Ngô Chính trong lòng kinh hỉ nhưng càng nhiều hơn là tiếc nuối, lần này chỉ vì sơ suất mới để rơi vào nghịch cảnh khiến hắn phút chốc liền bị khấu trừ tận điểm sát lục, nếu không phải trước đó đã có kế hoạch kỹ lưỡng thì giờ này Ngô Chính thật sự muốn khóc rồi.
Lại nói lấy Ngô Chính tiên thiên đạo thể thì chẳng bao lâu liền có thể tăng lên tu vi đỉnh tiêm đỉnh phong, không cần phải phí của như thế.
Nhưng là may mắn trước đó giết chết Phương Sinh đại sư để Ngô Chính bù lại điểm sát lục không ít, hiện tại vẫn còn ba tên tuyệt đỉnh tu vi, nếu có thể giết tất cả thì không cần để ý đến điểm sát lục tiêu hao vừa rồi.
“ Ngươi... đột phá!? ”
Phương Chứng đại sư hoảng hốt hét toáng lên, chịu đựng một chưởng uy lực bá đạo cương mãnh như vậy khiến cà sa trên người hắn tan nát rách rưới, khuôn mặt tái xanh tựa hồ là chịu thương thế rất nặng, không thể lại chiến tiếp.
“ Ài, cùng nhờ công sức của Phương Chứng đại sư ép ta vào nghịch cảnh này, ta còn là muốn đa tạ ngươi a ”
Trong tâm tuy là đau như cắt vạn phần tiếc nuối khi tiêu tốn nhiều điểm sát lục như vậy, nhưng là ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không có chuyện gì, vẫn là lời nói trêu ngươi khích bác Phương Chứng đại sư.
“ Ngươi... ngươi... ”
Quả nhiên Phương Chứng đại sư tinh thần cứng như thép lúc này cũng đã bị suy suyễn, hắn là đang vô cùng kinh hãi một cái yêu nghiệt như Ngô Chính có thể tồn tại trên thế gian này sao!?
Phải biết trong chiến đấu thời khắc đứng ở lằn ranh sinh tử lại có thể vực dậy đột phá cường đại bản thân đó cỡ nào ý chí kiên định ngoan cường không từ bỏ!?
Phương Chứng đại sư tuy là không nhìn thấu được tu vi của Ngô Chính nhưng sau khi giao thủ liền biết thực lực của Ngô Chính duy trì ở tuyệt đỉnh hậu kỳ cấp bậc, bây giờ lại đột phá chẳng phải là tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi hay sao?
Lại nói Ngô Chính mới bao nhiêu tuổi!? Hắn mới chừng này tuổi đã có thể đứng trên đỉnh phong thế giới làm sao không khiến Phương Chứng đại sư tuyệt vọng.
Hơn nữa Ngô Chứng ở tuyệt đỉnh hậu kỳ liền có thể giao đấu với Phương Chứng đại sư bất phân thắng bại lâu như thế, bây giờ vừa đột phá liền đã đả bại Phương Chứng đại sư, cho dù là thế nào Phương Chứng đại sư đã triệt để tuyệt vọng.
Lúc bấy giờ những người đang có mặt tại đây ai nấy đều kinh hãi không thôi, nghe qua lời nói vừa rồi cùng với thực lực của Ngô Chính biểu hiện liền hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Một cái thanh niên mười chín đôi mươi tuổi lại có thể một chưởng đả bại Phương Chứng đại sư!?
Bực này chuyện hoang đường lại có thể diễn ra trước mắt bọn hắn ai mà có không bị dọa đến hồn vía lên mây, hoàn toàn là đảo lộn thế giới quan của bọn hắn a.
Tuy nhiên trong đám duy chỉ có Đông Phương Bạch là rất bình thản, dù sao trước đó cũng biết Ngô Chính chân thực tu vi chỉ mới là đỉnh tiêm hậu kỳ nhưng có thể vượt qua một đại cảnh giới chiến đấu cũng bị nàng xem là chuyện hiển nhiên.
Bây giờ trong chiến đấu đột phá lại nhất chưởng đả bại Phương Chứng đại sư thì có gì là bất ngờ lắm sao?
Đông Phương Bạch sức đề kháng đối với cái quái thai nam nhân của mình chuyên làm những chuyện người khác không thể tưởng tượng nổi đã là đạt đến cảnh giới rất cao.
