Ngô Trác Hi sáng sớm dậy vẫn thấy toàn thân đau nhức. Cũng phải thôi, hôm qua không những hắn bị ám khí bắn toàn thân, lại còn bị khủng hoảng về mặt tinh thần nữa chứ.
“Vô Tình, ngươi suốt đêm không ngủ sao?”
Vô Tình quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt gấu mèo sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, “Ron, Trình Lượng chết rồi! Bị quan tài đâm chết!”
“Ngươi nói gì cơ?” Ngô Trác Hi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi giật.
“Ngươi xem!” Vô Tình rưng rưng chỉ vào TV.
“Ngươi cả đêm không ngủ là xem TV à?”
“TV thực sự rất hay”
Không phải chứ, Vô Tình không những mê TV, mà còn mê cả Lâm Phong?
“Cái kia không phải quan tài, là ô tô!”
“Ô tô là vật gì?”
“Ô tô là một loại phương tiện giao thông, giống như xe ngựa ấy!”
“À..” Vô Tình thực sự rất giống với con thỏ trắng ngây thơ. “Lâm Phong quả thực là một con hát tốt!” Vô Tình nhịn không được khen, trong mắt lóe lên sự yêu thích của fan hâm mộ. “Hắn diễn ta tốt quá….Trí lực của hắn rõ ràng không thua kém gì ta!” Vô Tình nhớ lại khuôn mặt của Lâm Phong khi phá án.
Đại ca, đó là ngươi chưa thấy người thật thôi, thoát vai xong, hắn đâu cần làm theo biên kịch nữa chứ.
“À…ở đây người ta không gọi là con hát, mà gọi là diễn viên hoặc là nghệ sĩ, hiểu không?” Ngô Trác Hi sửa.
Ron về nhà trong lúc Vô Tình đang mân mê nghiên cứu phép cúc áo và khóa kéo, cảm thấy thời đại này quả là nhiều cái lạ lấm. Vừa thấy Ron, Vô Tình đã cầm một tờ giấy đưa cho hắn:
“Ron, nhờ huynh giao bản vẽ này cho thợ rèn giùm tại hạ!”
“Thợ rèn?” Ngô Trác Hi ngáp mấy lần rồi mới tiếp nhận bản vẽ.
“Ngươi cầm ngược rồi!” Vô Tình nói.
Ngô Trác Hi xấu hổ xoay bản vẽ vòng vo một hồi. IQ của Vô Tình quả thật là cao, chỉ trong một ngày đã sử dụng máy tính thành thạo, còn vẽ ra một bản vẽ phức tạp thế này nữa. Nhưng bức tranh là cái gì thì Ron càng đọc càng mù.
Vô Tình vẫn đinh ninh Ron cũng là người ham chế tạo binh khí, vì thế đinh ninh rằng Ron nhìn là biết ngay đó là bản vẽ xe lăn của y. Xe lăn của y trước giờ đều do y tự thiết kế, bên trong bộ phận then chốt đông đảo, còn có thể giấu ám khí. Nay thấy Ron nhắn tít mặt mày, liền cho rằng Ron thấy thiết kế của mình có điều gì không hợp lí.
“Ron, có gì ngươi có thể thẳng thắn góp ý” Vô Tình hiếm khi được khiêm nhường như vậy.
“Cũng không phải là không thích hợp…chỉ là…” Ngô Trác Hi không muốn Vô Tình biết mình không hiểu bức tranh vẽ gì.
“Chỉ là thời đại này không còn thợ rèn đâu! Nếu huynh muốn cái gì, ta có thể mua về cho huynh!”
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra đây là bản thiết kế chiếc xe lăn sao?”
Trời đất, thì ra đây là xe đẩy đấy à. Ngô Trác Hi rủa thầm trong bụng. Chỉ số IQ của Vô Tình không nên cao như thế chứ! Hắn nghĩ tới bộ phim “Thiếu tứ”, đối với tính cách của Vô Tình đã có lời lí giải. Thông minh tuyệt đỉnh như thế, thảo nào lời nói ác độc, kiêu ngạo.
