Ầm!
Thân người bị ném lên đón Đại Lực Kim Cương Chưởng ngay lập tức bắn ngược trở lại đập xuống mặt đất tạo thành một lỗ hõm thật to, tên trung niên nam tử này hẳn là đã chết đến không thể chết hơn.
Quá tàn ác!
Chung quanh những người trông thấy cảnh này liền trợn tròn hai mắt, cái này gọi là “ tu tâm dưỡng tính ” nói không với sát nghiệp!?
Nhưng không để tạp niệm làm mù con mắt mà hại thân, ngay lập tức chunh quanh tránh ra thật xa tạo thành một vòng tròn chỉ có Nhậm Ngã Hoành và Phương Sinh đại sư đứng đối diện.
Nhậm Ngã Hoành tận mắt kiến thức một chưởng vừa rồi cường đại bá đạo không khỏi kinh hãi trong lòng, từ lúc nào Thiếu Lâm tự Phương Sinh đại sư lại lợi hại như thế!?
Mặc dù Nhậm Ngã Hoành đã đánh giá rất cao Thiếu Lâm tự rồi nhưng là hắn cũng quá ngây thơ rồi, Thiếu Lâm tự đóng cửa thu mình ẩn tàng nội tình quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Lấy Nhậm Ngã Hoành hiện tại chỉ có tuyệt đỉnh sơ kỳ tu vi tuyệt đối không phải là đối thủ của Phương Sinh đại sư, nếu ngoan cố đương đầu không khác nào là tự mình tìm đường chết.
Tuy nhiên xét về tình hình chiến trận thì Nhật Nguyệt thần giáo cùng với các thế lực tổ chức khác quy phục đầu quân hoàn toàn chiếm ưu thế về nhân sự, lấy nhân số áp đảo hoàn toàn Thiếu Lâm tự và đám danh môn chính phái.
Nhậm Ngã Hoành liền chọn cách khôn ngoan nhất chính là lẫn vào đám người cố gắng tránh né đối mặt với Phương Sinh đại sư.
Lúc này Nhậm Ngã Hoành lùi ra sau lao vào đám người đang hỗn chiến đồng thời lớn tiếng khích bác: “ Thiếu Lâm tự quả nhiên là lợi hại, đến người mình cũng muốn giết không tha a! ”
“ Chạy đâu!? ”
Phương Sinh đại sư lại không quan tâm đến Nhậm Ngã Hoành lời nói, liền ráo riết đuổi theo muốn truy sát hắn.
Nhưng chiến sự quá hỗn loạn, trước mắt toàn là đám người vô dụng chắn ngang lẫn nhau chém giết rất khó để có thể bám đuôi Nhậm Ngã Hoành.
Nhậm Ngã Hoành trên đường cũng không quên bắt lấy đám người hòa thượng ném về phía Phương Sinh đại sư gây khó dễ, càng là đắc ý cười to chữi bới: “ Lão trọc lừa, ngươi đến hòa thượng cũng giết, cái gì mà ăn chay niệm phật, hoàn toàn là một đám ô hợp ngoài đường xó chợ muốn đóng giả làm thầy tu a ”
Phương Sinh đại sư cực kỳ phẫn nộ, trước mắt đuổi theo Nhậm Ngã Hoành, nếu lại có người không phải là hòa thượng mà dám chắn ngang sẽ liền một chưởng đánh chết không chút nhân từ lưu tình, đây đã không phải là một cái đại sư mà hoàn toàn là một tên điên cuồng sát nhân a.
Đám người đang hỗn chiến lẫn nhau thấy vậy liền kinh hãi cố gắng tránh né qua một bên, nhưng đáng tiếc đều không có cơ hội sống sót, nếu không bị Phương Sinh đại sư một chưởng giết chết, thì cũng bị những người khác nhân cơ hội một kiếm tiêu diệt.
Ngô Chính nhìn lấy trong mắt hết thảy, trong lòng càng là âm trầm cười, quả nhiên Thiếu Lâm tự danh bất hư truyền, Phương Sinh đại sư đây là đang cố gắng dẹp loạn giúp Thiếu Lâm tự trở nên yên tĩnh mà thôi, phải nói là hắn thật sự rất yêu thích thanh tịnh a, đến mức phải đại khai sát giới để khỏi phải chướng tai gai mắt.
“ Ha ha, trọc lừa ngu ngốc, ngươi làm gì được ta sao? ”
Nhậm Ngã Hoành mặc dù cảm thấy rất nhục nhã nhưng vì lợi ích chung không thể không chấp nhận lợi dụng khổ nhục kế để chơi đùa Phương Sinh đại sư, chiếu theo tình hình này chỉ cần câu kéo thời gian thì sớm muộn Thiếu Lâm tự và đám người danh môn chính phái kia bị toàn diệt mà thôi.
Nhưng Nhậm Ngã Hoành lại quên mất Thiếu Lâm tự không chỉ có một cái đại sư, lúc bấy giờ Phương Chứng đại sư vẫn luôn hững hờ đứng xem cuối cùng cũng động thủ.
Nhất Chỉ Thiền!
Phương Chứng đại sư đứng trên võ đài chỉ thẳng ngón tay về phía Nhậm Ngã Hoành, ngay sau đó không có chỉ kình, cũng không có chỉ khí, chỉ thấy Nhậm Ngã Hoành bỗng nhiên một chân bị quỵ xuống hai tay chống lấy mặt đất, thần sắc hoảng hốt không hiểu nổi là chuyện gì đang xảy ra.
