướp lời) Tra án.

Truy Mệnh: Cuộc phỏng vấn này không phải dành cho ngươi.

Vô Tình trừng mắt nhìn Lãnh Huyết, ám chỉ “ngươi có gan thì cứ nói ra”.

Lãnh Huyết: (suy nghĩ một hồi) Luyện công.

Truy Mệnh: Cái gì? Ai mà tin! Ở tiểu lâu luyện công, công phu gì a?

Lãnh Huyết: Vô Tình có thể luyện ám khí, ta có thể luyện khinh công và thể lực.

Truy Mệnh: Luyện khinh công? Không phải để ta đến luyện càng thích hợp hơn sao? (Truy Mệnh đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí rất mạnh, lập tức chữa cháy) Đùa thôi, sao ta lại ngốc đến mức đi tìm Vô Tình luyện khinh công, ta vẫn còn muốn sống a.

. Thiết Thủ: Ngươi thích nhất giúp tình nhân làm chuyện gì?

Lãnh Huyết: Giúp hắn tắm rửa.

Truy Mệnh: Bởi vì có thể chiếm tiện nghi?

Lãnh Huyết: Lúc đó ám khí của hắn ít nhất, đỡ tốn công phu.

Vô Tình: (đỏ mặt) Kim kiếm, tìm cho ta một thợ mộc giỏi đóng một thùng tắm lớn có cơ quan.

Tuyết di: Vô Tình, khoản tiền chi cho những thứ đó nên tiết kiệm a, dù sao cuối cùng con cũng chẳng phòng bị được gì.

Vô Tình: ….

. Thiết Thủ: Các ngươi có từng cãi nhau chưa?

Lãnh Huyết: Có.

Truy Mệnh: Sao có thể không được, Vô Tình vốn là một kẻ thích không có việc gì làm liền tìm người gây sự.

Vô Tình: (cười nhạt) Truy Mệnh, ngươi quả nhiên hiểu ta.

Lãnh Huyết hung hăng nhìn chằm chằm Truy Mệnh.

Truy Mệnh: (lùi ra sau) Lãnh Huyết, ngươi đừng kích động nha!

. Thiết Thủ: Thường cãi nhau vì chuyện gì?

Lãnh Huyết: (suy nghĩ một chút) Tỷ như hắn không chịu uống thuốc, bị bệnh không nói cho ta biết, cứ hay phái ta ra ngoài phá án, không chịu để ta tiếp cận, không chịu cho ta vào tiểu lâu, không cho hắn nghiên cứu án kiện, ta cùng Thế thúc hợp tác lừa hắn, áp hắn quá nhiều, hắn đi quá gần các ngươi, muốn ta gặp Tiểu Đao để thu thập tình báo, hắn đích thân đi bắt tội phạm, hắn để người khác chiếm tiện nghi, xảy ra chuyện không báo với ta, không cho ta theo hắn đi tra án, ta bị thương không nói cho hắn biết, ta đập nát bàn, hắn phóng ám khí lung tung….

Truy Mệnh: Dừng lại! Các ngươi cãi nhau lắm thế! Tuy rằng cãi vã cũng có thể coi là tình thú…

Lãnh Huyết: (hung hăng) Nhiêu đó có là bao so với ngươi cãi nhau với Vô Tình.

Tuyết di: (cảm thán) Đây có lẽ là phương thức Vô Tình giao tiếp với người khác.

Thần hầu: (cảm thán) Những nhi tử độc nhất thường là như vậy.

Vô Tình: Hai người đừng nhàn rỗi quá lại đi cảm thán bừa bãi. Lãnh Huyết, ngươi nên hiểu cho rõ, chúng ta lúc đó không gọi là cãi nhau, mà là ta đang mắng ngươi, còn ngươi đang…. Ta và Truy Mệnh thì hắn bị ta mắng, càng không phải cãi nhau.

. Thiết Thủ: Các ngươi làm sao làm hòa?

Lãnh Huyết: Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.

Thiết Thủ: (vỗ tay) Câu này dùng rất đúng.

Truy Mệnh: Người rừng cũng có tiến bộ rồi.

Tuyết di: (cảm động) Lần sau không chừng sẽ nói ra được một câu thơ.

Thần hầu: Không uổng công ta dốc lòng dạy dỗ. (Ông trời: Ngươi có dạy sao?)

Vô Tình: (bó tay) Các người có cần khoa trương vậy không?