“Vô Tình, có một số việc ta phải nói với huynh. Thứ nhất, chúng ta đang sống trong một xã hội pháp chế, phải tuân theo pháp luật. Thứ hai, huynh không được dùng ám khí, nhất là không được dùng để đả thương người, nếu không cảnh sát sẽ bắt huynh lại. Thứ ba, không thể tự mình chế tạo binh khí, nếu không cũng bị bắt lại. Thứ tư, để che dấu thân phận thực sự, từ giờ trở đi huynh phải đóng giả A Phong, phải nhớ tên của hắn là Lâm Phong, tên tiếng Anh là Raymond, thứ năm…tạm thời ta chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra ta sẽ nói với huynh!” Ngô Trác Hi nói một tràng rõ ràng rành mạnh, tự dưng cảm thấy bản thân cũng oai quá thế. Nhưng Vô Tình lại tỏ ra ngơ ngác:
“Cảnh sát là gì? Vì sao ta phải đóng giả Lâm Phong? Vì sao…”
“Cảnh sát…cũng giống như bộ khoái! Còn nếu như huynh không đóng giả Lâm Phong, người khác sẽ biết huynh từ Tống triều tới, người ta sẽ đem huynh ra nghiên cứu, như chuột bạch ấy. Ở đây huynh không phải là thần bổ nữa, huynh chỉ là một dân thường, nếu huynh dùng ám khí tương đương với lạm dụng tư hình…” Ngô Trác Hi không ngờ chỉ số thông mình của mình cũng cao phết ấy chứ, giải thích đâu ra đấy. Nói xong không nhịn được tự cười đắc ý để khen bản thân.
“Ron, ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi!” Vô Tình nghe xong liền gật đầu.
“Về phần xe lăng, ta sẽ tìm cách giúp huynh! Mấy ngày tới huynh cứ tiếp tục làm quen với cuộc sống hiện đại, ta sẽ dạy cho huynh sử dụng thêm những máy móc hiện đại và các sinh hoạt!”
“Vậy xin đa tạ” Vô Tình ngực tràn đầy cảm kích. Hiện tại y không nhà không cửa, đi đừng bất tiện, lại mắc thêm bệnh suyễn, hơn nữa muốn sống ở thời đại này thì y còn phải học nhiều thứ lắm, tính khí cao ngạo thường ngày có thể tạm thời vứt bỏ.
Ngô Trác Hi đã đến giờ đói bụng, liền lấy trong tủ ra vài miếng sandwich rồi cho vào lò nướng. Đồng thời mở bếp gas để tráng trứng. Ngọn lửa phụt ra làm Vô Tình tròn mắt.
“Ron, đó là vật gì?” Vô Tình chỉ vào lò nướng.
“Lò nướng!”
“Lửa từ đâu mà đến?” Vô Tình càng thêm kinh ngạc khi thấy Ron không dùng củi gỗ để nhóm lửa.
“…” cái này thực sự Ngô Trác Hi không giải thích được….vì thế hắn tìm các lái sang chuyện khác.
“Vô Tình, chi bằng ta dạy huynh cách sử dụng mấy thứ này?”
“Cũng được”
Thế là Ngô Trác Hi làm một lèo, dạy từ cách sử dụng lò nướng, đến lò vi sóng, bếp gas, điều hòa, đầu dvd, máy nghe nhạc, vv… Vô Tình mặc dù chỉ ngồi trên ghế nghe hắn giảng giải, nhưng nhớ không sót một chữ.
“Ron, đây là rượu gì?” Vô Tình bưng cốc sữa hiểu kì hỏi. Cái chén này tinh xảo trong suốt, thợ quả thực là khéo, sau y nhất định mang một cái về cho Tuyết Di xem.
“Đó là sữa!”
“Sữa?” Vô Tình biến sắc, đặt lại cái chén trên bàn. Ron thấy thế liền bổ sung:
“Chúng ta đều uống cái này, rất bổ…” Ngô Trác Hi vốn muốn dùng hai chữ dinh dưỡng, nhưng hắn biết nếu nói là dinh dưỡng thì Vô Tình nhất định không hiểu.
“Bổ?” Vô Tình thật không rõ người thế kỉ nghĩ thế nào, cái này ở thời Tống chỉ có trẻ sơ sinh mới uống.
“Thì giống như ở thời Tống các ngươi ăn nhân sâm, linh chi ấy!” Ngô Trác Hi nỗ lực vận hết kiến thức trong đầu để giải thích. Tự dưng làm hắn nhớ thằng bạn chết già của hắn quá, nói về mặt học sâu hiểu rộng thì hắn không thể bằng y được.
“Thôi, ta uống nước!” Vô Tình phản đối.
Ngô Trác Hi lấy cho Vô Tình một chén nước. Vô Tình liền cầm bánh sandwich lên ăn thử. Cái này trông quái dị không giống màn thầu, nhưng vị cũng không tệ lắm.