Ngược lại Ngô Chính liếc mắt liền có thể xem thấu, Nhất Chỉ Thiền là một môn tuyệt kỹ âm hiểm bậc nhất trong bảy mươi hai loại tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, một chí đánh ra tíc tắc liền có thể đến nơi chỉ định đồng thời con che giấu ảnh tung khiến kẻ khác không thể hiểu nổi là chuyện gì đang diễn ra.
Ngô Chính trước đây cũng muốn học môn công phu này nhưng là ngoặt nỗi thiếu thốn điểm sát lục, hơn nữa bộ võ kỹ của hắn cũng tương đối toàn diện không cần phải gấp gáp cải thiện, cho nên đành phải tạm thời gác lại ý định.
Lúc bấy giờ trông thấy Phương Chứng đại sư thi triển không khỏi để Ngô Chính trong tâm càng khinh bỉ cái Thiếu Lâm tự này.
Thiếu Lâm tự người miệng thì luôn luôn nam mô niệm phật mà trên tay lại toàn là Đại Lực Kim Cương Chưởng, Nhất Chỉ Thiền... những môn võ học tuyệt hảo không dùng để đả thương mà hoàn toàn là giết người a.
“ Ha ha, nghiệt súc, để xem ngươi còn chạy nổi hay không? ”
Phương Sinh đại sư trên mặt tức giận đến đỏ tía, lúc bấy giờ lại hả hê cười to trêu ngươi.
“ Phương Sinh trọc lừa khốn kiếp, ngươi dám ám toán ta!? ”
Nhậm Ngã Hoành không hề hay biết người ra tay là ai, còn tưởng rằng Phương Sinh đại sư ám toán hắn, để hắn cực kỳ phẫn nộ cùng kinh hãi.
“ Nghiệt súc, chết đi! ”
Phương Sinh đại sư nhanh chóng đã tiếp cận đến Nhậm Ngã Hoành, lúc này trên tay vẫn là Đại Lực Kim Cương Chưởng nhắm vào đầu của hắn đánh tới.
Nhậm Ngã Hoành vô cùng kinh hãi tuyệt vọng, đối diện một chưởng bá đạo đánh tới nếu còn không tránh né không nghi ngờ chính là đầu rơi máu chảy.
Hấp Tinh Đại Pháp!
Nhậm Ngã Hoành lúc này một chân đã vô lực không thể nhấc lên, bất đắc dĩ phải đưa đối chưởng.
Nhưng là Hấp Tinh Đại Pháp thực chất chỉ là Bắc Minh Thần Công một cái tàn quyển mà thôi, chưa kể Nhậm Ngã Hoành tu vi thua hai cấp bậc tiểu cảnh giới, lúc này đối ứng một môn chưởng pháp uy lực mạnh mẽ bên trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự quả thật là không biết lượng sức.
Nhưng là Hấp Tinh Đại Pháp thực chất chỉ là Bắc Minh Thần Công một cái tàn quyển mà thôi, chưa kể Nhậm Ngã Hoành tu vi thua hai cấp bậc tiểu cảnh giới, lúc này đối ứng một môn chưởng pháp uy lực mạnh mẽ bên trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự quả thật là không biết lượng sức.
Ầm!
Hấp Tinh Đại Pháp hấp lực không thể chịu đựng nổi chưởng lực của Phương Sinh đại sư, thắng bại liền được phân định, Nhậm Ngã Hoành ngay lập tức bị xung lực đánh văng ra xa đồng thời va vào một kém may mắn nào đó khiến ngay lập tức chết tươi.
Nhưng Nhậm Ngã Hoành tuyệt đỉnh sơ kỳ tu vi công lực thâm hậu cũng dễ dàng chết như thế, tuy nhiên cũng là què quặt trọng thương đã không thể gượng dậy, chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn không cam lòng nhìn lấy chằm chằm Phương Sinh đại sư thân ảnh.
“ Giáo... giáo chủ!? ”
Đám người Nhật Nguyệt thần giáo xung quanh nhìn thấy giáo chủ của mình tình trạng này bỗng nhiên dừng lại gươm đao, hai mắt trừng trắng không thể tin nổi vào mắt mình.
Đây là cường đại bá chủ một phương có dã tâm muốn thống nhất giang hồ giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hoành đây ư!? Tại sao lại có thể không đỡ nổi một đòn của Phương Chính đại sư? Như vậy có thể nào còn muốn thống nhất giang hồ!?
Nhật Nguyệt thần giáo người đều là mang trong mình hùng tâm từ khi tới đây, đều là hăng hái liều mạng chiến đấu, nhưng lúc bấy giờ trông thấy đường đường là giáo chủ của bọn hắn lại không chịu nổi một đòn của Phương Sinh đại sư làm sao không khiến bọn hắn hoang mang?
Chưa kể Thiếu Lâm tự vẫn là còn một cái Phương Chứng đại sư đang đứng bất động vẫn chưa ra tay a, nếu lại ngoan cường chiến tiếp còn có thể có được bao nhiêu phần thắng đây!?
“ A di đà phật, lão nạp hôm nay siêu thoát cho ngươi! ”
Phương Sinh đại sư niệm phật từ tốn nói, sau đó lại chậm rãi bước chân từng bước tiếp cận đến vị trí của Nhậm Ngã Hoành.
Lúc bấy giờ đã không còn ai dám đứng chắn đường Phương Sinh đại sư nữa rồi, bọn hắn tất cả đều dừng lại gươm đao tránh sang một bên tạo thành một con đường nhỏ trống trải dẫn đến Nhậm Ngã Hoành.
-------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.