. Thiết Thủ: Lần đầu các ngươi làm ở đâu? Lúc nào?

(Bởi vì sợ Vô Tình lại tung mưa ám khí, cho nên đành phải hỏi mập mờ như vậy)

Lãnh Huyết: Tiểu lâu, sau khi hắn bị người ta hôn trộm.

Truy Mệnh: Hôn trộm gì chứ? Rõ ràng là phi lễ, đáng lẽ phải tống ả Tang Chỉ Nghiên đó vào ngục.

Vô Tình: Sao ngươi biết? (sau đó trừng mắt nhìn Lãnh Huyết)

Lãnh Huyết: Không phải ta nói.

Truy Mệnh: Là ta tận mắt nhìn thấy.

Thiết Thủ: Thật ra ta cũng thấy nha!

Vô Tình:….

. Thiết Thủ: Một tuần thường làm bao nhiêu lần?

Lãnh Huyết: Không cố định, còn phải xem tình hình của hắn.

Truy Mệnh: Tình hình gì?

Lãnh Huyết: Có nghe lời hay không, có đang bệnh hay không, có tức giận hay không, có bị chiếm tiện nghi hay không….

Thiết Thủ: Ngươi lo nghĩ nhiều thật a.

Vô Tình: Hoàn toàn chỉ là mượn cớ.

. Thiết Thủ: Đây là câu hỏi chọn lựa: Xin hỏi ngươi thường làm theo loại hình nào?

Bánh hoa quế: Loại ôn nhu

Bánh đậu đỏ: Loại thô bạo

Bánh đậu xanh: Loại cường công

Bánh mè: Loại kỹ thuật

Truy Mệnh đặt khay bánh trước mặt Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết thấy Vô Tình đen mặt, vì vậy hắn cầm lên mẩu bánh hoa quế trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thiết Thủ: Lãnh Huyết, không phải chọn khẩu vị của Vô Tình nha.

Truy Mệnh: Ngươi lừa tình quá, rõ ràng muốn chọn bánh đậu xanh.

Thần hầu: Lãnh Huyết, thần bổ không thể nói dối.

Tuyết di: Lãnh Huyết đâu có thích ăn bánh đậu xanh.

Vô Tình: (lạnh lùng đến mức không thể lạnh lùng hơn) Kim kiếm, thông cáo cho toàn bộ trên dưới Thần bổ ty, sau này trong Thần bổ ty không được ăn bánh ngọt nữa!

. Thiết Thủ: Lúc ngươi áp đảo, đối phương thường có phản ứng gì nhất?

Lãnh Huyết: Phản kháng.

Truy Mệnh: Có hữu dụng không?

Lãnh Huyết: Không.

Vô Tình: Hừ…

. Thiết Thủ: Lúc ngươi áp đảo, có bao nhiêu khả năng đối phương sẽ không phản kháng?

Lãnh Huyết: (mở to hai mắt) Có khả năng đó sao?

Truy Mệnh: Căn bản không có khả năng.

Tuyết di: Dưới tình huống nào thì mới có khả năng?

Thiết Thủ: Vậy, nếu hắn sinh bệnh hay bị thương?

Lãnh Huyết: Vẫn phản kháng.

Truy Mệnh: Vậy, nếu trói hắn lại?

Lãnh Huyết: Cũng sẽ dùng lời nói để phản kháng.

Thần hầu: Vậy, nếu, ta chỉ nói là nếu thôi, hạ dược hắn?

Lãnh Huyết: Ý chí của hắn rất kinh người.

Vô Tình: (tức giận) Các người rốt cuộc có phải là bổ khoái không vậy? Những gì các người nói đều là hành vi phạm pháp!

. Thiết Thủ: Đối phương có từng chủ động câu dẫn không?

Lãnh Huyết: (mở to hai mắt) Có khả năng đó sao?

Truy Mệnh: Căn bản không có khả năng.

Tuyết di: Dưới tình huống nào thì mới có khả năng?

Thiết Thủ: Không phải uống say sẽ như vậy sao?

Lãnh Huyết: Không, chỉ là không quá khắt khe như bình thường.

Truy Mệnh: Nếu ngươi bị thương thì sao?

Lãnh Huyết: Cũng không, cùng lắm chỉ bớt phản kháng một chút.

Thần hầu: … Nếu, ta chỉ nói là nếu thôi, hạ dược hắn? (đầu óc bác Thần hầu thật ba trấm =.+)

Lãnh Huyết: Hắn thà tự mình giải quyết.