“ Phương Chứng đại sư, ngươi còn lời gì muốn nói sao? ”
Ngô Chính rất thản nhiên nói, hắn còn là muốn biết chân thực động cơ Thiếu Lâm tự lại muốn cấu kết với triều đình là như thế nào.
Mặc dù nói là Thiếu Lâm tự biết được chiều gió mà cuốn theo là rất khôn ngoan nhưng Phương Chứng đại sư làm thế nào mà biết được chiều gió ở đâu? Hắn là biết trước tương lai sao?
Ngô Chính là người xuyên việt mới nắm được tiên cơ nhận biết thời đại tiếp theo giang hồ tuy không biến mất hẳn nhưng là suy thoái trầm trọng đến mức phải chấp nhận bị triều đình thâu tóm kiểm soát.
Nhưng Phương Chứng đại sư thì làm sao biết được? Hay là nói hắn tham bổng lộc bán mạng cho triều đình sao?
Đó là không thể nào, đạt đến cảnh giới cấp bậc như Phương Chứng đại sư đã là không còn quan tâm đến những thứ vật chất ngoài thân đó, suy cho cùng Ngô Chính vẫn là không thể hiểu nổi động cơ bên trong chân thực là cái gì.
“ Muốn nói!? Lão nạp từ khi bước lên con đường này đã là không thể quay đầu, còn cần gì phải tìm lời biện giải... ”
Phương Chứng đại sư thất thần một hồi sau đó liền đã khôi phục tâm tình quay sang Ngô Chính từ tốn nói.
Nhìn vào thần sắc Phương Chứng đại sư lúc bấy giờ tựa hồ không phải là quá tuyệt vọng không cam tâm hay là cảm thấy hối hận bi ai, ngược lại trông như là mười phần thanh thản cảm giác như sắp được giải thoát khỏi khổ ải nhân gian.
“ Ta chỉ thắc mắc Phương Chứng đại sư tại sao phải bước trên con đường này, không phải phật tổ là từ bi với chúng sinh sao? Tại sao đại sư lại muốn dồn mọi người vào chỗ chết!? ”
Ngô Chính vẫn không từ bỏ được hiếu kỳ liền dùng đạo lý để đối phó với Phương Chứng đại sư.
“ Tiếu Ngạo Giang Hồ ” thế giới bên trong Ngô Chính đã moi móc được nhiều bí ẩn phía sau tấm màn như vậy, hiện tại chỉ còn lại duy nhất một dấu chấm hỏi, Ngô Chính làm sao có thể can tâm để Phương Chứng đại sư mang theo lời giải đáp của mình mà lên đường xuống suối vàng!?
“ A di đà phật, phật tổ vốn là từ bi với chúng sinh, nhưng nếu lão nạp không bước địa ngục thì còn có thể là ai, là ai... ”
Phương Chứng đại sư ánh mắt thê lương hướng lên thiên không, hai tay chấp vào nhau trong miệng lại không ngừng niệm phật tựa hồ là đang cầu nguyện cùng xám hối cho những tội lỗi của mình.
Ngô Chính nghe được lời nói liền có thể hiểu được bên trong thâm ý, đồng thời cũng có một loại đồng cảm tâm giao nhưng cũng chỉ là chút ít.
Giang hồ một ngày còn tồn tại thế gian còn không phải là lắm chuyện bi ai hay sao? Bước chân vào giang hồ liền thân bất do kỷ không thể làm mọi việc toàn bộ theo ý muốn của mình, ân oán tình cừu oan oan tương báo dỉ hận miên miên đến bao giờ mới thôi.
Ai cũng biết như vậy nhưng ai có thể làm được khác chăng? Bách tính vô tội những con người lương thiện trong lúc đó luôn phải chịu cảnh lầm than là vì đâu? Còn không phải là vì trên giang hồ có lắm những kẻ vô pháp vô thiên mà không một ai có thể khiến toàn bộ bọn chúng đi vào khuôn khổ!?
Những người thường dân hằng ngày nếu không muốn chịu cảnh khuất nhục khổ hận như vậy cách tốt nhất chính là bước chân vào giang hồ dùng máu rửa tay, dùng mồ hôi nước mắt để đổi lấy tự thân chút tôn nghiêm vốn có.
Trong thế giới nhược nhục cường thực cá lớn nuốt lấy cá bé, nếu không muốn làm cá bé tất nhiên là phải tự biến mình thành cá lớn rồi.
-------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.