Vô Tình: (tức giận) Hiện tại ta muốn giải quyết các ngươi hơn!

. Thiết Thủ: Trong lúc làm, thống khổ nhất là chuyện gì?

Lãnh Huyết: (thập phần áy náy) Bệnh của hắn tái phát.

Vô Tình: Chỉ là trùng hợp.

Truy Mệnh: Vậy sau khi hắn bình phục cơn suyễn, có tiếp tục không?

Lãnh Huyết: Có.

Vô Tình: ….

Mọi người té xỉu.

. Thiết Thủ: Trong lúc làm, hành động gì của đối phương khiến ngươi hài lòng nhất?

Lãnh Huyết: Làm nũng.

Mọi người bắt đầu ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình vừa nghe lầm.

Thiết Thủ: Có thể lặp lại câu trả lời không?

Lãnh Huyết: Làm nũng.

Truy Mệnh: Có…. khả năng đó sao?

Thần hầu: (hồi tưởng) Vô Tình lúc nhỏ làm nũng là thiên hạ vô địch.

Tuyết di: Nhưng kể từ sau khi hắn lên tám đã không còn làm nũng nữa.

Lãnh Huyết: Uống say sẽ như vậy.

Truy Mệnh: Mau đem mười mấy vò rượu lại đây!

Thiết Thủ: (kéo Truy Mệnh, nhỏ giọng) Ngươi muốn chuốc say Vô Tình cũng phải chờ Lãnh Huyết không có ở đây đã.

Vô Tình: Kim kiếm, thông cáo cho toàn bộ trên dưới Thần bổ ty, sau này Thần bổ ty cấm rượu!

. Thiết Thủ: Thời gian lâu nhất không được làm là bao lâu?

Lãnh Huyết: Ba tháng mười ngày lẻ tám canh giờ.

Truy Mệnh: Nhớ kỹ thế!

Thiết Thủ: Có thể giải thích tại sao quãng thời gian đó không được làm không?

Lãnh Huyết hung hăng trừng mắt nhìn Thiết Thủ, Truy Mệnh và Thần hầu.

Truy Mệnh: (chột dạ) Đừng nói là liên quan tới chúng ta chứ.

Lãnh Huyết: Lần đó ta ra ngoài tra án một tháng mới trở về, trước đó một ngày, vụ án của Thiết Thủ gặp chút trở ngại, Vô Tình ra ngoài giúp hắn. Sau khi án kiện kết thúc, trên đường về họ gặp phải Truy Mệnh, hắn lại kéo Vô Tình đi nơi khác tra án, chỉ còn mỗi Thiết Thủ trở về. Khi bọn họ giải quyết xong vụ án, trên đường về lại bị Thế thúc ngăn cản, muốn Vô Tình cùng đến Hàng Châu bái tế cố hữu gì đó.

Thiết Thủ: Lần nọ là vì hung thủ của vụ án giỏi dùng mưu kế, cho nên đành phải nhờ Vô Tình hỗ trợ.

Truy Mệnh: Ai bảo nạn nhân trong vụ án của ta chết vì một loại ám khí kỳ quái, không tìm Vô Tình thì tìm ai?

Thần hầu: Ta nghĩ Vô Tình liên tiếp giải quyết hai vụ án mệt muốn chết rồi, nên dẫn hắn đi giải khuây.

. Thiết Thủ: Ngươi thích làm chuyện đó không?

Lãnh Huyết: Thích.

Truy Mệnh: Ta nói rồi, ai lại không thích? (liếc mắt nhìn Vô Tình) Lãnh Huyết, hôm nào tam sư huynh dẫn ngươi đi mở mang kiến thức.

Vô Tình: (lạnh lùng) Tốt nhất là mỗi đêm ngươi đều dẫn hắn ra ngoài, đỡ phải phiền đến ta.

Lãnh Huyết: Ngoài Vô Tình ra không hứng thú với ai khác.

Khóe môi Vô Tình khẽ cong lên.

. Thiết Thủ: Tình nhân của ngươi thích làm không?

Lãnh Huyết: Thích.

Vô Tình: Ta có nói như vậy sao?

Truy Mệnh: Lãnh Huyết ngươi có bằng chứng gì cứ nói ra, mọi người cùng nhau định đoạt.

Lãnh Huyết: Thứ nhất, hắn nói không thích tức là thích. [lý luận kiểu gì đây =))))))]

Tuyết di: Vô Tình luôn khẩu thị tâm phi, luận cứ này thành lập.

Lãnh Huyết: Thứ hai, tại sao hắn luôn thích chọc giận ta, cho dù thừa biết sẽ bị phạt chuyện đó?

Thiết Thủ: Đây có thể lý giải là uyển chuyển đòi hỏi.

Lãnh Huyết: Thứ ba, hắn không dốc toàn lực ngăn cản ta tiếp cận.

Truy Mệnh: Cái này thì đúng, với tài phóng ám khí của Vô Tình sao có thể không ngăn được ngươi? Bình thường hắn ngăn ta, lần nào cũng thành công.

Lãnh Huyết: Thứ tư, mỗi lần trói tay hắn lại đều không quá khó.

Thần hầu: Vô Tình chịu đưa tay chịu trói, tức là thể hiện hắn nguyện ý.

Truy Mệnh: Nhất trí quyết định, tội danh thành lập.

Vô Tình: … Các người ra ngoài đừng nói cho ngươi khác biết là mình luôn tra án kiểu đó.

. Thiết Thủ: Trước khi làm ngươi có chuẩn bị gì không?

Lãnh Huyết: Nhắm trúng mục tiêu và chuẩn bị né tránh.

Truy Mệnh: Không phải nói những chuyện này, là hỏi ngươi có chuẩn bị trước khi làm như tắm rửa, thay y phục, một số đạo cụ hỗ trợ, dược vật, cạo râu, nước thơm, khởi động, một ít lễ vật ….

Lãnh Huyết: Cần phải chuẩn bị như vậy sao?

Vô Tình: Ngươi chỉ cần chuẩn bị đến nạp mạng thôi.

. Thiết Thủ: Trong lúc làm, các ngươi có ước định gì không?

Lãnh Huyết: Có.

Thiết Thủ: Chuyện gì?

Lãnh Huyết: Vô Tình sẽ nói ngày mai hắn muốn ăn bánh hoa quế ở nam thành, chè hạt sen ở bắc thành, gà ống tre ở đông thành, quả vả ở tây thành.

Truy Mệnh: Tức là muốn ngươi đi một vòng khắp kinh thành.

Tuyết di: Đúng là vất vả cho con. Vô Tình được chúng ta chìu hư rồi.

Vô Tình: …. Chưa bắt hắn ra ngoại thành mua đồ đã là may cho hắn lắm rồi.

Thiết Thủ: Đó là yêu cầu của Vô Tình, vậy còn yêu cầu của ngươi?

Lãnh Huyết: Hắn phải cho ta ăn no trước đã.

Mọi người: ….. Vất vả rồi.

. Thiết Thủ: Trong lúc làm, các ngươi có cấm kỵ gì không?

Lãnh Huyết: (hung hăng trừng mắt nhìn Thiết Thủ, Truy Mệnh) Không được gọi tên kẻ khác.

Truy Mệnh: (hưng phấn) Vô Tình ngươi gọi ta làm gì thế?

Thiết Thủ: (toát mồ hôi lạnh) ……….

Vô Tình: Ai gọi các ngươi đâu? Chúng ta vốn dĩ đang nghiêm túc đàm luận án tình, là con sói hoang kia nhàn rỗi lại động dục.

Thần hầu: Để ta phân xử cho, lúc đó hai đứa thảo luận vụ án ở đâu?

Lãnh Huyết: Trên giường.

Thần hầu: Vô Tình, khi không lại lên giường thảo luận vụ án, không thể trách Lãnh Huyết.

Vô Tình: Thế thúc như vậy cũng gọi là phân xử sao?

. Thiết Thủ: Lần nào khiến ngươi khó quên nhất?

Lãnh Huyết: Trên mái nhà.

Truy Mệnh: Cái gì? Mái nhà? Sao lại leo cao như vậy?

Vô Tình: (trợn mắt) Là hắn từ trên mái nhà phóng xuống.

Truy Mệnh: Quả nhiên là một con sói. Chuyện đó có gì khó quên?

Lãnh Huyết: Vô Tình nói lúc đó sau lưng ta là vầng trăng tròn, ta bay xuống, trông rất đẹp.

Vô Tình: (đỏ mặt) Không cần kể hết với bọn họ.

Lãnh Huyết: Quan trọng nhất chính là lúc đó Vô Tình nhìn đến ngẩn ngơ, ta chưa từng dễ dàng tiếp cận như vậy.

Vô Tình: (đỏ mặt) Ngươi còn nói nữa…………

Mọi ngươi đều đang tưởng tượng khung cảnh một con sói phóng mình dưới ánh trăng….

. Thiết Thủ: Ngươi mong đợi điều gì cho tương lai cả hai?

Lãnh Huyết: Bạch đầu giai lão.

Vô Tình: Ta không muốn.

Lãnh Huyết: (kích động) Tại sao?

Vô Tình: (lời lẽ hùng hồn) Ta không muốn bạc đầu.

Mọi người: ….

Lãnh Huyết: Vậy thì tóc đen đến già.

Mọi người:….

. Thiết Thủ: Tình yêu giữa hai người có thể duy trì vĩnh cữu không?

Lãnh Huyết: (quyết đoán) Sẽ như vậy.

Thiết Thủ: Ngươi không thể phụ bạc đại sư huynh

Truy Mệnh: Ngươi phải cẩn thận trông coi nương tử của mình, đừng để người ta tha đi mất.

Kim kiếm: Nếu ngươi khi dễ thiếu chủ, ta sẽ không tha cho ngươi.

Ngân kiếm: Nếu thiếu chủ khi dễ ngươi, ngươi cứ nhường hắn một chút là được.

Tuyết di: (chấm chấm nước mắt) Sau này giao Vô Tình cho con.

Thần hầu: Ta cảm thấy thật an ủi.

Vô Tình: … Thần bổ ty thế này sớm muộn gì cũng bị diệt.

Thiết Thủ: Một trăm câu hỏi đã xong, đa tạ Lãnh Huyết đã hợp tác.

Vô Tình: Các người rốt cuộc cũng biết nháo đủ rồi.

Lãnh Huyết: Thế thúc, thù lao của con đâu?

Thần hầu: (cầm một bức họa đồ đưa cho hắn) đây là bản đồ thiết kế của tiểu lâu.

Vô Tình: Thế thúc, người vì một vấn đề vô vị như thế mà bán đứng tiểu lâu?

Thần hầu: Ta đâu có.

Lãnh Huyết: Thù lao của ta không phải là bản đồ.

Vô Tình: Vậy thì là gì?

Lãnh Huyết: Ta có thể chính thức dọn vào tiểu lâu,

Thần hầu: Nếu Lãnh Huyết đã là chủ nhân của tiểu lâu, vậy cũng nên có một phần bản đồ thiết kế.

Vô Tình: Ta không đồng ý.

Thần hầu: Phản đối vô hiệu. Thế thúc đã đáp ứng rồi, chẳng lẽ con muốn Thế thúc thành một kẻ nói không giữ lời?

Vô Tình:… Ta bỏ nhà ra đi.

Lãnh Huyết: Chúng ta trở về phòng nói chuyện. (lập tức đẩy Vô Tình đi)

Tuyết di: Đêm nay ăn đồ nướng không cần gọi hai đứa nó.

Ngân kiếm: Kim kiếm, đêm nay chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi.

Kim kiếm: Hay quá, ở tây thành có một chợ đêm mới.

Truy Mệnh: Tối nay không ai giành ăn với ta.

Thần hầu: Đêm nay có thể yên tĩnh rồi.

Thiết Thủ: Các vị, Vô Tình để lại một tờ giấy, bảo ta đọc cho mọi người nghe.

“Tuyết di, gần đây đồ ăn dễ bị hư, không thích hợp để nướng, cho nên cơm tối các người ra ngoài ăn, nếu không có thể sẽ đau bụng, đừng nói ta không nhắc trước với các người.

Ngân kiếm, đêm nay phải lau tất cả ám khí cho sạch bóng, ngày mai ta sẽ kiểm tra.

Kim kiếm và Truy Mệnh, gần đây vào buổi tối ngoài phố không được yên ổn, các ngươi phụ trách đi tuần đêm.

Thiết Thủ, đêm nay ngươi thay Lãnh Huyết trực ở Thần bổ ty.

Thế thúc, gần đây sức khỏe con không tốt, phiền người đến chỗ Thư đại nhân xin chút nhân sâm và bột trân châu.”

Truy Mệnh: Có thể làm như không nhìn thấy được không?

Thiết Thủ: Còn một câu nữa, “nếu không nghe theo, sáng mai có ám khí hầu hạ, mọi hậu quả tự gánh lấy”.» » » HOÀN « « «

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio